Hắc y nam tử hào sảng cười, chắn ngang đường, khi cùng người này đối diện, Triệu Tử Đoạn biểu tình xen lẫn giữa ngạc nhiên và kinh hoảng, dung mạo đó, nụ cười đó, ánh mắt đó, còn có mảnh huyết ngọc bên thắt lưng.
Là hắn! Người đã cứu mạng y! Tổng quản phía sau chân thấp chân cao chạy lại:
- Điện hạ, đại lễ sắc phong Thái tử còn chưa diễn ra...người vẫn nên từ từ suy nghĩ...
Hoàn Nhan Viên Hi nhàn nhạt, không để lộ biểu tình:
- Bản Hoàng tử đã quyết định rồi! Cứ đưa Triệu Công tử về Đông cung!
Tại sao phải làm vậy, nếu không vì hoàng huynh song sinh của hắn - Hoàn Nhan Viên Hạo - đã là Thành Vương, nơi Mi Châu xa xôi dưỡng nên đại quân, hắn cần phải vất vả đoạt lấy mảnh huyết ngọc đem người huynh ấy lưu tâm nhất nắm trong tay hay sao. Thiên gia không có tình thân, hắn hôm nay phấn đấu đến vị trí Thái tử, đương nhiên phải loại bỏ toàn bộ chướng ngại trên đường lên ngôi cửu ngũ.
Mùa xuân.
Đào hoa trăm dặm kinh kỳ, phiêu phiêu rớt rơi theo gió nhẹ.
Hoàn Nhan Viên Hạo lần đầu hồi kinh sau ngần ấy tháng ngày, chính là dự đại lễ đăng cơ Thái tử. Đi qua Ngự Hoa viên, hắn hồi tưởng mười mấy năm trước, khi hoàng đệ còn là một tiểu hài tử mải chơi lười biếng, toàn bộ bài học đều là hắn viết cho cả hai, mỗi lần khảo bài cũng là hắn nhắc nhở. Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, bước chân nhanh hơn một chút đến Đông cung.
Hoàn Nhan Viên Hạo hoàng kim giáp phục ngang qua khách phòng, không một bóng người, chỉ văng vẳng bên tai tiếng cổ cầm. Hắn trầm mặc phượng mâu hướng bốn phương tìm kiếm, nụ cười dần hóa bi thương.
Nước Đông cung xanh ngắt màu trời trong suốt rọi soi mây trắng. Giữa thủy tạ, huyết sa tầng tầng lớp lớp bay lượn, mờ ảo che lấp dáng dấp quen thuộc. Vẫn là y, với dấu chu sa thắm đỏ không thể phai lẫn!
Hoàn Nhan Viên Hạo thẫn thờ đứng đó, chẳng nhận ra Hoàn Nhan Viên Hi đã cạnh bên.
- Hoàng huynh! Lần này hồi kinh thật vất vả mà!
Hoàn Nhan Viên Hạo siết tay thành quyền, lệ khí từ từ nổi lên:
- Hoàng đệ giữ người là có ý gì?
- Ta muốn làm gì sao? Ha ha ha!
Hoàn Nhan Viên Hi lớn tiếng cười, cuối cùng khe khẽ thì thầm bên tai:
- Ta chính là muốn trở thành Hoàng đế!
Hoàn Nhan Viên Hạo hừ nhẹ:
- Bản Vương chưa từng có ý tranh giành!
Hoàn Nhan Viên Hi thay đổi biểu tình, đôi mắt đã ánh lên sắc đỏ:
- Thế ư? Lần này không phải hoàng huynh hồi kinh để nhận chiếu chỉ phong tước hay sao? PhiêuKỵTướngquân, tước hiệu kiêu hùngnhất mà mộtHoàng tử có thể nhận được! Đối với ta ngươi chính là uy hiếp!
Hoàn Nhan Viên Hạo trông ra thủy tạ thẫm đỏ giữa sắc xanh tháng ba, che giấu cay đắng lồng ngực dâng tràn:
- Bình sinh bản Vương không xem trọng tước vị, nhưng hiện tại...
Hắn bỏ lửng câu nói, phất tay áo cùng thuộc hạ rời khỏi Đông cung, âm lãnh ánh nhìn hướng về thủy tạ. Người kia, phải là duy nhất thuộc về hắn, chỉ có thể thuộc về hắn!
Đại lễ Thái tử sắc phong đã kết thúc mà Thành Vương nhận tước cũng vừa hoàn.
Hạ tẫn.
Là hắn! Người đã cứu mạng y! Tổng quản phía sau chân thấp chân cao chạy lại:
- Điện hạ, đại lễ sắc phong Thái tử còn chưa diễn ra...người vẫn nên từ từ suy nghĩ...
Hoàn Nhan Viên Hi nhàn nhạt, không để lộ biểu tình:
- Bản Hoàng tử đã quyết định rồi! Cứ đưa Triệu Công tử về Đông cung!
Tại sao phải làm vậy, nếu không vì hoàng huynh song sinh của hắn - Hoàn Nhan Viên Hạo - đã là Thành Vương, nơi Mi Châu xa xôi dưỡng nên đại quân, hắn cần phải vất vả đoạt lấy mảnh huyết ngọc đem người huynh ấy lưu tâm nhất nắm trong tay hay sao. Thiên gia không có tình thân, hắn hôm nay phấn đấu đến vị trí Thái tử, đương nhiên phải loại bỏ toàn bộ chướng ngại trên đường lên ngôi cửu ngũ.
Mùa xuân.
Đào hoa trăm dặm kinh kỳ, phiêu phiêu rớt rơi theo gió nhẹ.
Hoàn Nhan Viên Hạo lần đầu hồi kinh sau ngần ấy tháng ngày, chính là dự đại lễ đăng cơ Thái tử. Đi qua Ngự Hoa viên, hắn hồi tưởng mười mấy năm trước, khi hoàng đệ còn là một tiểu hài tử mải chơi lười biếng, toàn bộ bài học đều là hắn viết cho cả hai, mỗi lần khảo bài cũng là hắn nhắc nhở. Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, bước chân nhanh hơn một chút đến Đông cung.
Hoàn Nhan Viên Hạo hoàng kim giáp phục ngang qua khách phòng, không một bóng người, chỉ văng vẳng bên tai tiếng cổ cầm. Hắn trầm mặc phượng mâu hướng bốn phương tìm kiếm, nụ cười dần hóa bi thương.
Nước Đông cung xanh ngắt màu trời trong suốt rọi soi mây trắng. Giữa thủy tạ, huyết sa tầng tầng lớp lớp bay lượn, mờ ảo che lấp dáng dấp quen thuộc. Vẫn là y, với dấu chu sa thắm đỏ không thể phai lẫn!
Hoàn Nhan Viên Hạo thẫn thờ đứng đó, chẳng nhận ra Hoàn Nhan Viên Hi đã cạnh bên.
- Hoàng huynh! Lần này hồi kinh thật vất vả mà!
Hoàn Nhan Viên Hạo siết tay thành quyền, lệ khí từ từ nổi lên:
- Hoàng đệ giữ người là có ý gì?
- Ta muốn làm gì sao? Ha ha ha!
Hoàn Nhan Viên Hi lớn tiếng cười, cuối cùng khe khẽ thì thầm bên tai:
- Ta chính là muốn trở thành Hoàng đế!
Hoàn Nhan Viên Hạo hừ nhẹ:
- Bản Vương chưa từng có ý tranh giành!
Hoàn Nhan Viên Hi thay đổi biểu tình, đôi mắt đã ánh lên sắc đỏ:
- Thế ư? Lần này không phải hoàng huynh hồi kinh để nhận chiếu chỉ phong tước hay sao? PhiêuKỵTướngquân, tước hiệu kiêu hùngnhất mà mộtHoàng tử có thể nhận được! Đối với ta ngươi chính là uy hiếp!
Hoàn Nhan Viên Hạo trông ra thủy tạ thẫm đỏ giữa sắc xanh tháng ba, che giấu cay đắng lồng ngực dâng tràn:
- Bình sinh bản Vương không xem trọng tước vị, nhưng hiện tại...
Hắn bỏ lửng câu nói, phất tay áo cùng thuộc hạ rời khỏi Đông cung, âm lãnh ánh nhìn hướng về thủy tạ. Người kia, phải là duy nhất thuộc về hắn, chỉ có thể thuộc về hắn!
Đại lễ Thái tử sắc phong đã kết thúc mà Thành Vương nhận tước cũng vừa hoàn.
Hạ tẫn.
Danh sách chương