Màu đỏ trong không trung đột nhiên giống như thủy triều rất nhanh rút đi. Lôi Đế Phất Thụy chăm chú nhìn lại, chỉ thấy sau lưng Chu Tước, một trong Thập Đại Thiên Can Thần Thú không phải chính là Tiểu sư đệ Cơ Động của mình sao? Lúc này tuy rằng nguy cơ đã biến mất, thế nhưng hắn vẫn không khỏi trợn mắt há mồm nhìn. Cố gắng thu liễm ánh mắt lại, hắn vẫn như trước không thể nào tin được những chuyện xảy ra trước mắt mình. Chẳng lẽ tiểu sư đệ đã thu phục được Chu Tước làm tọa kỵ hay sao?

- Cơ Động!

Lam Bảo Nhi đã sớm từ trong hôn mê tỉnh lại, lúc này cũng đang ngồi trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long, hưng phấn vẫy vẫy tay về phía Cơ Động.

Cái này gọi là nghé con không sợ hổ, Lam Bảo Nhi cũng không có nhận ra con trước mặt nàng chính là Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước. Trong lòng nàng, Lôi Đế đã là chiến thần vô địch. Đối mặt với bất cứ địch nhân nào, có mặt hắn cũng không cần phải e ngại gì cả. Trên đường tiến vào khu trung tâm của Địa Linh Sơn, nàng đã nhìn thấy rất nhiều ma thú cường đại đã bị chẻ đôi dưới Lôi Đình Chiến Phủ của Lôi Đế.

Cơ Động cũng phất phất tay về phía Lam Bảo Nhi, đồng thời nói với Chu Tước:

- Là sư huynh của ta đến tìm ta. Con của ngươi cũng đã ấp nở thành công rồi, ta cũng nên đi thôi. Rất vui khi quen biết ngươi, ngươi là một người mẹ hết sức khả kính.

Thanh âm Chu Tước ôn nhu vang lên:

- Ngươi cũng là một nhân lại hết sức khả kính. Ta còn chưa kịp cảm tạ ngươi nữa.

Cơ Động mỉm cười:

- Ta không cần bất cứ cảm tạ gì cả, chỉ cần ngươi chiếu cố hài tử của ngươi tốt một chút là được rồi.

Chu Tước quay đầu nhìn về phía Cơ Động, tựa hồ như muốn khắc ghi thật sâu dung mạo của hắn trong trí nhớ vậy. Chín sợi Phượng Vỹ nhiều màu sắc chợt từ trong sơn động bay ra, dừng trước mặt Cơ Động.

- Tên của ngươi là Cơ Động phải không, ta sẽ luôn luôn nhớ kỹ. Không nên từ chối, chín sợi lông đuôi này ta tặng cho ngươi làm kỷ niệm. Bằng hữu, ta tin rằng một ngày nào đó chúng ta còn có thể gặp lại. Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn ba ngàn năm, lúc ta còn chưa có hài tử, ta nhất định sẽ lựa chọn ngươi làm đồng bọn ký kết khế ước. Bất quá ngươi kế thừa chính là hai Đại Quân Vương Chi Hỏa, cùng với thuộc tính của ta cũng không có hoàn toàn tương thích. Ta tin rằng, tương lai sau này ngươi nhất định sẽ có một tọa kỵ rất tốt. Hẹn gặp lại, bằng hữu, ngươi vĩnh viễn là bằng hữu của Chu Tước.

Lần này Cơ Động cũng không có cự tuyệt, đem chín sợi Phượng Vỹ thu vào trong Chu Tước thủ trạc của mình.

Một tầng hồng quang đậm đặc nâng đỡ thân thể hắn tung bay lên, hướng về phía Tử Lôi Diệu Thiên Long. Mãi cho đến lúc này, Tử Lôi Diệu Thiên Long vẫn còn gầm gừ bất an khe khẽ, nhìn luồng Bính Hỏa vờn quanh Thần Điểu, trong mắt biểu lộ vài phần tôn kính. Chu Tước hiển lộ uy nghiêm, tuy rằng chỉ trong một khoảng ngắn ngủi thôi, nhưng cũng đủ để uy hiếp đầu cự long cấp tám này rồi.

Cơ Động nhẹ nhàng rơi xuống, được Bính Hỏa Hồng Quang đưa đến trước mặt của Lôi Đế Phất Thụy, thanh âm du dương êm tai của Chu Tước lại vang lên:

- Ngươi đã là bằng hữu của Cơ Động, việc từ tiện xâm nhập lãnh địa của ta hôm nay coi như bỏ qua. Cơ Động, Địa Linh Sơn bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến làm khách. Chỉ cần ngươi cầm theo sợi Phượng Vỹ của ta, sẽ không có bất cứ ma thú nào dám can đảm xâm phạm.

Cơ Động dừng lại trước người Lôi Đế, Phất Thụy vội vàng đón lấy hắn, để cho hắn ngồi xuống phía trước yên rồng, cùng một chỗ với Lam Bảo Nhi.

Cơ Động khẽ phất phất tay về phía Chu Tước, cao giọng nói:

- Ngươi mau trở về đi, Con ngươi còn đang chờ ngươi đó. Nó còn khá yếu ớt, cần ngươi bảo hộ nó.

Chu Tước gật gật đầu nhìn về phía Cơ Động, hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ bay về phía Chu Tước huyệt động. Lúc nó bay đến cửa động, còn ngừng lại một chút, quay đầu nhìn nhìn về phía Cơ Động đang ngồi trên Tử Lôi Diệu Thiên Long, sau đó mới chui vào trong huyệt động biến mất không thấy.

Mãi đến khi Chu Tước hoàn toàn biến mất, Phất Thụy mới cảm thấy áp lực xung quanh thân thể mình biến mất. Tuy rằng hắn cũng không quá kinh sợ, đối mặt với bất cứ địch nhân nào cũng có dũng khí kháng cự. Thế nhưng nếu nói đối mặt với Chu Tước, một trong Thập Đại Thiên Can Thần Thú mà không có khẩn trương, tuyệt đối là không có khả năng.

- Tiểu sư đệ, xem ra ngươi đã gặp họa mà được phúc a!

Phất Thụy ha hả cười, mãi đến lúc này, hắn vẫn có chút không thể tin được những chuyện vừa mới xảy ra trước mắt.

Lam Bảo Nhi thì trực tiếp xoay người lại:

- Cơ Động, ngươi không sao chứ?

Cơ Động lắc lắc đầu:

- Sư huynh, chúng ta còn cần tiếp tục sơ khảo nữa không?

Phất Thụy ha ha cười:

- Còn tiếp tục cái quái gì nữa? Tuy rằng các ngươi tham gia thực chiến cũng không nhiều lắm. Nhưng so sánh với việc từng bước đi liệp sát ma thú còn tốt hơn rất nhiều. Huống chi, những gì các ngươi thu hoạch đã sớm vượt qua yêu cầu của sơ khảo rồi. Chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi tính sau. Khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn cũng không phải là nơi có thể nói chuyện được. Tiểu sư đệ, ngươi còn thiếu ta một lời giải thích đó.

Cơ Động sau khi trợ giúp được Chu Tước ấp trứng thành công, tâm tình lúc này cũng rất tốt, ha hả cười:

- Sư huynh yên tâm, bất luận là ngươi có thắc mắc gì, chờ đến khi chúng ta rời khỏi nơi này, ta sẽ nhất nhất nói hết cho ngươi biết.

Những chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện Phất Thụy biết khu vực trung tâm Địa Linh Sơn này hiểm nguy trùng trùng như vậy, mà vẫn không do dự xông vào cứu mình, chỉ một phần nhân tình này thôi, cũng đủ để Cơ Động quyết định không giấu diếm hắn gì nữa. Đương nhiên là ngoại trừ chuyện của Liệt Diễm ra.

Tay phải phóng ra một đạo điện quang, giống như là xé rách không gian vậy, Phất Thụy thu hồi thanh Lôi Đình Chiến Phủ của mình, hai tay phân biệt nắm bả vai của Cơ Động và Lam Bảo Nhi, chính mình rời khỏi yên rồng, đem hai người đặt lên phần cố định trên yên, vỗ nhẹ đóng khóa lại, sau đó mới ngồi lại phía sau bọn họ, thúc Tử Lôi Diệu Thiên Long bay đi.

Tử Lôi Diệu Thiên Long sớm đã không muốn ở lại địa phương tràn đầy áp lực như thế này, hai cánh rung lên một cái, nháy mắt tăng tốc, tựa như một đạo lôi điện kinh thiên vậy, phóng thẳng về phía xa xa.

Lại cùng với Lam Bảo Nhi ngồi một chỗ, Cơ Động rất tự nhiên ôm nhẹ lưng Lam Bảo Nhi. Lam Bảo Nhi lần này cũng không giống như lần trước, thân thể cứng ngắc, ngược lại còn chủ động dựa vào ngực Cơ Động nữa. Phất Thụy đã sớm đem quá trình chiến đấu của Cơ Động sau khi nàng té xỉu kể hết lại cho nàng nghe. Tuy rằng lần sơ khảo này chỉ ngắn ngủi có vài ngày, thế nhưng, cách nhìn của nàng về Cơ Động đã xảy ra biến hóa long trời lở đất rồi.

Rất nhanh, Tử Lôi Diệu Thiên Long đã mang theo bọn họ bay ra khỏi khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn. Vẻ mặt Phất Thụy cũng đã trầm tĩnh lại, vỗ vỗ bả vai Cơ Động:

- Tiểu sư đệ, ta hiện tại muốn biết nhất, chính là hai loại cực hạn song hỏa kia của ngươi vì sao mà có?

Cơ Động mỉm cười nói:

- Nếu ta nói với ngươi là, đây là do trời sinh mà có, ngươi có tin không?

Phất Thụy gật gật đầu, cười nói:

- Đương nhiên ta tin. Ngoại trừ cách giải thích này ra, ta thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác nữa. Khó trách ngươi có thể dưới tình huống thể chất Âm Dương Cân Bằng lại có thể ngưng tụ được Âm Dương Miện. Lần sơ khảo này, ngươi tuyệt đối là sáng tạo ra một truyền thuyết trong Thiên Can Học Viện, thậm chí là trong cả Âm Dương Học Đường của chúng ta nữa.

Cơ Động nói:

- Nếu so sánh với sư huynh, ta còn kém xa lắm.

Phất Thụy nói:

- Sự chênh lệch của chúng ta, chỉ là do giới hạn tuổi tác mà thôi. Ta tin rằng, đến khi ngươi bằng tuổi ta, nhất định sẽ mạnh hơn ta rất nhiều. Huống chi thực lực hiện tại của ta cũng không mạnh lắm. Vừa rồi là Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước phải không? Ta luôn tự hào là thực lực không tệ, vậy mà khi đối mặt với Bính Hỏa Thần Thú, lại có cảm giác căn bản không thể chống lại. Khó trách sư phụ từng nhắc nhở ta, không được tùy tiện tiến vào khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn. Hóa ra là trong đó có một con Thiên Can Thần Thú trấn giữ.

Cơ Động hỏi:

- Sư huynh, sao ngươi gọi Chu Tước là Thiên Can Thần Thú vậy?

Phất Thụy nói:

- Mười hệ ma sư chúng ta cũng được gọi là Thập Thiên Can ma sư. Mỗi một hệ đều có biểu tượng riêng của hệ mình. Các biểu tượng này cũng không phải hư ảo, mà toàn bộ đều có thật cả. Chúng nó được gọi là Thần Thú Biểu Tượng, hay là Thiên Can Thần Thú. Trong truyền thuyết, Thập Đại Thiên Can Thần Thú phân biệt trấn thủ tại mười góc của Đại Lục, bảo hộ phiến đại lục này của chúng ta. Cũng chính bởi vì có bọn chúng thủ hộ, cho nên Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục và Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục mới chỉ có một cái thông đạo kia qua lại với nhau. Một khi có người nào thử dùng phương thức vượt biển mà qua, tự nhiên Thiên Can Thần Thú sẽ được giải trừ phong ấn, cùng nhau đối phó địch nhân. Đó cũng là một nguyên nhân khác khiến cho vô số ma sư trên hai phiến đại lục không ai dám thử qua phương pháp này, ngoại trừ nguyên nhân có vô số Hải Dương Ma Thú trên biển ngăn cản ra. Xem ra, chuyện này không chỉ đơn giản là truyền thuyết mà thôi. Chẳng phải chúng ta vừa gặp được một trong Thập Đại Thiên Can Thần Thú hay sao? Tiểu sư đệ, như vậy là ngươi bị tên khốn kiếp Thổ Hệ ma sư kia truyền tống đến trước mặt Chu Tước phải không?

Cơ Động cười khổ nói:

- Cũng không phải như vậy, nhưng cũng không sai biệt bao nhiêu, là truyền tống đến trước cửa Chu Tước Huyệt Động.

Hắn đem chuyện xảy ra giữa mình và Chu Tước nói đơn giản lại một lần, trong đó bỏ bớt đi phần xuất hiện của Liệt Diễm cùng với những điều kiện mà Chu Tước đưa ra. Hắn chỉ đơn giản nói là Chu Tước biết mình có được Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa, nên mới nhờ mình giúp nó ấp trứng cho con mình.

Nghe xong những lời Cơ Động nói, Phất Thụy giật mình:

- Như vậy khó trách khi nãy ta nghe Chu Tước gọi ngươi là bằng hữu, hơn nữa còn tốt với ngươi đến như vậy. Tiểu sư đệ, lần này quả thật ngươi gặp họa mà được phúc rồi. Đáng tiếc, quả thật rất đáng tiếc.

Lam Bảo Nhi nãy giờ không nói gì, lúc này quay đầu lại hỏi:

- Phất Thụy sư huynh, chuyện gì mà đáng tiếc?

Phất Thụy nói:

- Bảo Nhi, ngươi không biết đó thôi, ma thú càng cường đại, nhất là Thần Thú, rất coi trọng việc ân oán. Lần này có thể nói là Chu Tước đã nhận đại ân của Tiểu sư đệ, nó khẳng định là sẽ có gì đó báo đáp lại. Nếu như nó chấp nhận ký kết khế ước với Tiểu sư đệ, trở thành tọa kỵ của hắn, như vậy, thiên hạ hiện tại, có mấy người có thể trở thành đối thủ của Tiểu sư đệ cơ chứ? Thật sự là quá đáng tiếc, nếu trễ thêm vài năm nữa, đợi đến khi Tiểu sư đệ tu luyện lên đến cảnh giới sáu quan, lúc nó mới gặp nó thì quá tốt rồi.

Cơ Động mỉm cười lắc đầu:

- Sư huynh, ngươi nói quá rồi. Ta chỉ trợ giúp một người mẹ bất hạnh mà thôi. Ta cũng không cần nó báo đáp gì cả. Vì ấp nở con mình, nó đã tốn hao đến ba ngàn năm. Đây là tình thương của người mẹ vĩ đại đến mức nào?

Nếu nói hắn không hề hâm mộ Tử Lôi Diệu Thiên Long, tọa kỵ của Phất Thụy, đó là chuyện không có khả năng. Nhưng hắn cũng chưa hâm mộ đến mức có thể lợi dụng việc trợ giúp Chu Tước mà bắt nó làm tọa kỵ cho mình. Đây không phải là vấn đề thuộc tính mà là tâm tính. Chu Tước con nở ra, loại cảm giác thống khoái khi giúp đỡ một sinh mệnh mới chào đời chính là sự hồi báo tốt nhất cho hắn rồi.

Khoảng cách năm trăm dặm đối với Tử Lôi Diệu Thiên Long toàn lực phi hành cũng không là bao nhiêu, rất nhanh đã đến nơi. Xa xa đã có thể nhìn thấy tòa thành thị rộng lớn, khí thế nhất đại lục, Trung Nguyên Thành.

Tử Lôi Diệu Thiên Long thu liễm hai cánh, mang theo ba người đáp xuống cách Trung Nguyên Thành khoảng năm dặm.

Nhảy xuống lưng rồng, Phất Thụy cũng không có nóng lòng mang theo hai người Cơ Động chạy vào trong thành, mà là ngồi xuống tại chỗ.

- Sư huynh, ngươi phải nghỉ ngơi một chút à?

Cơ Động hỏi.

Phất Thụy cười hắc hắc:

- Ta còn không yếu ớt đến mức đó. Mãi lo đi tìm ngươi, ta vẫn còn chưa kịp kiểm kê lại mớ chiến lợi phẩm của các ngươi. Đến lúc phân chia chiến lợi phẩm rồi. Các ngươi không muốn nhìn xem lần này mình thu hoạch được bao nhiêu hay sao?

Cơ Động và Lam Bảo Nhi liếc nhìn nhau, đều không khỏi toát ra một tia mỉm cười. Quá trình sơ khảo này gian khổ và nguy hiểm, nhưng lần này thu hoạch cũng là rất lớn. Nghĩ đến những luồng quang mang tung bay đầy trời lúc trước, Cơ Động biết rõ ràng, lần này chỉ sợ là mình giàu to sau khi thu lấy đám của bất nghĩa này rồi.

Vừa nói, Phất Thụy vừa nâng tay trái hắn lên, ở trên ngón trỏ của hắn có đeo một chiếc nhẫn khảm một viên ngọc bích khá lớn. Quang mang lóe lên một chút, một luồng lôi điện nhỏ khiến người ta tê tê đột nhiên lặng lẽ khuếch tán ra. Phần phật một chút, vô số lưu quang đầy màu không ngừng từ trong đó tuôn trào ra dưới cái nhìn trợn mắt há mồm của Cơ Động và Lam Bảo Nhi. Một lát sau, vô số Ma thú Tinh Hạch nhiều màu sắc đã chất đống trước mặt bọn họ, giống như một tòa núi nhỏ vậy.

Cái này cũng là do bản tính quang minh chính trực của Lôi Đế Phất Thụy, trong lòng hắn căn bản là không có khái niệm giấu diếm đồ vật của kẻ khác.

- Trời ạ! Nhiều đến như vậy hay sao?

Lam Bảo Nhi kinh hô.

Phất Thụy cười nói:

- Để ta giúp các ngươi kiểm kê lại số lượng, xác định thành tích cuối cùng lần sơ khảo này của các ngươi. Các ngươi cũng giúp một tay đi. Chúng ta đem số Tinh Hạch này phân chia lại theo thuộc tính là được.

- Được.

Cơ Động và Lam Bảo Nhi đơn giản đem số Ma thú Tinh Hạch thu được lúc đánh chết gã trung niên Canh Kim Hệ đổ ra, cùng nhau kiểm kê lại.

Ba người nhanh chóng ngồi vây lại thành một nhóm, cặm cụi phân chia chiến lợi phẩm.

Phân chia Tinh Hạch rất đơn giản. Màu sắc của Tinh Hạch cũng giống như màu sắc của ma lực mười hệ ma sư. Dựa theo Giáp Mộc, Ất Mộc, Bính Hỏa, Đinh Hỏa, Mậu Thổ, Kỷ Thổ, Canh Kim, Tân Kim, Nhâm Thủy, Quý Thủy mà sắp xếp. Màu sắc phân biệt là: Xanh dương, xanh thẫm, đỏ, lam, vàng, nâu, trắng, vàng kim, đen, tím.

Dựa vào các loại màu sắc, có thể đem Tinh Hạch phân chia theo thuộc tính, sau đó lại căn cứ theo kích thước cùng với độ trong suốt của màu sắc mà phân chia theo cấp bậc.

Tinh Hạch quả thật rất nhiều. Trong số năm tên ma sư bị đánh chết kia, tên nào cũng mang theo một lượng lớn Tinh Hạch. Nhất là tên áo vàng cuối cùng bị Lôi Đế dùng lôi điện đánh chết kia, chỉ một mình hắn, trên người đã có hơn một trăm năm mươi khỏa Tinh Hạch rồi.

Rất nhanh Tinh Hạch đã được phân chia xong. Ngoại trừ Tinh Hạch ra, còn có hai tờ Ma Kỹ Quyển Trục nữa. Về phương diện này, Phất Thụy cũng không có nghiên cứu qua, quyết định đem về học viện cho sư phụ đánh giá.

Ba người đem tất cả các Tinh Hạch đếm qua một lượt, đến khi ngẩng đầu lên, đã là một trận không nói nên lời. Tuy rằng trong số Tinh Hạch này, tuyệt đại đa số đều là cấp hai, cấp ba, thế nhưng số lượng lại khổng lồ. Hơn nữa, mười hệ đều có đủ, không thiếu hệ nào.

- Tiểu sư đệ, Bảo Nhi, lần này các ngươi phát tài rồi. Đám Tinh Hạch này cộng lại, giá trị ít nhất cũng hơn năm mươi vạn kim tệ. Nếu ta đoán không sai, những người kia đều đã ở trong Địa Linh Sơn khá lâu rồi. Nhiều Tinh Hạch như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai bọn họ có thể tích góp được. Ah, Thổ Hệ là nhiều nhất, nhất là Mậu Thổ Hệ, đám này là đáng giá nhất đó. Mậu Thổ Hệ thậm chí còn có hai khỏa Tinh Hạch cấp năm nữa. Các thuộc tính khác đều không có cấp năm. Tinh hạch cấp bốn có chừng hơn ba mươi khỏa. Các thứ khác đều là cấp hai, cấp ba. Toàn bộ cộng lại, là ba trăm bảy mươi hai khỏa. Các ngươi lần này có thể coi như là hoàn thành sơ khảo siêu vượt mức rồi. Được rồi, mau cất lại đi. Sau khi trở về, ta nhờ sư phụ đánh giá lại hai cái quyển trục rồi sẽ đưa lại cho các ngươi.

Lam Bảo Nhi yên lặng cầm lấy những viên Tinh Hạch thuộc về Quý Thủy Hệ của mình, cất vào ma khí lưu trữ, sau đó đứng yên không lấy nữa. Trên mặt hết sức thản nhiên.

Cơ Động nghi hoặc nói:

- Bảo Nhi, lấy tiếp đi. Chúng ta đã nói rồi mà, ngoại trừ những Tinh Hạch thuộc tính của mình, phần còn lại mỗi người một nửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện