Vũ Văn Lan bước thẳng vào trong điện, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một đại dương châu báu. Dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn dầu bên trong điện, những trang sức mà các phi tần cài ở trên đầu lấp la lấp lánh vô cùng chói mắt.
Mùi son phấn ở trong không khí cũng vô cùng nồng đậm, hắn hơi nhíu mày, sau đó lạnh nhạt nói: “Hãy bình thân.”
Chúng nữ tử tạ ơn, sau đó đồng loạt trở về chỗ ngồi, mỗi người nhìn có vẻ như ngồi rất ngay ngắn, nhưng lại lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn về phía hắn.
“Bệ hạ vừa tới đây, cả cung điện trở nên sáng sủa trông thấy.”
Người vừa nói chính là Quý Phi Chu thị - người ngồi ở vị trí đầu tiên. Vũ Văn Lan nhận ra nàng ta, bởi vì nàng ta chính là cháu gái của Thái Hậu, là biểu muội trên danh nghĩa của hắn.
Hôm nay nàng ta mặc một bộ đồ đỏ thẫm giống như đèn lồng ở trước cửa điện, nụ cười trên mặt vô cùng khéo léo, nhưng tiếng lòng lại ác độc cực kỳ.
【 Mấy con tiện nhân này lại dám trang điểm lộng lẫy hơn cả bổn cung, xem ra phải dạy dỗ lại một chút, như thế bọn chúng mới biết cái gì gọi là quy củ. 】
— Từ ba năm trước Vũ Văn Lan đã có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác, hắn cũng đã nhìn quen đám người đó khẩu thị tâm phi, thế nên cũng chỉ hỏi với vẻ lạnh nhạt: “Trẫm cũng không phải là đèn lồng, sao lại nói cả cung điện trở nên sáng sủa trông thấy?”
Chỉ nghe thấy một tiếng phì cười, một nữ tử ở gần đó lập tức cười nói: “Bệ hạ thật là dí dỏm, có điều từ trước đến nay Quý Phi nương nương rất khéo nói chuyện, vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay lại giống như ngựa mất móng trước?”
Người nọ chính là Ninh Phi, là cháu gái bên nhà chồng của Trưởng Công Chúa, được đích thân Trưởng Công Chúa đưa vào cung. Vũ Văn Lan đã gặp qua nàng ta vài lần, bởi vậy cũng có chút ấn tượng.
Đương nhiên, hắn cũng có thể nghe thấy ở trong lòng nữ tử này đang không ngừng mắng nhiếc Chu Quý Phi【 Hừ, cho rằng mặc một bộ đồ màu đỏ là có thể lấn át ta sao, cũng không tự soi gương xem bản thân xấu xí đến mức nào! Tính ra chiếc trâm cài Phượng Như Ý trên đầu ta vẫn đẹp hơn, hai ngàn lượng cũng coi như không hề uổng phí, mau nhìn xem, không phải bệ hạ đang nhìn qua đây sao. 】
Từ lúc vào cung cho tới nay, đây có lẽ là lần đầu tiên Hoàng Đế nhìn thẳng vào nàng ta, Ninh Phi vội vàng thẳng eo, nở một nụ cười nghênh đón ánh mắt ở tít trên cao này.
Ai ngờ Hoàng Đế lại chỉ nhìn lướt qua đỉnh đầu của nàng ta, nhíu mày hỏi: “Hình như thứ ở trên đầu ngươi rất có giá trị thì phải?”
Ninh Phi không khỏi cứng đơ cả người, Chu Quý Phi lại vội nói: “Nếu như thần thiếp không nhầm, cây trâm này của Ninh Phi ít cũng phải có giá ba ngàn lượng. Chẳng qua lần trước hậu cung đã cắt giảm phí để chi viện cho bão tuyết ở kinh đô và các vùng lân cận, cũng không biết Ti Trân lấy ngân lượng từ đâu ra?”
Ninh Phi bèn cuống quít giải thích: “Bệ hạ, thứ này là do thím Trưởng công chúa điện hạ ban tặng cho thần, không phải đồ của Ti Trân.”
Nói xong vẫn còn có chút hoảng hốt, nàng ta không biết Hoàng Đế có tới tận phủ Trưởng công chúa để truy cứu chuyện này hay không.
May mà Vũ Văn Lan cũng không nói gì nữa.
Bởi vì ngoại trừ hai nữ tử này đang không ngừng mắng nhiếc nhau, trong tai hắn còn có vô số giọng nói đang ùa vào —
【 Hừ, hai nữ nhân ngu ngốc này ngày thường đã quen cái thói kiêu ngạo, hôm nay cuối cùng các nàng cũng ‘được’ nếm trải mùi vị phải nhìn sắc mặt của kẻ khác. 】
【 Ba ngày không ăn cơm cuối cùng cũng ních vừa chiếc váy này, chất lượng của lụa gấm Kim Lăng đúng là rất tốt. Mấy ả thôn phụ vừa ngu ngốc vừa vụng về này sao có thể lọt vào long nhãn của bệ hạ chứ? Bệ hạ mau nhìn qua nơi này! 】
【 Hai ả đàn bà ngu ngốc này chẳng may chọc giận bệ hạ, khiến bệ hạ rời đi thì phải làm sao bây giờ? Ta khổ sở tập luyện ba tháng còn chưa kịp hiến vũ cho bệ hạ xem đâu! Ngu xuẩn, đúng là quá ngu xuẩn! 】
...
Khả năng nghe được tiếng lòng bị hạn chế về mặt khoảng cách, cho nên Vũ Văn Lan chỉ có thể nghe thấy tiếng lòng của mấy người ở gần, nhưng chỉ mấy người đó thôi cũng đã đủ ầm ĩ rồi.
Hắn nhàm chán uống một ngụm trà, trong thâm tâm cảm thấy so với việc ngồi ở đây xem mấy trò hề của đám nữ nhân này, còn không bằng hồi cung xem mấy quyển sổ con. Nếu không phải hôm nay thái độ của Thái Hậu quá kiên quyết, hắn chắc chắn sẽ không tới Điện Nhu Nghi này.
Cùng lúc đó, Yến Xu ngồi ở cuối cùng đang hóng mấy chuyện mới của hệ thống.
【 Với lại chuyện về Hoàng Đế? Là chuyện gì vậy? 】
Hệ thống: 【 Hoàng Đế không thể làm chuyện đó. 】
Mùi son phấn ở trong không khí cũng vô cùng nồng đậm, hắn hơi nhíu mày, sau đó lạnh nhạt nói: “Hãy bình thân.”
Chúng nữ tử tạ ơn, sau đó đồng loạt trở về chỗ ngồi, mỗi người nhìn có vẻ như ngồi rất ngay ngắn, nhưng lại lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn về phía hắn.
“Bệ hạ vừa tới đây, cả cung điện trở nên sáng sủa trông thấy.”
Người vừa nói chính là Quý Phi Chu thị - người ngồi ở vị trí đầu tiên. Vũ Văn Lan nhận ra nàng ta, bởi vì nàng ta chính là cháu gái của Thái Hậu, là biểu muội trên danh nghĩa của hắn.
Hôm nay nàng ta mặc một bộ đồ đỏ thẫm giống như đèn lồng ở trước cửa điện, nụ cười trên mặt vô cùng khéo léo, nhưng tiếng lòng lại ác độc cực kỳ.
【 Mấy con tiện nhân này lại dám trang điểm lộng lẫy hơn cả bổn cung, xem ra phải dạy dỗ lại một chút, như thế bọn chúng mới biết cái gì gọi là quy củ. 】
— Từ ba năm trước Vũ Văn Lan đã có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác, hắn cũng đã nhìn quen đám người đó khẩu thị tâm phi, thế nên cũng chỉ hỏi với vẻ lạnh nhạt: “Trẫm cũng không phải là đèn lồng, sao lại nói cả cung điện trở nên sáng sủa trông thấy?”
Chỉ nghe thấy một tiếng phì cười, một nữ tử ở gần đó lập tức cười nói: “Bệ hạ thật là dí dỏm, có điều từ trước đến nay Quý Phi nương nương rất khéo nói chuyện, vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay lại giống như ngựa mất móng trước?”
Người nọ chính là Ninh Phi, là cháu gái bên nhà chồng của Trưởng Công Chúa, được đích thân Trưởng Công Chúa đưa vào cung. Vũ Văn Lan đã gặp qua nàng ta vài lần, bởi vậy cũng có chút ấn tượng.
Đương nhiên, hắn cũng có thể nghe thấy ở trong lòng nữ tử này đang không ngừng mắng nhiếc Chu Quý Phi【 Hừ, cho rằng mặc một bộ đồ màu đỏ là có thể lấn át ta sao, cũng không tự soi gương xem bản thân xấu xí đến mức nào! Tính ra chiếc trâm cài Phượng Như Ý trên đầu ta vẫn đẹp hơn, hai ngàn lượng cũng coi như không hề uổng phí, mau nhìn xem, không phải bệ hạ đang nhìn qua đây sao. 】
Từ lúc vào cung cho tới nay, đây có lẽ là lần đầu tiên Hoàng Đế nhìn thẳng vào nàng ta, Ninh Phi vội vàng thẳng eo, nở một nụ cười nghênh đón ánh mắt ở tít trên cao này.
Ai ngờ Hoàng Đế lại chỉ nhìn lướt qua đỉnh đầu của nàng ta, nhíu mày hỏi: “Hình như thứ ở trên đầu ngươi rất có giá trị thì phải?”
Ninh Phi không khỏi cứng đơ cả người, Chu Quý Phi lại vội nói: “Nếu như thần thiếp không nhầm, cây trâm này của Ninh Phi ít cũng phải có giá ba ngàn lượng. Chẳng qua lần trước hậu cung đã cắt giảm phí để chi viện cho bão tuyết ở kinh đô và các vùng lân cận, cũng không biết Ti Trân lấy ngân lượng từ đâu ra?”
Ninh Phi bèn cuống quít giải thích: “Bệ hạ, thứ này là do thím Trưởng công chúa điện hạ ban tặng cho thần, không phải đồ của Ti Trân.”
Nói xong vẫn còn có chút hoảng hốt, nàng ta không biết Hoàng Đế có tới tận phủ Trưởng công chúa để truy cứu chuyện này hay không.
May mà Vũ Văn Lan cũng không nói gì nữa.
Bởi vì ngoại trừ hai nữ tử này đang không ngừng mắng nhiếc nhau, trong tai hắn còn có vô số giọng nói đang ùa vào —
【 Hừ, hai nữ nhân ngu ngốc này ngày thường đã quen cái thói kiêu ngạo, hôm nay cuối cùng các nàng cũng ‘được’ nếm trải mùi vị phải nhìn sắc mặt của kẻ khác. 】
【 Ba ngày không ăn cơm cuối cùng cũng ních vừa chiếc váy này, chất lượng của lụa gấm Kim Lăng đúng là rất tốt. Mấy ả thôn phụ vừa ngu ngốc vừa vụng về này sao có thể lọt vào long nhãn của bệ hạ chứ? Bệ hạ mau nhìn qua nơi này! 】
【 Hai ả đàn bà ngu ngốc này chẳng may chọc giận bệ hạ, khiến bệ hạ rời đi thì phải làm sao bây giờ? Ta khổ sở tập luyện ba tháng còn chưa kịp hiến vũ cho bệ hạ xem đâu! Ngu xuẩn, đúng là quá ngu xuẩn! 】
...
Khả năng nghe được tiếng lòng bị hạn chế về mặt khoảng cách, cho nên Vũ Văn Lan chỉ có thể nghe thấy tiếng lòng của mấy người ở gần, nhưng chỉ mấy người đó thôi cũng đã đủ ầm ĩ rồi.
Hắn nhàm chán uống một ngụm trà, trong thâm tâm cảm thấy so với việc ngồi ở đây xem mấy trò hề của đám nữ nhân này, còn không bằng hồi cung xem mấy quyển sổ con. Nếu không phải hôm nay thái độ của Thái Hậu quá kiên quyết, hắn chắc chắn sẽ không tới Điện Nhu Nghi này.
Cùng lúc đó, Yến Xu ngồi ở cuối cùng đang hóng mấy chuyện mới của hệ thống.
【 Với lại chuyện về Hoàng Đế? Là chuyện gì vậy? 】
Hệ thống: 【 Hoàng Đế không thể làm chuyện đó. 】
Danh sách chương