Cảnh báo:
- Đoản.
- Đây là Đam Mỹ.
- Tag: Incest, Incest, Incest (chuyện quan trọng nhắc lại 3 lần), H+, niên hạ, ngọt, HE.
___________________
Trăng tàn.
Mây đêm che đi ánh sáng lờ mờ. Trên hành lang, đèn lồng đung đưa theo gió, nến leo lắt cháy.
Hoàn Nhan Phong Nghi say túy lúy, long bào toàn bộ nhuốm hương rượu nồng đậm phảng phất, hắn không thể nào đứng vững, mạnh mẽ bám vào cánh tay nam tử bên cạnh:
- Đỡ Trẫm!
Hoàn Nhan Vũ Minh mi gian cau nhẹ, Phong Nghi lên ngôi đã nửa năm, chưa bao giờ biết giữ gìn sức khỏe bản thân, mỗi ngày nếu không thức xuyên đêm phê tấu, chính là uống rượu đến chết đi sống lại. Hôm nay, cũng chẳng phải lần đầu Phong Nghi không đem theo cung nhân hầu hạ. Hoàn Nhan Vũ Minh thở dài, đường đến tẩm cung Hoàng đế quá xa, y đành dìu Phong Nghi về Phiêu Tuyết điện - nơi ở của y.
Tuy là thân sinh hoàng tộc, nhưng Vũ Minh vốn thân phận không mấy cao quý, y lại là người quen cô độc, thê tử không lập, hạ nhân lười biếng cũng chẳng thường xuyên có mặt. Vũ Minh đỡ Phong Nghi vào tẩm phòng, cẩn thận đặt hắn lên mộc sàng.
Hoàn Nhan Phong Nghi thua y bốn tuổi, tuy vậy y đã theo hắn được hơn một thập niên, từ khi hắn là Tứ Hoàng tử, sau là Nguyên Vương đất phong tận Tô Châu, rồi khi hắn được lập thành Thái tử, cho đến ngày hôm nay, hắn cao cao tại thượng chí tôn cửu ngũ. Vũ Minh cười khổ, y từng vì hắn chịu thay đao kiếm, từng chống đỡ giữa mưa tên, thiên lao đại ngục cũng đã đi qua.
Chung quy, cũng bởi vì y yêu hắn!
Nhưng Phong Nghi ngoài là Hoàng đế, còn là đường đệ, cùng chung huyết thống với y, loại tình cảm phi luân này, y một đời chỉ có thể giữ trong lòng. Hắn là đích tử thân sinh của Cao Trang Hoàng hậu, từ thuở bé, hắn đã luôn bảo vệ y, y cứ thế ngước mắt ngưỡng mộ hắn, cảm khái hắn, tình cảm lớn dần, đến một ngày trái tim rung lên thống khổ. Y mới bàng hoàng nhận ra, y đã yêu hắn!
Hoàn Nhan Phong Nghi trở người, giằng cởi long bào:
- Nóng!
Vũ Minh giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp, vội vàng tiến đến bên cạnh, chậm rãi gỡ tầng tầng lớp lớp triều phục nặng nề:
- Thần giúp người!
Vũ Minh chăm chú làm, không để tâm Phong Nghi phượng mâu đã mơ màng mở, đăm đăm nhìn y qua ánh nến mờ mờ. Bất chợt, hắn nắm lấy đôi tay y buốt giá:
- Huynh lạnh sao? Vũ Minh muốn rút tay lại, càng bị đối phương giữ chặt, y có chút hít thở không thông:
- Hoàng thượng...thần...
Hoàn Nhan Phong Nghi ném long bào xuống sàn, trung y hoàng kim tỏa sáng giữa đêm đen:
- Trẫm khiến huynh sợ?
Vũ Minh như nuốt phải một ngụm khí lạnh:
- Thần...không dám...
Hoàn Nhan Phong Nghi đột ngột đẩy mạnh đối phương xuống giường, mạnh mẽ đè nén, nhếch môi giễu cợt cười:
- Huynh có gì mà không dám?
Vũ Minh vùng vẫy muốn thoát, nhưng y càng cố gắng thì người bên trên càng ra sức giữ chặt.
- Hoàng thượng...người tỉnh rồi thì nên hồi cung!
Phong Nghi phượng mâu u tối dần, cúi mặt thì thầm vào tai Vũ Minh, khoảng cách gần đến độ hơi thở cả hai như hòa lẫn vào nhau:
- Phiêu Kỵ Tướng quân Trẫm không chút luyến tiếc phong cho huynh, huynh còn không rõ hay sao?
Vũ Minh thâm tâm giằng xé đến thống khổ, Phiêu Kỵ Tướng quân là tước vị chỉ dành cho chân chính Hoàng tử, y tuy mang họ Hoàn Nhan, nhưng đến cùng vẫn chỉ là một đứa con hoang, lại là con hoang của phản tặc.
Vũ Minh tìm cách thoát khỏi tình thế khó xử hiện tại:
- Hoàng thượng....thần vì người không tiếc sinh mệnh...thần...cũng không cần cái gì mà...Phiêu Kỵ Tướng quân...
Hoàn Nhan Phong Nghi cười gằn, cay độc:
- Đem thân câu dẫn Trẫm bao lâu nay, hiện tại huynh còn bày ra vẻ mặt trinh tiết liệt phụ làm gì? Tâm tư huynh, Trẫm có thể không nhìn ra sao?
Vũ Minh thương tâm cười, lệ nóng chảy ngược vào tim, đôi tay cũng buông xuôi vô lực, y lạnh lẽo biểu tình:
- Nếu Hoàng thượng đã muốn...thần... liền...hầu hạ người...
- Đoản.
- Đây là Đam Mỹ.
- Tag: Incest, Incest, Incest (chuyện quan trọng nhắc lại 3 lần), H+, niên hạ, ngọt, HE.
___________________
Trăng tàn.
Mây đêm che đi ánh sáng lờ mờ. Trên hành lang, đèn lồng đung đưa theo gió, nến leo lắt cháy.
Hoàn Nhan Phong Nghi say túy lúy, long bào toàn bộ nhuốm hương rượu nồng đậm phảng phất, hắn không thể nào đứng vững, mạnh mẽ bám vào cánh tay nam tử bên cạnh:
- Đỡ Trẫm!
Hoàn Nhan Vũ Minh mi gian cau nhẹ, Phong Nghi lên ngôi đã nửa năm, chưa bao giờ biết giữ gìn sức khỏe bản thân, mỗi ngày nếu không thức xuyên đêm phê tấu, chính là uống rượu đến chết đi sống lại. Hôm nay, cũng chẳng phải lần đầu Phong Nghi không đem theo cung nhân hầu hạ. Hoàn Nhan Vũ Minh thở dài, đường đến tẩm cung Hoàng đế quá xa, y đành dìu Phong Nghi về Phiêu Tuyết điện - nơi ở của y.
Tuy là thân sinh hoàng tộc, nhưng Vũ Minh vốn thân phận không mấy cao quý, y lại là người quen cô độc, thê tử không lập, hạ nhân lười biếng cũng chẳng thường xuyên có mặt. Vũ Minh đỡ Phong Nghi vào tẩm phòng, cẩn thận đặt hắn lên mộc sàng.
Hoàn Nhan Phong Nghi thua y bốn tuổi, tuy vậy y đã theo hắn được hơn một thập niên, từ khi hắn là Tứ Hoàng tử, sau là Nguyên Vương đất phong tận Tô Châu, rồi khi hắn được lập thành Thái tử, cho đến ngày hôm nay, hắn cao cao tại thượng chí tôn cửu ngũ. Vũ Minh cười khổ, y từng vì hắn chịu thay đao kiếm, từng chống đỡ giữa mưa tên, thiên lao đại ngục cũng đã đi qua.
Chung quy, cũng bởi vì y yêu hắn!
Nhưng Phong Nghi ngoài là Hoàng đế, còn là đường đệ, cùng chung huyết thống với y, loại tình cảm phi luân này, y một đời chỉ có thể giữ trong lòng. Hắn là đích tử thân sinh của Cao Trang Hoàng hậu, từ thuở bé, hắn đã luôn bảo vệ y, y cứ thế ngước mắt ngưỡng mộ hắn, cảm khái hắn, tình cảm lớn dần, đến một ngày trái tim rung lên thống khổ. Y mới bàng hoàng nhận ra, y đã yêu hắn!
Hoàn Nhan Phong Nghi trở người, giằng cởi long bào:
- Nóng!
Vũ Minh giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp, vội vàng tiến đến bên cạnh, chậm rãi gỡ tầng tầng lớp lớp triều phục nặng nề:
- Thần giúp người!
Vũ Minh chăm chú làm, không để tâm Phong Nghi phượng mâu đã mơ màng mở, đăm đăm nhìn y qua ánh nến mờ mờ. Bất chợt, hắn nắm lấy đôi tay y buốt giá:
- Huynh lạnh sao? Vũ Minh muốn rút tay lại, càng bị đối phương giữ chặt, y có chút hít thở không thông:
- Hoàng thượng...thần...
Hoàn Nhan Phong Nghi ném long bào xuống sàn, trung y hoàng kim tỏa sáng giữa đêm đen:
- Trẫm khiến huynh sợ?
Vũ Minh như nuốt phải một ngụm khí lạnh:
- Thần...không dám...
Hoàn Nhan Phong Nghi đột ngột đẩy mạnh đối phương xuống giường, mạnh mẽ đè nén, nhếch môi giễu cợt cười:
- Huynh có gì mà không dám?
Vũ Minh vùng vẫy muốn thoát, nhưng y càng cố gắng thì người bên trên càng ra sức giữ chặt.
- Hoàng thượng...người tỉnh rồi thì nên hồi cung!
Phong Nghi phượng mâu u tối dần, cúi mặt thì thầm vào tai Vũ Minh, khoảng cách gần đến độ hơi thở cả hai như hòa lẫn vào nhau:
- Phiêu Kỵ Tướng quân Trẫm không chút luyến tiếc phong cho huynh, huynh còn không rõ hay sao?
Vũ Minh thâm tâm giằng xé đến thống khổ, Phiêu Kỵ Tướng quân là tước vị chỉ dành cho chân chính Hoàng tử, y tuy mang họ Hoàn Nhan, nhưng đến cùng vẫn chỉ là một đứa con hoang, lại là con hoang của phản tặc.
Vũ Minh tìm cách thoát khỏi tình thế khó xử hiện tại:
- Hoàng thượng....thần vì người không tiếc sinh mệnh...thần...cũng không cần cái gì mà...Phiêu Kỵ Tướng quân...
Hoàn Nhan Phong Nghi cười gằn, cay độc:
- Đem thân câu dẫn Trẫm bao lâu nay, hiện tại huynh còn bày ra vẻ mặt trinh tiết liệt phụ làm gì? Tâm tư huynh, Trẫm có thể không nhìn ra sao?
Vũ Minh thương tâm cười, lệ nóng chảy ngược vào tim, đôi tay cũng buông xuôi vô lực, y lạnh lẽo biểu tình:
- Nếu Hoàng thượng đã muốn...thần... liền...hầu hạ người...
Danh sách chương