Bên suối của khách sạn,
Gió nhẹ tinh tế, cành lá nhẹ nhàng lay động,
Chim chóc vỗ cánh bay qua, kêu náo nhiệt trong rừng rậm.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở loang lổ chiếu vào trên cỏ,
Một bạch y nam tử, lẳng lặng ngồi bên suối, đạm cười nhìn phong cảnh xa xa.
Một bóng dáng che khuất ánh mặt trời
trên đỉnh đầu hắn, hắn chậm rãi ngửa đầu nhìn lại, hé ra gương mặt bánh
bao thanh tú đáng yêu, đang từ phía trên cúi đầu nhìn hắn.
Khóe môi hắn tươi cười càng sâu,
Nàng thấy hắn cười, cũng hí mắt mỉm cười, đặc biệt sáng lạn.
Vu Thịnh Ưu nghiêng đầu hỏi:“Ngươi đang nhìn cái gì?”
Hắn cúi đầu, quay lại nhìn phía trước:“Phong cảnh.”
Vu Thịnh Ưu nhìn khung cảnh non xanh nước biếc đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, hỏi:“Đẹp mắt không?”
“Cũng không tệ lắm.” Cung Viễn Hàm cười trả lời.
Vu Thịnh Ưu đi đến ngồi xuống bên cạnh
hắn, cùng hắn ngắm phong cảnh, hai người lẳng lặng ngồi, cũng không nói
chuyện, một lát sau, Vu Thịnh Ưu nhặt một viên đá trên cỏ lên, ném vào
mặt nước, trên mặt nước lập tức xuất hiện nhiều vòng sóng gợn ra xa dần.
Không đầy một lát, những viên đá bên
người đều đã ném hết , trên cỏ, chỉ còn lại mấy tảng đá lớn hình thù kỳ
quái, nàng nhụt chí, tựa đầu chôn ở đầu gối.
“Có phải không quen?” Cung Viễn Hàm nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.” Vu Thịnh Ưu buồn nhẹ gật đầu, một lát sau lại hỏi:“Ngươi thì sao?”
Cung Viễn Hàm cười khẽ, nhìn xuống
không trả lời, tại lúc Vu Thịnh Ưu nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, hắn
từ từ nói:“Ta cũng có chút không quen. Nhưng mà……” Cung Viễn Hàm cười
yếu ớt:“Kia mới là đại ca, sáu năm trước đại ca chính là như vậy, kinh
tài phong dật, túc trí đa mưu, võ nghệ cao cường, làm cho người ta kính
nể không thôi.”
Cung Viễn Hàm thanh âm dùng dễ nghe nhẹ nhàng nói xong, Vu Thịnh Ưu lẳng lặng nhìn bên mặt hắn, khuôn mặt tươi
cười tao nhã, ngữ điệu vân đạm phong khinh.
Viễn Hàm nói:“Kia mới là bộ dáng một người nam nhân nên có.”
Viễn Hàm còn nói:“Ngươi hẳn là nên cao hứng vì hắn, ta cũng vậy.”
Vu Thịnh Ưu nhẹ nhàng nắm tay, không
nói chuyện, đúng vậy, nàng hẳn là nên vì hắn mà cao hứng a, không có
người nào muốn làm kẻ ngốc, huống chi là một người đang xuất sắc như
Viễn Tu như vậy? Nhưng cảm giác của nàng, vì sao lại tuyệt không hề vui
vẻ khi thấy hắn trở lại, ngược lại, lại hận không thể lấy xuân dược độc
cho hắn ngốc lại?
Vì sao…… Nàng lại ích kỷ như thế?
Vu Thịnh Ưu gắt gao cắn môi, bỗng nhiên nghĩ đến đêm qua mình tìm đại một lý do để chạy tới phòng nhị tẩu,
trong mắt Cung Viễn Tu thoáng một tia bi thương, nhưng cho dù như vậy,
hắn vẫn mỉm cười để nàng rời đi……
Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên thấy sống mũi
cay cay, ngửa đầu, dùng sức trừng mắt nhìn trời xanh, sau đó quay đầu
nhìn Cung Viễn Hàm nói:“Ngươi nói đúng, chúng ta hẳn là nên vui vẻ vì
hắn, kỳ thật vốn nên vui vẻ, ta là nữ nhân, đương nhiên phải để tướng
công bảo hộ, ngươi là đệ đệ, đương nhiên phải để ca ca yêu thương, vốn
nên như vậy a! Đúng không?”
Cung Viễn Hàm lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng tay, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của nàng nói:“Ngốc
nghếch, ngươi là nữ nhân mà, muốn khóc thì khóc đi.”
Vu Thịnh Ưu mím mím miệng, cúi đầu, nước mắt nháy mắt chảy xuống theo khóe mắt:“Nhưng mà ta thật sự rất khổ sở……”
Cung Viễn Hàm ngẩng đầu, nhìn chim chóc đậu trên cây, nhẹ giọng nói:“Chim non trưởng thành, luôn muốn giương cánh bay cao .”
“Con chim non này nhà ngươi trưởng thành cũng quá nhanh rồi.” Vu Thịnh Ưu ngửa cổ ấm ức.
Cung Viễn Hàm cười:“Mặc kệ là nhanh là chậm, chim mẹ luôn mất mát .”
“Vậy con chim bố đâu?” Vu Thịnh Ưu nhìn hắn hỏi.
Cung Viễn Hàm tránh vấn đề, nhẹ giọng hỏi lại:“Nhìn hắn bay cao trong trời xanh rộng lớn, không phải cũng rất tốt sao?”
“Ta càng thích bẻ gẫy cánh hắn, đánh
gãy chân hắn, độc ngốc đầu óc hắn, đem hắn cột vào bên người, không cho
hắn bay!” Vu Thịnh Ưu lau khô ánh mắt nói dỗi.
“Ha ha.” Cung Viễn Hàm không trả lời,
chỉ ngửa đầu, cười yếu ớt nhìn phía chân trời chim chóc bay lượn, thật
lâu, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Có lẽ…… người mất mát, cũng không phải chỉ có một mình Vu Thịnh Ưu……
Chạng vạng, Vu Thịnh Ưu một mình đi về
khách sạn, một canh giờ trước, Viễn Hàm đã bị Viễn Hạ kêu đi, tựa hồ có
chuyện trọng yếu. Con đường nhỏ trên núi luôn mang theo một mùi cỏ xanh
đặc hữu, ở phía xa, lửa đỏ tịch dương chậm rãi trầm xuống, bỗng nhiên
một trái cầu lớn giống như từ thái dương lăn ra, xoát xoát xoát liền lăn đến trước mặt nàng nói:“Lão bà đại nhân, hóa ra nàng ở đây a?”
Vu Thịnh Ưu phù ngạch, nâng tay, làm
một động tác vô lực: “Những lời này ta đã nói nhiều lần rồi , ta không
phải lão bà ngươi a.”
Ái Đức Ngự Thư nghe mà như không nghe, vẻ mặt tươi cười nói: “Hiểu hiểu hiểu ~ ta tìm nàng đã một ngày .”
“Tìm ta để làm chi?” Vu Thịnh Ưu tò mò hỏi.
Ái Đức Ngự Thư cười:“Mang nàng về Quỷ Vực môn.”
“Mang ta về Quỷ Vực môn?”
Bàn Tử thực rõ ràng gật đầu.
Vu Thịnh Ưu buồn cười nhìn hắn:“Vì sao ta lại phải theo ngươi trở về a?”
“Bởi vì ta thích nàng nha.” Bàn Tử đương nhiên nói.
Vu Thịnh Ưu trầm mặc một hồi, như là còn thật sự suy nghĩ nói:“Nhưng mà ta không thích ngươi.”
Bàn Tử không bị đả kích chút nào, gật
gật đầu nói:“Cho nên ta muốn mang nàng trở về a, cảm tình là phải bồi
dưỡng a, mỗi ngày cùng một chỗ, nàng sẽ phát hiện thấy ta tốt lắm.”
Vu Thịnh Ưu nhìn hắn, nàng biết hắn là
một người chấp nhất, nàng biết hắn rất tốt với nàng, nàng cũng biết cảm
tình của hắn là thật , cho nên nàng phải cự tuyệt, hung hăng , không
chừa đường sống, tuyệt không ái muội, đây là nguyên tắc nhất quán của Vu Thịnh Ưu.
“Ái Đức Ngự Thư, ta nói cho ngươi biết. Ta vĩnh viễn cũng không có khả năng thích ngươi, đừng lãng phí thời
gian .” Vu Thịnh Ưu vẻ mặt bình tĩnh nói xong, xoay người muốn chạy, lại bị hắn giữ chặt.
“Ta biết.” Ái Đức Ngự Thư thẳng tắp
nhìn nàng:“Ta biết nàng không thích ta béo, không thích hắc mao trên mặt ta, nàng không thích tính tự cao của ta, hiện tại nàng không thích ta.
Đúng hay không?”
“Không…… Không phải……” Vu Thịnh Ưu
ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn:“Trước kia, ta cũng nghĩ rằng, ta không
thích ngươi, là vì vẻ bề ngoài của ngươi, nhưng mà hiện tại ta mới biết
được, ta không thích ngươi, không phải bởi vì ngươi không tốt, mà là,
đời này, ta chỉ yêu một người. Mà người kia, không phải là ngươi.”
“Như vậy…… Người nàng yêu là ai?”
Vu Thịnh Ưu cúi đầu không nói, đúng
vậy, là ai đây? Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ lập tức nói ra tên
Viễn Tu…… Nhưng mà, hiện tại, nàng lại do dự ……
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, lá cây hoa
hoa tác hưởng, một người ẩn phía sau gốc cây, lẳng lặng chờ, cũng giống
như Ái Đức Ngự Thư, chờ đáp án của nàng.
“Không có sao?” Ái Đức Ngự Thư truy vấn.
Vu Thịnh Ưu nhíu mày, hạ quyết tâm định há miệng, vừa mới chuẩn bị nói, Ái Đức Ngự Thư lại ngắt lời nàng:“Không được nói dối, rất nhiều người đang nghe đấy.”
“Ách?” Vu Thịnh Ưu kinh ngạc mở to hai
mắt, rất nhiều người? Kích động nhìn chung quanh, lại không phát hiện
thấy người nào, ở kia có người? Ở kia? Hay ở kia?
Ái Đức Ngự Thư buông tay nàng nói:“Ha
ha ha, nàng quả nhiên không yêu ai. Nói như vậy, ta vẫn còn có tư cách
theo đuổi a! Như vậy, lần sau tái kiến đi ~ lão bà đại nhân!” Vừa dứt
lời, liền biến mất vô tung .
Người này rõ ràng béo như vậy, khinh công lại là nhất đẳng cao thủ a!
Vu Thịnh Ưu giơ nắm tay lên trời, rống lớn:“Bàn Tử đáng ghét! Ai muốn tái kiến cùng ngươi a! Đừng trở lại nữa! Đáng giận!”
Vu Thịnh Ưu tức giận đạp một cước vào
thân cây ven đường, lại đạp một cước, trên cây có cái gì rơi xuống, nàng bỗng nhiên cảm giác trên cổ có cái gì đang mấp máy, đưa tay cào:“Oa!
Sâu lông a!”
Vu Thịnh Ưu ghê tởm kêu toáng lên, nàng sợ nhất sâu lông , lại thấy trên vai cư nhiên còn hai con, ngẩng đầu
nhìn lại, thiên, cái gì thế này , trên người nàng toàn sâu lông đen
thui.
“Má ơi!!” Vu Thịnh Ưu bị dọa nhảy dựng, đông vỗ vỗ, tây vỗ vỗ, trên người thỉnh thoảng có sâu bị chấn động rớt
xuống. Vu Thịnh Ưu phủi hết sâu trên người, lại ra sức gãi những chỗ bị
sâu bám vào, ngứa , toàn thân đều ngứa!
“Đừng gãi.” Một bàn tay lớn, nắm lấy tay nàng, thanh âm trầm ổn vang lên bên tai.
Vu Thịnh Ưu rưng rưng nhìn lại, Cung
Viễn Tu cư nhiên vô thanh vô tức đứng cách nàng một bước, nàng trợn to
mắt hỏi:“Ngươi…… Ngươi sao lại ở đây? A!”
Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên nghĩ đến Bàn Tử nói có người nghe lén, chẳng lẽ là hắn.
Vu Thịnh Ưu mặt có chút hồng, nàng cúi đầu liếc nhìn hắn hỏi:“Ngươi đến từ khi nào?”
Cung Viễn Tu ý cười ấm áp, nhẹ nhàng vươn tay, bắt con sâu trên tóc nàng xuống:“Đến đây một lúc rồi.”
“Kia…… Kia……” Vu Thịnh Ưu ‘kia’ hai
cái, vẫn chưa nói được, hỏi hắn đã nghe được cái gì sao? Có cần không?
Mình chưa nói gì bậy bạ, tại sao lại phải chột dạ giống như ăn trộm vậy?
Cung Viễn Tu gỡ con sâu lông cuối cùng, vứt trên mặt đất, mỉm cười nhìn Vu Thịnh Ưu nói:“Trở về đi.”
“Ách? Trở về?” Về khách sạn sao?
“Chúng ta về Cung gia đi, một lần nữa
bắt đầu lại.” Hắn nói không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định, hắn
không hỏi nàng được không, có nguyện ý hay không, hắn không muốn cho
nàng quyền lợi được trả lời, bởi vì…… Hắn sợ nàng sẽ cự tuyệt.
Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn hắn, ánh mắt
hắn vẫn sáng ngời trong suốt như vậy, chỉ là trong mắt có chút thản
nhiên chờ đợi cùng đau xót nhẹ nhàng, Vu Thịnh Ưu tâm bỗng nhiên căng
thẳng, nàng đã xúc phạm tới hắn rồi, rõ ràng trở nên thông minh là một
chuyện đáng để cao hứng a.
Nàng cười yếu ớt, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn tiến lên ôm chặt lấy nàng……
Một lần nữa bắt đầu đi……
Hết thảy… hết thảy đều một lần nữa bắt đầu……
Chỉ cần trái tim nàng không thay đổi, sẽ có thể gọi lại tất cả những cảm xúc kia……
Nàng giương mắt, nhìn phương xa tịch dương lửa đỏ, ngẩn người, đúng vậy, nàng hẳn là nên vì hắn cao hứng a……
Tựa như Viễn Hàm nói vậy……
Nhìn hắn bay cao ở trời xanh rộng lớn, không tốt sao?
Nâng tay, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhắm mắt lại.
A…… vòng tay ôm lấy nàng, vẫn mạnh mẽ như vậy, lồng ngực ôm lấy nàng, vẫn ấm áp mê người như vậy……
Mấy ngày sau, Vu Thịnh Ưu lục tục biết được những chuyện trước đó,
Ngày đó Cung Viễn Tu mở cửa đá ra, mọi
người được cứu sống, tứ sư huynh bắt cóc Vu Tiểu Tiểu, uy hiếp mọi người để cho hắn một con đường sống, Vu Tiểu Tiểu bị bắt cóc kỳ thật vẫn là
tự nguyện hi sinh, mọi người trong lòng đều hiểu, nhưng cũng không thể
ngăn được đứa nhỏ ngốc đó, về sau, Tiểu Tiểu không trở lại.
Chỉ hy vọng, tứ sư huynh có thể đối xử tốt với hắn.
Ái Đức Ngự Thư bị Cung Viễn Hàm hãm hại thật thảm a, người nào đó khi tiêu diệt phân đà của Thành Ngọc Kiếm
Trang lại lấy danh Quỷ Vực Môn, lại tung lời đồn trên giang hồ, nói Quỷ
Vực môn trước diệt Thánh Y phái, sau diệt Thành Ngọc Kiếm Trang, dã tâm
lớn, muốn xâm nhập Trung Nguyên, thống nhất võ lâm, trong lúc nhất thời
các phái trong võ lâm đều cảm thấy bất an, tề tụ lại, bắt đầu thương
lượng tiến hành bao vây tiễu trừ ma giáo Quỷ Vực Môn. Ái Đức Ngự Thư
trong tình huống trở thành kẻ địch chung của toàn võ lâm, không rảnh
tiếp tục kế hoạch truy thê, đành ra roi thúc ngựa về Quỷ Vực Môn xử lý
mấy chuyện khiến người ta đau đầu đó. Ngày đó hắn tìm Vu Thịnh Ưu cũng
là định bắt cóc nàng trở về, nhưng Cung Viễn Tu lại gắt gao đề phòng ,
không có cơ hội xuống tay, đành phải trở về tay không.
