Ngày đó Viễn Hàm đi, chỉ có ta đi tiễn hắn, nhìn hắn biến mất trong làn mưa, ta nửa buồn nửa vui.
Ta buồn, vì ta không phải một đại ca tốt.
Ta vui, vì hắn rốt cục quyết định buông tay.
Nhớ rõ trước đây mẫu thân hỏi ta: “Viễn Tu, con là Cung gia trưởng tử, biết trưởng tử là sao không?”
Lúc đó ta quá nhỏ, chỉ biết nhìn mẫu thân lắc đầu.
Mẫu thân cười rất đẹp, chỉ vào Viễn
Hàm cùng Viễn Hạ đang chơi đùa trong viện nói: “Viễn Tu, trưởng tử là
người sẽ bảo vệ hạnh phúc cho mọi người trong nhà nga.”
Bảo vệ hạnh phúc cho mọi người trong
nhà, ngay lúc đó ta không biết hạnh phúc là gì, nhưng ta biết, muốn bảo
vệ, phải rất mạnh, mạnh giống như phụ thân vậy, như vậy, cho dù là cái
gì, ta cũng đều sẽ bảo vệ được đi?
Nói đến thật buồn cười, sau khi ta trở
nên mạnh mẽ, cư nhiên lại choáng váng, những người ta phải bảo vệ, những trách nhiệm ta phải gánh vác, đều đặt tại Viễn Hàm.
Ta biết, hắn sẽ thích Ưu, là vì, hắn đã có thói quen bảo vệ, bảo vệ tất cả mọi người trong nhà, hắn tiếp xúc
với nàng, theo đuổi cảm tình của chính mình, quên phân rõ giới hạn, bởi
vì hắn cảm thấy, hạnh phúc của nàng, nụ cười của nàng, đều là trách
nhiệm của hắn.
Cho nên, sau khi ta thanh tỉnh, hắn
bỗng nhiên phát hiện, nguyên lai, bảo hộ Ưu không phải là hắn, thói quen bảo hộ bỗng nhiên mất đi ý nghĩa, mất đi lý do, hắn không biết tình cảm của mình đối với Ưu là thế nào? Hắn muốn chạy trốn, những càng trốn
tránh càng để ý, càng giãy dụa càng hãm sâu.
Cuối cùng, không chịu nổi gánh nặng đó…
Ưu, thật sự là cô gái kỳ quái, rõ ràng
cũng chỉ là thanh tú mà thôi, tính cách cũng không thiện lương lắm, a,
lời này không thể để nàng nghe thấy, bằng không nàng nhất định sẽ giận
dữ đánh ta.
Nàng như vậy, lại có thể khiến hai huynh đệ ta đều say mê, đặc biệt là ta, quả thực bị say mê tới mức choáng váng.
Ta không nhớ rõ lúc ta khờ, ta thích
nàng ở điểm nào, chỉ nhớ rõ, khi đó ta thực thích ở cùng một chỗ với
nàng, lúc nào cũng dính lấy, từng phút từng giây.
Ta vốn tưởng rằng, sau khi ta khôi phục thần trí, loại mê luyến này sẽ giảm bớt, nhưng không nghĩ tới, chẳng
những không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng hãm sâu.
Khi ngốc, ta không ăn dấm chua, nhưng
hiện tại ta có, nhìn nàng vì Ái Đức Ngự Thư mà khóc, ta ghen, nhìn nàng
cùng Mạt Nhất nói nói cười cười, ta ghen, nhìn nàng cùng Viễn Hàm thân
mật tiếp xúc, ta lại ghen!
Đôi khi, chính ta cũng cảm thấy như vậy không giống chính mình, có phải bệnh của ta vẫn chưa khỏi hay không? Ta nhớ rõ trước kia, ta sẽ không dễ dàng dao động cảm xúc như vậy.
Hơn nữa, ta thích kề cận nàng đã thành
thói quen, một chút cũng không thay đổi, mỗi ngày khi làm việc, ta cũng
đều tìm cớ để nàng ở cùng ta, nàng ngồi bên cạnh ta, cho dù không nói
lời nào, ta cũng cảm thấy thực ấm áp.
Ta đã thấy rất nhiều nữ tử xinh đẹp, lại rất ít người có thể vừa mắt.
Nhưng mà đối với Ưu, ta lại ngắm nhìn
không chán, nhìn nàng híp mắt, mãn nhãn sương mù, thực xinh đẹp, khi
nàng ăn thường liếm khóe môi, rất đáng yêu. Nhìn nàng cởi áo tháo thắt
lưng, tuy rằng dáng vẻ thô lỗ, lại có thể chọc đến ta.
Thời gian Ưu mang thai, tính tình trở
nên khá cổ quái, luôn bỗng nhiên tức giận, bỗng nhiên vui vẻ, lại bỗng
nhiên khóc, bỗng nhiên cười, mỗi ngày muốn ăn gì đều đòi bằng được, lúc
thì muốn ăn quả vải, lúc lại muốn ăn quả dương mai, lúc nói nhàm chán
muốn đi dạo phố, lúc lại nói mệt mỏi buồn ngủ.
Quả thực là ỷ vào mình mang thai, dùng sức ép buộc ta, ta biết rõ điều này, lại dị thường hưởng thụ sự ép buộc đó. . .
Được rồi, ta thừa nhận, ta ma chướng.
Nhớ rõ có một ngày buổi tối, nàng bỗng
nhiên ôm lấy ta hỏi: “Tương lai sinh hạ cục cưng, chàng thích cục cưng
nhiều hơn, hay là thích ta nhiều hơn?”
Ta không hề nghĩ ngợi trả lời, đương nhiên là nàng.
Nhìn nàng vừa lòng tươi cười, ta nhịn không được nhẹ hôn lên đôi mắt sáng ngời của nàng.
Kỳ thật nàng không cần hỏi ta thật hay giả, ta vĩnh viễn cũng sẽ không nói dối nàng một lời.
Khi còn nhỏ, ta không hiểu, phụ thân đối với mẫu thân, vì sao có thể ôn nhu cùng sủng ái như vậy, hiện tại, ta đã hiểu.
Bởi vì, ta đang rập khuôn theo con đường của người. . .
Danh sách chương