Ngày 7 tháng 7.
Ngày thứ năm kể từ lúc hắn không đến thư viện, sáng sớm hôm đó hắn có cuộc thi.
Cùng anh em đi đến giảng đường, cầm giấy báo thi đứng ở cửa phòng thi để xếp hàng vào phòng.
Lại nói tiếp, người tham gia cuộc thi hôm nay quả thật nhiều thật đó nha.
Đoàn người rậm rạp chằng chịt như thủy triều từ cửa giảng đường ào vào, nối liền không dứt.
Một nam sinh mang kính mắt đột nhiên xoay người lại, chỉ vào một đề trên sách bài tập: “Húc ca, đề này chọn câu nào?”
Lâm Húc nhìn một chút: “D.”
“Ôi chao, hình như đề tao mua có vấn đề thì phải! Làm sao bây giờ, hình như đáp án bị sai rồi!”
“Đề bên hội học sinh phát luôn có vấn đề mà. Bất quá không có quan hệ, cũng chỉ có vài cái mà thôi.”
“Húc ca, Có thuộc mấy cái công thức dài ngoằng đó không?”
“Chút chút.”
“Làm sao giờ, tao không nhớ gì hết rồi.”
“Đừng có nóng, dù sao mày cũng không thể viết lên tay được mà.”
“Kỳ thực tao đã viết rồi … Ha hả, chính là tao sợ ngồi ngay hàng đầu đó, không có cách nào xem được.”
Lâm Húc ngáp một cái, nhìn hàng người xếp hàng ở trước mình.
Chết thiệt, là ai đang đứng kiểm tra vậy? Sao lại chậm đến thế chứ.
Chẳng lẽ đứa nào đó đi thi hộ bị bắt?
Hai tay hắn khoanh lại, dựa lưng vào trên vách tường màu xanh biếc, mạn bất kinh tâm nhìn dòng người.
Có người mang dáng dấp tự tin, cười hì hì.
Có người mang vành mắt gấu trúc đậm đến dọa người, rõ ràng tối qua thức đêm rồi.
Có người đến giờ vẫn không quên nhìn mấy nữ sinh mặc váy ngắn, ở phía sau người ta cười đến híp cả mắt.
Có người vừa gọi điện thoại vừa oán hận, sao lại có bà cô giám thị thích nói chuyện phiếm đến thế nhỉ, còn mang giày cao gót bước cộc cộc trên sàn nhà nữa, thật vang …
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên liếc nhìn thấy một người cách chừng 20 thước ở một góc.
Một vóc người cao tầm 1m75, vóc người thon dài, mặc đồng phục sinh viên cẩn thận tỉ mỉ, mang chiếc cặp màu đen trên lưng, mái tóc đen dài phản ánh sáng nhàn nhạt.
Là y.
Tuyệt đối là y.
Ngón tay trong trong túi quần Lâm Húc đột nhiên nắm chặt.
Cứ nghĩ vậy mà nhìn y bước vào giảng đường cũng không rời.
Thế nhưng, làm như có sự tương thông linh cảm.
Hạ Trạch đột nhiên xoay người, cứ như thế xoay đầu lại.
Cách nhau 20m.
Cách nhau nhiều người đang đi qua lại như vậy.
Thế nhưng tầm mắt của hai người vào giờ khắc này chỉ nhìn chằm chằm vào nhau.
Lâm Húc muốn thu lại ánh mắt, thế nhưng dù thế nào hắn cũng không làm được.
Sự thực là, ở ngay nơi này, trong nháy mắt, những người qua lại khác đều biến thành bóng xám, thế giới này ánh sáng màu duy nhất của hắn, chỉ có duy nhất một mình Hạ Trạch!
Mà Hạ Trạch, rõ ràng nên vào phòng thi của y.
Thế nhưng y đột nhiên rời khỏi hàng, trước ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người xung quanh tiến lại gần hắn.
Mắt nhìn thấy y càng lúc càng gần mình.
Cho đến khi, trước ngay mặt mình, là ánh mắt mà biết bao lần mình muốn hôn lên, mỉm cười nói: “Xa quá không thấy rõ, tưởng là nhìn lầm … Quả nhiên là cậu, đã lâu không gặp!”
Lâm Húc ngẩng người, nói: “Chỉ là hơn 5 ngày thôi mà.”
Hạ Trạch có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Vậy sao? Haha .. sao mà lại có cảm giác đã hơn nửa tháng rồi nhỉ? Gần đây cậu bận lắm sao?”
Lâm Húc nhìn quanh: “Ừ, phải giúp anh em ôn tập một chút ….”
Hạ Trạch: “Vậy à …”
Nhưng vào lúc này, thầy giám thị phụ trách phòng của Hạ Trạch ở bên kia liền la lên: “Bạn kia có muốn tham gia cuộc thi không? Mau vào đi! Trễ nữa thì không thể vào phòng được đâu.”
Hạ Trạch vội vã nói với ông: “Xin lỗi thầy, em tới ngay!” Nói xong liền quay đầu nói với Lâm Húc: “Sau khi thi xong có rãnh không?”
Lâm Húc: “?”
Hạ Trạch rũ xuống lông mi, thế nhưng vùng chân mày thoáng nhíu lại vẫn không thoát khỏi đường nhìn của Lâm Húc: “Buổi trưa … có thể cùng đi ăn trưa không?”
“… Có thể.”
“Thật tốt quá.” Giấy ôn tập trong tay Hạ Trạch thiếu chút nữa bị y bóp nát rồi. “Mình vào phòng đây. Cố thi tốt nhé … Một lát gặp!”
Nói xong, y liền xoay người đi vào đoàn người, rời khỏi đường nhìn của Lâm Húc.
Mà Lâm Húc ở phía sau đột nhiên đưa tay, ôm chặt lấy phần ngực của mình.
Trời ạ …
Quả nhiên là không có thuốc gì chữa được hay sao?
Chỗ này, sao tự dưng lại biến thành như vậy chứ?
Nhưng mà, cũng đỡ là mới vừa gặp lại Hạ Trạch.
Cuộc thi này, đề thi cực kỳ khó.
Thế nhưng Lâm Húc giống như là đột nhiên lấy được may mắn từ Hạ Trạch luôn có thành tích tốt vậy, từ đầu tới đuôi, có thể làm thuận lợi tới mức khác thường! Còn 20′ nữa cuộc thi sẽ kết thúc, Lâm Húc trong tiếng rống than khổ của mọi người mà nộp bài sớm, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra khỏi phòng thi.
Vừa bước ra khỏi phòng, hắn chợt nghe tiếng nói nhẹ: “Nhanh dữ vậy.”
Vừa quay đầu, liền thấy Hạ Trạch đang dựa ở ngay cửa chơi game trên điện thoại di động, không khỏi kinh ngạc: “Cậu có cần lúc nào cũng xấu xa thích tạo áp lực cho người khác vậy không, nộp bài hồi nào vậy?”
Hạ Trạch: “Sớm hơn cậu có 5 phút thôi.”
Lâm Húc cười: “Ừ!”
HẾT PHẦN 22
Ngày thứ năm kể từ lúc hắn không đến thư viện, sáng sớm hôm đó hắn có cuộc thi.
Cùng anh em đi đến giảng đường, cầm giấy báo thi đứng ở cửa phòng thi để xếp hàng vào phòng.
Lại nói tiếp, người tham gia cuộc thi hôm nay quả thật nhiều thật đó nha.
Đoàn người rậm rạp chằng chịt như thủy triều từ cửa giảng đường ào vào, nối liền không dứt.
Một nam sinh mang kính mắt đột nhiên xoay người lại, chỉ vào một đề trên sách bài tập: “Húc ca, đề này chọn câu nào?”
Lâm Húc nhìn một chút: “D.”
“Ôi chao, hình như đề tao mua có vấn đề thì phải! Làm sao bây giờ, hình như đáp án bị sai rồi!”
“Đề bên hội học sinh phát luôn có vấn đề mà. Bất quá không có quan hệ, cũng chỉ có vài cái mà thôi.”
“Húc ca, Có thuộc mấy cái công thức dài ngoằng đó không?”
“Chút chút.”
“Làm sao giờ, tao không nhớ gì hết rồi.”
“Đừng có nóng, dù sao mày cũng không thể viết lên tay được mà.”
“Kỳ thực tao đã viết rồi … Ha hả, chính là tao sợ ngồi ngay hàng đầu đó, không có cách nào xem được.”
Lâm Húc ngáp một cái, nhìn hàng người xếp hàng ở trước mình.
Chết thiệt, là ai đang đứng kiểm tra vậy? Sao lại chậm đến thế chứ.
Chẳng lẽ đứa nào đó đi thi hộ bị bắt?
Hai tay hắn khoanh lại, dựa lưng vào trên vách tường màu xanh biếc, mạn bất kinh tâm nhìn dòng người.
Có người mang dáng dấp tự tin, cười hì hì.
Có người mang vành mắt gấu trúc đậm đến dọa người, rõ ràng tối qua thức đêm rồi.
Có người đến giờ vẫn không quên nhìn mấy nữ sinh mặc váy ngắn, ở phía sau người ta cười đến híp cả mắt.
Có người vừa gọi điện thoại vừa oán hận, sao lại có bà cô giám thị thích nói chuyện phiếm đến thế nhỉ, còn mang giày cao gót bước cộc cộc trên sàn nhà nữa, thật vang …
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên liếc nhìn thấy một người cách chừng 20 thước ở một góc.
Một vóc người cao tầm 1m75, vóc người thon dài, mặc đồng phục sinh viên cẩn thận tỉ mỉ, mang chiếc cặp màu đen trên lưng, mái tóc đen dài phản ánh sáng nhàn nhạt.
Là y.
Tuyệt đối là y.
Ngón tay trong trong túi quần Lâm Húc đột nhiên nắm chặt.
Cứ nghĩ vậy mà nhìn y bước vào giảng đường cũng không rời.
Thế nhưng, làm như có sự tương thông linh cảm.
Hạ Trạch đột nhiên xoay người, cứ như thế xoay đầu lại.
Cách nhau 20m.
Cách nhau nhiều người đang đi qua lại như vậy.
Thế nhưng tầm mắt của hai người vào giờ khắc này chỉ nhìn chằm chằm vào nhau.
Lâm Húc muốn thu lại ánh mắt, thế nhưng dù thế nào hắn cũng không làm được.
Sự thực là, ở ngay nơi này, trong nháy mắt, những người qua lại khác đều biến thành bóng xám, thế giới này ánh sáng màu duy nhất của hắn, chỉ có duy nhất một mình Hạ Trạch!
Mà Hạ Trạch, rõ ràng nên vào phòng thi của y.
Thế nhưng y đột nhiên rời khỏi hàng, trước ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người xung quanh tiến lại gần hắn.
Mắt nhìn thấy y càng lúc càng gần mình.
Cho đến khi, trước ngay mặt mình, là ánh mắt mà biết bao lần mình muốn hôn lên, mỉm cười nói: “Xa quá không thấy rõ, tưởng là nhìn lầm … Quả nhiên là cậu, đã lâu không gặp!”
Lâm Húc ngẩng người, nói: “Chỉ là hơn 5 ngày thôi mà.”
Hạ Trạch có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Vậy sao? Haha .. sao mà lại có cảm giác đã hơn nửa tháng rồi nhỉ? Gần đây cậu bận lắm sao?”
Lâm Húc nhìn quanh: “Ừ, phải giúp anh em ôn tập một chút ….”
Hạ Trạch: “Vậy à …”
Nhưng vào lúc này, thầy giám thị phụ trách phòng của Hạ Trạch ở bên kia liền la lên: “Bạn kia có muốn tham gia cuộc thi không? Mau vào đi! Trễ nữa thì không thể vào phòng được đâu.”
Hạ Trạch vội vã nói với ông: “Xin lỗi thầy, em tới ngay!” Nói xong liền quay đầu nói với Lâm Húc: “Sau khi thi xong có rãnh không?”
Lâm Húc: “?”
Hạ Trạch rũ xuống lông mi, thế nhưng vùng chân mày thoáng nhíu lại vẫn không thoát khỏi đường nhìn của Lâm Húc: “Buổi trưa … có thể cùng đi ăn trưa không?”
“… Có thể.”
“Thật tốt quá.” Giấy ôn tập trong tay Hạ Trạch thiếu chút nữa bị y bóp nát rồi. “Mình vào phòng đây. Cố thi tốt nhé … Một lát gặp!”
Nói xong, y liền xoay người đi vào đoàn người, rời khỏi đường nhìn của Lâm Húc.
Mà Lâm Húc ở phía sau đột nhiên đưa tay, ôm chặt lấy phần ngực của mình.
Trời ạ …
Quả nhiên là không có thuốc gì chữa được hay sao?
Chỗ này, sao tự dưng lại biến thành như vậy chứ?
Nhưng mà, cũng đỡ là mới vừa gặp lại Hạ Trạch.
Cuộc thi này, đề thi cực kỳ khó.
Thế nhưng Lâm Húc giống như là đột nhiên lấy được may mắn từ Hạ Trạch luôn có thành tích tốt vậy, từ đầu tới đuôi, có thể làm thuận lợi tới mức khác thường! Còn 20′ nữa cuộc thi sẽ kết thúc, Lâm Húc trong tiếng rống than khổ của mọi người mà nộp bài sớm, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra khỏi phòng thi.
Vừa bước ra khỏi phòng, hắn chợt nghe tiếng nói nhẹ: “Nhanh dữ vậy.”
Vừa quay đầu, liền thấy Hạ Trạch đang dựa ở ngay cửa chơi game trên điện thoại di động, không khỏi kinh ngạc: “Cậu có cần lúc nào cũng xấu xa thích tạo áp lực cho người khác vậy không, nộp bài hồi nào vậy?”
Hạ Trạch: “Sớm hơn cậu có 5 phút thôi.”
Lâm Húc cười: “Ừ!”
HẾT PHẦN 22
Danh sách chương