Liệt kê 32 điều tội trạng xong, giọng Quan lão gia tử như chuông kêu nói tiếp, “Diệp Toàn Dũng phạm tội mưu nghịch, kết đảng, làm việc thiên tư, làm rối kỉ cương, không làm tròn trách nhiệm, tham ô, khi quân, mạo phạm, đại bất kính, coi mạng người như cỏ rác, vân vân, nay vi thần nghe thấy mọi việc, đau đớn vô cùng, căm hận không thôi, vì vậy cung kính tường thuật tầm nhìn hạn hẹp, cung thỉnh Thánh tài.”Thánh Nguyên Đế đưa tay lau mồ hôi lạnh nơi thái dương, đang định nói thì một vị văn thần phía dưới đứng ra, hỏi ngược lại, “Thế nhân đều biết Diệp gia và Quan gia gần đây không hợp nhau, Đế sư đại nhân vừa mới tiền nhiệm đã vạch tội Diệp đại nhân, phải chăng là có hiềm nghi quan báo tư thù?”

Quan lão gia tử nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, “Nếu như bổn quan vạch tội mà Hoàng Thượng kiểm chứng có nửa chữ là giả, các ngươi cứ lại đây cáo bổn quan quan báo tư thù cũng không muộn. Đến lúc đó bổn quan đương nhiên cởi phục bỏ mũ, xin cáo lão hồi hương.” Dứt lời giơ lên ngọc hốt, tiếp tục nói, “Vi thần còn muốn vạch tội một người nữa.”

Thánh Nguyên Đế bất đắc dĩ phất tay, “Thỉnh Đế sư từ từ nói.”

Văn võ bá quan đồng thời ngừng thở, chờ đợi, lo lắng, chỉ vì trước đó Quan lão gia tử vạch tội Diệp đại nhân lại liên quan đến trên trăm quan viên, nếu như Hoàng Thượng thẩm tra từng việc, kết cục của những người này có thể nghĩ được. Quan lão gia tử thật sự là không lên tiếng thì thôi, đã lên là bỗng nhiên nổi tiếng, chỉ mong mình ngày thường không đắc tội ông ta chỗ nào.

Chỉ có Quan phụ vô cùng nhất trấn định, chỉ nắm chặt ngọc hốt trong tay, đổ mồ hôi thay lão cha nhà mình.

Quan lão gia tử hắng giọng, nghiêm mặt nói, “Vi thần còn muốn vạch tội Hoàng Thượng điều hành, dùng người không khách quan, không chỉnh đốn trong nhà, nặng nhẹ không thoả đáng, đến nỗi trận địa biên quan thất thủ, tướng sĩ thêm thương vong, trật tự triều đình hỗn loạn, ngoại thích hoành hành ngang ngược, nhiều loại mầm tai vạ đều vì Hoàng thượng có ý phóng túng mà mọc ra, khẩn cầu Hoàng Thượng tự tra tự xét, sửa đổi lời nói và việc làm, chỉnh đốn trong nhà, trả lại cho triều đình làn gió thanh chính mênh mông.”

A a a, ngay cả Hoàng Thượng cũng dám vạch tội, Đế sư không muốn sống nữa rồi!!!! Người nọ mới vừa trách cứ ông quan báo tư thù lặng lẽ lui trở về, xấu hổ tới đỏ bừng đôi má. Nếu như thật sự vì việc tư, Đế sư đại khái có thể sửa trị Diệp gia, tâng bốc tán tụng Hoàng Thượng, có câu ‘quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa*’, mà củi lửa là do Hoàng Thượng cung cấp đấy, đương nhiên sẽ không làm gì ông. Nhưng ông vừa chọn Diệp phủ lại chấm Hoàng Thượng, dùng từ quyết liệt, không có từ nào là không dám nói, chính thức quán triệt từ đầu tới cuối tôn chỉ của Đốc sát viện, viết bốn chữ “Hy sinh vì nghĩa” kín kẽ, không để lối thoát.

[*Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa: Ý nói quan viên mới lên chức thường dùng những biện pháp cải cách hay những chính sách mới;

Điển cố: Thời Tam Quốc khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian ngắn đã ba lần dùng hỏa công đánh Tào Tháo. Lần đầu hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng làm mười vạn quân Tào của Hạ Hầu Đôn còn được vài người. Lần thứ hai dùng hỏa công ở Tân Dã, thủy yểm diệt sạch mười vạn quân của Tào Nhân, Tào Hồng. Lần thứ ba hỏa thiêu Xích Bích trăm vạn quân Tào thảm bại, rốt cuộc chỉ còn lại 27 người theo Tào Tháo chạy thoát. Bấy giờ người ta gọi  ba lần đốt lửa này là “Gia Cát Lượng mới nhậm chức đốt ba đống lửa”. Về sau thì biến thành “Ba đống lửa quan mới nhậm chức đốt lên”]

Quan gia cương trực, trung liệt, quang minh chính đại, nghiêm nghị, quả không phải hư danh nói chơi!!! Lúc này xem Hoàng Thượng sẽ xử trí như thế nào đây.

Mắt văn võ bá quan sáng quắc nhìn chằm chằm vào Hoàng Thượng, trong đó cặp mắt của Quan lão gia tử là sáng ngời nhất, trong đó tựa như có hai ngọn lửa đỏ đốt lên, chiếu sáng nhân tâm đáng ghê tởm. Thánh Nguyên Đế không hiểu sao, trước mắt lại hiển lên đôi con ngươi sâu thẳm trong suốt như nước mùa thu của Quan Tố Y.

Hắn không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác không chỗ nào ẩn trốn được, nâng trán, cười nhè nhẹ. Giỏi, giỏi cho một Đế sư! Trước vạch tội Diệp gia, vì phòng ngừa chính mình làm việc thiên tư trái pháp luật, ngay sau đó vạch tội Quân thượng, đây là bức bách mình đưa quyết định. Chỉ vì Đốc Sát viện này là mình chủ trương gắng sức thực hiện kiến thiết, cũng là mình giao phó chức quyền, nếu như ngay cả mình cũng không coi trọng làm theo Đô Ngự Sử, Đốc sát viện vừa mới thành lập sẽ thành thùng rỗng kêu to, cũng mất đi ý nghĩa tồn tại.

Cho nên nói Quan lão gia tử là đang tung gạch thử ngọc, giết gà dọa khỉ, mà mình chính là khối ngọc kia, là con khỉ kia, thật sự là chỉ đi lập tên, không sợ quyền thế, mà lại nắm được châu ngọc, đã định càn khôn. Cho dù mình có muốn bảo vệ Diệp gia như thế nào, cũng phải thừa nhận chịu thiệt thòi.

Ai nói Quan lão gia tử cổ hủ, ngoan cố, không hiểu lõi đời? Người này rõ ràng là đa mưu túc trí, không hề làm động tác sai! Khó trách danh văn Quan gia dậy sóng, chính khí lẫm liệt, cả nhà đều là người tài giỏi. Sao ông trời lại hậu đãi nhà họ vậy chứ, nam tử được chính khí của trời đất đổ vào, nữ tử được linh vận sơn thủy dưỡng nên, khiến người ta cảm phục, kính phục, yêu thích.

Thánh Nguyên Đế lắc đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, tiếc nuối chôn sâu trong lòng rốt cục lại dâng lên, nó khiến cho trong miệng đều là mùi vị đắng chát khó tả.

Triều thần thấy hắn chỉ lắc đầu cười khổ, không mở miệng nói, nhao nhao đổ mồ hôi lạnh cho Đế sư đại nhân. Tuy cái miệng của đại nhân kia có chút đáng sợ, nhưng ông hy sinh vì nghĩa, hành vi tận sức hạ châm kim đá này tuyệt đại đa số người muốn làm mà không dám làm đấy, chỉ dựa vào điểm ấy thôi đã đủ làm lãnh tụ văn đàn đương thời, mẫu mực của văn võ bá quan.

[*châm kim đá: châm cứu bằng kim đá, cách sử dụng đã thất truyền, ví với chỉ ra sai lầm để mong sửa chữa]

Quan phụ thấy Hoàng Thượng rất lâu không nói liền chủ động đứng ra, muốn cùng phụ thân cộng đồng tiến thối. Mặc dù trước đó đã nói mỗi người đi một con đường riêng, nhưng lần này vạch tội Diệp gia, Quân thượng, chính là con đường mà bọn họ nỗ lực đi, thành công thì khấu tạ thánh ân anh minh, thất bại thì chết cũng có ý nghĩa, không oán không hận.

Thánh Nguyên Đế cuối cùng cũng nuốt xuống chát ý đầy miệng, than thở nói, “Dùng đồng làm gương được áo mũ chỉnh tề, dùng sử làm gương có thể biết được hưng tàn, dùng con người làm gương có thể biết được tốt xấu. Đế sư đại nhân chính là gương sáng treo cao trong lòng trẫm, soi cho trẫm biết đúng sai lệch thẳng.” Vừa nói vừa đi xuống ngự đài, cúi người thật sâu bái Quan lão gia tử, “Ngày đó ở trong Bồ Đề uyển chọn Quan ông làm thầy, tới nay trẫm thấy may mắn hạnh phúc vô cùng. Có vị thầy muôn đời này, lo gì bầu không khí triều đình không trong, đường cho lê dân bách tính dân đi không rộng. Trẫm dùng tai nghe tâm nhận, sửa chữa thiên hạ, nguyện cùng Đế sư và các vị quan viên góp sức đồng tâm, cứu cánh đại Ngụy, cùng trẫm nỗ lực.”

Dứt lời còn bái ba lần, chân thành nói, “Tạ ơn dạy bảo của Đế sư, trẫm khắc sâu trong lòng. Vụ án của Diệp Toàn Dũng lập tức giao do Đình Úy phủ nghiêm tra xử lý, không thể đùn đẩy, coi nhẹ, làm việc thiên tư trái pháp luật! Mà trẫm sẽ tự viết tội của mình, dùng để kiểm điểm bản thân mình.”

Việc này vẫn chưa tới tình trạng ban bố tội của mình, nhưng Hoàng Thượng nguyện ý thừa nhận sai lầm cũng viết ra công văn kiểm điểm, đã là thỏa hiệp và nhượng bộ lớn nhất, cũng là thể hiện tôn trọng đầy đủ gương tốt của đế sư. Đốc sát viện đốt một mồi lửa đầu cháy lên oanh oanh liệt liệt như vậy đấy, làm cho văn võ bá quan tự hỏi tự xét lại, kính sợ vô cùng.

Quan lão gia tử và Quan phụ vốn tưởng rằng Hoàng Thượng hoặc nhiều hoặc ít sẽ kìm nén bực bội, nhìn kỹ lại mới thấy hắn thật sự tự trách, trong mắt chẳng những không có oán hận, ngược lại toàn bộ là chân thành tán thưởng. Có minh quân như thế này, Ngụy Quốc lo gì không hưng thịnh? Hai người vội vàng quỳ xuống khấu tạ thánh ân, hốc mắt đã là một mảnh đỏ rực.

Thánh Nguyên Đế lập tức nâng hai người dậy, nhẹ nhàng an ủi vài câu, không khí khẩn trương lập tức bị vui vẻ hoà thuận giữa quân thần thay thế. Sau đó thương nghị thêm mấy cọc chính vụ, rồi tuyên bố bãi triều, Đế vương giữ phụ tử Quan gia lại dùng bữa, tất cả đám người còn lại đi Bộ úy làm việc, tạm thời không đề cập tới.

Lúc đi ra Thừa Đức điện, chớ nói văn thần võ tướng nhao nhao tiến lên chào Lão gia tử, mà ngay cả dòng họ hoàng thất mắt cao hơn đầu cũng toát ra thái độ kính sợ. Trong từng đợt tiếng “Đế sư đại nhân đi thong thả”, hai cha con đi tới Vị Ương Cung, không phải chờ bao lâu thì được dẫn vào nội điện. Thánh Nguyên Đế đã thay đổi thường phục, ngồi nghiêm chỉnh, trên ba cái bàn nhỏ đã bày đầy thức ăn nóng hổi, có nội thị bưng chậu nước, khăn, vân vân, cho hai người rửa mặt, tất cả chuẩn bị cực kỳ chu toàn.

“Đế sư mời ngồi, Thái thường mời ngồi.” Thánh Nguyên Đế chìa tay mời, bình dị gần gũi, “Quân thần chúng ta thoải mái, không nên tuân thủ quá nhiều lễ tiết, quyền thế không ở trong nhà, tùy ý là được.”

Quan lão gia tử và Quan phụ nói liên tục không dám, tất cung tất kính thành lễ, lúc này mới ngồi xuống. Thánh Nguyên Đế dẫn đầu động chiếc đũa, hai người tiếp theo ưu nhã ăn uống, hành vi cử chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh, biểu lộ thần thái thong dong tự nhiên. Các loại phong thái thể hiện ra càng khiến Thánh Nguyên Đế vui mừng.

“Trẫm vừa tiếp xúc văn hóa Trung Nguyên không lâu, học thức có hạn, mỗi lần thấy tấu chương của Đế sư và Thái thường đưa lên, đều bị chữ viết thiết họa ngân câu* kia chấn nhiếp, lén muốn luyện nhưng không làm được, kính xin nhị vị ngày sau đề điểm nhiều hơn.” Hắn châm chước thật lâu mới bắt đầu chậm rãi dẫn dắt chủ đề.

[*thiết họa ngân câu: ý nói chữ viết vừa cứng cáp vừa mềm mại]

Quan lão gia tử quả nhiên ngay thẳng, lúc này nói luôn, “Hoàng Thượng khen nhầm rồi, chữ viết của vi thần không được coi là tuyệt hảo, còn kém hơn một chút so với đứa cháu gái của thần. Tay vi thần từng bị thương, bệnh cũ khó chữa, mặc dù bút pháp hòa hợp nhưng mất đi lực đạo. Đứa cháu gái kia của thần từ ba tuổi đã thêm phụ trọng vào tay luyện chữ, lại có lĩnh ngộ tuyệt luân, tài văn chương trời ban, tuổi còn nhỏ đã đâu vào đấy. Không phải vi thần khoe khoang, cho dù có mời học giả uyên thâm đương thời tới chỉ giáo lần lượt, cháu gái kia của thần cũng không kém chút nào.”

“Ah? Ba tuổi đã bắt đầu phụ trọng luyện chữ? Làm như thế nào?” Con mắt Thánh Nguyên Đế hơi sáng lên, tiếng nói cũng thêm vài tia ảm đạm.

Quan lão gia tử cho rằng hắn có hứng thú với luyện chữ, nói ra kĩ càng chuyện cháu gái mình luyện chữ như thế nào, nào là trên cổ tay buộc bao cát, chậm rãi đổi thành khối sắt, khối chì, dần dần gia tăng sức nặng; mỗi ngày dậy sớm đọc sách trăm lượt, viết chính tả ngàn lần; mang nàng đi chu du liệt quốc, xem xét phong cảnh dân tình, cường kiện thân thể, cô đọng tinh thần,vân vân….

Nói xong, trong đầu Thánh Nguyên Đế đã hiển hiện một bức hoạ cuộn tròn trông rất sống động: một vị tiểu cô nương thông minh lanh lợi hít mũi mang nặng viết chính tả như thế nào, rung đùi đắc ý ngâm tụng văn phú ra sao, sờ bò lăn đánh gió cát như thế nào, khỏe mạnh phát triển trong nắng rực rỡ ra sao. Từ bím tóc sừng dê nhỏ, ngũ quan non nớt chậm rãi biến thành khuôn mặt dung nhan hoa mỹ kinh tâm động phách, làm cho trái tim của hắn nhảy dựng bùm bùm, ngay sau đó là đau xót dữ tợn.

Khi hắn hoàn hồn, suy nghĩ vẫn khó mà bình phục được, tươi cười nơi khóe miệng bớt đi. Nhưng dù sao nhị vị trước mắt cũng là người nhà của Quan Tố Y, cũng là tâm phúc cánh tay đắc lực của hắn, không thể lạnh nhạt, đành phải thu xếp tinh thần ứng đối. Đợi Đế sư nói xong, hắn cười lớn nói, “Chẳng lẽ chữ viết của phu nhân còn đẹp hơn của Thái thường?”

“Lòng nó không ổn định thăng bằng, trong chữ dính tục bụi, ngay cả thần cũng không bằng, làm sao có thể so sánh với Y Y.” Quan lão gia tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*), nhưng cũng không khỏi nói thầm một câu: sao Hoàng Thượng gọi Y Y là phu nhân, phu nhân vậy, cứ như là rất quen thuộc ấy? [*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn]

Quan phụ mỉm cười thở dài, không dám tùy ý mở miệng nói, miễn cho bị cha ruột bão nổi.

Thánh Nguyên Đế cười ha ha một hồi, không để lại dấu vết kéo chủ đề lên người Quan Tố Y, vì vậy lại nghe thấy rất nhiều chuyện lý thú, sau đó, nỗi khổ riêng mới vừa rồi kia dần dần phai nhạt đi, biến thành thỏa mãn và vui mừng. Ăn xong một bữa cơm, quân thần đều có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, mắt thấy thời gian không còn sớm, lại có nhiều chính vụ, lúc này mới từ biệt.

Lúc gần đi Quan phụ bỗng nhiên nói, “Xin hỏi trong điện Hoàng Thượng đốt hương gì vậy? Hương vị rất đặc biệt.”

Thánh Nguyên Đế cười nói như thường, “Không biết đốt cái gì, trẫm xuất thân binh nghiệp, không hiểu mấy thứ này. Bạch Phúc…”

Bạch Phúc vội trả lời, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, khởi bẩm Quan đại nhân, đốt chính là hương quế cao Vân Châu cống lên, nếu đại nhân thích, nô tài gọi người đưa cho ngài một hộp.”

Quan phụ cũng không chối từ, nhận lễ hộp rồi theo lão gia tử đi về. Thánh Nguyên Đế lúc này mới thở hắt ra, lấy trong ngăn tối ra một kẹp tuyên, để sát vào chóp mũi ngửi ngửi, thở dài nói, “Hương tuyết biển này, mùi mặc dù thanh đạm, nhưng lại lâu dài, dù dùng đồ vật ngăn cách nhiều tầng cũng phí công thôi.” Cũng như người kia, càng không nghĩ tới, càng chui vào trong đầu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện