Kể từ đó Hoàng đế cũng ít sang cung của nàng.

Nội cung lục đục nghe tin Đoan Minh Triệt chuyển biến ngày càng nặng có thể qua đời.
Tuyết Trữ Cung
Mộ Dung đề phòng:" Không biết Hoàng Hậu nương nương gọi thần thiếp có việc gì dạy bảo?"
Lãnh Tuyết bước xuống bậc, muốn kéo sát khoảng cách:" Chẳng phải muội vẫn không cam lòng trước Thiên Băng sao?"
Mộ Dung cười trừ:" Thiếp ngu nguội không hiểu người nói gì".

Từ khi vào trong cung Mộ Dung luôn bị Hoàng đế ghẻ lạnh, chưa từng được sủng hạnh mãi chỉ dừng lại ở Quý Nhân
Lãnh Tuyết vuốt tóc, chỉnh lại trâm cho Mộ Dung:" Ta muốn muội liên thủ hạ bệ Thiên Băng.

Chắc muội cũng biết nàng ta cũng không đơn giản".

Mắt nổi lên nồng đậm, sát ý.

" Sau khi thành công ta chắc chắn sẽ giúp muội có chỗ đứng trong Hậu cung".
Mộ Dung khi xưa cũng ghét Thiên Băng, vò vạt áo, đằng nào nàng cũng có Mộ gia phía sau.

Có gây ra chuyện tày trời gì cũng không ai dám phạt mình
..................
Đoan Vương gia qua đời, khắp giang sơn phủ đầy màu trắng, tang tóc.

Hoàng đế cùng các vị đại thần trong bộ y phục trắng đưa tiễn.

Không khí trang trọng.
Tiểu Thuận Tử đọc thánh chỉ của Hoàng đế về những công lao, cống hiến hết mình của Đoan Minh Triệt.


Bỗng Mộ Tể Tướng ngắt lời.
" Hoàng thượng, người đến bây giờ còn giả tạo, đeo mặt nạ giả nhân giả đức đến lúc nào nữa"
Đoan Minh Vương nổi thịnh nộ:" To gan"
Hắn mang tờ giấy giấu trong tay, hô to:" Các vị đại thần, Đây không phải thích sát mà là một kế hoạch ám sát.

Mà người đứng sau tất cả chính là vị hoàng đế ngồi ở phía trên.

Người đã ra tay tàn sát chính đệ đệ ruột để củng cố ngai vàng"
"Ồ, Mộ Tể Tướng biết rõ vậy sao?"- Hắn bất ngờ
" Thử hỏi một người máu lạnh, tàn độc như vậy có xứng đáng làm vua một nước không"- Nói xong hắn rút thanh đao, tất cả sát thủ bao vây.

Hơn phân nửa các đại quan trong triều đã là người của hắn
" Tể Tướng đây là muốn cướp ngai vàng"- Hắn tỏ ra bất ngờ
" Đã đến lúc đổi chủ rồi, Đoan Minh Vương à.

Một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch đòi đấu với lão"
" Chỉ dựa một mình ngươi, binh lính của trẫm há để ngươi thâu tóm dễ vậy sao?"
Lão cười vang cả điện, tâm đắc:" Minh Vương ơi là Minh Vương, Tất cả binh lính của ngươi đã nằm hết trong tay ta rồi.

Cả cái Hoàng cung này đều đã bị bao vây"
Quốc sư cùng tốp cấm vệ quân xông vào:" Hộ giá, bảo vệ Hoàng thượng"
Mộ Tể Tướng:" Ta hôm nay sẽ chơi từ từ với ngươi".
" Xông lên cho ta, kẻ nào lấy được đầu cẩu Hoàng đế trẫm sẽ trọng thưởng"
Mộ Tể Tướng hùng hổ, dẫn đầu xông lên.

Đột nhiên, tất cả chĩa kiếm vào người hắn:" Các ngươi phản à?"
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, thản nhiên:" Ngươi thông minh cả đời mà không nhận ra những gì diễn ra trước mắt sao?"
" Ngươi" Hắn chỉ tay vào mặt hoàng đế, sốc nặng:" Tại sao lại như vậy?"
Đoan Minh Triệt bước ra, khỏe mạnh:" Mộ Tể Tướng, chiêu này có làm ngươi thấy kích thích không"
" Ngươi vẫn còn sống" ,"Hóa ra tất cả chỉ là một cái bẫy, Ngươi cũng không hề trúng độc, Lão nô oanh dũng cả đời, không ngờ cuối đời lại nhục nhã đến vậy"
" Ngươi tưởng Nguyệt La Sát của trẫm để ngươi điều khiến dễ vậy sao?" Giọng hoàng đế châm biếm
" Hahaa"," Cẩu hoàng đế, nếu ta có chết cũng kéo người thân cận của ngươi chết cùng" Mộ Tể Tướng tự một đao kết liễu, máu chảy xuống.

Những người theo hắn phản nghịch cũng bị bắt lại
Hoàng đế chợt nhớ ra còn sơ xót:" Không ổn".
Chao 129: Mưu đồ phản nghịch (2)
Mộ Dinh cầm quân xông thẳng vào Khôn Ninh cung.
Thiên Băng đứng sẵn ở đó nghênh đón bên cạnh còn Sát La và Nguyệt nhi.

Nàng đưa mọi người trong Hậu cung vào nơi an toàn, ở trong mật thất.
Mộ Dinh:" Tiểu mĩ nhân, ngươi đừng chống cự nữa, sớm muộn nàng cũng thuộc về ta thôi"
" Chỉ một mình ngươi mà cũng đòi đảo chính?"- Băng khinh bỉ tên này có phải ngu ngốc, vấn đề sao
" Binh lính đã ta đã bao vây khắp kinh thành.

E rằng tên câue hoàng đế giờ cha ta đã lấy thủ cấp rồi.


Nàng yên tâm ta không quan tâm hắn đã làm gì nàng.

Chỉ cần nàng đống ý làm thiếp, ta chắc chắn sẽ cho nàng cuộc sống vinh hoa phú quý cả đời"
Câu nói đó khiến nàng ghê tởm, không hiểu tên này có suy nghĩ gì trong đầu:" Ngươi tưởng ta sẽ theo tên bại hoại sao, thà chết còn hơn"
Hắn đưa tay ra lệnh:" Giết tất cả những người xung quanh.

Còn nàng ta nhất định phải sống, để ta xử lí"
Tiếng binh, kiếm va chạm vào nhau.

Bọn chúng rất đông mặc dù võ công không bằng 3 người bọn họ.
Nhưng số quân áp đảo hàng nghìn người nếu đánh thắng cũng kiệt sức mà chết
Thiên Băng:" Hai người mau mau đi đi, hắn chắc chắn sẽ không làm gì ta.

Nhưng hai người chắc chắn phải sống"
Nguyệt nhi:" Nương nương, mạng này là người cứu Nguyệt nhi có chết cũng không hối hận"
Vệ Ảnh :" Bớt nói nhảm, ca ca không bỏ muội đâu"
Bỗng một đoàn quân lính khác xông tới bao vây.

Tất cả bọn họ chia sang hai bên, Hoàng đế xuất hiện
Mộ Dinh nhanh lúc hỗn loạn, bắt lấy Băng, lấy kiềm kề vào cổ nàng.

Cổ bị kiếm cứa chảy máu:" Đứng im, nếu không ả ta sẽ chết"
Đoan Minh Triệt sợ hãi:" Mộ Dinh, mau bỏ kiếm xuống ngươi đã không còn đường lui."
Hắn không quan tâm, nhìn Hoàng đế:" Mau để ta đi nhanh lên!".

Mộ Dinh mất kiểm soát, hắn căn bản không muốn chết:" Hoàng đế, muốn nàng ta sống phải để ta rời khỏi đây" Hắn lùi dần dần ra sau
Hoàng đế không chút cảm xúc:" Ngươi tưởng chỉ dựa vào ngươi mà đòi giết đc nàng".

Minh Vương nhân cơ hội hắn mất đề phòng, rút kiếm của tên lính bên cạnh phóng thẳng vào ngực hắn
Mộ Dinh ngã ra đằng sau, rồi vội xông tới đâm Băng, hét to:" Tiện nhân ta muốn ngươi chết cùng".
Thiên Băng quay lại tránh nhát kiếm, chân đá ngược thanh kiếm của hắn.


Kiếm đâm thẳng vào người, phát chí mạng, rét lạnh:" Ngươi tưởng mình có cơ hội thứ hai để giết ta sao?"
Tất cả mưu đồ phản nghịch đều bị Hoàng đế diệt sạch, hàng trăm mạng người ở Mộ gia.

Kẻ bị chém đầu trước dân chúng làm gương, kẻ bị đầy ra biên ải, ban lụa trắng.

Nội bộ được thanh trừ, giờ đây giang sơn hòa bình.
.....................
Tuyết Trữ cung
Lãnh Tuyết sau khi biết được âm mưu bị lật tẩy.

Mau chóng cho người âm thầm bắt Mộ Dung
Mộ Dung dãy dụa, mắt bị bịt khăn, nàng cũng biết sớn muộn cũng chết.
Lãnh Tuyết cho người cởi khăn.

Nô tì bên cạnh đọc
" Mộ Dung độc ác, mưu sát Băng phi- Phi thần Hậu cung.

Nay thân còn mang tội trong người.

Ban thuốc độc"
Mộ Dung quỳ cười thê lương" Hahaaahaaa", " Lãnh Tuyết ngươi tưởng giết ta có thể che đậy những tội ác của mình sao?"," Ta sẽ đợi ngươi ở dưới âm phủ"
Bọn thái giám nhanh chóng đổ thuốc độc vào miệng để Mộ Dung không thể nói thêm câu gì nữa.
Thấy nàng ta không còn cử động, Lãnh Tuyết ra hiệu
" Mau dọn dẹp sạch đi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện