Lương Sơn Đức sau khi xuất viện liền đi tìm Lý Hinh. Tuy rằng bọn họ chia tay nhưng tiền phẫu thuật của mình là do người ta cho mượn. Ít nhất thì mình cũng nên đến cảm ơn một tiếng.

Lý Hinh miễn cưỡng ra gặp hắn.

“Tôi đến là để cảm ơn cô. Tiền cô cho mượn sau khi tôi tìm được việc sẽ từ từ trả. Cô có cần ghi giấy nợ không?”

“Tiền gì? Tôi cho anh mượn tiền? Nực cười, tôi thật sự đã sai lầm khi quen anh để rồi lãng phí cả xuân. Nếu không tại anh, thì có lẽ bây giờ tôi đã thiếu phu nhân của Chúc gia rồi. Tôi và thật sự là đã nhầm đối tượng rồi. Về sau không cần đến tìm tôi nữa.”

“Chi phí phẫu thuật của tôi không phải là do cô cho mượn sao?”

“Tôi và anh đã không còn quan hệ gì thì ai rãnh cho anh mượn tiền. Với lại anh nghèo như vậy, không trả lại tiền thì phải làm sao? Ai cho anh chính là đồ ngốc.”

“Tôi biết rồi.”

Lương Sơn Đức đi ra khỏi Lý gia liền tìm các sư huynh vặn hỏi, hỏi được thì mới biết tiền đó là do Chúc Anh Kiệt cho mượn.

Lương Sơn Đức suy nghĩ hồi lâu, có thể sao? Người ta là một đại thiếu gia thì sao có thể yêu một người như hắn, không tiền, không danh, chỉ có thân thể được xem là cường tráng. Nếu nói là đừa giỡn với hắn hay lợi dụng hắn thì khi biết tin hắn bị thương có đến thăm hắn không huống hồ còn cho hắn mượn rất nhiều tiền.

Hắn có phải là đang hiểu lầm cái gì không? Hay đến đó giải thích? Ít nhất là làm cho mọi chuyện được rõ ràng.

Lương Sơn Đức đứng trước cửa nhà Chúc Anh Kiệt chần chừ một lúc rồi mới bấm chuông cửa.

Chúc Anh Kiệt mở cửa thì nhìn thấy hắn, cái gì cũng không nói, để cửa cho hắn bước vào.

Lương Sơn Đức ngồi trên sofa do dự không biết mở miệng thế nào, Chúc Anh Kiệt thì vào phòng ngủ sửa sang lại đồ vật này nọ.

“Tìm tôi có việc gì không?”

Chúc Anh Kiệt yếu ớt mở miệng trước.

“Tôi đến để cảm ơn cậu vì đã cho tôi mượn tiền để phẫu thuật. Tiền thì rất lâu tôi mới có thể trả lại cho cậu. Cậu có cần ghi giấy nợ không?”

Lương Sơn Đức tìm đại cho mình một lý do.

“Không nhất thiết phải vậy. Chúng ta là bạn bè mà.”

“Bạn bè! Đúng vậy! Nhưng tiền thì tôi vẫn sẽ trả.”

“Như vậy a, không cần vội. Sáng mai, tôi sẽ xuất ngoại, anh đem tiền gửi đến địa chỉ này nhé.”

Chúc Anh Kiệt đưa cho hắn một địa chỉ ở nước ngoài.

“Cậu xuất ngoại? Khi nào sẽ về?”

“Tôi không biết. Khi nào giải quyết xong việc thì sẽ về.”

“Là vì mấy lời nói của tôi hôm trước sao?”

Chúc Anh Kiệt trong lòng đau xót. Những lời nói đó khiến cậu rất đau nhưng cậu vẫn cố tỏ ra kiên cường.

“Tên kia, anh nghĩ anh là ai? Tôi xuất ngoại là vì chuyện công ty của gia đình. Anh cho là vì anh sao? Có điều tôi phải cảm ơn anh, những lời anh nói hôm đó đã khiến tôi tỉnh ngộ, tôi biết là anh đã có bạn gái vậy mà vẫn tỏ tình với anh. Có lẽ chúng ta gặp nhau là một sai lầm, mà hiện tại thì sai lầm này đã giải quyết xong rồi.”

Lương Sơn Đức đi đến bên Chúc Anh Kiệt, nhìn cậu đang run run xếp hành lý, liền nắm lấy tay cậu.

“Cậu để ý đến những lời nói hôm đó sao?”

“Không phải, về sau cũng không. Chúng ta không phải đã kết thúc rồi sao?”

Chúc Anh Kiệt giãy tay ra, tiến đến ôm cổ hắn, vùi mặt vào cổ Lương Sơn Đức.

“Đại sư huynh bảo trọng. Hy vọng sau này khi tôi trở về có thể nhìn thấy anh mang theo vợ đến đón tôi. Tôi trước kia không có ý định lừa gạt anh, tôi thật sự là rất yêu anh. Anh rất dễ bị lừa đấy nên sau này phải cẩn thận một chút. Lý Hinh không phải là nữ nhân tốt đâu, coi như đây là lời cuối cùng tôi khuyên nhũ anh. Anh về đi, giúp tôi chào tạm biệt sư phụ và các sư huynh đệ.”

Chúc Anh Kiệt đẩy đẩy Lương Sơn ra.

Lương Sơn Đức đi ra đóng rồi khóa cửa lại. Đem Chúc Anh Kiệt áp lên cửa, hai tay đặt tên cửa. Khiến Chúc Anh Kiệt muốn trốn cũng không được.

“Thật xin lỗi, tha thứ cho lần trước tôi nói năng không đúng đắn. Lần trước là do tôi bị điên nên nói hươu nói vượn. Nếu làm tổn thưởng cậu thì cho tôi xin lỗi, tha thứ cho tôi có được không?”

“Tôi nói là tôi giận đâu. Anh không cần giải thích đâu. Anh về đi, nếu không đừng trách tại sao tôi động thủ.”

“Tôi thật sự xin lỗi. Lần trước là tôi nói bậy bạ. Cho tôi giải thích đi, cậu đánh tôi cũng được nhưng tha thứ cho tôi được không?”

“Việc đó tôi không muốn nhắc tới nữa. Anh về đi, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.”

“Cho tôi giải thích đi. Tôi là thằng khốn, cậu đừng đi. Chúng ta làm lại từ đầu có được không?”

“Tôi không muốn bị tổn thương nữa. Anh về đi, nếu không tôi động thủ thật đấy.”

Nói xong Chúc Anh Kiệt liền đánh tới, nghĩ sẽ đánh Lương Sơn Đức lui đi. Nhưng cậu lại quên một điều, võ công của cậu là do Lương Sơn Đức đích thân chỉ giáo, cậu căn bản là không đánh lại hắn.

Kết quả cuối cùng Chúc Anh Kiệt bị Lương Sơn Đức đè trên sofa.

“Cậu còn nhớ không? Lần trước ở trên sofa cậu đã nói tới tôi trong lòng cậu chỉ có tôi, bắt tôi nhớ kỹ là cậu yêu tôi, về sau mặc kệ có xảy ra chuyện gì cũng không được buông cậu ra. Bây giờ tôi mới hiểu được những lời nói lúc đó của cậu có ý gì. Những lời đó tôi nhớ rất rõ, lần trước cố gạt nó ra khỏi đầu mà làm cậu tổn thương. Cậu có còn không? Đừng đem nhựng lời nó vứt đi, cho… cho tôi một cơ hội nữa được không? Tôi sẽ trân trọng cậu.”

“Hức… hức…”

Lương Sơn Đức nghe tiếng khóc của Chúc Anh Kiệt bắt đầu kích động, ngồi dậy, ôm gọn cậu vào ngực mình.

“Là tôi không tốt, làm cậu khổ. Tôi đáng ghét, cậu đánh tôi cũng được nhưng đừng khóc. Là tôi không tốt.”

Nói xong liền vả miệng mình.

Dùng lực rất nhiều.

Chúc Anh Kiệt kéo tay hắn lại, nhìn vào mắt hắn.

“Anh có yêu tôi không?”

“Ân! Tôi yêu cậu, hiện tại yêu cậu, về sau cũng yêu cậu, chỉ yêu một mình cậu. Tôi nói thật đấy, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

“Nhớ cho kỹ đấy. Không được làm tôi tổn thương nữa.”

“Ân! Tôi cam đoan. Nếu tôi làm cậu tổn thương thêm lần nữa thì sẽ bị trời…”

Chúc Anh Kiệt lấy tay bịt miệng Lương Sơn Đức lại. Không cho hắn nói những điều xấu như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện