Hoàng cung.....
Thanh Hoa điện...
Trong căn phòng chỉ còn nàng và hoàng đế.
" Nàng thật khiến trẫm thất vọng"
Thiên Băng ngồi bệt xuống đất, ánh mắt ai oán
" Thất vọng?" Haha...!Nàng nhìn lên trần nhà
" Đoan Minh Vương, chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm muốn nghe không? Ta ghét ngươi, ghét Lãnh Tuyết.

Ngươi nói đúng rồi đó, ta ra ngoài gặp tình lang, người ta thích là Triệt", " Được đội mũ xanh vui không"
" Đủ rồi"- Hắn hét lên trong cơn giận dữ, bóp cổ nàng
" Ngươi lại dám phản bội trẫm"- Lực ngày càng mạnh
Thiên Băng cười hạnh phúc, nhắm mắt chờ đợi cái chết.

Hoàng đế thấy nàng không phản ứng, có ý định trực chờ cái chết, buông ra

Khụ....!khụ, Nàng cười vang rội đến rợn người" Sao? Không dám giết ta ?", " Ngươi nói ta phản bội lời hứa với ngươi.

Vậy ngươi có từng nghĩ ước hẹn trước kia của chúng ta không?" Đôi mắt u oán
" Chúng ta đều như nhau cả thôi, không ai nợ ai cả"
" Nhưng e rằng đã để ngươi thất vọng, Thiên Băng, Ngươi nên biết rằng người đứng trước mặt mình là Thiên tử nắm trong tay quyền sinh sát.

Chẳng phải ngươi muốn xuất cung sao? Trẫm sẽ cho ngươi phải dành cả đời trong Hoàng cung này"- Hoàng đế cười lạnh lùng.
Nàng mặc kệ lời hắn, mở cửa bước ra ngoài
Hắn lại cất tiếng:" Dù ngươi là ai, ở đâu cả thể xác và linh hồn cũng đều là của trẫm.

Nếu có chết cũng phải do trẫm quyết định"
Nàng châm biếm:" Nếu ngươi đã biết ta không phải người thời đại này.

Thì cũng nên hiểu rằng một khi ta đã muốn làm không ai có thể ngăn cản.


Ngay cả Hoàng cung.

Ta không phải người dễ dàng cho người khác điều khiển bản thân hay cuộc đời của mình"
Hoàng đế vỗ tay:" Được, được lắm", " Người đâu Thiên Băng hồ ngôn loạn ngữ, xúc phạm Hoàng đế nay cách chức Phi tần, biếm vào lãnh cung.

Bất cứ ai cũng không được giúp đỡ, xin tha.

Còn Lãnh cung tăng cường canh gác ngày đêm."
Băng bị thay đổi y phục tiện tì, cũ , thị vệ áp giải.

Lúc đi qua mặt Hoàng đế, hắn giễu cợt:" Trẫm không tin Hoàng cung nhỏ bé này không giữ chân được ngươi, ngay cả con muỗi cũng không được phép đi qua"
Thanh nhi, Nguyệt nhi nghe thấy thánh chỉ không khỏi sợ hãi, cầu xin Hoàng đế.

Nhưng nàng lại mạnh miệng, thẳng lưng
" Không phải xin tên cẩu hoàng đế đó"," Giờ ta đã không phải chủ tử của hai ngươi, các ngươi được tự do rồi!"
Bọn họ lắc đầu, nước mắt giàn dụa nhất quyết không buông tay Thiên Băng
" Người mãi mãi là chủ tử, không chỉ vậy còn là người thân"
" Nếu các ngươi trọng tình nghĩa như vậy, trẫm cũng toại nguyện" Hắn thét ra từng chữ:" Cả hai nô tì này cũng đầy nốt vào Lãnh cung cho trẫm".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện