Người nào đó ở trên mái nhà không khỏi nhíu mày, nỗ lực trấn an bản thân phải bình tĩnh.

Chẳng qua nữ tử này còn không hề kể với thị nữ thân cận, có lẽ nào chỉ có một mình nàng biết được bí mật này? Trong điện, Yến Xu lại thở dài: “Không chỉ bệ hạ sẽ không coi trọng ta, e rằng còn mang tới chuyện xấu ấy chứ.”

Má nó chứ, hậu cung này có khác gì một bầy sói đâu, mắt người nào người nấy đều lóe lên ánh sáng xanh, nếu biết hôm nay Hoàng Đế lại nói vài câu với một Mỹ Nhân nho nhỏ như nàng, bọn họ có khi còn chạy tới đây xé xác nàng ấy chứ!

Là cái loại đến cả xương cốt cũng không còn!!!

Nhẫn Đông bèn nói với vẻ không phục: “Dù sao hôm nay là do Thái Hậu gọi ngài tới, cũng không phải ngài chủ động tới đó.”

Yến Xu không khỏi liếc nhìn nàng ta: “Các nàng đâu có quan tâm có phải là ta chủ động hay không?”

Điều này cũng đúng.

Nhẫn Đông hoàn toàn cạn lời, cũng chỉ có thể nói: “Vì sao Thái Hậu lại đột nhiên gọi ngài tới Từ An Cung?”

Yến Xu nói: “Có vẻ như Thái Hậu cũng không muốn bệ hạ nói chuyện với nữ nhân khác ngoại trừ cháu gái của ngài ấy đâu nhỉ?”

Nhẫn Đông lại nói: “Vậy thì Thái Hậu gọi ngài tới làm gì chứ? Cũng thật là.”

Yến Xu cũng nhíu mày: “Đúng là như vậy đấy.”

Đầu tiên là Thái Hậu phá lệ truyền nàng tới, tiếp theo là Hoàng Đế đột nhiên xuất hiện...

Rốt cuộc hai mẹ con nhà này muốn làm gì không biết?



Thật sự không thể nghĩ nổi, nàng quyết định triệu hoán hệ thống trước:【 Thống Thống, nếu lại có người nào muốn hãm hại ta, ngươi phải báo trước cho ta đó. 】

Hệ thống: 【Không vấn đề gì.】

Yến Xu lại bắt đầu suy nghĩ, cứ nơm nớp lo sợ sợ bị người khác trả thù chung quy cũng không phải là kế lâu dài, hay là mình cứ bày mưu tính kế trước.

Không biết có hy vọng nào cho việc ra cung trở thành một người tự do hay không?

Người nào đó trên mái nhà không khỏi nhướng mày, muốn chạy?

Đúng lúc này, lại thấy mấy cung nữ hợp lực bê một thau tắm đi vào trong phòng, ngay sau đó là không ngừng đổ nước ấm vào bên trong, một lát sau cả căn phòng đã tràn ngập hơi nước.

Điện Vĩnh Ninh rất bé, lại không có địa long giống như các cung điện lớn khác, chỉ có chính phòng là ấm áp hơn một chút, thế nên mùa đông Yến Xu cũng chỉ có thể tắm rửa như vậy.

Mới vừa rồi mái tóc đã được búi lên gọn gàng, nhân lúc có chút hơi nóng này, nàng vội vàng cởi áo.

Vũ Văn Lan theo bản năng quay đầu.

Nhưng hắn lại đột nhiên nhớ ra một điều, đó không phải là phi tử của mình sao?

Vì thế Vũ Văn Lan lại quay đầu nhìn xuống...

Khụ, trong phòng tuy có chút hơi nước, nhưng lại không ảnh hưởng đến tầm mắt.

Đập vào mắt là cảnh tượng cô nương kia cởi áo khoác, váy lụa, rồi áo trong, lộ ra dáng người lả lướt.

Một màu tuyết trắng bao lại giang sơn vạn dặm, bên trên ngọn núi là hai đóa hồng mai, quả thật là cảnh đẹp ý vui.



Không nghĩ tới mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, thế mà eo, người lại vô cùng lả lướt, giống như chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nắm trọn.

...

Từ khi mất đi năng lực kia, hắn vẫn luôn tránh xa nữ tử, đây cũng là lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng này.

Không thể không thừa nhận, đúng là khiến người ta không thể rời nổi mắt.

Đương nhiên, cũng chưa xem được bao lâu, cô nương kia giống như một con cá lẩn vào trong nước.

Trong miệng nhỏ giọng rầm rì: “Lạnh chết đi được!”

Vũ Văn Lan nhướng mày, hắn ngồi ở trong gió lạnh còn chưa cảm thấy lạnh, nàng đắm mình ở trong nước ấm thì có gì là lạnh chứ?

Yến Xu đúng là có hơi lạnh.

Ngoại trừ hôm nay thời tiết quả thật rất lạnh, nàng còn cảm thấy trong phòng không ngừng có không khí lạnh tiến vào.

Yến Xu lẩm bẩm: “Sao cứ có cảm giác chỗ nào đó bị lọt gió ấy nhỉ?”

Nói xong bèn hơi ngước đầu lên nhìn.

Mắt thấy nàng sắp ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, Vũ Văn Lan lập tức né tránh.

Thật ra cũng chỉ có một chút khe hở mà thôi, nàng cũng không thể phát hiện ra điều gì. Nhưng không biết vì sao, hắn bỗng nhiên lại có tật giật mình.

Không bao lâu, bèn phi thân rơi xuống đất, sau đó lập tức rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện