Trước khi tan sở, Lãnh Diệp nhận được điện thoại của Nhu Nhã, nói là Đằng Lệ và Tâm Đồng đi du lịch ở Châu Âu hơn nửa năm nay đã trở về, muốn cùng hắn họp mặt.

Trong lòng hắn vẫn nhớ lời hứa xuống bếp của San San, nhưng Lãnh Diệp đành bảo thư kí gọi điện thoại báo với nàng rằng mình sẽ không trở về dùng cơm, sau đó lái xe đến nhà Nhu Nhã.

Tại ngôi nhà nhỏ màu trắng ở vùng ngoại ô, Nhu Nhã đang đứng tại cửa chờ hắn.

Nhiều năm trước Nhu Nhã là trẻ mồ côi, nàng đã được Minh Vương và Đằng Lệ mang về từ Ý. Lãnh Diệp nhớ năm ấy nàng khoảng chừng mười tuổi, cô bé dáng người gầy gò nhỏ nhắn, đáng thương run rẩy.Tay luôn nắm chặt góc áo của chính mình, cúi đầu không dám nói chuyện. Nhưng những năm gần đây, Minh Vương, Đằng Lệ, Nham Hổ, Hỏa Ưng, còn có hắn cũng xem Nhu Nhã như người em gái nhỏ mà tận lực bảo vệ, tuyệt đối không cho phép nàng bất kỳ sơ xuất gì xảy ra với nàng.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của bọn hắn,Nhu Nhã dần dần sinh ra cảm giác an toàn, biến thành cô gái nhỏ xinh đẹp, đầy tự tin. Hơn nữa nơi này cũng là nơi mà “Ngũ Nhân Bang” mỗi tháng tụ hội một lần, khắp nơi xung quanh đây đều có những bảo vệ tinh anh của Nham Hổ đến bảo vệ sự an toàn cho chủ nhân ngôi nhà này.

Lúc này toàn thân Nhu Nhã mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, tóc búi lên cao, thoạt nhìn thật ưu nhã xinh đẹp.

Chỉ có những anh trai như bọn họ mới có thể biết ẩn dưới lớp mặt nạ thanh tao lịch sự kia là một em gái Nhu Nhã tính tình cổ quái đến thế nào. ”Lãnh Diệp, anh đến rồi?” Nhu Nhã nở nụ cười tinh nghịch, tháng này Lãnh Diệp bề bộn nhiều việc, cho nên phá lệ không tham gia cuộc họp thường mỗi tháng của “Ngũ Nhân Bang”. ”Bọn họ đã đến hết rồi chưa?” Lãnh Diệp nói đến chính là vợ chồng Đằng thị. Nhu Nhã nháy mắt mấy cái.” Đã đợi anh lâu lắm rồi đó!” Nhu Nhã thân mật quàng tay ngang khuỷu tay của Lãnh Diệp, cùng hắn cùng đi vào trong phòng. Trải qua mấy hành lang gấp khúc, đi tới bên trong phòng khách, ác ma Đằng Lệ cùng vợ của hắn Tâm Đồng, đã ngồi ở ghế sô pha chờ bọn hắn . ”Trễ như thế mới tới ?” Đằng Lệ lạnh lùng nhìn Lãnh Diệp nói. Hai người đã lâu không gặp, nhưng tính tình Đằng Lệ vẫn luôn ngoan cố như trước, cho dù thấy bạn tốt, sắc mặt cũng không khá hơn bao nhiêu. ”Tâm Đồng, đã lâu không gặp? Như thế nào? Đi Châu Âu chơi có vui không? Đằng Lệ lúc ở Châu Âu có đánh em hay không?” Lãnh Diệp làm như không nghe Đằng Lệ hỏi.

Hắn bước đến ngồi vào ghế sô pha bên cạnh Tâm Đồng, thân mật hỏi thăm nàng. Nghe Lãnh Diệp hỏi đùa, Tâm Đồng chẳng qua là e lệ cười khúc khích, không biết nên làm sao hưởng ứng. Nàng mặc dù cũng rất thích Lãnh Diệp, nhưng thường không biết được hắn nói câu nào thật câu nào giả.

Ngồi bên cạnh nàng, Đằng Lệ nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Diệp một cái.

” Dám châm biếm tôi. Không có gì đáng cười cả.” Đằng Lệ ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo “A a a… Ai mà ngờ được ác ma Đằng Lệ lại yêu một người phụ nữ đến thế?” Thấy bộ dáng Đằng Lệ nắm chặt tay vợ của hắn, Lãnh Diệp vẫn dai dẳng trêu chọc.”Đây là ác ma lạnh lùng nổi danh sao?” Tất cả mọi người bên ngoài đều sợ hãi Đằng Lệ ba phần, chỉ có duy nhất thành viên của “Ngũ Nhân Bang” là Tà Thần mới có thể trêu đùa ở trước mặt của ác ma. ” Được rồi, đừng đấu nữa. Tất cả mọi người đã lâu không gặp rồi.” Nhu Nhã ra mặt hòa giải, quả nhiên vẻ mặt Đằng Lệ cũng dịu đi rất nhiều. ”Nham Hổ không tới?” Lãnh Diệp biết Minh Vương, Hỏa Ưng không có ở trong nước, nhưng Nham Hổ tại sao không tới, điều này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. ”Anh ấy có việc bận, lần sau sẽ đến.” Nhu Nhã giải thích , vừa nhìn về phía Tâm Đồng.”Hôm nay là có một tin tức tốt, muốn cho anh biết.” ”Chuyện gì?” Lãnh Diệp nghi ngờ hỏi.

Nhưng ánh mắt linh hoạt của hắn lập tức nhìn theo ánh mắt của Nhu Nhã, thấy vẻ mặt đỏ bừng của Tâm Đồng, lập tức hiểu ẩn ý trong lời nói của Nhu Nhã.

“Tâm Đồng… Mang thai? !” Lãnh Diệp kinh ngạc nhìn bụng Tâm Đồng gò lên.

Tâm Đồng xấu hổ gật đầu, nhưng ngay sau đó đem mặt giấu ở trong ngực Đằng Lệ. ”Chúc mừng hai người.” Lúc này, trong nội tâm Lãnh Diệp vì bọn họ mà cảm thấy vui mừng. ”Thật ra thì, lúc ở Pháp đã phát hiện cô ấy mang thai, vốn là nên trở lại sớm một chút. Nhưng Tâm Đồng kiên trì muốn sang Châu Âu chơi, cho nên bây giờ mới trở về.” Đằng Lệ vẻ mặt giả vờ bình thản, nhưng vẫn phảng phất nét vui sướng của kẻ sắp làm cha.

“Không nghĩ tới cũng có phụ nữ chịu sinh con cho ác ma?” Lãnh Diệp vừa nói, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên gương mặt thanh tú của San San.

” Anh không phải cũng có cơ hội?” Nhu Nhã cười yếu ớt, trong mắt lóng lánh tia sáng xảo trá. Từ khi Lãnh Diệp vừa đến đây, nàng cũng cảm giác được hắn có chút vấn đề. Nàng vừa nói như thế, ánh mắt của Đằng Lệ cùng Tâm Đồng lập tức tập trung ở trên người Lãnh Diệp. Hai người bọn họ cũng biết Nhu Nhã có năng lực cảm ứng. Nàng phát hiện thấy Lãnh Diệp có điều khác thường… Không lẽ hắn cũng có người phụ nữ mang thai với hắn? Bối rối chỉnh lại tư thế ngồi, Lãnh Diệp lên tiếng phủ nhận.” Em nói gì, anh không hiểu.” ”Đúng a! Em cũng không hiểu.” Vô tội nháy mắt mấy cái, nhưng trong lời nói Nhu Nhã có ẩn ý, ngược lại để cho không khí lộ ra vẻ càng thêm mập mờ.

“ Đừng nói những lời khó hiểu đó nữa, chúng ta đến đây không phải để hỏi thăm tình trạng của những người khác trong thời gian gần đây sao?” Lãnh Diệp cau mày, muốn xoay sang vấn đề khác. Nhu Nhã cười cười, cũng thuận theo ý tứ của hắn, không bàn về vấn đề đó nữa. Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, nàng cũng không muốn làm cho Lãnh Diệp xấu hổ. Vì vậy bốn người bắt đầu hàn huyên về những người bạn của họ, và hỏi Đằng Lệ về chuyến du lịch ở Châu Âu phát sinh chuyện lý thú… Qua hai tiếng đồng hồ sau, Lãnh Diệp liền bảo ngày mai công ty có việc nên vội vã về trước.

Đã sớm phát hiện Lãnh Diệp tối nay đứng ngồi không yên, nhất định là có nguyên nhân, Đằng Lệ nhướng mày với Nhu Nhã.

Nhu Nhã không nói, chỉ là len lén cười. Sau đó nàng nháy mắt mấy cái, hướng Tâm Đồng nói: “Tâm Đồng, ngày mai chị có hứng thú đi xem “Chuyện”chúng ta không hiểu hay không?” *************************** Liếc nhìn chồng dò hỏi, hiểu rõ ẩn ý trên mặt chồng, Tâm Đồng chỉ biết gật đầu thật mạnh.

Thật ra thì tâm tư nàng đơn thuần, vẫn chưa rõ ẩn ý trong lời nói của Nhu Nhã! Lúc này, sau khi rời khỏi nhà của Nhu Nhã, Lãnh Diệp lái ô tô nhanh chóng về nhà.

Nghĩ đến chuyện tối nay Tâm Đồng mang thai, làm cho hắn liên tưởng đến chuyện San San, làm hắn không khỏi nở nụ cười lạnh.

Đào San San bất quá chỉ là trò chơi của hắn, sao hắn lại có ý nghĩ buồn cười như vậy? Hắn sẽ không quên chuyện San San công khai tặng hắn một cái tát, cũng sẽ không quên nàng dùng thân thể mình để cứu vãn Đào Thị.

Nàng và những người phụ nữ khác cũng không có khác biệt, mặc dù hấp dẫn hơn, kiêu ngạo hơn, nhưng vẫn giống nhau ở chỗ chỉ cần dùng tiền là có thể mua được.

Cho đến lúc trở lại Lãnh gia, Lãnh Diệp vẫn không ngừng nhắc nhở trong đầu mình những sự thật này.

☆☆☆ Giết người? Đương nhiên có thể.

Ngẫm lại, thật không đáng để phạm pháp? Đào San San nàng cũng không ngốc đến như vậy, vì hai cái dĩa cơm chiên mà giết người? Hmm! Nàng chẳng qua là oán hận nhìn chằm chằm cơm chiên cả đêm, cho đến lúc chúng không còn bốc ra hơi nóng nữa.

Tên khốn kia hại nàng bận rộn cả ngày, nhưng lại chạy sang nhà cô gái khác, không trở về ăn cơm, phá hư hết tất cả kế hoạch nàng đã dày công thiết kế tỉ mỉ.

Cầm lấy hai dĩa cơm chiên đứng lên, định bỏ vào thùng rác, nhưng suy nghĩ một chút, San San quyết định không nên lãng phí công sức của mình.

Tội gì hành hạ mình? Lãnh Diệp không trở lại không sao, nàng có thể ăn hết cơm chiên! Vì đây cũng là thành quả một ngày mình cực khổ đây! San San giận dỗi đem từng muỗng cơm chiên đã nguội lạnh đưa vào miệng, nuốt xuống, ngay cả mùi vị cũng chưa kịp thưởng thức.

Cho dù là không cẩn thận ăn phải vỏ trứng , nàng vẫn oán hận cắn nát nó, nuốt vào. Dù sao người ăn vỏ trứng cũng không chết.

Sau khi liều mạng cắn nuốt xong hai dĩa cơm chiên,nàng lại đem hai ly rượu đỏ sóng sánh uống hết, một giọt cũng không chừa cho Lãnh Diệp.

Sức ăn của San San từ trước đến giờ không nhiều, sau khi cơm nước xong đã cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng đem hai dĩa cơm đi rửa sạch, sau đó mới trở về phòng để nghỉ ngơi.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, bụng nàng trướng lên khó chịu, mơ hồ có chút cảm giác đau đớn.

Nàng bắt đầu có chút hối hận do mình nóng nảy. Sớm biết như vậy cũng đừng có giận dỗi ăn hết cơm chiên, làm cho mình cực kỳ khó chịu.

Dạ dày càng ngày càng khó chịu, sắc mặt San San trắng bệch, thân thể cuộn trròn lại. Trong lòng thật sự là hận đến chết tên đầu sỏ Lãnh Diệp khốn kiếp! Trong mơ hồ, dường như nàng nghe thấy tiếng Lãnh Diệp vào phòng. Nhưng mà nàng không còn sức để ngồi dậy mà chỉ trích hắn lỡ hẹn với nàng.

Lãnh Diệp nhìn thấy San San nằm ở trên giường cuộn lại như tôm luộc, còn tưởng rằng nàng đã ngủ. Cho nên nhún nhún vai, cởi quần áo ra, đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, hắn chỉ mặc một cái quần ngủ, đang thoải mái nằm yên lặng ở trên giường, định tắt đèn ngủ ở đầu giường, mới phát hiện vẻ mặt đau khổ của San San, dáng vẻ dường như rất khó chịu.

“Em sao vậy? Không thoải mái sao?” Lãnh Diệp hỏi nàng.

“…” Cắn răng, vốn là không muốn trả lời nhưng San San vẫn đáp .” Em đau dạ dày .” “Đau dạ dày?” Lãnh Diệp nhíu mày lại.” Em ăn thứ gì không sạch sẽ sao? “Không có, chỉ ăn cơm chiên…” Tạm thời ngừng lại, San San vừa lúng túng vừa ủy khuất tiếp tục nói: “Hai dĩa mà thôi.” “Hai dĩa? Khẩu vị em hôm nay tốt như vậy sao?” Theo như sự quan sát gần đây của hắn, sức ăn của San San không được nhiều, hôm nay tại sao ăn nhiều như vậy, làm cho Lãnh Diệp tò mò nhướng mày.

“Cũng là do anh làm hại! Ai kêu anh không trở về ăn cơm!” Một luồng khí giận dâng trào, San San tức giận chỉ trích hắn, nhưng ngay sau đó đau khổ co quắp lại ngã xuống giường.

Là lỗi của hắn! Nếu như hắn đúng hẹn trở về nhà ăn cơm, mình cũng sẽ không bị đau dạ dày! ****************************

Là lỗi của hắn! Nếu như hắn đúng hẹn trở về nhà ăn cơm, mình cũng sẽ không bị đau dạ dày! Nhìn thấy cô gái đang đau đên mức co rúm cả người, đây chính là cô gái kiêu ngạo Đào San San? Nhìn thấy vẻ mặt đầy đau khổ của San San, lại nghĩ đến nàng miễn cưỡng ăn hết hai dĩa cơm chiên, thật sự làm cho Lãnh Diệp không nhịn được cười.

“Cũng là do anh hại, còn cười?” Thấy nụ cười của hắn, San San ủy khuất quắt quắt miệng, cảm giác xấu hổ và giận dữ làm cho nước mắt dâng đầy trong hốc mắt.

Lãnh Diệp nhếch môi, một nụ cười tươi bắt đầu lan rộng ra, ngay cả ánh mắt vốn lãnh đạm của hắn cũng tràn đầy sức sống thú vị.

Ánh mắt ngấn nước của San San, thoáng chốc bị nụ cười của hắn làm ngưng lại, nàng nhớ nụ cười thường xuất hiện trên mặt của Lãnh Diệp luôn làm người ta chán ghét không thể đoán trước được.

Nhưng nụ cười này không giống với nụ cười trước kia! Lộ ra vẻ tự nhiên, đầy nhân tính.

Hơn nữa nụ cười này tràn đầy vui vẻ, San San cảm thấy một ma lực chưa từng có trước kia xuất hiện, phát hiện này làm cho San San ngây ngẩn nhìn hắn chằm chằm.

Thấy San San nhìn mình chăm chú một cách kì lạ, , Lãnh Diệp không nói một câu liền rời khỏi giường. Đến khi hắn quay lại thì trên tay đã cầm một viên thuốc đau dạ dày và một ly nước ấm.

“Uống viên thuốc này với nước.” Trong giọng nói lơ đãng của Lãnh Diệp có chút ôn nhu.

“… Cám ơn.” Cảm thấy có chút ngượng ngùng, San San nói lời cảm ơn không được tự nhiên, sau đó nhận lấy thuốc cùng ly nước hắn đưa tới.

Uống xong nước, đem ly nước trả lại cho hắn, Lãnh Diệp chạm phải bàn tay trái bị phỏng của nàng, San San lập tức theo phản xạ rút tay lại.

” Tay em làm sao vậy?” Lãnh Diệp nhạy cảm chú ý tới sự khác thường của nàng, không cho nàng cự tuyệt mà lập tức kéo tay nàng qua để kiểm tra.

Trên mu bàn tay nàng rõ ràng sưng đỏ một mảng, còn rỉ ra một chút nước vàng.

“Sao lại bị như vậy?” Lãnh Diệp bực tức chất vấn nàng.”Tại sao không thoa thuốc?” “Lúc chiên cơm bị dầu văng trúng. Em nghĩ dội nhiều nước là tốt rồi.” San San thành thành thật thật trả lời.

Lúc ấy bề bộn nhiều việc, đúng là không rảnh bôi thuốc, sau lại cũng đã hết đau.

Cô gái này tay chân vụng về, chẳng những ăn quá no đến mức đau dạ dày. Còn để cánh tay bị thương mà không thèm thoa thuốc, không sợ lưu lại vết sẹo sao? Lãnh Diệp thần sắc không vui đều hiện rõ trên mặt.

Hắn kiểm tra vết thương, sau đó lại rời khỏi phòng, để lại San San ngơ ngẩn không thể hiểu được hắn muốn làm gì.

Quái? Người bị thương là nàng, hắn làm gì mà tức giận như vậy? Lãnh Diệp khi xuất hiện trở lại, trên tay đang cầm một hộp cấp cứu nhỏ.

Hắn không nói tiếng nào ngồi ở bên giường, một tay cầm lấy tay của San San, trên vết thương nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ trị phỏng.

Chưa hết, còn dùng miếng băng gạc sạch sẽ, băng bó tay nàng lại cẩn thận.

Mặc dù sắc mặt không tốt , nhưng động tác của hắn cũng đặt biệt cẩn thận, ôn nhu làm cho San San không dám tin.

Trong suốt quá trình băng bó, San San cũng im lặng, để hắn tùy ý băng bó vết thương.

“ Bôi thuốc xong, băng lại, để tránh cho em buổi tối ngủ mê làm dính thuốc mỡ ra giường.” Lãnh Diệp thản nhiên giải thích.

Tạm ngưng, hắn bổ sung thêm một câu. “ Em không cần suy nghĩ quá nhiều. Anh chỉ không thích phụ nữ của anh bị sẹo đầy mình.” Mặc dù lời của hắn nói ra rất bá đạo, nhưng lúc này khi San San nghe thấy, dường như có một… hàm nghĩa khác.

Trừ đầu óc kinh doanh ra, thì ra người đàn ông này cũng có thể dịu dàng như vậy a! Cái nhìn tiêu cực về hắn của San San lúc trước đã từ từ tan biến. Mà trong lòng của nàng đang có một loại cảm giác kỳ diệu, lặng lẽ dâng lên…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện