Chi tiết về buổi thương thuyết của Kỷ Thành Minh và Lộ Ngang Thịnh sau đó cô cũng không rõ lắm. Cô chỉ có thể khẳng định Kỷ Thành Minh đã đạt được mục đích của mình, trong khi Lộ Ngang Thịnh đành buông bỏ một vài lợi ích, đồng thời hai người đàn ông nhanh chóng đưa ra những thỏa hiệp của mình, thoạt nhìn mọi chuyện đã ổn thỏa.

Còn với cô, cô chỉ nhớ một câu nói rất rõ ràng: “Suốt đời này, tôi không muốn làm tổn thương cô ấy.”

Cô nghĩ, cô hoàn toàn có thể khẳng định là cả đời này, Kỷ Thành Minh sẽ chẳng bao giờ nói được một câu như thế. Còn người ấy, anh có thể nói ra những lời như vậy không. Anh từng nói sẽ cưới cô, cũng từng nói sẽ mãi mãi ở bên cô, thế nhưng bây giờ vị hôn thê của anh, lại chẳng phải là cô.

Hai người đó có thể sống bên nhau được hay không, đó thật ra là chuyện của hai người họ, chỉ cần họ đủ kiên định, họ nhất định có thể, cô cố chấp tin tưởng như vậy. Nhưng đại đa số chúng ta lại chỉ là người phàm trần, chẳng thể kiên định với một tình yêu suốt cả cuộc đời.

Cô đã từng xem một bộ phim điện ảnh cực kỳ biến thái nói về sự kiên định đó.

Nhân vật nam chính và nữ chính dành trọn cuộc đời để kiên trì với tình yêu của họ, mặc cho sự cấm cản của gia đình, thậm chí nam chính bị quan binh tra tấn đến phát điên, nữ chính cũng bị hành hạ về mặt tinh thần đến không còn tỉnh táo, nhưng họ vẫn kiên định, cuối cùng về già họ được ở bên nhau.

( ý chị là có điên mới kiên trì thế hả,đúng à bộ phim điện ảnh biến thái nhỉ)

Có nhiều người cảm động, cũng có nhiều người phê phán phủ nhận bộ phim đó.

Còn cô thầm nghĩ, sự thành bại của tình yêu nằm trong tay mỗi chúng ta.

Nhưng cũng thật khôi hài, một người đàn ông như Lộ Ngang Thịnh, vì dành quá nhiều tâm tư cho một cô gái, nên đó đã trở thành nhược điểm để người khác lợi dụng. Hóa ra có những người vừa tán thành lại vừa lợi dụng, mà chính cô lại là một người như thế.

Lộ Ngang Thịnh từng hỏi cô, cô đã từng thật lòng yêu một người nào đó không.

Có chứ, hẳn là có, cô chưa bao giờ phủ nhận điều đó, bất kể là đối với chính bản thân cô hay bất cứ ai.

Khi cô và Giang Thừa Dự ở bên nhau, không phải chưa từng bị bà Văn Dao phát hiện.

Sống chung lâu ngày, đương nhiên họ vẫn để lại một vài nghi vấn. Cô không rõ vì sao bà Văn Dao lại biết được sự tình, nhưng kết quả vẫn tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô rất nhiều, bà Văn Dao cũng không túm tóc gọi cô là đồ đê tiện, cũng không giống như các phu nhân khác yêu cầu cô phải rời xa con trai bà, bà chỉ đơn giản ngồi trên sofa trong phòng khách, hỏi họ đã bắt đầu từ khi nào.

Đương nhiên là đêm hôm đó, bà Văn Dao đã cãi nhau một trận ầm ĩ với ông Giang Huy.

Đối với phụ nữ, chuyện không thể dễ dàng tha thứ được nhất là chồng ngoại tình và con trai mình muốn kết hôn với một đứa con gái mà mình không thích.

Mà có lẽ trong lòng bà Văn Dao, cô đã phạm vào cả hai điều đó.

Ngày hôm đó, Giang Thừa Dự ôm chặt cô trong lòng, anh không hề vờ như giữa họ không có chuyện gì xảy ra, anh càng không phủ nhận.

Anh dùng hơi ấm chân thật nhất của cơ thể mình để nói với cô rằng, anh sẽ thu xếp ổn thỏa mọi chuyện cho cô, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.

Bà Văn Dao vào phòng bàn bạc với ông Giang Huy, cuối cùng bà đành cúi đầu.

Cô không biết ông Giang Huy đã phải thỏa hiệp những gì, nhưng tất cả đều không quan trọng, họ đã có thể ở bên nhau.

Nhưng ngay khi sắp đến kỳ thi đại học, dường như ông trời đã ban tặng cho cô một món quà tuyệt vời nhất, cô có thể xuất hiện với tư cách là bạn gái của Giang Thừa Dự, họ không còn phải lén lút, họ cũng không cần phải giấu diếm mối quan hệ của mình với bất cứ ai. Từ tâm trạng lén lén lút lút chuyển sang công khai khiến cô cảm thấy bất ngờ. Thế nhưng dù bà Văn Dao không thích cô như trước, nhưng vẫn phải chấp nhận cô.

Mỗi ngày, Giang Thừa Dự đều làm việc bên cạnh cô, lúc cô nhàm chán, cô còn gọi điện trêu chọc anh, đồng thời đưa ra vài câu hỏi hóc búa để thay đổi tâm trạng.

Và cũng rất ngẫu nhiên, anh cũng sẽ trêu chọc cô.

Lúc anh kiểm tra bài tập của cô, anh thật sự rất nghiêm túc. Nếu như cô còn cố tình làm sai một vài bài tập đơn giản, anh nhìn cô như hận không thể đập ngay quyển vở vào đầu cô để mắng cho cô một trận.

Sau khi giải xong một số đề, thông thường anh lại kéo cô về bên này bàn, ôm cô vào lòng.

- Sau này chúng ta sẽ sinh hai đứa con nhé. – Giang Thừa Dự ôm cô trong ngực anh, khuôn mặt anh tràn ngập ý cười.

- Một trai một gái nhỉ? – Cô cúi đầu. – Thôi cứ thai song hỉ là được, giải quyết một lần duy nhất trọn vẹn luôn.

- Hết lần này đến lần khác chứ. – Giang Thừa Dự cười như có như không. – Anh rất thích được chiêm ngưỡng quá trình đó.

Cô nhận ra hàm ý trong lời nói của anh, cô liều mạng đánh anh một trận.

Những kỷ niệm đẹp đẽ vẫn lưu lại trong trí nhớ, sao cô có thể cam tâm để nó nhạt phai, sao cô có thể cam tâm để người đàn ông trong ký ức trở thành một người xa lạ bên ngoài, trở thành chồng của một người khác.

Sao cô có thể cam tâm cho được? Sau khi cô thu dọn toàn bộ hành lý để trong khách sạn, nếu như Lộ Ngang Thịnh đã thỏa hiệp, hẳn thời gian họ ở lại đây cũng không còn nhiều nữa, cô cũng chẳng thể đoán nổi người đàn ông đó muốn làm gì nữa, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để phối hợp với anh.

Nhàn rỗi chẳng có gì để làm, cô liền ra ngoài đi dạo.

Con người ta đều có những thứ để cảm động, để theo đuổi, giống như ở trên mạng, rất nhiều khán giả sau khi theo dõi hết 12 chương trình “Không yêu xin đừng gõ cửa” đã luôn kêu gào rằng sẽ mãi tin tưởng vào tình yêu. Bởi vì họ bị cảm động, ngoại trừ sự cảm động vì sinh ly tử biệt, còn có sự cảm động với tình yêu và nhân duyên.

Dù không liên quan, nhưng vẫn cảm động.

Vô tình cô lại tìm đến bệnh viện, cô cảm thấy mình hình như hơi bị điên, tự nhiên lại đi đến nơi đây. Với tính cách của Lộ Ngang Thịnh, anh ta hẳn đã sớm chuyển cô ấy đến một bệnh viện VIP rồi.

Thế nhưng khi đến nơi, cô vẫn gặp được người cô muốn gặp.

Cô gõ vài nhịp lên cánh cửa để tượng trưng, cô gái đang nằm trên giường bệnh cất cuốn sách đang xem xuống , ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Khi ánh mắt của hai người chạm nhau trên không trung khoảng hai giây, họ cùng nhìn nhau và cười.

Cô nhìn thấy trên bệnh án treo ở đầu giường có viết tên của bệnh nhân: Giang Phỉ.

Thoạt nhìn, hai cái tên thật xứng đôi.

Giang Phỉ cũng thoáng nhìn bàn tay trống trơn của Kỷ Niệm Hi, cô mỉm cười:

- Hẳn chiều nay anh ấy mới đến đây.

Ý tứ trong câu nói rất đơn giản, nếu cô đến đây để gặp Lộ Ngang Thịnh, hẳn là cô không gặp may rồi.

- Tôi chỉ đến thăm cô thôi. – Cô ngồi lên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, chiếc ghế được đặt dựa vào cạnh giường, hẳn chiếc ghế này đã được dùng từ rất lâu nên mặt sơn trên ghế đều bong tróc hết.

- Vậy mà còn tiếc một túi hoa quả sao? – Giang Phỉ ném cuốn sách sang một bên, nói không đầu không cuối.

- Cô cũng đâu phải bệnh nhân. – Cô chắc chắn.

Giang Phỉ nhíu mi:

- Vậy cô đến đây làm gì? - Trong mắt lại ẩn chứa sự phòng bị. – Muốn tôi phải rời xa Lộ Ngang Thịnh à? Định chi cho tôi bao nhiêu tiền đây?

Kỷ Niệm Hi sửng sốt, nhưng vẫn phối hợp:

- Như vậy đi, phải như thế nào thì cô mới chịu chấp nhận rời xa Lộ Ngang Thịnh đây, cô muốn bao nhiêu tôi đều chi được hết.

Giang Phỉ tỏ ra kiêu ngạo:

- Nếu tôi nhường mà Ngang Thịnh đồng ý, tôi chả thèm lấy gì hết.

Cô lại nói:

- Hẳn cô đại khái cũng biết, cha mẹ Lộ Ngang Thịnh và cha mẹ tôi đều hi vọng chúng tôi đính hôn.

- Chuyện đó liên quan gì đến tôi.

- Sao lại không liên quan. Anh ấy vì có cô nên không chịu cưới tôi đấy.

Kỷ Niệm Hi đơn giản một khi đã diễn thì diễn đến cùng.

- Cô tìm tôi cũng chẳng được gì đâu. – Giọng Giang Phỉ rất thản nhiên không thể hiện quá nhiều cảm xúc.

- Ý của cô là dù cô có ra đi, anh ta vẫn sẽ không buông tha cho cô, đúng không? – Kỷ Niệm Hi nhíu mày. – Nói thế chẳng qua là ngụy biện, nếu cô thật sự muốn ra đi, làm gì có chuyện không thể đi được. Lộ Ngang Thịnh đâu có lấy xích trói cô lại đâu chứ? Đương nhiên, cô có thể nói rằng vì bất đắc dĩ cô buộc phải ở lại, phải chấp nhận mọi thiệt thòi, thế nhưng, một khi cô đã muốn rời xa một ai đó, nhất định sẽ có cách để buông tay.

Sắc mặt Giang Phỉ thay đổi, nhưng cô vẫn không chịu mở miệng.

- Nói đến đây, hẳn chính cô cũng không muốn ra đi. – Kỷ Niệm Hi đứng dậy, vỗ tay. – Nếu đã không muốn ra đi, vậy chỉ còn cách chấp nhận thôi.

Giang Phỉ nhìn cô.

- Đừng nhìn tôi như vậy. Dù sao anh ta cũng chẳng yêu tôi, tôi tất nhiên chẳng thèm tiếp cận anh ta. Tôi cũng chẳng thèm một người đàn ông trong lòng đã có một người phụ nữ khác đâu. – Thậm chí cô còn muốn chúc phúc cho họ, nhưng xem ra chuyện này cũng chẳng dễ dàng nhỉ. – Thất vọng lớn nhất trong cuộc đời con người, không phải vì tình cảm của mình bị người ngoài phá hoại mà chính là vì bản thân họ không thể kiên trì với nhận định của mình.

Cô chẳng biết là đang nói cho ai nghe nữa, thật chán quá.

Cô đang nghĩ như vậy.

Không phải đến tận buổi chiều Lộ Ngang Thịnh mới đến, vừa ra đến cửa Kỷ Niệm Hi đã chạm mặt anh ra.

Lộ Ngang Thịnh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi.

- Nếu có một ngày nào đó tam thiếu gia kết hôn, nhất định phải mời tôi nhé. – Kỷ Niệm Hi cười nói.

Anh nhăn mặt nhíu mày:

- Ừ.

Không thể đoán được, kiểu tình cảm không được chúc phúc này có thể đạt được kết quả viên mãn hay không, cho dù có bị gia đình ngăn cấm, liệu có ai đó dám vì một người mà chịu hi sinh tất cả hay không.

Không thể biết được, trên thế gian này rốt cuộc có còn tồn tại những tình cảm như vậy hay không.

Có nhiều chuyện tình yêu, lúc mới đầu đẹp như một câu chuyện đồng thoại, nhưng chẳng bao lâu sau mới nhận ra đó chẳng qua đều là những điều dối trá đẹp đẽ mà thôi.

Cô muốn chứng minh trên đời vẫn còn những tình yêu như vậy, cho dù cô phải dựa vào người khác để chứng minh điều đó.

Đúng như cô nghĩ, trên thế gian vẫn còn những tình yêu như thế.

Nếu có, vậy chính bản thân cô có thể đạt được hay không?

Mọi chuyện ở Yên Xuyên được xử lý rất thuận lợi và tốt đẹp, không bàn đến qua trình, nhưng thu được kết quả như vậy có thể xem như đã đạt được thành công. Kỷ Niệm Hi cũng tự phát huy giá trị bản thân, lại mang đến hào quang cho gia tộc họ Kỷ, đồng thời cùng Lộ Ngang Thịnh xây dựng một mối quan hệ tương đối tốt ở thành phố Yên Xuyên.

Cô cố gắng hết sức để phối hợp cùng Kỷ Thành Minh, không phải vì không lo lắng sẽ phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, chẳng qua cô muốn vì vậy mà Kỷ Thành Minh sẽ thương xót và nhẹ tay với cô hơn. Cô đã làm đến vậy, hẳn anh ta sẽ không xấu hổ mà khiến cô khó xử chứ.

Nói đến đây, chẳng qua cô vẫn chỉ vì bản thân mà tính toán.

Trên đời này, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ đâu.

Đến tận khi lên máy bay, Kỷ Thành Minh cũng chẳng thèm giải thích bất kỳ lời nào về những chuyện đã xảy ra, kể cả chuyện anh ta để cô xuất hiện ở nhà họ Lộ với danh phận là em gái anh.

Anh không nói, cô cũng chẳng thèm hỏi.

Trên thực tế, Kỷ Thành Minh không quan trọng những chuyện đó. Không phải lúc đó anh không hề cảm thấy xúc động khi nghe cuộc đối thoại của cô và Lộ Ngang Thịnh. Sự tự tin, sự kiên định trong giọng nói của cô khiến anh hoàn toàn bất ngờ. Thế nhưng, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Chuyến công tác tới Yên Xuyên lần này, ngoại trừ dành được quyền khai thác dự án trong tay Lộ Ngang Thịnh, anh còn muốn tìm hiểu thêm về thế lực sâu xa ẩn sau nhà họ Lộ.

Không thể phủ nhận anh đang ôm ấp một kỳ vọng rất lớn để phát triển sự nghiệp ở Yên Xuyên, nhưng vì sự hạn chế của chính phủ ở Yên Xuyên đối với các nhà đầu tư bên ngoài khiến anh khá đau đầu, nhưng điều đó không phải không có cách hóa giải, điểm quan trọng nhất là muốn tiến vào Yên Xuyên, nhất định phải đoạt được liên kết với nhà họ Lộ, một khi hai vấn đề đó kết hợp lạ sẽ khiến anh tổn thất rất lớn, nếu phải đối mặt với tổn thất này thà anh không tham gia thì hơn.

Vào đầu năm nay, anh đã từng có vài dịp được gặp mặt nhị thiếu gia nhà họ Lộ, Lộ Thiếu Hành. Kỷ Thành Minh không muốn phải thừa nhận rằng, trước đây Lộ Thiếu Hành coi anh là đối thủ cạnh tranh nguy hiểm nhất, nhưng anh chẳng coi trọng người này nên đã cố tình che dấu thực lực với Lộ Thiếu Hành. Anh từng cố thử độ nông sâu của Lộ Thiếu

Hành, nhưng đều bị trốn tránh. Lúc đó anh đã nghĩ, nếu con cháu nhà họ Lộ đều như Lộ Thiếu Hành, thì ngày gia tộc họ Lộ xuống dốc chẳng còn xa.

Nhưng đến hôm nay, khi đối mặt với Lộ Ngang Thịnh, anh ta không giống như Lộ Thiếu Hành mà tác phong làm việc rất mạnh mẽ vang dội, nhìn xa trông rộng, đây hẳn là một người khó đối phó.

Xem ra, muốn đặt một chân đến Yên Xuyên, cũng là vấn đề tương đối nan giải.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không thể không thừa nhận rằng trên thế gian này còn rất nhiều kẻ tài.

Lần này, anh cũng nhận ra bản thân không có cửa để thắng.

Khi anh còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên máy bay bị rung lắc mạnh, thậm chí nhiều hành khách còn hoảng hốt kêu gào.

Tiếp viên nhanh chóng thông báo trên đài rằng máy bay đang rơi vào khu vực loạn lưu, mong hành khách không quá hoảng sợ.

Kỷ Niệm Hi quay lại chỗ ngồi, sắc mặt cô trở nên trầm tĩnh đến kỳ lạ.

- Lúc em xuống núi cũng không hét lên nhỉ. – Thế nhưng Kỷ Thành Minh lại có tâm tình để nói chuyện.

Cô nuốt nước bọt, cố gắng chăm chú nhìn vào một chiếc cốc vừa bị đổ, giai đoạn nguy hiểm vẫn chưa qua.

- Anh còn không viết trước di chúc đi à? – Cô tốt bụng nhắc nhở anh.

Nếu anh ta mà có mệnh hệ gì, biết bao tiền như thế biết để cho ai.

- Vẫn còn bình tĩnh thế cơ à? Lại còn quan tâm đến tôi nữa chứ. – Anh cười cười. – Thầy bói nói rằng tôi sẽ sống đến năm 80 tuổi cơ, cả đời bình an, không bệnh không tật.

- Anh mà mê tín thế à?

- Vào thời điểm này, nhất định phải tin tưởng vào điều đó.

Máy bay cuối cùng đã trở lại quỹ đạo, vài hành khách vừa gào thét bỗng nhiên òa khóc, có lẽ con người luôn coi trọng sinh mệnh của mình.

Nhưng hai người này, dường như lại coi đó là chuyện của người khác.

- Nếu Lộ Ngang Thịnh thực sự cưới tôi thì sao? – Đối phương rất thông minh, chỉ cần Giang Phỉ không quá quan trọng, anh ta sẽ không bao giờ nhượng bộ với Kỷ Thành Minh. Nhất là Kỷ Thành Minh phải biết thương nhân chỉ coi trọng lợi nhuận, phụ nữ và hàng hóa vốn chẳng khác gì nhau, sao anh ta có thể chắc chắn rằng Lộ Ngang Thịnh sẽ chấp nhận trả một cái giá đắt đến vậy.

- Lúc đi học em chưa từng chuẩn bị bài à? – Kỷ Thành Minh kiên nhẫn giải thích. – Lộ Ngang Thịnh tốt nghiệp ở một trường trung học bình thường, sau đó theo học ở một trường đại học bình thường, anh ta tiếp nhận Hoàn Quang là chuyện ngoài ý muốn. Một người đàn ông sinh ra trong một gia đình danh vọng lại có năng lực, nhưng không màng đến danh lợi, vì sao lại cứ luôn cố tình lựa chọn một cuộc sống bình thường như vậy?

- Anh ta không có hứng thú với sự nghiệp của gia tộc.

- Đó là một khả năng. – KỶ Thành Minh nở nụ cười tán thưởng. – Còn một khả năng nữa, là anh ta đã rơi vào lưới tình.

Kỷ Niệm Hi mở to hai mắt:

- Họ đã ở bên nhau lâu đến vậy cơ à?

Từ hồi trung học, đại học đến bây giờ, rốt cuộc là mấy phần đời đây nhỉ?

Thật không còn gì để bàn luận.

Trong khi cô còn cảm thấy cảm động, Kỷ Thành Minh lại chậm rãi nói:

- Đều là do tôi đoán vậy thôi.

Thật dễ dàng đả kích nhiệt huyết của cô mà, hẳn anh ta đã biết rõ sự tình nhưng vẫn muốn đùa cợt cô. Nhìn thấy người ta yêu nhau như thế, thì hay lắm à?

Tâm trạng anh dường như đang rất vui vẻ.

Họ có thể coi là cùng chung hoạn nạn.

Đoán ư?

- Nếu anh đoán sai thì sao? Nếu Lộ Ngang Thịnh thực sự muốn cưới tôi thì sao, anh không phải vẫn nói tôi rất hấp dẫn à? - Cô khá tức giận.

- Vậy cô càng nên cảm ơn tôi chứ? – Anh chớp chớp mi. – Cửa nhà họ Lộ, không phải ai cũng vào được đâu nhé.

Cô hít sâu, không thể nói lên lời.

Phần đông đều sẽ nghĩ như vậy, kể cả căn bản điều đó vốn chẳng công bằng.

Cô nhếch miệng:

- Anh còn bình tĩnh thế, có phải vừa nghĩ nếu máy bay gặp chuyện không may, anh sẽ được hội ngộ dưới hoàng tuyến với vị hôn thê của anh không, coi như là viên mãn nhỉ. Tôi không biết hóa ra anh lại si tình thế đấy.

Kỷ Thành Minh nhận ra cô vẫn đang tức giận nhưng tâm trạng anh vẫn rất tốt:

- Ôi trời ơi, tôi lại chỉ thấy nếu được chết cùng em, hẳn sẽ không phải cô đơn nữa thôi.

Cô ấm ức, không thèm để ý nữa.

Bởi vì cô biết anh đang đợi cô hỏi “Vì sao?”

Thế nhưng dù cô không hỏi, anh vẫn trả lời:

- Em chắc chắn ngày nào cũng sẽ gây sự với tôi, nên tránh xa tôi ra một chút.

Mọi ngôn ngữ của cô đều biến mất luôn.

Người này thật vô tình vô nghĩa mà.

Nhưng hôm nay Kỷ Thành Minh lại lảm nhảm vô nghĩa siêu nhiều, việc cô không tiếp lời hoàn toàn không ảnh hưởng đến tham vọng muốn nói của anh:

- Lúc loạn lưu, em nghĩ gì nhỉ? Để tôi đoán nhé.

Cô im lặng, anh ta nhất định phải khiến cô mất vui mới được.

- Nhất định là muốn đi sắm vài bộ quần áo thật đẹp, sau đó tìm đến trang điểm ở chuyên gia trang điểm nổi tiếng nhất. – Giọng Kỷ Thành Minh rất chắc chắn.

Cô không nhịn được, quay lại:

- Vì sao?

- Người yêu cũ của em kết hôn, chẳng lẽ em định ôm bộ mặt hốc hác suy sụp này đến diễn một vở bi kịch rẻ tiền à?

Anh cười.

Cô trợn mắt.

Anh ta chắc chắn cố ý.

Hơn nữa anh ta còn để cô biết rằng anh ta đang cố ý.

- Kỷ Thành Minh, anh hãy buông tha cho tôi đi.

Cô đã từng rất nhiều lần muốn nói như vậy.

Anh lắc đầu:

- Em vừa nhắc nhở tôi, Hướng Tư Gia có lẽ cũng không nghĩ rằng sẽ gặp tôi ở dưới hoàng tuyền, mà cô ấy cũng không muốn em và Giang Thừa Dự được ân ân ái ái bên nhau đâu. Cho nên… hãy tự đoán xem tôi sẽ làm gì tiếp theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện