Cả người Hạ Trạch run lên, quần lót màu nâu trong tay thiếu chút nữa rớt xuống!

Y dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình mặc quần lót vào, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Húc, cười khan nói: “Cậu tắm xong rồi?”

Ai biết không nhìn mới tốt chứ.

Vừa nhìn, liền phát hiện Lâm Húc đã mặc T-shirt quần soóc từ lâu rồi, đang thong thả khoanh tay dựa ở tủ quần áo, hơi ngẹo đầu: “Ừ. Nhìn cậu tắm rất vui, còn hát nữa đó.”

Gì cơ? Hạ Trạch cảm giác mình sắp điên rồi!

Vừa rồi mình quả thật có hát … Thế nhưng lúc đó đang tắm mà.

Rốt cục Lâm Húc tắm nhanh cỡ nào vậy … Không! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là … Nãy giờ hắn nhìn mình tắm hay sao?

Hạ Trạch tìm ra quần soóc, khom lưng mặc vào, dùng giọng nói trấn định nhất của mình: “Cậu ra cửa chờ mình được không?”

“Không được.Đợi cậu mặc đồ xong rồi ra luôn.”

“Haha … đúng vậy.”

Hạ Trạch nỗ lực dời sự chú ý của mình từ Lâm Húc sang chỗ khác.

Y chọn lựa phương pháp, tốt nhất là nói chuyện phiếm với Lâm Húc: “Cậu thích ăn vặt chỗ nào nhất?”

Lâm Húc: “Chỗ Đông bắc.”

Giọng của Hạ Trạch có chút kích động: “Woa, mình cũng thích chỗ đó! Lần trước có bạn dẫn mình đi ăn, mình thích nhất là lạp xưởng ở chỗ đó!”

Lâm Húc: “Mình cũng thích!”

Hạ Trạch: “Sau khi nướng xong, lạp xưởng ấy sẽ cong lên, từng giọt dầu rớt xuống, quả thực thơm ngào ngạt. Đúng rồi, cánh gà chỗ đó cũng rất ngon, thịt cực kỳ mềm, không biết bà chủ bỏ thêm hương liệu gì, mà lại cực kỳ cay!”

Lâm Húc: “Ừ!”

Hạ Trạch: “Sau đó, mua một ly nước dưa hấu ướp lạnh ở quán trà sữa đối diện nữa, hoặc là mua một ly đá bào hoa quả ở chỗ khác …”

Hạ Trạch bắt đầu nói chuyện rồi cũng dần bớt khẩn trương hơn.

Thế nhưng trong lúc y nói, khiến cái bụng đói của y dần dần chìm vào trong thế giới mỹ thực đặc sắc, từ từ không còn để ý đến phía sau mình nữa.

Y không biết, Lâm Húc hoàn toàn không có nghe y nói cái gì cả.

Kỳ thực, từ lúc nhìn Hạ Trạch tắm, cho đến bây giờ thấy y thay đồ, ý thức của hắn đã bị tan rã, nói đúng hơn, là lâm vào trạng thái chuyên chú khác thường.

Giờ này khắc này, hắn đang tỉ mỉ nhìn chằm vào lưng của Hạ Trạch.

Giống như một nghệ thuật gia đang đứng nhìn một bức tượng điêu khắc, quan tâm nhìn ánh sáng màu vân da, sự biến hóa của từng đường viền, quan sát đến tận những giọt nước ẩm ướt từ mái tóc rớt xuống, trượt dần theo cột sống, đến tận thắt lưng, sau đó tiếc nuối nhìn sự xinh đẹp của y bị che giấu dưới lớp áo sơmi màu trắng tuyết.

Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Húc đã thả lỏng hai cánh tay đang khoanh trước ngực mình, chậm rãi đi đến chỗ Hạ Trạch.

Mùi dầu gội thơm mát xông vào mũi. Đó chính là mùi thuộc về riêng Hạ Trạch.

Phía sau cổ y, đúng thật là trắng nõn.

À, ở ngay giữa cột sống ở phía sau cổ, cũng có một nốt ruồi à?

Thật đúng là rất giống nốt ruồi ở phía bên cổ của y.

Rất nhỏ, rất nhạt, nếu không quan sát cẩn thận thật khó mà phát hiện … Thật đáng yêu.

Hạ Trạch hoàn toàn không biết Lâm Húc đã đứng ở phía sau mình, y vừa cài nút ào, vừa thao thao bất tuyệt kể về mỹ vị của cái lẩu trong nội thành …

Nhưng ngay trong tíc tắc, miệng y nhất thời không phát ra được tiếng nào.

Vì có một ngón tay nóng cháy đang ma sát nhẹ ở phía sau cổ y.

Hạ Trạch có chút thẹn thùng rụt lui cái cổ: “Sao vậy? Nhột quá …”

Ngón tay ở sau cổ rời đi.

Hạ Trạch thở dài 1 hơi.

Thế nhưng kế tiếp, y không hề dự liệu trước được.

Một thứ gì đó cực kỳ nhu hòa, cực kỳ ấm áp thay thế ngón tay, đang thật sâu chạm vào ngay sau cổ y ..

Nhất thời, Hạ Trạch trợn to mắt, tựa như phía sau cổ bị một ngọn lửa thiêu cháy!

Ai biết rằng mu bàn tay lập tức bị người đó nắm lấy, giây tiếp theo, cả người y bị Lâm Húc kéo quay ngược người lại, đè chặt lên tủ quần áo phía sau.

Tủ quần áo làm bằng inox, thật sự rất đau.

Thế nhưng Hạ Trạch đã quên mất đau đớn rồi.

Cũng quên luôn việc nói chuyện.

Bởi vì lúc này, Lâm Húc thật sự rất đáng sợ.

Hắn cau chặt mày, đôi mắt bình thường dịu dàng lúc này lại hơi đỏ sậm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cúi đầu thở dốc liên miên không ngừng … Hạ Trạch chưa bao giờ thấy qua bộ dạng lúc này của hắn, cho dù là lúc ở sân vận động điên lên chạy loạn, hay là khi đá xong trận bóng, hắn cũng không có như vậy!

Thống khổ.

Đúng.

Loại vẻ mặt này, không phải thống khổ thì là gì?

Quả thực giống như là bị truyền nhiễm, Hạ Trạch cũng cảm thấy ngực mình khó chịu vô cùng.

Có thứ gì đó trong lòng ngực như nóng lên, nóng lên … đến nỗi sắp thiêu cháy, phá tan tất cả mọi thứ!

Hạ Trạch vô ý thức hỏi: “Cậu làm sao vậy —”

Y còn chưa nói xong, chỉ thấy Lâm Húc nhanh chóng thả mình ra, dời di tầm mắt.

“Xin lỗi.”

Nói xong, hắn cúi người cầm lấy chậu tắm, bước nhanh ra ngoài.

Hạ Trạch sửng sốt gần nửa phút, mới bắt đầu phản ứng.

Y giống như cả người mới bị tạt một thau nước lạnh, trong nháy mắt từ đỉnh té xuống thung lũng.

Kế hoạch tốt đẹp trước mắt tất cả đều quên mất, một mình y trở về ký túc xá, thậm chí cả cơm cũng quên ăn.

Y đã từng nghi ngờ Lâm Húc thích mình.

Thế nhưng cũng ngay lần đó, Lâm Húc đang trong vòng nghi ngờ lại không đến thư viện nữa.

Mà lúc này, không phải đang lập lại chuyện tình lúc đó hay sao?

Lúc này đây, kỳ thực, càng thêm nghiêm trọng hơn!

Hạ Trạch lấy điện thoại ra, gọi trực tiếp cho Lâm Húc.

Reng …

Reng …

Reng …

Reng …

… Ít nhất … cũng reng tới 5 lần, lại không có ai tiếp máy.

Hạ Trạch nắm chặt điện thoại di động, xương ngón tay trắng bệch.

Chết tiệt!

Lẽ nào, cái tên Lâm Húc ngốc nghếch đó định chơi trò không nói gì hết tiếp tục biến mất hay sao? Được rồi, lần trước biến mất 5 ngày, lần này dự định biến mất suốt kỳ nghỉ, hay là vĩnh viễn?

Lần thứ 8, điện thoại rốt cục được bắt.

Bên tai của Hạ Trạch, chính là thanh âm ầm ĩ giằng co một hồi lâu, sau đó mới nghe thấy được một giọng nam lãnh đạm: “Alô?”

HẾT PHẦN 28
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện