Một ngày này, Vu Thịnh Ưu lại mang theo tướng công nhà nàng đi bộ trên đường, nàng ở cổ đại ngốc nhàm chán a,
nhàm chán đến phát mốc, đọc sách không được, luyện võ không có lực, thêu hoa…… Hay là thôi đi, ở Cung gia bảo ép sức làm vài hôm, bỗng nhiên nhớ tới Khai Phong phủ, kỳ thật chủ yếu là nghĩ tới Khai Phong phủ Ngọc
Miêu kia, vì thế muốn đi xem, vừa thấy lại không nhịn được, từ đó về sau mỗi ngày đều muốn tới phủ Khai Phong, làm gì nha? Xem xử án a!
Công đường chỉ thấy Bao Thanh Thiên uy phong vỗ kinh đường mộc: Người nào quỳ dưới đường? Có oan tình gì, mau mau báo lên!
Một nữ tử quỳ gối giữa đường: Tiểu nữ Tần Hương Liên.
Bên ngoài công đường Vu Thịnh Ưu sẩy
tay, miếng mứt táo đến miệng còn rơi mất, nga, hôm nay diễn là ” Trát mĩ án” không tồi không tồi, này ta thích. Nàng đưa mắt nhìn Ngọc Miêu sama một thân hồng y, đứng thẳng tắp giữa đường, lại liếc nhìn diện mạo tứ
đại hộ vệ mỗi người một vẻ, ngay cả Trần Thế Mỹ tướng mạo tuấn mỹ cũng
không tránh khỏi mắt nhìn của nàng, tâm tình khoái trá dựa vào tường
ngâm nga:“Khai Phong có Bao Thanh Thiên, thiết diện vô tư ……”
“Giang hồ hảo hán đến tương trợ Vương Triều Mã Hán tại bên người” Bên cạnh Cung Viễn Tu cũng thực sung sướng hát theo nàng.
Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn hắn có chút kinh ngạc:“Ngươi sao lại biết hát bài này ?”
“Nương tử mỗi ngày đều xướng khúc này!
Nàng xướng một lần Viễn Tu liền nhớ kỹ.” Cung Viễn Tu đưa tay gãi gãi
đầu, hắn tươi cười đẹp mắt như mặt trời hừng đông, có chút làm cho người ta không mở được mắt.
Vu Thịnh Ưu nhìn hắn tươi cười hơi hơi
hí mắt, híp mắt nhìn nam tử trước mắt, so về diện mạo hắn tuyệt đối là
người xuất sắc nhất trên công đường này, gia thế tốt nhất, đối với thị
giác nữ nhân mà nói, gả cho hắn kỳ thật cũng rất tốt, ít nhất cũng được
thỏa mãn về thị giác.
Trên công đường, Vương Triều, Mã Hán đã mang đao hình ra, Trương Long ,Triệu Hổ đẩy mạnh Trần Thế Mỹ, một đao
đi xuống, một thế hệ mĩ nam liền như vậy kết thúc, quần chúng bàng quan
đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, Vu Thịnh Ưu nhìn mắt Tần Hương Liên quỳ gối
phía trên công đường, vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng cùng đau khổ kịch liệt, lắc lắc đầu, lôi kéo Cung Viễn Tu đang vỗ tay đi.
Mọi người đều nói Trần Thế Mĩ chết chưa hết tội, nàng cũng cho rằng như vậy, nhưng người không muốn hắn chết
nhất trên thế giới này đại khái chính là Tần Hương Liên đi, nàng ta chỉ
là muốn hắn quay đầu mà thôi.
“Nương tử, nàng sao lại không nói gì?” Cung Viễn Tu cúi đầu nhìn Vu Thịnh Ưu đang trầm mặc,hỏi.
“Ta suy nghĩ một việc.” Vu Thịnh Ưu nhăn mặt nhíu nhíu mày, nhìn hắn hỏi:“Nếu về sau ta cũng vứt bỏ ngươi, ngươi sẽ làm sao?”
Cung Viễn Tu thất thần, đầu tiên là ngơ ngác nhìn nàng, sau đó, hai tròng mắt bắt đầu sương mù mông lung, môi
hơi hơi mân, bộ dáng sắp khóc.
Vu Thịnh Ưu cuống quít lắc lắc tay hắn nói:“Ta chỉ nói giỡn thôi, là nói giỡn thôi biết không ?”
“Nói giỡn cũng không được, không được,
nương tử muốn ly khai ta. Ô ô.” Cung Viễn Tu vẫn khóc, hắn nghĩ đến
nương tử không cần hắn, liền cảm thấy trong lòng khó chịu muốn chết, so với mẫu thân mắng, phụ thân đánh, hắn còn khó chịu hơn.
“Được được, ta thề ta tuyệt không rời
khỏi ngươi, nha? Đừng khóc, còn khóc ta không đưa ngươi đi ăn đâu.” Vu
Thịnh Ưu nói liên tục rốt cục cũng lừa được Cung gia đại thiếu gia ngừng nước mắt.
“Ta muốn ăn thịt heo nướng ở khách sạn Đằng Vân.” Cung Viễn Tu hấp hấp cái mũi, ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
“Được, mang ngươi đi ăn.”
Cung Viễn Tu lau nước mắt vừa cười vừa
đi, Vu Thịnh Ưu nhìn gương mặt hưng phấn của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai, xem ra, mình còn phải ở cùng ngốc tử cả đời.
Nhưng nàng không biết, người có phúc họa sớm tối, có vận mệnh, không phải ngươi nghĩ tới cả đời có thể trải qua cả đời.
Nhớ rõ ngày đó, Cung Viễn Tu vẫn gắt
gao nắm tay Vu Thịnh Ưu, tựa như sợ nàng sẽ chạy trốn, ngay cả lên tửu
lâu ăn cơm, hắn cũng vẫn nắm tay nàng, Vu Thịnh Ưu nhíu mày, khó chịu
bảo hắn buông ra, Cung Viễn Tu chớp chớp mắt nói:“Thật nhiều người,
buông tay ra Viễn Tu sẽ bị vứt bỏ……”
“Sẽ không.”
Cung Viễn Tu kiên trì, thực kiên trì nói:“Không được, mẫu thân nói, ra khỏi nhà nhất định phải nắm chặt tay người cùng đi!”
Vu Thịnh Ưu buồn cười hỏi:“Nếu đệ đệ ngươi mang ngươi xuất môn thì sao?”
“Bọn họ chưa bao giờ mang ta xuất môn!
“Ngươi không buông ra ta…… Ngươi ăn cơm như thế nào?”
Cung Viễn Tu vẻ mặt đang nghiêm túc, lại tươi cười sáng lạn:“Nàng uy ta a.”(1)
(1*Uy: đút cho ăn)
“…… Được, uy.” Vu Thịnh Ưu vẻ mặt hắc tuyến, người này, từ lần trước sinh bệnh uy hắn ăn cơm,về sau, đến bữa hắn đều muốn nàng uy, Vu Thịnh Ưu quả thực vô cùng hoài nghi, có phải do hắn ăn dược của nàng vào nên càng ngày càng choáng váng? Trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng một tay uy hắn ăn cơm, một tay kia bị hắn nắm chặt. Cung Viễn Tu vui vẻ, vui vẻ, vui vẻ …… Cách vách là ba thanh niên nam tử, trong đó hai người có vẻ là nhân sĩ giang hồ, mặc một thân áo chẽn, một người khác ăn mặc như thư sinh. Ba người một mặt châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ, một mặt không ngừng vụng trộm quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt bọn họ như là đánh giá, lại như là thương hại, nhìn Vu Thịnh Ưu. Một nam nhân mặc áo ngắn hạ giọng nói:“Xem, nàng chính là Vu Thịnh Ưu ở Thánh Y phái.” “Ngươi làm sao mà biết được?” “Nam nhân nàng uy, chính là Cung gia đại thiếu gia Cung Viễn Tu.” Tú tài nhỏ giọng nói. “Nga, hắn chính là thiên hạ đệ nhất ngốc tử?” “Hắn trước đây cũng là một nam nhân uy phong lẫm liệt. Nhưng hiện tại……” Tú tài trong giọng nói mang theo tiếc hận, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ đùa cợt. Hai thanh niên nam tử mặc áo ngắn cũng đều nhìn về phía Cung Viễn Tu đang mở lớn miệng chờ ăn thịt nướng, rõ ràng là nam tử bề ngoài tuyệt mỹ như điêu khắc, hiện tại lại biến thành dạng ngốc tử này. Vu Thịnh Ưu gắp một miếng thịt uy đến miệng Cung Viễn Tu, hung hãn trừng mắt bọn họ, dùng ánh mắt cảnh cáo: Hừ! Các ngươi coi lão nương là kẻ điếc a? Nhìn cái gì vậy a, còn nhìn nữa, cẩn thận ta độc chết các ngươi nga. Ba nam nhân bị nàng nhìn, đều quay đầu, tiếp tục làm bộ dùng bữa. “Nương tử, ta muốn ăn cái kia.” Vu Thịnh Ưu quay đầu tiếp tục trừng: Còn có ngươi, coi chừng ta cũng độc chết ngươi luôn ! Đáng tiếc Cung Viễn Tu lại không thấy ánh mắt của nàng, thực đơn thuần nghiêng đầu hỏi:“Nương tử, nàng làm sao vậy?” “Không.” Vu Thịnh Ưu lấy đồ ăn, nhét vào miệng hắn một miếng lớn, còn khẽ kêu ‘A’. Được rồi, ta nhịn ngươi một lần nữa. Đúng lúc này, một vị công tử áo trắng từ dưới lầu đi lên, công tử kia bộ pháp phiêu dật, y vĩ mang phong, bên môi lộ vẻ tươi cười như gió xuân, hắn tiêu sái đi thẳng đến bàn Vu Thịnh Ưu ngồi xuống, cười khẽ, ôn nhu nói:“Đại ca, đại tẩu hóa ra tại đây a, thực làm cho Viễn Hàm tìm vất vả.” “Ngươi tìm chúng ta để làm chi.” Vu Thịnh Ưu híp mắt cảnh giác nhìn Cung Viễn Hàm cười vẻ mặt vô hại, người này, hắn cười càng ôn nhu lại càng có chủ ý xấu xa, ngươi xem hắn hôm nay, so với bình thường ôn nhu hơn vài lần, chắc chắn lại có ý định gì xấu đây. (Tỷ cứ nghi ngờ Hàm ca.Hàm ca đáng yêu nhất a) Cung Viễn Hàm, nghiêng đầu cười khẽ, vẻ mặt vô tội:“Không phải ta tìm ngươi, là mẫu thân tìm ngươi.” “Thật sự?” Hoài nghi. “Ừ.” Thành khẩn gật đầu. Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu, trong đầu đấu tranh kịch liệt, không biết nên tin hay không, Tin tưởng? Đừng quên người này bất lương cỡ nào. Không tin? Lại không có lý do gì. Ngay tại lúc nàng đang mâu thuẫn, Cung Viễn Tu nói “Nương tử, ta ăn no, về nhà đi.” “Được.” Vu Thịnh Ưu nắm tay Cung Viễn Tu đứng lên, dù sao cũng phải về nhà, về sớm cũng là về, về muộn cũng là về. Ba người đi rất xa rồi, cách vách bàn ba nam nhân lại bắt đầu nhiệt liệt nói chuyện với nhau. “Ngươi nói Vu Thịnh Ưu vì sao còn có tâm tư ở đây uy tướng công ăn cơm a?” “Có lẽ còn không biết đi.” “Cũng thật đáng thương.” “Đúng vậy……” . Sau khi Vu Thịnh Ưu bị Cung Viễn Hàm lừa về nhà, thế giới của nàng không ngừng phát sinh những chuyện kỳ quái. Nhóm nô bộc trước giờ nhìn thấy nàng là chạy trốn rất xa, bỗng nhiên đều chủ động xuất hiện trước mặt nàng, nghe nàng sai sử, bộ dáng giống như muốn nói ngươi sai sử ta đi, sai sử ta đi, ngươi không gọi ta, ta toàn thân khó chịu. Kỳ tích đi? Hạ tiểu thụ trước giờ gặp mặt là cãi nhau với nàng, cư nhiên lại đối xử với nàng vô cùng ôn hòa? Quỷ dị đi? Cung Viễn Hàm trước đây mỗi ngày không ngừng trêu chọc hành hạ nàng, cư nhiên mấy ngày này luôn cười ôn nhu với nàng, cười thì cũng không kỳ quái, kỳ quái là cười nhưng lại không lừa nàng, không chọc ghẹo nàng, không đùa nàng. Khủng bố đi!? Ô…… Bọn họ đều làm sao vậy? Vì sao bỗng nhiên không bình thường như vậy? Hỏi người hầu: Vì sao bỗng nhiên đối với ta tốt như vậy? Đáp rằng: Đây là việc nô tài phải làm. Được rồi, đáp án này ta nhận. Hỏi Hạ tiểu thụ: Vì sao không cãi nhau với ta. Đáp rằng: Nam nhân không chấp nữ nhân. Được rồi, đáp án này nàng cũng nhận. Cuối cùng hỏi Cung Viễn Hàm: Vì sao ngươi gần đây không gạt ta, không đùa giỡn ta, không trêu tức ta ? Đáp rằng: Sao hả? Ngươi thực hy vọng ta lừa ngươi, đùa giỡn ngươi, chọc ghẹo ngươi sao? “…… Không hy vọng.” Vô nghĩa! Ai lại hy vọng a. “Kỳ thật, nếu ngươi hy vọng ta có thể thỏa mãn.” Mỗ Hàm thực thành khẩn nhìn nàng. “Cầu ngươi, coi như ta không có hỏi đi.” Mỗ Ưu che mặt, nhanh chóng chuồn lẹ. Vì thế Hỏi một vòng cũng không có được đáp án, Vu Thịnh Ưu tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không thể ngăn cản hành động mọi người đối với nàng càng ngày càng tốt. Một ngày nào đó, nàng bỗng nhiên mạnh mẽ ngộ đạo ! A! Nhất định là tác giả đại nhân đã trở lại! Nhất định là như vậy! Nàng ta đã đưa nàng lại con đường nữ chủ, dẫn tới mọi người đều ngưỡng mộ nàng. Ngươi nhìn nơi này: Cung Viễn Hàm luôn ôn nhu tươi cười thản nhiên lại mang theo vẻ ưu thương vụng trộm ngắm nàng. Ngươi lại nhìn hắn, nhìn hắn, Cung Viễn Hạ luôn vẻ mặt không được tự nhiên muốn tiếp cận lại không biết nên nói cái gì, vụng trộm nhìn nàng! Đúng vậy! Ta vì sao lại không nghĩ tới chứ! Nhất định là như vậy ! Tác giả đại nhân rốt cục trở về ! Giờ khắc này rốt cục đến! Cái ngày ta trở thành nữ chủ vạn ngươi mê đã đến sao? Nàng rốt cục khổ sở chịu đựng đợi được tới ngày này! Nàng kích động, vô cùng kích động! Vạn phần kích động chạy đến sau hoa viên không người, ngửa mặt nói với trời cao: Tác giả đại nhân, người đã trở lại sao? Có phải người đã trở lại hay không a? Người đáp ứng năm mỹ nam cho ta! Người nhanh an bài cho ta a!! Ta chờ đã lâu ~ a ngao ngao ngao……!!! N n n lâu sau, trả lời nàng vẫn như cũ chỉ có gió nhẹ phất qua, mang theo cảm giác mát mẻ nhè nhẹ. Trên trời ngay cả quạ đen cũng không bay qua, trời xanh mây trắng, yên tĩnh giống như ngày nàng còn nằm trên Thánh Y sơn chờ đời. Vu Thịnh Ưu suy sụp cúi đầu, nhu nhu cái mũi, hừ lạnh: Hừ, vì sao ta còn trông cậy vào nàng ta. Chẳng lẽ gần đây ăn nhiều quá, đầu óc bị tắc rồi? Nàng thở dài, cúi đầu đi ra sau hoa viên, bỗng nhiên ngân trâm trên đầu nàng rơi xuống đất, nàng xoay người lại tìm, thân hình bị giả sơn cùng bụi cây trong vườn che lấp. Nàng cúi xuống nhặt cây trâm lên, nghiêng đầu cài lại trâm, vừa mới chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên nghe được thanh âm người nói chuyện. “Nghe nói ngày hôm qua các ngươi lại đánh đuổi một đám sát thủ Quỷ Vực môn?” Một gã sai vặt sùng bái nhìn thị vệ trước mặt. “Đúng vậy. Đám sát thủ này càng ngày càng lợi hại, nếu không phải nhị thiếu gia sớm có phòng bị, tối hôm qua chúng ta nhất định phải chịu thiệt.” Thị vệ đón lấy thức ăn gã sai vặt đưa qua, cắn một miếng. Quỷ Vực môn? Vu Thịnh Ưu nháy mắt mấy cái, ngồi xổm phía sau thân cây nghe lén bát quái (2). (2* bát quái:chuyện tán gẫu,tám )
“Kia đương nhiên, nhị thiếu gia là người thông minh đệ nhất, cho dù là Quỷ Vực môn, cũng đừng hòng bắt đại thiếu nãi nãi từ Cung gia bảo chúng ta đi.” Gã sai vặt nói đến Cung Viễn Hàm, vẻ sùng bái không che dấu được. Bắt ta? Vu Thịnh Ưu nghe đến đó gắt gao nhíu mày. Vì cái gì? Thị vệ cười cười, gật đầu đồng tình:“Có nhị thiếu gia ở đây, đó là phòng thủ kiên cố nhất của Cung gia bảo chúng ta a.” “Chờ tới ngày nhị thiếu gia đưa chúng ta đi diệt sạch bọn Quỷ Vực môn mới tốt, như vậy có thể vì đại thiếu nãi nãi báo thù nhà.” Gã sai vặt có chút phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi. Giúp ta báo thù nhà? Vu Thịnh Ưu ánh mắt nghiêm túc, trong lòng một trận bối rối, hai tay nàng xiết chặt, không hiểu sao sợ hãi vô cùng. Thị vệ lắc đầu, vẻ mặt không tán thành:“Không dễ dàng như vậy, Quỷ Vực môn ở tận sa mạc phía tây, hành tung mơ hồ, bên trong rất nhiều cao thủ, giáo chủ võ công lại thiên hạ vô địch, nếu là sáu năm trước, đại thiếu gia còn có thể chống lại hắn, hiện tại…… Ai.” “Ai, đáng tiếc Thánh Y sơn cả nhà bị giết, lại không có người tài cán báo thù này a.” Gã sai vặt vẻ mặt đau khổ kịch liệt lắc đầu:“Đáng thương đại thiếu nãi nãi, còn chẳng hay biết gì, phụ thân huynh đệ đã chết, còn không thể để tang, ngày sau biết, nhất định sẽ thương tâm muốn chết.” Vu Thịnh Ưu ánh mắt đột nhiên trợn to, bị những lời này làm cho khiếp sợ. Vu Thịnh Ưu ngẩn ngơ ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân rét lạnh như băng, một câu cũng nói không nên lời, nàng mở to hai mắt, nước mắt không tiếng động xẹt qua hai má. “Đại thiếu nãi nãi thật đáng thương.” “Đúng vậy, ai.” Thanh âm hai người càng lúc càng xa, đến khi nàng không còn nghe thấy, không còn nhìn thấy gì, hoa viên không còn một ai, chỉ còn lại có một mình nàng, ngẩn ngơ ngồi ở chỗ đó, nước mắt tùy ý điên cuồng rơi xuống. Nàng không thể tin…… Phụ thân của nàng, năm sư huynh đệ phong hoa tuyệt đại của nàng …… Tất cả đã chết…… Không thể tin được, không thể! Nhưng mà vì sao nàng vẫn không thể ngừng khóc, cảm giác đau đớn này, quả thực sắp xé nát nàng thành từng mảnh từng mảnh ! Cha…… Người chính là bởi vì chuyện này, mới đem con gả đi sao? Người sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Con sẽ không cảm kích người! Sẽ không! Đại sư huynh, nhị sư huynh hai kẻ vương bát đản các huynh, khi dễ ta nhiều năm như vậy, liền chết như vậy sao? Các huynh thật quá đáng, ta sẽ không vì các huynh báo thù, sẽ không! Tam sư huynh…… Tứ sư huynh…… Tiểu Tiểu…… Ta không, ta thật sự sẽ không, ta chỉ là…… Ta chỉ là…… Vu Thịnh Ưu rốt cuộc không nhịn được, toàn thân run run lớn tiếng khóc lên, nước mắt tuôn xuống như mưa, thấm ướt cả một khoảng đất khô cằn…… Quỷ Vực môn! Quỷ Vực môn!! Nàng ngẩng đầu, trong mắt cừu hận hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt ! Ta Vu Thịnh Ưu không báo cừu này, thề không làm người! Bóng đêm mông lung, bầu trời sao đêm mùa đông luôn có vẻ thanh thanh lạnh lùng, ở Cung gia nam uyển, cánh cửa lớn khắc hoa văn tinh xảo bị mở ra, Cung Viễn Tu vội vàng chạy ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, gọi một người hầu hỏi:“Tiểu Triệu, ngươi có gặp nương tử ta không?” Tiểu Triệu lắc đầu trở lại:“Hồi đại thiếu gia, tiểu nhân không thấy a.” Cung Viễn Tu có chút mất hứng:“Đi chỗ nào rồi? Từ giờ ngọ đã không thấy nàng.” “Đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi nói không chừng đi đến nhà chính, nếu không tiểu nhân đi tìm cho ngài xem?” Tiểu Triệu có chút buồn cười nhìn hắn, đại thiếu gia nhà bọn họ quả thực là không thể ly khai đại thiếu nãi nãi một phút đồng hồ. “Để ta tự đi tìm. Như vậy có thể nhìn thấy nương tử sớm một chút.” Cung Viễn Tu gật gật đầu, nhấc chân liền đi về phía nhà chính. Tiểu Triệu cuống quít ngăn hắn lại:“Đại thiếu gia, ở nhà chính có vài chuyện, ngài và đại thiếu nãi nãi không nên đến, vẫn là ta đi, ngài ở nhà chờ nga.” “Vậy ngươi nhanh lên nhanh lên nga!” Đúng lúc này, xa xa một thân ảnh đi tới, bộ pháp rất chậm, như là không có khí lực, thong thả di động về phía trước, Cung Viễn Tu đầu tiên là nhìn chằm chằm thân ảnh một hồi, sau đó rộng mở khuôn mặt tươi cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao đến, nàng không đứng vững, thẳng tắp ngã về phía sau, hai người cùng nhau ngã vào trong bụi cỏ, thoang thoảng mùi cỏ thanh thanh, Cung Viễn Tu có chút ai oán cọ Vu Thịnh Ưu:“Nương tử, nương tử, nàng đi đâu chơi? Cũng không mang theo Viễn Tu.” Vu Thịnh Ưu đưa tay, đẩy hắn, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói:“Đứng lên, nặng quá.” “Không mà, không mà.” Cung Viễn Tu yêu kiều tiếp tục cọ nàng. “Bảo ngươi đứng lên, ngươi có nghe hay không!” Vu Thịnh Ưu có chút tức giận đẩy hắn, ngữ khí của nàng rất nặng. Cung Viễn Tu bị nàng hung sửng sốt, trên mặt không còn tươi cười, có chút ủy khuất đứng lên, lẳng lặng nhìn nàng, nương tử hôm nay thật hung dữ, tuy rằng nàng bình thường cũng thường xuyên hung lên, nhưng chưa từng hung dữ như vậy với hắn. Vu Thịnh Ưu cũng đứng lên, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu, xoay người, vào nhà, Cung Viễn Tu đứng tại chỗ, giống một đứa nhỏ bị vứt bỏ, không biết làm sao nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, không biết là nên theo sau, hay là chờ nàng quay đầu tìm hắn. Khi thân ảnh Vu Thịnh Ưu hoàn toàn biến mất, mũi hắn bắt đầu cay cay, ánh mắt bắt đầu phiếm hồng, khóe miệng run run, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi.( A a Viễn Tu ca đáng yêu quá chừng ) “Đại thiếu gia chớ khóc.” Tiểu Triệu đứng bên cạnh hắn cuống quít nói. Cung Viễn Tu hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, Tiểu Triệu bị hắn nhìn nhẹ nhàng như thế, trái tim đột nhiên co rúm một chút, đều nói Cung gia nhị thiếu gia mĩ mạo, nhưng lại có mấy người biết Cung gia đại thiếu gia này phượng mâu cực kỳ giống Tương Vân công chúa, hai mắt rưng rưng là lúc câu hồn đoạt phách người ta a! Tiểu Triệu một tay đè nặng trái tim, không dám nhìn sắc đẹp trước mắt nhiều, hắn cúi đầu nói:“Đại thiếu gia, thiếu nãi nãi có lẽ là vừa mới bị ngài áp đau, cho nên mới phát hỏa cùng ngài.” “Ách…… Là như thế sao?” Cung Viễn Tu bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, Viễn Tu nặng như vậy, áp trên người nương tử, nhất định khiến nàng đau. Trách không được nương tử tức giận. Nghĩ như vậy, Cung Viễn Tu cuống quít chạy vào phòng, vội vàng tìm Vu Thịnh Ưu thấy nàng im lặng ngồi, trong phòng không thắp đèn, nàng ngồi trên ghế gần cửa sổ, cúi đầu, không nhìn thấy biểu tình. Cung Viễn Tu tới gần nàng, ngồi xổm xuống, ngửa đầu, nhìn nàng cẩn thận hỏi:“Nương tử, vừa rồi Viễn Tu làm đau nàng phải không?” Vu Thịnh Ưu không đáp lời, cúi đầu trầm mặc ngồi. “Nương tử, nàng tức giận với Viễn Tu sao?” Vu Thịnh Ưu lắc đầu, chỉ là một động tác rất nhỏ, lại khiến nàng nhịn không được chảy nước mắt, dưới ánh trăng nước mắt như phát sáng bàng bạc. Ánh sáng mỏng manh này rất nhanh bị Cung Viễn Tu nhìn được, hắn mở to mắt căng thẳng, kích động nhìn nàng: “Nương tử, nàng khóc? Là rất đau sao? Bị đau ở đâu ? Ta xem xem.” Hắn cuống quít đứng dậy, kéo áo Vu Thịnh Ưu xuống. Vu Thịnh Ưu cuống quít bảo vệ quần áo trừng mắt nhìn hắn: “Làm gì vậy.” “Ta xem vết thương a.” Cung Viễn Tu nắm lấy tay nàng, tiếp tục cởi quần áo của nàng, áo ngoài đã bị hắn cởi xuống, lộ ra quần áo trong bằng tơ lụa màu trắng. Vu Thịnh Ưu cuống quít kêu to:“Được rồi, được rồi, không đau, ta không tức giận.” Chết tiệt, người này thật là, nếu hắn không ngốc nàng nhất định sẽ cho hắn một trận, này không phải là đùa giỡn lưu manh sao! “Vậy vì sao nàng khóc?” Cung Viễn Tu nhìn nàng chăm chú, lúc này hắn thật sự mê người, không ai nghĩ hắn lại chỉ có trí thông minh của một đứa nhỏ mười tuổi. Vu Thịnh Ưu lau nước mắt nói:“Vừa rồi ngã có hơi đau.” “Kia vẫn là lỗi của Viễn Tu.” Cung Viễn Tu khó chịu nói:“Viễn Tu về sau không bao giờ như vậy nữa.” Vu Thịnh Ưu cười cười:“Không có việc gì, ta không sợ đau, không sao! Ta thích ngươi lao tới như vậy.” “Thật sự sao?” Cung Viễn Tu nghe nàng nói lại vui vẻ:“Nương tử, trời tối rồi, chúng ta thắp đèn lên đi.” Nói xong, hắn đứng lên, đi được hai bước, bỗng nhiên bị nàng giữ chặt. Nàng nhẹ giọng nói:“Đừng đốt đèn.” “Nương tử?” Hắn nghi hoặc nhìn nàng, nàng kéo tay hắn, kéo hắn đến trước mặt, nàng ngồi, hắn đứng, nàng cúi đầu, đưa tay ôm lấy phần eo rắn chắc của hắn, đem mặt tựa vào bụng hắn, Cung Viễn Tu sững người, mặt có chút hồng hồng, tim nhảy loạn bùm bùm, đây là lần đầu tiên nương tử ôm hắn, lần đầu tiên chủ động dựa vào hắn gần như vậy. Quả thực làm cho hắn có chút không thể tin được. “Nương tử……” Hắn đỏ mặt, nhẹ giọng nỉ non, thanh âm lạ lùng, chính hắn cũng không hiểu nổi. “Viễn Tu…… Thích ta ôm ngươi như vậy sao?” Vu Thịnh Ưu nhẹ giọng hỏi. “Thích…” Cung Viễn Tu nhu nhu cái mũi, ngây ngô cười đáp, hắc hắc, đương nhiên thích. “Ta ôm lâu một chút được chứ?” Nàng lại hỏi, lần này trong thanh âm của nàng mang theo run rẩy, nhưng hắn lại đắm chìm ở hạnh phúc, không nghe được điều đó, thực vui vẻ xoay tay lại, cũng ôm lấy nàng. Vu Thịnh Ưu yên lặng mở to mắt, ôm hắn như vậy, thực nhanh, thực ấm áp, nước mắt nhịn không được lại chảy ra. Nàng biết…… Nàng luyến tiếc rời xa hắn. Nhưng mà…… Viễn Tu…… Ta muốn rời khỏi ngươi …… Vu Thịnh Ưu ở trong lòng mặc niệm những lời này, tâm hung hăng co rút đau đớn, nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng bức chính mình nén tiếng khóc, đem mặt hoàn toàn vùi vào bụng hắn, cánh tay ôm chặt hơn nữa…… Đêm khuya, trên giường gỗ khắc hoa văn cổ, hai người ôm nhau mà ngủ, nam tử gắt gao ôm thê tử của chính mình, khóe môi mang theo hạnh phúc tươi cười, như là ở trong mộng cũng gặp nàng, tỉnh, mộng, suy nghĩ …… Đều là nàng, có lẽ đây là hạnh phúc lớn nhất của hắn trong thế giới này. Cô gái ở trong lòng hắn, chậm rãi mở to mắt, nhìn nam nhân gần nàng trong gang tấc, nàng nâng nhẹ tay lướt qua gương mặt của hắn, mũi cao, môi khêu gợi, tay nàng chỉ nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn, không hề có ý nghĩ khác, chỉ mang theo vô hạn lưu luyến. Nàng cứ như vậy trợn tròn mắt nhìn hắn hồi lâu, nàng biết, Cung gia không cho nàng biết chuyện Thánh Y phái diệt môn, là sợ nàng đi báo thù, đi chịu chết, nàng cũng biết, nàng một mình đi quả thật là chịu chết, ha ha, nàng tự hiểu được, nhưng mà…… Bởi vì sợ chết liền ở Cung gia bảo trốn cả đời sao? Đương nhiên không thể! Dù nàng có là một con muỗi, cũng muốn bay đi Quỷ Vực môn đòi một ngụm máu! Nghĩ vậy, nàng rốt cục hạ quyết tâm, đẩy cánh tay Cung Viễn Tu ra, rời khỏi lồng ngực ấm áp của hắn, mặc một bộ nam trang vào, cầm lấy tay nải hôm nay vụng trộm chuẩn bị, để lại một phong thư. Nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, ban đêm yên tĩnh, thanh âm mở cửa có vẻ chói tai, nàng bước một chân ra ngoài, một chân lại khó có thể rời đi. Nàng nhẹ nhàng quay đầu, nhìn Cung Viễn Tu đang ngủ say trên giường, nhẹ giọng nói:“Thực xin lỗi, nếu ta có thể sống trở về, sẽ lại quay lại là nương tử của ngươi……” Nói xong nàng không hề lưu luyến, vội vàng biến mất trong bóng đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Cung gia nam uyển bỗng nhiên truyền ra tiếng khóc kinh thiên động địa, thanh thanh kiệt lực, khiến người khác cũng phải rơi lệ. Trên sơn đạo ngoài thành, một gã thiếu niên nhỏ gầy ngồi trên lưng ngựa, ngựa đi không mau, như là tùy thời đợi chủ nhân quay đầu, gió lạnh thổi bay tà áo của hắn, hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía trong thành, gắt gao nhìn chằm chằm, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa. ————— Cuốn Thứ nhất: ‘Cung Gia Bảo’ đã hoàn. Cuối quyển báo trước: Muốn biết năm vị sư huynh đệ phong hoa tuyệt đại như thế nào? Muốn biết ma giáo giáo chủ yêu nghiệt như thế nào? Muốn biết Tiểu Tu Tu đi tìm nương tử như thế nào? Muốn biết nữ chủ sẽ có kỳ ngộ hay ho như thế nào? Kính thỉnh chờ mong — Cuốn thứ hai: Quỷ Vực môn
“…… Được, uy.” Vu Thịnh Ưu vẻ mặt hắc tuyến, người này, từ lần trước sinh bệnh uy hắn ăn cơm,về sau, đến bữa hắn đều muốn nàng uy, Vu Thịnh Ưu quả thực vô cùng hoài nghi, có phải do hắn ăn dược của nàng vào nên càng ngày càng choáng váng? Trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng một tay uy hắn ăn cơm, một tay kia bị hắn nắm chặt. Cung Viễn Tu vui vẻ, vui vẻ, vui vẻ …… Cách vách là ba thanh niên nam tử, trong đó hai người có vẻ là nhân sĩ giang hồ, mặc một thân áo chẽn, một người khác ăn mặc như thư sinh. Ba người một mặt châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ, một mặt không ngừng vụng trộm quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt bọn họ như là đánh giá, lại như là thương hại, nhìn Vu Thịnh Ưu. Một nam nhân mặc áo ngắn hạ giọng nói:“Xem, nàng chính là Vu Thịnh Ưu ở Thánh Y phái.” “Ngươi làm sao mà biết được?” “Nam nhân nàng uy, chính là Cung gia đại thiếu gia Cung Viễn Tu.” Tú tài nhỏ giọng nói. “Nga, hắn chính là thiên hạ đệ nhất ngốc tử?” “Hắn trước đây cũng là một nam nhân uy phong lẫm liệt. Nhưng hiện tại……” Tú tài trong giọng nói mang theo tiếc hận, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ đùa cợt. Hai thanh niên nam tử mặc áo ngắn cũng đều nhìn về phía Cung Viễn Tu đang mở lớn miệng chờ ăn thịt nướng, rõ ràng là nam tử bề ngoài tuyệt mỹ như điêu khắc, hiện tại lại biến thành dạng ngốc tử này. Vu Thịnh Ưu gắp một miếng thịt uy đến miệng Cung Viễn Tu, hung hãn trừng mắt bọn họ, dùng ánh mắt cảnh cáo: Hừ! Các ngươi coi lão nương là kẻ điếc a? Nhìn cái gì vậy a, còn nhìn nữa, cẩn thận ta độc chết các ngươi nga. Ba nam nhân bị nàng nhìn, đều quay đầu, tiếp tục làm bộ dùng bữa. “Nương tử, ta muốn ăn cái kia.” Vu Thịnh Ưu quay đầu tiếp tục trừng: Còn có ngươi, coi chừng ta cũng độc chết ngươi luôn ! Đáng tiếc Cung Viễn Tu lại không thấy ánh mắt của nàng, thực đơn thuần nghiêng đầu hỏi:“Nương tử, nàng làm sao vậy?” “Không.” Vu Thịnh Ưu lấy đồ ăn, nhét vào miệng hắn một miếng lớn, còn khẽ kêu ‘A’. Được rồi, ta nhịn ngươi một lần nữa. Đúng lúc này, một vị công tử áo trắng từ dưới lầu đi lên, công tử kia bộ pháp phiêu dật, y vĩ mang phong, bên môi lộ vẻ tươi cười như gió xuân, hắn tiêu sái đi thẳng đến bàn Vu Thịnh Ưu ngồi xuống, cười khẽ, ôn nhu nói:“Đại ca, đại tẩu hóa ra tại đây a, thực làm cho Viễn Hàm tìm vất vả.” “Ngươi tìm chúng ta để làm chi.” Vu Thịnh Ưu híp mắt cảnh giác nhìn Cung Viễn Hàm cười vẻ mặt vô hại, người này, hắn cười càng ôn nhu lại càng có chủ ý xấu xa, ngươi xem hắn hôm nay, so với bình thường ôn nhu hơn vài lần, chắc chắn lại có ý định gì xấu đây. (Tỷ cứ nghi ngờ Hàm ca.Hàm ca đáng yêu nhất a) Cung Viễn Hàm, nghiêng đầu cười khẽ, vẻ mặt vô tội:“Không phải ta tìm ngươi, là mẫu thân tìm ngươi.” “Thật sự?” Hoài nghi. “Ừ.” Thành khẩn gật đầu. Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu, trong đầu đấu tranh kịch liệt, không biết nên tin hay không, Tin tưởng? Đừng quên người này bất lương cỡ nào. Không tin? Lại không có lý do gì. Ngay tại lúc nàng đang mâu thuẫn, Cung Viễn Tu nói “Nương tử, ta ăn no, về nhà đi.” “Được.” Vu Thịnh Ưu nắm tay Cung Viễn Tu đứng lên, dù sao cũng phải về nhà, về sớm cũng là về, về muộn cũng là về. Ba người đi rất xa rồi, cách vách bàn ba nam nhân lại bắt đầu nhiệt liệt nói chuyện với nhau. “Ngươi nói Vu Thịnh Ưu vì sao còn có tâm tư ở đây uy tướng công ăn cơm a?” “Có lẽ còn không biết đi.” “Cũng thật đáng thương.” “Đúng vậy……” . Sau khi Vu Thịnh Ưu bị Cung Viễn Hàm lừa về nhà, thế giới của nàng không ngừng phát sinh những chuyện kỳ quái. Nhóm nô bộc trước giờ nhìn thấy nàng là chạy trốn rất xa, bỗng nhiên đều chủ động xuất hiện trước mặt nàng, nghe nàng sai sử, bộ dáng giống như muốn nói ngươi sai sử ta đi, sai sử ta đi, ngươi không gọi ta, ta toàn thân khó chịu. Kỳ tích đi? Hạ tiểu thụ trước giờ gặp mặt là cãi nhau với nàng, cư nhiên lại đối xử với nàng vô cùng ôn hòa? Quỷ dị đi? Cung Viễn Hàm trước đây mỗi ngày không ngừng trêu chọc hành hạ nàng, cư nhiên mấy ngày này luôn cười ôn nhu với nàng, cười thì cũng không kỳ quái, kỳ quái là cười nhưng lại không lừa nàng, không chọc ghẹo nàng, không đùa nàng. Khủng bố đi!? Ô…… Bọn họ đều làm sao vậy? Vì sao bỗng nhiên không bình thường như vậy? Hỏi người hầu: Vì sao bỗng nhiên đối với ta tốt như vậy? Đáp rằng: Đây là việc nô tài phải làm. Được rồi, đáp án này ta nhận. Hỏi Hạ tiểu thụ: Vì sao không cãi nhau với ta. Đáp rằng: Nam nhân không chấp nữ nhân. Được rồi, đáp án này nàng cũng nhận. Cuối cùng hỏi Cung Viễn Hàm: Vì sao ngươi gần đây không gạt ta, không đùa giỡn ta, không trêu tức ta ? Đáp rằng: Sao hả? Ngươi thực hy vọng ta lừa ngươi, đùa giỡn ngươi, chọc ghẹo ngươi sao? “…… Không hy vọng.” Vô nghĩa! Ai lại hy vọng a. “Kỳ thật, nếu ngươi hy vọng ta có thể thỏa mãn.” Mỗ Hàm thực thành khẩn nhìn nàng. “Cầu ngươi, coi như ta không có hỏi đi.” Mỗ Ưu che mặt, nhanh chóng chuồn lẹ. Vì thế Hỏi một vòng cũng không có được đáp án, Vu Thịnh Ưu tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không thể ngăn cản hành động mọi người đối với nàng càng ngày càng tốt. Một ngày nào đó, nàng bỗng nhiên mạnh mẽ ngộ đạo ! A! Nhất định là tác giả đại nhân đã trở lại! Nhất định là như vậy! Nàng ta đã đưa nàng lại con đường nữ chủ, dẫn tới mọi người đều ngưỡng mộ nàng. Ngươi nhìn nơi này: Cung Viễn Hàm luôn ôn nhu tươi cười thản nhiên lại mang theo vẻ ưu thương vụng trộm ngắm nàng. Ngươi lại nhìn hắn, nhìn hắn, Cung Viễn Hạ luôn vẻ mặt không được tự nhiên muốn tiếp cận lại không biết nên nói cái gì, vụng trộm nhìn nàng! Đúng vậy! Ta vì sao lại không nghĩ tới chứ! Nhất định là như vậy ! Tác giả đại nhân rốt cục trở về ! Giờ khắc này rốt cục đến! Cái ngày ta trở thành nữ chủ vạn ngươi mê đã đến sao? Nàng rốt cục khổ sở chịu đựng đợi được tới ngày này! Nàng kích động, vô cùng kích động! Vạn phần kích động chạy đến sau hoa viên không người, ngửa mặt nói với trời cao: Tác giả đại nhân, người đã trở lại sao? Có phải người đã trở lại hay không a? Người đáp ứng năm mỹ nam cho ta! Người nhanh an bài cho ta a!! Ta chờ đã lâu ~ a ngao ngao ngao……!!! N n n lâu sau, trả lời nàng vẫn như cũ chỉ có gió nhẹ phất qua, mang theo cảm giác mát mẻ nhè nhẹ. Trên trời ngay cả quạ đen cũng không bay qua, trời xanh mây trắng, yên tĩnh giống như ngày nàng còn nằm trên Thánh Y sơn chờ đời. Vu Thịnh Ưu suy sụp cúi đầu, nhu nhu cái mũi, hừ lạnh: Hừ, vì sao ta còn trông cậy vào nàng ta. Chẳng lẽ gần đây ăn nhiều quá, đầu óc bị tắc rồi? Nàng thở dài, cúi đầu đi ra sau hoa viên, bỗng nhiên ngân trâm trên đầu nàng rơi xuống đất, nàng xoay người lại tìm, thân hình bị giả sơn cùng bụi cây trong vườn che lấp. Nàng cúi xuống nhặt cây trâm lên, nghiêng đầu cài lại trâm, vừa mới chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên nghe được thanh âm người nói chuyện. “Nghe nói ngày hôm qua các ngươi lại đánh đuổi một đám sát thủ Quỷ Vực môn?” Một gã sai vặt sùng bái nhìn thị vệ trước mặt. “Đúng vậy. Đám sát thủ này càng ngày càng lợi hại, nếu không phải nhị thiếu gia sớm có phòng bị, tối hôm qua chúng ta nhất định phải chịu thiệt.” Thị vệ đón lấy thức ăn gã sai vặt đưa qua, cắn một miếng. Quỷ Vực môn? Vu Thịnh Ưu nháy mắt mấy cái, ngồi xổm phía sau thân cây nghe lén bát quái (2). (2* bát quái:chuyện tán gẫu,tám )
“Kia đương nhiên, nhị thiếu gia là người thông minh đệ nhất, cho dù là Quỷ Vực môn, cũng đừng hòng bắt đại thiếu nãi nãi từ Cung gia bảo chúng ta đi.” Gã sai vặt nói đến Cung Viễn Hàm, vẻ sùng bái không che dấu được. Bắt ta? Vu Thịnh Ưu nghe đến đó gắt gao nhíu mày. Vì cái gì? Thị vệ cười cười, gật đầu đồng tình:“Có nhị thiếu gia ở đây, đó là phòng thủ kiên cố nhất của Cung gia bảo chúng ta a.” “Chờ tới ngày nhị thiếu gia đưa chúng ta đi diệt sạch bọn Quỷ Vực môn mới tốt, như vậy có thể vì đại thiếu nãi nãi báo thù nhà.” Gã sai vặt có chút phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi. Giúp ta báo thù nhà? Vu Thịnh Ưu ánh mắt nghiêm túc, trong lòng một trận bối rối, hai tay nàng xiết chặt, không hiểu sao sợ hãi vô cùng. Thị vệ lắc đầu, vẻ mặt không tán thành:“Không dễ dàng như vậy, Quỷ Vực môn ở tận sa mạc phía tây, hành tung mơ hồ, bên trong rất nhiều cao thủ, giáo chủ võ công lại thiên hạ vô địch, nếu là sáu năm trước, đại thiếu gia còn có thể chống lại hắn, hiện tại…… Ai.” “Ai, đáng tiếc Thánh Y sơn cả nhà bị giết, lại không có người tài cán báo thù này a.” Gã sai vặt vẻ mặt đau khổ kịch liệt lắc đầu:“Đáng thương đại thiếu nãi nãi, còn chẳng hay biết gì, phụ thân huynh đệ đã chết, còn không thể để tang, ngày sau biết, nhất định sẽ thương tâm muốn chết.” Vu Thịnh Ưu ánh mắt đột nhiên trợn to, bị những lời này làm cho khiếp sợ. Vu Thịnh Ưu ngẩn ngơ ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân rét lạnh như băng, một câu cũng nói không nên lời, nàng mở to hai mắt, nước mắt không tiếng động xẹt qua hai má. “Đại thiếu nãi nãi thật đáng thương.” “Đúng vậy, ai.” Thanh âm hai người càng lúc càng xa, đến khi nàng không còn nghe thấy, không còn nhìn thấy gì, hoa viên không còn một ai, chỉ còn lại có một mình nàng, ngẩn ngơ ngồi ở chỗ đó, nước mắt tùy ý điên cuồng rơi xuống. Nàng không thể tin…… Phụ thân của nàng, năm sư huynh đệ phong hoa tuyệt đại của nàng …… Tất cả đã chết…… Không thể tin được, không thể! Nhưng mà vì sao nàng vẫn không thể ngừng khóc, cảm giác đau đớn này, quả thực sắp xé nát nàng thành từng mảnh từng mảnh ! Cha…… Người chính là bởi vì chuyện này, mới đem con gả đi sao? Người sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Con sẽ không cảm kích người! Sẽ không! Đại sư huynh, nhị sư huynh hai kẻ vương bát đản các huynh, khi dễ ta nhiều năm như vậy, liền chết như vậy sao? Các huynh thật quá đáng, ta sẽ không vì các huynh báo thù, sẽ không! Tam sư huynh…… Tứ sư huynh…… Tiểu Tiểu…… Ta không, ta thật sự sẽ không, ta chỉ là…… Ta chỉ là…… Vu Thịnh Ưu rốt cuộc không nhịn được, toàn thân run run lớn tiếng khóc lên, nước mắt tuôn xuống như mưa, thấm ướt cả một khoảng đất khô cằn…… Quỷ Vực môn! Quỷ Vực môn!! Nàng ngẩng đầu, trong mắt cừu hận hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt ! Ta Vu Thịnh Ưu không báo cừu này, thề không làm người! Bóng đêm mông lung, bầu trời sao đêm mùa đông luôn có vẻ thanh thanh lạnh lùng, ở Cung gia nam uyển, cánh cửa lớn khắc hoa văn tinh xảo bị mở ra, Cung Viễn Tu vội vàng chạy ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, gọi một người hầu hỏi:“Tiểu Triệu, ngươi có gặp nương tử ta không?” Tiểu Triệu lắc đầu trở lại:“Hồi đại thiếu gia, tiểu nhân không thấy a.” Cung Viễn Tu có chút mất hứng:“Đi chỗ nào rồi? Từ giờ ngọ đã không thấy nàng.” “Đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi nói không chừng đi đến nhà chính, nếu không tiểu nhân đi tìm cho ngài xem?” Tiểu Triệu có chút buồn cười nhìn hắn, đại thiếu gia nhà bọn họ quả thực là không thể ly khai đại thiếu nãi nãi một phút đồng hồ. “Để ta tự đi tìm. Như vậy có thể nhìn thấy nương tử sớm một chút.” Cung Viễn Tu gật gật đầu, nhấc chân liền đi về phía nhà chính. Tiểu Triệu cuống quít ngăn hắn lại:“Đại thiếu gia, ở nhà chính có vài chuyện, ngài và đại thiếu nãi nãi không nên đến, vẫn là ta đi, ngài ở nhà chờ nga.” “Vậy ngươi nhanh lên nhanh lên nga!” Đúng lúc này, xa xa một thân ảnh đi tới, bộ pháp rất chậm, như là không có khí lực, thong thả di động về phía trước, Cung Viễn Tu đầu tiên là nhìn chằm chằm thân ảnh một hồi, sau đó rộng mở khuôn mặt tươi cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao đến, nàng không đứng vững, thẳng tắp ngã về phía sau, hai người cùng nhau ngã vào trong bụi cỏ, thoang thoảng mùi cỏ thanh thanh, Cung Viễn Tu có chút ai oán cọ Vu Thịnh Ưu:“Nương tử, nương tử, nàng đi đâu chơi? Cũng không mang theo Viễn Tu.” Vu Thịnh Ưu đưa tay, đẩy hắn, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói:“Đứng lên, nặng quá.” “Không mà, không mà.” Cung Viễn Tu yêu kiều tiếp tục cọ nàng. “Bảo ngươi đứng lên, ngươi có nghe hay không!” Vu Thịnh Ưu có chút tức giận đẩy hắn, ngữ khí của nàng rất nặng. Cung Viễn Tu bị nàng hung sửng sốt, trên mặt không còn tươi cười, có chút ủy khuất đứng lên, lẳng lặng nhìn nàng, nương tử hôm nay thật hung dữ, tuy rằng nàng bình thường cũng thường xuyên hung lên, nhưng chưa từng hung dữ như vậy với hắn. Vu Thịnh Ưu cũng đứng lên, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu, xoay người, vào nhà, Cung Viễn Tu đứng tại chỗ, giống một đứa nhỏ bị vứt bỏ, không biết làm sao nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, không biết là nên theo sau, hay là chờ nàng quay đầu tìm hắn. Khi thân ảnh Vu Thịnh Ưu hoàn toàn biến mất, mũi hắn bắt đầu cay cay, ánh mắt bắt đầu phiếm hồng, khóe miệng run run, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi.( A a Viễn Tu ca đáng yêu quá chừng ) “Đại thiếu gia chớ khóc.” Tiểu Triệu đứng bên cạnh hắn cuống quít nói. Cung Viễn Tu hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, Tiểu Triệu bị hắn nhìn nhẹ nhàng như thế, trái tim đột nhiên co rúm một chút, đều nói Cung gia nhị thiếu gia mĩ mạo, nhưng lại có mấy người biết Cung gia đại thiếu gia này phượng mâu cực kỳ giống Tương Vân công chúa, hai mắt rưng rưng là lúc câu hồn đoạt phách người ta a! Tiểu Triệu một tay đè nặng trái tim, không dám nhìn sắc đẹp trước mắt nhiều, hắn cúi đầu nói:“Đại thiếu gia, thiếu nãi nãi có lẽ là vừa mới bị ngài áp đau, cho nên mới phát hỏa cùng ngài.” “Ách…… Là như thế sao?” Cung Viễn Tu bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, Viễn Tu nặng như vậy, áp trên người nương tử, nhất định khiến nàng đau. Trách không được nương tử tức giận. Nghĩ như vậy, Cung Viễn Tu cuống quít chạy vào phòng, vội vàng tìm Vu Thịnh Ưu thấy nàng im lặng ngồi, trong phòng không thắp đèn, nàng ngồi trên ghế gần cửa sổ, cúi đầu, không nhìn thấy biểu tình. Cung Viễn Tu tới gần nàng, ngồi xổm xuống, ngửa đầu, nhìn nàng cẩn thận hỏi:“Nương tử, vừa rồi Viễn Tu làm đau nàng phải không?” Vu Thịnh Ưu không đáp lời, cúi đầu trầm mặc ngồi. “Nương tử, nàng tức giận với Viễn Tu sao?” Vu Thịnh Ưu lắc đầu, chỉ là một động tác rất nhỏ, lại khiến nàng nhịn không được chảy nước mắt, dưới ánh trăng nước mắt như phát sáng bàng bạc. Ánh sáng mỏng manh này rất nhanh bị Cung Viễn Tu nhìn được, hắn mở to mắt căng thẳng, kích động nhìn nàng: “Nương tử, nàng khóc? Là rất đau sao? Bị đau ở đâu ? Ta xem xem.” Hắn cuống quít đứng dậy, kéo áo Vu Thịnh Ưu xuống. Vu Thịnh Ưu cuống quít bảo vệ quần áo trừng mắt nhìn hắn: “Làm gì vậy.” “Ta xem vết thương a.” Cung Viễn Tu nắm lấy tay nàng, tiếp tục cởi quần áo của nàng, áo ngoài đã bị hắn cởi xuống, lộ ra quần áo trong bằng tơ lụa màu trắng. Vu Thịnh Ưu cuống quít kêu to:“Được rồi, được rồi, không đau, ta không tức giận.” Chết tiệt, người này thật là, nếu hắn không ngốc nàng nhất định sẽ cho hắn một trận, này không phải là đùa giỡn lưu manh sao! “Vậy vì sao nàng khóc?” Cung Viễn Tu nhìn nàng chăm chú, lúc này hắn thật sự mê người, không ai nghĩ hắn lại chỉ có trí thông minh của một đứa nhỏ mười tuổi. Vu Thịnh Ưu lau nước mắt nói:“Vừa rồi ngã có hơi đau.” “Kia vẫn là lỗi của Viễn Tu.” Cung Viễn Tu khó chịu nói:“Viễn Tu về sau không bao giờ như vậy nữa.” Vu Thịnh Ưu cười cười:“Không có việc gì, ta không sợ đau, không sao! Ta thích ngươi lao tới như vậy.” “Thật sự sao?” Cung Viễn Tu nghe nàng nói lại vui vẻ:“Nương tử, trời tối rồi, chúng ta thắp đèn lên đi.” Nói xong, hắn đứng lên, đi được hai bước, bỗng nhiên bị nàng giữ chặt. Nàng nhẹ giọng nói:“Đừng đốt đèn.” “Nương tử?” Hắn nghi hoặc nhìn nàng, nàng kéo tay hắn, kéo hắn đến trước mặt, nàng ngồi, hắn đứng, nàng cúi đầu, đưa tay ôm lấy phần eo rắn chắc của hắn, đem mặt tựa vào bụng hắn, Cung Viễn Tu sững người, mặt có chút hồng hồng, tim nhảy loạn bùm bùm, đây là lần đầu tiên nương tử ôm hắn, lần đầu tiên chủ động dựa vào hắn gần như vậy. Quả thực làm cho hắn có chút không thể tin được. “Nương tử……” Hắn đỏ mặt, nhẹ giọng nỉ non, thanh âm lạ lùng, chính hắn cũng không hiểu nổi. “Viễn Tu…… Thích ta ôm ngươi như vậy sao?” Vu Thịnh Ưu nhẹ giọng hỏi. “Thích…” Cung Viễn Tu nhu nhu cái mũi, ngây ngô cười đáp, hắc hắc, đương nhiên thích. “Ta ôm lâu một chút được chứ?” Nàng lại hỏi, lần này trong thanh âm của nàng mang theo run rẩy, nhưng hắn lại đắm chìm ở hạnh phúc, không nghe được điều đó, thực vui vẻ xoay tay lại, cũng ôm lấy nàng. Vu Thịnh Ưu yên lặng mở to mắt, ôm hắn như vậy, thực nhanh, thực ấm áp, nước mắt nhịn không được lại chảy ra. Nàng biết…… Nàng luyến tiếc rời xa hắn. Nhưng mà…… Viễn Tu…… Ta muốn rời khỏi ngươi …… Vu Thịnh Ưu ở trong lòng mặc niệm những lời này, tâm hung hăng co rút đau đớn, nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng bức chính mình nén tiếng khóc, đem mặt hoàn toàn vùi vào bụng hắn, cánh tay ôm chặt hơn nữa…… Đêm khuya, trên giường gỗ khắc hoa văn cổ, hai người ôm nhau mà ngủ, nam tử gắt gao ôm thê tử của chính mình, khóe môi mang theo hạnh phúc tươi cười, như là ở trong mộng cũng gặp nàng, tỉnh, mộng, suy nghĩ …… Đều là nàng, có lẽ đây là hạnh phúc lớn nhất của hắn trong thế giới này. Cô gái ở trong lòng hắn, chậm rãi mở to mắt, nhìn nam nhân gần nàng trong gang tấc, nàng nâng nhẹ tay lướt qua gương mặt của hắn, mũi cao, môi khêu gợi, tay nàng chỉ nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn, không hề có ý nghĩ khác, chỉ mang theo vô hạn lưu luyến. Nàng cứ như vậy trợn tròn mắt nhìn hắn hồi lâu, nàng biết, Cung gia không cho nàng biết chuyện Thánh Y phái diệt môn, là sợ nàng đi báo thù, đi chịu chết, nàng cũng biết, nàng một mình đi quả thật là chịu chết, ha ha, nàng tự hiểu được, nhưng mà…… Bởi vì sợ chết liền ở Cung gia bảo trốn cả đời sao? Đương nhiên không thể! Dù nàng có là một con muỗi, cũng muốn bay đi Quỷ Vực môn đòi một ngụm máu! Nghĩ vậy, nàng rốt cục hạ quyết tâm, đẩy cánh tay Cung Viễn Tu ra, rời khỏi lồng ngực ấm áp của hắn, mặc một bộ nam trang vào, cầm lấy tay nải hôm nay vụng trộm chuẩn bị, để lại một phong thư. Nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, ban đêm yên tĩnh, thanh âm mở cửa có vẻ chói tai, nàng bước một chân ra ngoài, một chân lại khó có thể rời đi. Nàng nhẹ nhàng quay đầu, nhìn Cung Viễn Tu đang ngủ say trên giường, nhẹ giọng nói:“Thực xin lỗi, nếu ta có thể sống trở về, sẽ lại quay lại là nương tử của ngươi……” Nói xong nàng không hề lưu luyến, vội vàng biến mất trong bóng đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Cung gia nam uyển bỗng nhiên truyền ra tiếng khóc kinh thiên động địa, thanh thanh kiệt lực, khiến người khác cũng phải rơi lệ. Trên sơn đạo ngoài thành, một gã thiếu niên nhỏ gầy ngồi trên lưng ngựa, ngựa đi không mau, như là tùy thời đợi chủ nhân quay đầu, gió lạnh thổi bay tà áo của hắn, hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía trong thành, gắt gao nhìn chằm chằm, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa. ————— Cuốn Thứ nhất: ‘Cung Gia Bảo’ đã hoàn. Cuối quyển báo trước: Muốn biết năm vị sư huynh đệ phong hoa tuyệt đại như thế nào? Muốn biết ma giáo giáo chủ yêu nghiệt như thế nào? Muốn biết Tiểu Tu Tu đi tìm nương tử như thế nào? Muốn biết nữ chủ sẽ có kỳ ngộ hay ho như thế nào? Kính thỉnh chờ mong — Cuốn thứ hai: Quỷ Vực môn
Danh sách chương