Có người muốn hại nàng? Ngay giây sau, nàng lại hắt xì một cái.

Điều này đã khiến Nhẫn Đông hoảng sợ: “Chủ tử chẳng lẽ bị cảm lạnh? Chắc chắn là do hôm qua quá ít chăn, nô tỳ hẳn phải chuẩn bị thêm cho người mới đúng...”

“E là không phải bị cảm lạnh”

Yến Xu xoa xoa cái mũi, ném xiêm y trong tay đi: “Là do bộ xiêm y này bị dính thứ gì đó.”

Nhẫn Đông ngẩn người: “Chẳng lẽ là đào hoa phấn?”

Yến Xu bị dị ứng với hoa đòa, một khi tiếp xúc sẽ gây ra các loại phản ứng, từ hắt xì nghẹt mũi đến cả người xuất hiện sởi, thậm chí còn hô hấp khó khăn, có thể nói là tương đối nghiêm trọng.

Nhìn vào tình trạng bệnh vừa rồi của nàng, quả thật giống như là bệnh cũ tái phát.

Nghĩ tới đây, Nhẫn Đông vội ném xiêm y ra xa, sau đó lại nói với vẻ khó hiểu: “Nhưng bây giờ là mùa đông, hoa đào vẫn chưa nở mà.”

Yến Xu nghĩ một lúc: “Trong phòng ấm của Tư Uyển Xử thì chưa chắc.”

Nhẫn Đông bừng tỉnh: “Đúng vậy, bên trong phòng ấm của Tư Uyển Xử loại hoa nào mà chẳng có!”

Nhưng mà vì sao đang yên đang lành, đào hoa phấn lại xuất hiện ở trên xiêm y đã đặt giặt sạch?

Nhẫn Đông thở dài: “Bình thường ngài còn chẳng bước chân ra khỏi cửa, cả ngày cũng chỉ biết ăn ăn và ăn, sao có thể trêu chọc người khác được chứ?”

Yến Xu: “... Lời này nghe như kiểu ta chỉ là một chiếc thùng cơm vậy.”

Nhẫn Đông: “... Cũng gần giống vậy, khụ khụ...”



Thấy Yến Xu trừng mắt, nàng ta lại vội vàng lảng qua chuyện khác: “Rốt cuộc là kẻ nào lại hận ngài như vậy, có thể nghĩ ra được cả trò này!”

Yến Xu nghĩ một lúc rồi nói: “Trong cung này ngoại trừ Trương Tài Nhân, có lẽ cũng không ai biết ta.”

Nhẫn Đông nghe vậy bèn bắt đầu suy luận: “Mỗi lần đến mùa xuân hoa đào nở ngài sẽ không ra khỏi cửa, chuyện về đào hoa phấn cũng không khó để thăm dò. Nếu như vậy, chẳng lẽ đúng là do Trương Tài Nhân làm? Nhưng vì sao nàng ta lại muốn hại ngài?”

Yến Xu cũng có chút nghĩ không ra: “Chẳng lẽ là do đêm qua ta ăn hơi nhiều nên nàng ta ăn không được no?”

Nhẫn Đông: “...”

Lý do quái quỷ gì vậy, ngài cho rằng ai cũng giống như ngài sao?

“Chắc là do ngày hôm qua nàng ta mất hết mặt mũi ở trong yến hội, thế nên mới muốn trút giận lên đầu ngài!” Nhẫn Đông tức giận nói: “Cho dù là vì lý do gì thì cũng không thể để ngài bị hãm hại như vậy, chúng ta tới chỗ của Thái Hậu để cáo trạng đi!”

Yến Xu lại bỗng nhiên tỉnh táo lại: “Đầu tiên không bàn tới chuyện ta có thể gặp được Thái Hậu hay không, những điều vừa rồi cũng chỉ là phỏng đoán của chúng ta, hoàn toàn không có chứng cứ xác thực nào, nàng ta hoàn toàn có thể thề thốt phủ nhận, ta lại dựa vào đâu để khiến Thái Hậu tin tưởng chứ?”

Nhẫn Đông không khỏi giật mình, sau đó bèn nói với vẻ không cam lòng: “Chẳng lẽ lại để ngài ngậm bồ hòn làm ngọt? Nàng ta chỉ là một Tài Nhân, dựa vào nhà mẹ đẻ có tiền có quyền là có thể dĩ hạ phạm thượng tùy ý mưu hại người khác sao! Trong cung này còn có vương pháp không vậy!”

Aizzz, chủ tử xinh đẹp tốt tính cô đơn đáng thương xưa nay không thích tranh đoạt của ta, chỉ bởi vì nhà mẹ đẻ hơi xa một chút, phụ thân lại là một vị quan thanh liêm, do đó trong nhà cũng hơi nghèo, chẳng lẽ vì thế mà nàng phải chịu cảnh bắt nạt mà không thể phản kháng sao?

Thế đạo thật là bất công!

Ai ngờ chủ tử trước giờ không muốn tranh đoạt của nàng ta lại đột nhiên cười xấu xa nói: “Ai nói chúng ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt?”

Nhẫn Đông ngẩn người: “Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Tới đây.” Yến Xu vẫy tay ý bảo nàng ta đưa lỗ tai lại đây: “Ngươi làm như vậy...”

...



~~

Buổi trưa, Trương Tài Nhân đang nhàn nhã uống trà, lại thấy Xuân Nga bước nhanh vào cửa điện.

Nhìn thấy trái phải không có người nào khác, Xuân Nga mới mở miệng nói: “Tài Nhân, Điện Vĩnh Ninh vừa mới đi thỉnh ngự y, lúc này còn đang đun thuốc, trong viện toàn là mùi thảo dược.”

“Thỉnh ngự y?”

Trương Tài Nhân nhướng mày: “Xem ra là rất nghiêm trọng, không biết nàng ta bị sởi đầy mặt đầy người không?”

Xem nàng ta còn được sủng ái thế nào nữa!

Xuân Nga vội nói: “Chuyện này thì nô tỳ cũng không rõ, hay là thử qua đó xem?”

Trương Tài Nhân thích ý vẫy tay: “Thôi bỏ đi, bộ dáng xấu xí đó, ngươi có đi cũng chưa chắc đã thấy được, nàng ta làm gì còn mặt mũi để gặp người khác?”

Xuân Nga gật đầu phụ họa: “Nô tỳ nghe thấy Nhẫn Đông nói, bệnh này mười ngày nửa tháng cũng chưa khỏi được, trong khoảng thời gian này nàng ta sẽ không bày được trò gì đâu!”

Thứ mà nàng ta muốn chính là như thế, Trương Tài Nhân vừa lòng gật đầu.

Sau đó lại nghe Xuân Nga nói: “Đúng rồi, vừa rồi nô tỳ còn nghe được một chuyện mới.”

“Chuyện gì?”

“Nghe nói trong phủ cô mẫu của Lệ Tần đã xảy ra chuyện!” Xuân Nga nói.

“Trong phủ cô mẫu của Lệ Tần?” Trương Tài Nhân cảm thấy rất không kiên nhẫn: “Sao lại lòng vòng như vậy, thế rốt cuộc là ai?”

“Chính là Lâm Võ Hầu phủ đó!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện