"Ai, ngươi thế nào vẫn còn ngồi đây, không sợ bệnh thành một đống nữa sao? Mau lên giường!" Cẩn bưng hai chén nhỏ đi ra.



"A...Không cần đi, kia quấy rầy ngươi nhiều, ta...Ta ngủ ở đây là được!"



"Được cái gì mà được? Nhanh, trước ngươi đem cháo này ăn hết đã!



"Ta...Ta không đói bụng!"



"Không được, không ăn ngươi thế nào uống thuốc, mau ăn!" Cẩn làm ta sợ, cố ý nói rất lớn tiếng.



Ta ăn, ta không ăn cũng không được, cứng rắn nuốt vào! Cẩn nhìn ta từ từ đem cháo ăn hết.



Mới vừa cầm chén bỏ lên bàn, Cẩn một phát liền nắm lấy cổ áo ta, đem ta lôi đến phòng của nàng, đặt tại trên giường, đắp kín mền!



Ta hoàn toàn ngu.



"Hắc hắc, lần này bớt nói nhảm. Ngươi cứ như vậy nằm a, không được nhúc nhích, nửa giờ sau đem thuốc uống xong, liền ngủ cho ta, nếu ngươi dám động đậy, ta không khách khí với ngươi!"



Ta ngất...Ta nào dám a, bất động, chết cũng không động!



"Bây giờ ta đi ăn chút gì, ngươi đàng hoàng một chút cho ta hắc!"Cẩn nói xong cũng chạy ra ngoài, hiển nhiên là đói điên rồi.



Nhịp tim rất nhanh, giường Cẩn rất cứng, một chút cũng không có cảm giác giống ở nhà, bất kỳ cử động nào cũng không dám, chỉ chốc lát rêm người. Này giường quá cứng, không êm tí nào...



Bên ngoài truyền đến tiếng nước rửa mặt dồn dập rồi sau đó chính là tiếng dép vang dội.



"Chu Minh, ngươi đứng lên đem thuốc uống hết cho ta!"



Ta ngất, bắt ta không được cử động cũng là ngươi, bây giờ bắt ta đứng lên cũng là ngươi, nhà ngươi, nữ nhân....



Ta chỉ có thể lại ngoan ngoãn bò dậy, ăn một đống thuốc không biết tên xong. Vừa muốn nằm xuống lại bị rống



"Ngươi cởi quần áo ra cho ta....nào có ngủ mà không cởi quần áo hả...cởi ra mới được ngủ!" Ta hỏng mất, người nào bắt ta nằm lên giường hả?



"Ngươi nói ta không được cử động a!" Ta rốt cuộc không nhịn được im lặng



"Ha ha ha..." Cẩn cười rất vui vẻ, rõ ràng cho thấy sau khi khi dễ ta xong rất đắc ý.



"Được rồi được rồi...không đùa ngươi, mau đem quần áo cởi ra rồi đi ngủ a, ta tắt đèn." Ai, Cẩn a Cẩn, sao ngươi cứ chuyển đổi liên tục a? Một hồi thì dã man, một hồi thì ôn nhu, cứ kiểu này riết chắc ta sẽ hỏng mất.



"A? Lão sư ngươi ngủ đâu a?" Ta là hỏi tốt cái vấn đề này.



"Ta ngủ đâu? Ngủ bên cạnh ngươi a? Có vấn đề?"



"Không có....Không thành vấn đề!" Lần này vấn đề lớn rồi. Ta....Ta đây còn có thể ngủ sao?



Cẩn tắt đèn, từ từ dời đến một bên giường, nằm xuống ngủ.



Ta là hoàn toàn ngủ không được, lăn qua lộn lại một hồi, bình thời cũng là buổi tối sung sức, huống chi sáng lại ngủ cả ngày...



Giường Cẩn quá cứng, thật hoài nghi giường này chỉ là một tấm ván gỗ, nằm một hồi đã cảm thấy cả người cũng mau ê ẩm.



Cẩn ngược lại một chút cũng không động, hô hấp đều đều, có thể đã ngủ thiếp đi rồi, trong phòng quá tối, ta xem không tới khuôn mặt Cẩn lúc ngủ say, ta quay đầu, ta biết, Cẩn đang ở bên cạnh ta.



Thời gian vào giờ khắc này phảng phất như dừng lại, chỉ có tiếng hô hấp của Cẩn, lòng của ta nhảy loạn.



Cẩn, ta cách ngươi gần như thế, nhưng là, lòng của chúng ta lại cách nhau thật là xa.



Quay đầu, nhìn trần nhà, Cẩn, nếu như có một ngày, ngươi biết tình cảm của ta đối với ngươi, ngươi sẽ làm sao đây, ngươi sẽ không hề lý đến ta nữa, ta với ngươi như hai người xa lạ sao? Nằm bên người Cẩn, câu"ta thích ngươi" mấy lần cũng thiếu chút nữa bật thốt lên, cuối cùng cũng bị ta nuốt xuống, sợ hãi, cực kì sợ hãi.



Thôi, ta không muốn đi mạo hiểm như vậy, như vậy đã rất tốt rồi, có thể an tĩnh sống bên cạnh Cẩn, như vậy là đủ rồi. Ta đem tất cả tình cảm cũng chôn chặt trong lòng, không hề mở ra nữa, không nghĩ đi bày tỏ, chỉ cần một người yên lặng thích là tốt rồi. Ta không cần Cẩn cam kết, ta có thể đối với mình tự mình cam kết.



"Ai....!" Ta thở dài một hơi, tựa hồ khẩn trương cùng phiền muộn trong lòng cũng hòa hoãn rất nhiều, chuyện tình cảm, cứ từ từ đi.



"Nghĩ xong rồi?" Thanh âm biếng nhác vọng lại.



"A? Lão...lão sư ngươi còn chưa ngủ?" Trong phòng an tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm khiến ta sợ giật cả mình.



"Có phải không quen chỗ hay không a?" Cẩn lật người.



"Không có, hoàn hảo!" Ta không dám nói giường quá cứng.



"Nghĩ gì mà nghĩ lâu như vậy?"



"Ta? Ta không có nghĩ gì hết!"



"Còn nói không có đây, không nghĩ chuyện làm sao một người than thở a, ngươi tiểu tử này nhất định là có tâm sự, xem ra ngươi buổi tối mất ngủ cùng với việc ngươi suy nghĩ lung tung tuyệt đối có quan hệ!"



"Nào có? Ta chính là không suy nghĩ cũng mất ngủ!"



"Ha ha, như ngươi mới vừa rồi nói chính là đang suy nghĩ chuyện gì sao, còn không thừa nhận, cùng hài tử ngu ngốc một dạng, một câu liền tự vạch trần bản thân!"



Ta ngất, ở trước mặt Cẩn, ta cuối cùng là trở nên rất đần, rất ngu, chính là cẩn thận hơn thì cũng là "đấu" không lại nàng.



"Lão sư, ngươi không mệt sao? Thế nào lại không ngủ a?"



"Ta? Ta mới vừa rồi cũng ở đây nghĩ một số chuyện?"



"Nghĩ một số chuyện? Chuyện gì a?" Lời mới ra khỏi miệng liền hối hận, ta không nên đi hỏi nhiều như vậy.



"Ngươi nếu cảm thấy không tiện thì đừng nói hắc, thật xin lỗi a!" Ta vội vàng hối lỗi nói. Ta nghe ra được Cẩn đang cười.



"Ngươi nghĩ nghe ta kể chuyện xưa sao?



"Chuyện xưa? Còn là một đoạn tình đêm khuya của dê non và sói a...?"



"Ha ha, cái này sau khi kể xong để ngươi tới tổng kết đi, nghe xong ngươi hãy bình luận, như thế nào, có hứng thú hay không?"



Chuyện xưa...?



"Ân, tốt lắm, ngươi kể đi!"



"Từ trước...cũng không phải là từ trước nữa, dù sao thời gian không trọng yếu, có một cô gái, nàng từ nhỏ cuộc sống chính là thuận buồm xuôi gió, có cha mẹ rất thương yêu nàng, có một ca ca rất chiếu cố nàng, gia đình hòa thuận, cô gái ở nơi này trưởng thành, rất thuận lợi vào tiểu học, trung học cơ sở, rồi trung học phổ thông!"



Ta ở một bên rất nghiêm túc lắng nghe, Cẩn thanh âm thật thấp, nếu như không quan tâm đến nội dung, ta sẽ cho rằng đây là một loại bày tỏ.



"Cô gái có thành tích rất tốt, khi nàng vừa lên lớp mười hai, nàng liền muốn thi đến một trường đại học ở Bắc Kinh, trường học đó chính là ước mơ từ nhỏ của nàng, cha mẹ và ca ca rất ủng hộ nàng, nàng vẫn luôn cố gắng. Khi đó, ca ca cô gái đã lên đại học, ở thành phố Tây An, cũng là một trường đại học có tiếng.



"Học kỳ kết thúc, ca ca của nàng trở lại, mang về một bằng hữu của hắn, cũng học ở đại học thành phố Tây An, học ngành sư phạm hệ lịch sử, người nam sinh kia rất cao, dáng dấp cũng không lỗi, nói chuyện rất dễ nghe, hiểu biết cũng rất rộng. Cô gái cùng hắn hàn huyên rất nhiều, cảm thấy hắn rất uyên bác.



"Sau đó thì sao?" Ta mơ hồ cảm thấy đây không phải là câu chuyện xưa" đơn thuần", sợ rằng, này không chỉ là một câu chuyện xưa.



"Sau lại, cô gái kia thường nghĩ đến anh chàng ấy, mà chàng nam sinh này, cũng thường hướng đến nhà cô gái mà chạy, từ từ, cô gái phát hiện mình tựa hồ là thích nam sinh thoạt nhìn văn khí lại rất hoạt bát. Vì có thể được cùng nam sinh này ở chung một chỗ, cô gái bỏ qua ngôi trường mà mình thích , ở lại thành phố Tây An học trường sư phạm."



Sau lại....Sau lại....Ta giống như mơ hồ đoán được chủ nhân của cái câu chuyện xưa này là ai, ta tin tưởng, chủ nhân của cái câu chuyện xưa này cũng sẽ đoán được là ta sẽ đoán được.



"Năm ấy lên đại học, người nam sinh kia tới đón cô gái kia, theo giúp nàng ghi danh, an bài ký túc xá, đăng ký cơm tháng, hết thảy đều giải quyết một cách gọn gàng, cô gái cảm thấy, trừ cha mẹ và ca ca, không còn bất kỳ ai so với hắn đối tốt với mình hơn thế. Sau lại, hai người yêu nhau."



Cẩn đột nhiên trầm mặc, ta biết, nàng nhất định là đang bị vùi lấp trong ký ức xa xưa, cảm giác trong lòng có chút đau.



"Cô gái này học đại học năm thứ hai, nam sinh đã là năm thứ tư đại học, rất nhanh sẽ tốt nghiệp, cô gái cảm thấy khó quá, mặc dù sau khi tốt nghiệp quan hệ hai người sẽ không thay đổi, nhưng là, không thể giống như lúc đi học như vậy bên nhau. Hai người tựa hồ càng thêm như keo như sơn, sau lại, hai người càng mặc kệ mọi thứ, ở phụ cận trường học mướn một căn phòng, ở chung!"



Ta không nghĩ tới Cẩn sẽ nói những thứ này cho ta nghe, đối với học sinh cấp 3 như ta mà nói, ở chung là một chuyện động trời, đột nhiên có chút không tiếp thụ nổi.



"Hai người đem chuyện tình giấu rất kỹ, sau khi chàng trai tốt nghiệp, cũng ở lại thành phố Tây An,tìm việc làm, hai người tiếp tục ở chung như vậy, chàng trai đi làm, cô gái đi học, như vậy qua hai năm, cho đến khi cô gái học năm thứ tư đại học, nàng cảm thấy cũng nên nói cho trong nhà tình cảm của hai người, nàng đem chuyện này nói cho ca ca của mình. Ca ca của nàng có chút kinh hoảng thất thố, cũng không dám tự tiện xử lý, liền nói cho cha mẹ cô gái.



Cha mẹ của nàng sau khi biết hai người ở chung rất tức giận, tìm chàng trai đó tới, bảo là muốn tìm cha mẹ hắn thương lượng chuyện này!"



Ta mơ hồ cảm thấy cái chuyện xưa này kết cục không phải là rất tốt.



"Chàng trai không chịu, hắn nói bất kể như thế nào, hắn nhất định sẽ làm bạn và bảo vệ cô gái, điều này làm cho cô gái rất cảm động, cha mẹ dĩ nhiên là không đồng ý chuyện cứ như vậy, nhất định phải gặp cha mẹ chàng trai để thương lượng việc kết hôn, nhưng chàng trai vẫn không chịu liên lạc, điều này làm cho cô gái nổi lên lòng nghi ngờ."



"Sau lại, khi cha mẹ cô gái hỏi tới cùng, chàng trai đó rốt cuộc nói ra chuyện khi hắn mới vừa cùng cô gái yêu, đã từng đem chuyện nói với cha mẹ của mình, nhưng là, cha mẹ kiên quyết không đồng ý, bắt chàng trai nhất định phải tìm bạn gái ở thành phố Cáp Nhĩ Tân, cha mẹ hắn chỉ có hắn là con một, bọn họ muốn hắn một khi tốt nghiệp xong sẽ trở về, chàng trai đáp ứng, sau khi tốt nghiệp, vẫn lấy lý do chuẩn bị cho cuộc thi mà chần chờ không đi."



"Cô gái rất đau đớn, nàng không nghĩ tới người mình yêu sâu đậm sẽ hèn yếu như vậy, cha mẹ cô gái dĩ nhiên là nổi trận lôi đình, nhất định phải gặp cha mẹ chàng trai đó, cuối cùng, chàng trai không có biện pháp, cha mẹ hai nhà gặp mặt, trải qua bàn bạc của hai nhà, cô gái sau tốt nghiệp liền cùng chàng trai kết hôn, nhưng là, cô gái phải đi thành phố Cáp Nhĩ Tân!"



Cẩn lại trầm mặc, lần này, trầm mặc lâu hơn, trầm hơn.



Trực giác nói cho ta biết, Cẩn lúc này nhất định là tim như bị đao cắt, cảm khái ngút trời đi.



"Sau lại..." Cẩn cười, ta nghe ra được, đây chính là cười khổ.



"Sau lại thế nào? Cô gái hạnh phúc sao?"



"Đúng vậy, mới vừa đi thành phố Cáp Nhĩ Tân, hai người kết hôn, rất hạnh phúc, qua mấy năm, hai người sinh con trai, sau đó chính là tình huống"xức cẩu huyết" của vở kịch, chàng trai dưới sự giúp đỡ của cha mẹ hắn đã bắt đầu kinh doanh, bắt đầu phát tài, sau đó nội dung vở kịch như cũ, thay lòng, hơn nữa cha mẹ vốn không thích cô gái kia, sau đó hai người ly hôn. Vở kịch xưa cũ như vậy, đơn giản như vậy!"



"Kia...cô gái kia đây?" Ta biết, cô gái kia đang kể chuyện xưa cho ta.



"Cô gái kia chỉ có một mình, nàng không muốn trở lại thành phố Tây An, nàng đã để cho cha mẹ thất vọng, không muốn lại khiến cho các nàng đau lòng, nàng ở thành phố Cáp Nhĩ Tân tìm việc làm, bắt đầu cuộc sống, con trai thuộc về bên nội, nhưng là, mỗi tuần cô gái có thể đi tới nhà đó đoàn tụ với con một lần."



Ta hiểu rồi, lần này, ta hoàn toàn đã hiểu. Đau lòng...



Trong phòng lập tức an tĩnh rất nhiều, Cẩn trầm mặc, ta cũng trầm mặc.



Ta đột nhiên không biết nên nói cái gì, lòng chua xót, đau lòng, còn có tức giận. Cẩn, ở trong lòng của ta, ngươi là một người lý trí, khoát đạt, ôn nhu lại lạc quan, mà bây giờ ta mới biết, sau lưng hết thảy ưu tú, lại là như vậy trải qua.



Đau lòng, từ đầu đến cuối đều đau lòng, tâm phảng phất đau đến vô lực. Ta nghĩ phải ôm nàng thật chặt, nói cho nàng biết, ngươi không phải chỉ có một mình, ngươi còn có ta, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, phụng bồi ngươi, ta sẽ không thay đổi, sẽ không bao giờ bỏ mặc ngươi.



Nhưng là, ta dùng cái gì đi cam kết.



Ta chẳng qua là một học sinh của nàng, cái gì cũng không cho được, chỉ là học sinh của nàng mà thôi! Ta không cho nàng được một gia đình viên mãn, không cho nàng được một cuộc sống an dật, không cho nàng được một tương lai đầy tin tưởng, ta chỉ có thể như vậy trong một đêm, nghe nàng bày tỏ những bi hoan ly hợp của nàng, nghe kia khoảng thời gian không có sự tham dự của ta trong cuộc đời của nàng.



Hận ta sinh quá muộn, không còn kịp tham dự vào quá khứ của ngươi.



Chỉ có thể hận ông trời bất công, chúng ta tìm được lẫn nhau, cũng là một cái thời gian sai lầm, đây là trò đùa của ông trời, ông trời, trò đùa lớn nhất ngươi đưa vào cuộc đời ta.



Có tiếng nấc, tiếng nấc nhè nhẹ, là Cẩn, trong bóng tối, ta xem không tới được lệ rơi trong mắt Cẩn, chỉ có tiếng nấc thật thấp.



"Lão sư!"



Ta nhẹ nhàng mò mẫm, cẩn thận lại càng cẩn thận. Ta muốn chạm tới tay Cẩn, lại sợ. Ta không muốn mình trong một giây không khống chế được bản thân sẽ ôm lấy nàng.



Cuối cùng là không có chạm vào, cũng không dám chạm, ta nhẹ nhàng kéo kéo góc chăn của Cẩn.



"Ngươi là một hài tử, ...Ta không nên nói cho ngươi những thứ này, nhưng là, Chu Minh, ta ở nơi này không có bằng hữu, ta chỉ có một thân nhân chính là Dương Dương, hắn chỉ có 4 tuổi, hắn còn quá ngây ngô, người duy nhất ta có thể nói ra tâm sự trong lòng, cũng chỉ có ngươi!



Ngươi là học sinh ta đắc ý nhất, nhưng là cuối cùng ngươivẫn chỉ là đứa bé! Cái chuyện xưa này đối với ngươi mà nói, vượt xa khỏi năng lực tiếp nhận của ngươi!"



"Năng lực tiếp nhận của ta? Hoặc giả, ta không đơn thuần giống như ngươi nghĩ đi ...lão sư, ta biết chuyện xưa này là cái gì, lão sư, cám ơn ngươi tín nhiệm ta!"



Đêm an tĩnh, thỉnh thoảng dưới lầu sẽ có tiếng xe chạy qua, một đêm ở nơi này, một lão sư đem bí mật đau khổ nhất trong cuộc đời nàng tiết lộ cho học sinh của mình, mà người học sinh này, trong nội tâm thật sâu yêu người lão sư này, trừ an ủi cũng chỉ có thể trầm mặc, cho dù yêu đã sâu tận xương tủy, thấm vào tâm tỳ cũng chỉ có thể như thế mà thôi.



Ông trời a, ngươi là ngủ quên, hay là đui mù?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện