Sau rèm, Hoàn Nhan Viên Hi triều phục Thái tử cũng đã tiến lên, dung mạo song sinh với Hoàn Nhan Viên Hạo hắn thật không sai lệch, chỉ vì dung mạo này, hiểu lầm giữa hắn và Triệu Tử Đoạn đến cùng vẫn không sao gỡ bỏ.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt khinh thường:
- Nếu người đầu hàng, bản Vương có thể niệm tình lưu lại một mạng!
Hoàn Nhan Viên Hi lớn giọng cười, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, đối chỉ đại đao về phía đối diện:
- Ta đây chân chính Thái tử, ngươi chỉ là một kẻ hèn kém cướp ngôi!
Triệu Tử Đoạn đột ngột dừng lại, huyết tinh vương từng giọt trên dây đàn, y đứng giữa cả hai, kiêu bạc nhếch môi, huyền mâu có chút u uất, có chút xót xa, lại ẩn hiện thỏa mãn, y nhìn Hoàn Nhan Viên Hạo, từng tiếng một chậm rãi thốt ra:
- Muốn đoạt mệnh người trong lòng ta, trước hết cần phải giết được ta...
Chỉ một câu nói, Hoàn Nhan Viên Hạo lại cảm thấy như thiên địa xoay chuyển, thần trí hoảng loạn, chua xót có, cay đắng có, đau đớn có, cực đại bi thống:
- Tử Đoạn!
Hoàn Nhan Viên Hi càng cố sức cười, vô cùng thống khoái, vô cùng thoải mái, vô cùng điên cuồng. Bất ngờ, hắn ta vung đại đao lao đến, Hoàn Nhan Viên Hạo còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Triệu Tử Đoạn rút trường kiếm bên hông, một nhát xuyên thấu tim Hoàn Nhan Viên Hi, triều bào Thái tử thoáng chốc nhuộm đầy máu tanh.
Hoàn Nhan Viên Hi trân trân mắt nhìn, ú ớ không nói nên lời. Triệu Từ Đoạn nhạt môi cười:
- Thái tử điện hạ, thật tiếc cho ngươi, người ta yêu, từ đầu đến cuối đều không phải là ngươi...
Bên ngoài Đông cung, nghĩa quân cũng đã ập đến, hò hét tiếng binh lính dồn dập.
Vạn tiễn loạn bay.
- Bắt lấy phản tặc!
- Bắt lấy phản tặc!
Hoàn Nhan Viên Hạo xoay ngang người che chắn loạt tên đang xoáy vào Triệu Tử Đoạn, chỉ là cũng như lần trước nơi liên hoa trì, hắn đã không thể, mũi tên lạnh lẽo xuyên qua thân thể y. Hoàn Nhan Viên Hạo vội vàng ôm lấy nam tử giáp phục thẫm đỏ hòa lẫn máu tươi vào lòng, bỏ lại quân binh ngỡ ngàng phía sau, một đường đến An Minh cung.
- Tử Đoạn! Cố lên! Ngươi phải cố lên!
- Tử Đoạn! Nhìn ta đi! Nhìn ta đi! Nhìn ta một lần đi!
- Tử Đoạn! Ngươi không được nhắm mắt!
- Tử Đoạn...
Hoàn Nhan Viên Hạo không gừng gọi tên y, không để y lâm vào cơn mê, hắn sợ lần này y sẽ không thể nào tỉnh lại. Triệu Tử Đoạn thoáng mỉm cười, gương mặt bệch bạc, chỉ có dấu chu sa nơi mi gian vẫn không chút phai mờ. Y kéo lấy tay áo hắn, hơi thở yếu nhược:
- Ta...đã...tỏ tình...rồi! Lăng Thần...huynh...có đồng ý...hay...không?
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu liên hồi, càng siết chặt y hơn:
- Ta đồng ý, một vạn lần đồng ý, ngươi yêu ta hay không đều không quan trọng, chỉ cần ngươi sống...ta chỉ cần ngươi sống...
Triệu Tử Đoạn hơi mím môi, đau xót khiến nét mặt dần tái đi:
- Ta muốn ngủ...
Hoàn Nhan Viên Hạo bất lực nhìn đáy mắt Triệu Tử Đoạn dần nhắm lại.
Hạ tuần tháng ba.
Lê hoa trắng xóa góc trời, khoảng sân đá xanh đầy cánh mỏng rụng rơi. An Minh cung tĩnh mịch, chỉ có tiếng siêu thuốc đun sôi, cùng hương thảo dược nhạt nhòa lan tỏa. Triệu Tử Đoạn khe khẽ mở mắt, cổ họng đau rát, đầu óc quay cuồng nhức nhối, y nhìn trên ngực, mũi tên đã được lấy ra, bạch lăng còn thấm chút máu khô như cánh hồng úa tàn.
Cạnh mộc sàng, Hoàn Nhan Viên Hạo gục đầu mơ màng, có lẽ vì trông thuốc đang sắc, hắn không chống đỡ nổi liền chìm vào giấc ngủ. Triệu Tử Đoạn gắng gượng trở người ngồi dậy, vết thương bị động hơi ứa máu. Y thầm than vãn, cũng thật may mắn, cứ thế mà không xuyên qua tim.
Hoàn Nhan Viên Hạo nghe âm thanh bên cạnh, trong mộng nhớ ra còn phải chăm sóc y, liền vội vàng mở mắt, không ngờ lại bắt gặp huyền mâu thân thuộc chăm chú ánh nhìn:
- Tử Đoạn! Tỉnh rồi sao? Có khát không?
Hoàn Nhan Viên Hạo không đợi y trả lời, ôn nhu đem nước đến cạnh:
- Để ta giúp ngươi uống!
Triệu Tử Đoạn đoạt lấy ly sứ, môi mỏng tà mị cười:
- Ta chỉ bị thương, không đến mức tàn phế!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng, trải qua thập tử nhất sinh vẫn có thể lạc quan như vậy, trên đời có lẽ chỉ mình y. Rất lâu sau, hắn mới đau lòng trách cứ:
- Ngươi thật ngốc!
Triệu Tử Đoạn tựa đầu vào vai đối phương, giấu đi đôi mắt đã phiếm hồng:
- Chỉ cần không yêu huynh, ta đã có thể sáng suốt hơn!
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, siết lấy y vào lòng, mãi không muốn buông:
- Bản Vương sẽ dùng cả đời này để bảo vệ ngươi, Tử Đoạn, hứa với ta, đừng bao giờ làm chuyện như vừa rồi nữa!
Triệu Tử Đoạn nhẹ nhàng gật đầu, lệ thấm dần qua mấy lượt áo mỏng, ướt đẫm lồng ngực đối phương. Hoàn Nhan Viên Hạo vuốt ve bờ lưng y, kiên nhẫn không buông, rất lâu sau mới lấy một hộp gấm nhỏ đưa đến. Triệu Tử Đoạn ngạc nhiên mở ra, là một chiếc khuyên bạc, rất nhỏ bé, rất tinh mỹ.
Hoàn Nhan Viên Hạo quay mặt đi hướng khác, che giấu bối rối:
- Ta tựmìnhlàm!
Ba năm sau.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt khinh thường:
- Nếu người đầu hàng, bản Vương có thể niệm tình lưu lại một mạng!
Hoàn Nhan Viên Hi lớn giọng cười, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, đối chỉ đại đao về phía đối diện:
- Ta đây chân chính Thái tử, ngươi chỉ là một kẻ hèn kém cướp ngôi!
Triệu Tử Đoạn đột ngột dừng lại, huyết tinh vương từng giọt trên dây đàn, y đứng giữa cả hai, kiêu bạc nhếch môi, huyền mâu có chút u uất, có chút xót xa, lại ẩn hiện thỏa mãn, y nhìn Hoàn Nhan Viên Hạo, từng tiếng một chậm rãi thốt ra:
- Muốn đoạt mệnh người trong lòng ta, trước hết cần phải giết được ta...
Chỉ một câu nói, Hoàn Nhan Viên Hạo lại cảm thấy như thiên địa xoay chuyển, thần trí hoảng loạn, chua xót có, cay đắng có, đau đớn có, cực đại bi thống:
- Tử Đoạn!
Hoàn Nhan Viên Hi càng cố sức cười, vô cùng thống khoái, vô cùng thoải mái, vô cùng điên cuồng. Bất ngờ, hắn ta vung đại đao lao đến, Hoàn Nhan Viên Hạo còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Triệu Tử Đoạn rút trường kiếm bên hông, một nhát xuyên thấu tim Hoàn Nhan Viên Hi, triều bào Thái tử thoáng chốc nhuộm đầy máu tanh.
Hoàn Nhan Viên Hi trân trân mắt nhìn, ú ớ không nói nên lời. Triệu Từ Đoạn nhạt môi cười:
- Thái tử điện hạ, thật tiếc cho ngươi, người ta yêu, từ đầu đến cuối đều không phải là ngươi...
Bên ngoài Đông cung, nghĩa quân cũng đã ập đến, hò hét tiếng binh lính dồn dập.
Vạn tiễn loạn bay.
- Bắt lấy phản tặc!
- Bắt lấy phản tặc!
Hoàn Nhan Viên Hạo xoay ngang người che chắn loạt tên đang xoáy vào Triệu Tử Đoạn, chỉ là cũng như lần trước nơi liên hoa trì, hắn đã không thể, mũi tên lạnh lẽo xuyên qua thân thể y. Hoàn Nhan Viên Hạo vội vàng ôm lấy nam tử giáp phục thẫm đỏ hòa lẫn máu tươi vào lòng, bỏ lại quân binh ngỡ ngàng phía sau, một đường đến An Minh cung.
- Tử Đoạn! Cố lên! Ngươi phải cố lên!
- Tử Đoạn! Nhìn ta đi! Nhìn ta đi! Nhìn ta một lần đi!
- Tử Đoạn! Ngươi không được nhắm mắt!
- Tử Đoạn...
Hoàn Nhan Viên Hạo không gừng gọi tên y, không để y lâm vào cơn mê, hắn sợ lần này y sẽ không thể nào tỉnh lại. Triệu Tử Đoạn thoáng mỉm cười, gương mặt bệch bạc, chỉ có dấu chu sa nơi mi gian vẫn không chút phai mờ. Y kéo lấy tay áo hắn, hơi thở yếu nhược:
- Ta...đã...tỏ tình...rồi! Lăng Thần...huynh...có đồng ý...hay...không?
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu liên hồi, càng siết chặt y hơn:
- Ta đồng ý, một vạn lần đồng ý, ngươi yêu ta hay không đều không quan trọng, chỉ cần ngươi sống...ta chỉ cần ngươi sống...
Triệu Tử Đoạn hơi mím môi, đau xót khiến nét mặt dần tái đi:
- Ta muốn ngủ...
Hoàn Nhan Viên Hạo bất lực nhìn đáy mắt Triệu Tử Đoạn dần nhắm lại.
Hạ tuần tháng ba.
Lê hoa trắng xóa góc trời, khoảng sân đá xanh đầy cánh mỏng rụng rơi. An Minh cung tĩnh mịch, chỉ có tiếng siêu thuốc đun sôi, cùng hương thảo dược nhạt nhòa lan tỏa. Triệu Tử Đoạn khe khẽ mở mắt, cổ họng đau rát, đầu óc quay cuồng nhức nhối, y nhìn trên ngực, mũi tên đã được lấy ra, bạch lăng còn thấm chút máu khô như cánh hồng úa tàn.
Cạnh mộc sàng, Hoàn Nhan Viên Hạo gục đầu mơ màng, có lẽ vì trông thuốc đang sắc, hắn không chống đỡ nổi liền chìm vào giấc ngủ. Triệu Tử Đoạn gắng gượng trở người ngồi dậy, vết thương bị động hơi ứa máu. Y thầm than vãn, cũng thật may mắn, cứ thế mà không xuyên qua tim.
Hoàn Nhan Viên Hạo nghe âm thanh bên cạnh, trong mộng nhớ ra còn phải chăm sóc y, liền vội vàng mở mắt, không ngờ lại bắt gặp huyền mâu thân thuộc chăm chú ánh nhìn:
- Tử Đoạn! Tỉnh rồi sao? Có khát không?
Hoàn Nhan Viên Hạo không đợi y trả lời, ôn nhu đem nước đến cạnh:
- Để ta giúp ngươi uống!
Triệu Tử Đoạn đoạt lấy ly sứ, môi mỏng tà mị cười:
- Ta chỉ bị thương, không đến mức tàn phế!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng, trải qua thập tử nhất sinh vẫn có thể lạc quan như vậy, trên đời có lẽ chỉ mình y. Rất lâu sau, hắn mới đau lòng trách cứ:
- Ngươi thật ngốc!
Triệu Tử Đoạn tựa đầu vào vai đối phương, giấu đi đôi mắt đã phiếm hồng:
- Chỉ cần không yêu huynh, ta đã có thể sáng suốt hơn!
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, siết lấy y vào lòng, mãi không muốn buông:
- Bản Vương sẽ dùng cả đời này để bảo vệ ngươi, Tử Đoạn, hứa với ta, đừng bao giờ làm chuyện như vừa rồi nữa!
Triệu Tử Đoạn nhẹ nhàng gật đầu, lệ thấm dần qua mấy lượt áo mỏng, ướt đẫm lồng ngực đối phương. Hoàn Nhan Viên Hạo vuốt ve bờ lưng y, kiên nhẫn không buông, rất lâu sau mới lấy một hộp gấm nhỏ đưa đến. Triệu Tử Đoạn ngạc nhiên mở ra, là một chiếc khuyên bạc, rất nhỏ bé, rất tinh mỹ.
Hoàn Nhan Viên Hạo quay mặt đi hướng khác, che giấu bối rối:
- Ta tựmìnhlàm!
Ba năm sau.
Danh sách chương