Đầu sỏ của sự kiện lần này, Thành Hoa
Khanh thực may mắn chết đuối trong động, nói hắn may mắn là vì hắn đã
chết, nếu chưa chết, mấy ngàn mấy vạn loại độc dược khiến người ta sống
không bằng chết của Thánh Y phái đều sẽ bắt hắn uống cả, huống chi người nào đó còn từng âm thầm thề phải bán hắn vào kỹ viện làm tiểu quan.
Mà hai viên thuốc trường sinh bất lão trong tay hắn đã theo dòng nước biến mất vô tung, hóa thành hư ảo.
Mọi chuyện đều kết thúc, tất cả lại trở lại như trước.
Cung gia cùng Quỷ Vực môn để lại Cung
Viễn Hạ cùng Mạt Nhất lãnh trách nhiệm trùng kiến lại Thánh Y phái, bạc
dùng đương nhiên là lấy từ bảo khố của Thành Ngọc Kiếm Trang.
Vu Thịnh Ưu ở lại Thánh Y phái vài
ngày, liền theo tướng công nhà mình trở về Cung gia bảo, lúc tới gần
Cung gia đã nghe tiếng pháo nổ, nàng xốc màn xe lên nhìn về phía trước,
chỉ thấy Cung gia giăng đèn kết hoa, pháo nổ từ đầu đường tới tận cửa
Cung gia, khiến cả phố đều náo nhiệt.
Lần này, so với lúc mình được gả tới Cung gia, còn náo nhiệt hơn a.
Vừa mới tiến vào Cung gia đại viện, chỉ thấy bà bà tao nhã tiến lại, kích động kéo tay Vu Thịnh Ưu, tinh tế
đánh giá nói:“…… Đứa nhỏ này sao lại béo lên nhiều như vậy? Ở bên ngoài
ăn uống rất tốt ?”
“……” Vu Thịnh Ưu yên lặng quay đầu trừng mắt nhìn Cung Viễn Hàm, quả nhiên mẹ cũng như con.
Bà bà bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt ái muội cười đánh giá Cung Viễn Tu cùng Vu Thịnh Ưu nói:“Béo là
tốt, Béo là tốt, hiện tại a, phải béo. Ha ha a.”
Vu Thịnh Ưu khóe miệng run rẩy một chút, hiện tại cũng không phải Đường triều, béo có cái gì tốt.
“Tu Nhi, các con đã vất vả rồi , mau
dẫn Ưu Nhi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ha ha a.” Bà bà cười nói với Viễn
Tu, lại nhìn Viễn Hàm cười nói:“Hàm Nhi, cùng nương trò chuyện đi, đã ra ngoài nhiều ngày, mẫu thân thật nhớ con a.”
“Để mẫu thân phải nhớ rồi.” Cung Viễn
Hàm hiếu thuận tiến lên, giúp đỡ Tương Vân công chúa, chậm rãi đi trước, lúc đi đến hành lang gấp khúc, nhịn không được, vẫn quay đầu liếc nhìn
lại.
Trong viện nam tử anh tuấn đứng bên đỡ nữ tử kiều nhỏ, nữ tử cúi đầu, trên mặt có hơi hơi ửng hồng, rất là đẹp mắt.
“Hai người bọn họ rất xứng đôi đi?” Tương Vân công chúa cũng quay lại nhìn bọn họ, sau đó cười hỏi hắn.
Cung Viễn Hàm hơi hạ mắt, khi ngẩng lên, đã trở nên ôn hòa giống bình thường, hắn nhợt nhạt mỉm cười đáp:“Đúng vậy, mẫu thân.”
Tương Vân công chúa nghe được đáp án như thế, rất là vui vẻ:“Nói không chừng sang năm có thể ẵm tôn tử , ha ha.”
“Mẫu thân rốt cục có thể được như nguyện .”
“Đúng vậy, đúng vậy, ha ha.”
Danh sách chương