Đương nhiên, nói đúng ra thì Vũ Văn Lan hoàn toàn bị động.

Nhưng hắn cũng không muốn dừng lại, vì vậy bèn nghe theo ý Yến Xu.

Thậm chí còn vô cùng phối hợp.

Lúc này Yến Xu lúc này đang giãy giụa giữa hai loại trạng thái tỉnh táo và mơ hồ.

Ừm, nàng vừa hôn Hoàng Đế, chỉ sợ là người đầu tiên trong hậu cung làm được việc này, nếu để người khác biết, chắc chắn đều hận không thể băm vằm nàng thành ngàn mảnh.

Chẳng qua mùi vị của Hoàng Đế cũng không tệ lắm, mềm mại lại thơm thơm, không khác gì... Thạch trái cây!

Vũ Văn Lan: “???”

“Thạch trái cây” là thứ gì? Chẳng qua... Nàng cũng không tồi, giống như một quả đào chín mọng khiến cho người ta không nỡ buông ra.

Không biết vì sao, tuy rằng lúc này hắn vẫn chưa xuất hiện sự thay đổi đáng kể nào, nhưng lại có chút ý loạn tình mê, trong lúc nhất thời đã quên mất mục đích ban đầu.

Ngọn đèn dầu nơi đầu giường lóe lên, chiếu rọi hai thân ảnh đang quấn chặt lấy nhau.

Thấy hắn phối hợp như vậy, Yến Xu lại càng to gan, xoay người lại đè hắn ở dưới thân, muốn cởi bỏ vạt áo trước của Hoàng Đế ra.

Dù sao cũng là lần đầu nếm thử, tâm trạng không khỏi có chút kích động, nhưng vừa mới không chú ý một cái, vậy mà lại đè vào tay hắn.

Ngay sau đó bèn nghe thấy Vũ Văn Lan kêu lên một tiếng.

Nàng sửng sốt, vội vàng hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy?”



Lại thấy hắn ngưng mày, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Điều khiến Yến Xu sợ hãi không thôi, vội vàng ngồi xuống dưới, lúc này mới phát hiện một bàn tay của Vũ Văn Lan còn đang quấn vải, nhẹ nhàng mở ra xem, thấy chính là vết thương bị nàng cắn lần trước.

Lại còn chảy rất nhiều vết máu.

Yến Xu hoảng sợ, chẳng lẽ là do nàng đè lên?

“Thần thần thiếp không phải cố ý, có cần truyền thái y không?”

Chậc, chút vết thương nhỏ vậy mà mãi vẫn chưa khỏi à? Nhìn thì rõ là cao lớn, sẽ không yếu ớt đến vậy chứ?

Vũ Văn Lan: “...”

Lại còn trách hắn?

Không nhịn được mà liếc nàng một cái, sau đó nói:

“Kêu Phú Hải vào đây.”

Yến Xu vội đáp một tiếng, đang định xuống giường.

Rồi lại bị hắn gọi lại: “Chờ đã.”

Vũ Văn Lan nhìn nàng, chỉ thấy vạt áo rời rạc, tóc mai hơi loạn, hái má ửng hồng...

Dáng vẻ này, sao có thể để người khác nhìn thấy chứ?

“Đợi ở trong này đi.”

Hắn nói xong bèn tự mình xuống giường, đi đến cạnh cửa gọi người.



Lúc này, Ngự Tiền Tổng Quản Phú Hải đang chờ ở dưới mái hiên, trong lòng cảm khái thật không dễ dàng, cuối cùng bệ hạ cũng đã nghĩ thông suốt, củi khô bốc lửa, chắc là sẽ làm ầm ĩ đến nửa đêm.

Nào biết bỗng nhiên nghe thấy người ở bên trong gọi tên của ông ta.

Phú Hải vội vàng bước vào trong điện, trong lòng còn có chút buồn bực, nhanh như vậy mà đã xong rồi sao?

Đến lúc rảo bước đứng ở trong điện, lại thấy vạt áo của Hoàng Đế hơi mở ra, mái tóc đen cũng có chút hỗn độn, tấm màn trên giường đóng chặt, cả điện tràn đầy hơi thở ái muội.

Phú Hải hơi ngẩn ra một chút, sau đó mới hỏi:

“Bệ hạ có gì muốn phân phó?”

Lại nghe thấy Quân Vương nói:

“Lấy kim sang dược tới đây.”

A?

Phú Hải sửng sốt: “Kim sang dược?”

Vũ Văn Lan nhíu mày: “Muốn trẫm nói lại lần thứ hai?”

“Nô tài không dám.”

Phú Hải đã nghe rõ, vội vàng chạy ra ngoài cửa, vừa đi vừa cảm thán ở trong lòng 【 Hứng trí cao đến vậy sao? Còn dùng cả kim sang dược? Bệ hạ đúng là uy vũ!!! 】

Vũ Văn Lan: “...”

Có phải là hắn chưa nói rõ ràng đúng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện