Đứng trên mặt đất mọc đầy bụi gai và hoa độc là một chàng thanh thiên đeo cặp đít chai, đang cười nhìn thật ngốc. Đó chính là người, hễ gặp gái đẹp là mặt đỏ, tim đập. Trong tích tắc, chàng trai ôm ngực, trong miệng từng đợt từng đợt máu trào ra. Đào Tuyết Ương chạy tới chỗ của chàng thanh niên, nhưng chạy thế nào cũng không thể đến gần chàng trai đó.

"Không!!!" - Đào Tuyết Ương hét lên, rồi giật mình thức giấc. Sư Âm lập tức chạy đến ôm chặt nàng, nói rằng đã không sao rồi.

"Không sao, không sao, may quá chỉ là ác mộng thôi. Hôn Âm, chị biết không, em vừa mơ thấy Tiểu Lương chết rồi. Em muốn cứu cậu ấy, nhưng không được. Rất may chỉ là nằm mơ thôi, để em gọi điện cho cậu ấy." - Đào Tuyết Ương tìm kiếm điện thoại của mình, Sư Âm ngăn cản nhìn nàng lo lắng.

"Tuyết Ương, nghe chị nói. Lương Ưu Tú, cậu ấy đã chết rồi. Là thật, không phải em nằm mơ." - Hiện thực rất tàn nhẫn, nhưng Sư Âm cần phải làm em ấy tỉnh táo, chấp nhận rằng Lương Ưu Tú đã chết rồi.

"Không phải, em không tin. Em muốn đi tìm cậu ấy." - Đào Tuyết Ương kích động lao xuống giường, Sư Âm cố gắng kìm nàng lại.

"Tuyết Ương, em đừng như vậy. Cậu ấy đã chết rồi, Hắc Bạch Vô Thường đã thu hồn cậu ấy đi rồi. Đây là số mệnh an bài." - Nhìn thấy dáng vẻ này của Đào Tuyết Ương, Sư Âm rất đau lòng. Nhưng không thể trốn tránh sự thật.

"Em không tin, không tin...." - Đào Tuyết Ương nói rất nhỏ, rồi nằm xuống giường khóc thật to.

Thì ra mọi thứ đều là sự thật, là Đào Tuyết Ương tận mắt chứng kiến. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nàng không thể cứu được Lương Ưu Tú, tại sao lúc đó nàng lại kéo cậu ấy theo mình chứ. Nếu không ra khỏi nhà, chắc Lương Ưu Tú sẽ không chết.

Lúc đó, Đào Tuyết Ương tận mắt nhìn thấy Lương Ưu Tú chết, còn bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi, tinh thần nàng bị đả kích quá lớn, tâm trạng mất khống chế. Thư Ca cũng bị yêu tính chiếm lấy phá hoại trắng trợn, Sư Âm dùng lửa cũng không thể ngăn cản những bụi gai kia. Trong hoàn cảnh hỗn loạn, do Đào Tuyết Ương đã dùng hết khí lực ngất xỉu, mới không làm tổn thương những người qua đường vô tội. Sư Âm bế Đào Tuyết Ương về nhà, nàng ngủ hết một ngày một đêm mới tỉnh lại.

Với Đào Tuyết Ương mà nói, Lương Ưu Tú là một thành viên trong gia đình. Nàng từ nhỏ đến lớn không có bạn bè, cha mẹ mất sớm, bà nội yêu thương nàng cũng mất lúc nàng còn nhỏ. Đào Tuyết Ương trưởng thành trong sự cô đơn, nếu không phải vì bẩm sinh có tinh thần lạc quan yêu đời, có lẽ đã mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng. Khi vào đại học, Đào Tuyết Ương tự thành lập hội nghiên cứu linh dị, đến tận nàng học năm thứ hai mới có thành viên tham gia, đó chính là Lương Ưu Tú.

"Xin chào, em tên Lương Ưu Tú. Em muốn trở thành hội viên của hội nghiên cứu linh dị."

"Ưu Tú? Vậy cậu có bao nhiêu ưu tú?"

Lúc đó, nhìn thấy cậu sinh viên đeo cặp đít chai bước vào, Đào Tuyết Ương chỉ cảm thấy cậu ấy thật ngốc nghếch, giống mấy tên mọt sách. Không nghĩ rằng cậu ấy dám đi theo nàng vào ngôi nhà ma, để chụp mình ma quỷ. Có thể thấy rõ Lương Ưu Tú đang rất sợ, nhưng vẫn cố chấp cùng Đào Tuyết Ương đi mạo hiểm. Cũng chỉ có cậu ấy nói: "Đào học tỷ là người em kính nể nhất", cũng chỉ có cậu ấy bất bình thay cho nàng, ra mặt giúp nàng. Người bạn như vậy, sau này sẽ không còn nữa.

"Tuyết Ương, em đừng vì....mà không ăn gì. Đây không phải lỗi của em, em đừng làm chị đau lòng, chị đi lấy đồ ăn ngon cho em. Được không?" - Vào những lúc này, Sư Âm không biết dùng cách nào để chọc cười Đào Tuyết Ương. Nàng không phải Đào Tuyết Ương, em ấy có thể chọc cười mọi người khi họ không vui, nhưng Sư Âm thì không làm được. Cái người lúc nào cũng vui vẻ, tràn đầy sức sống đã gục ngã, Sư Âm cũng hỏng mất rồi.

Sư Âm muốn đứng dậy, đi làm chút đồ ăn cho Đào Tuyết Ương, nhưng bị em ấy ôm chặt.

"Chị đừng đi, đừng bỏ em, em chỉ còn có chị thôi. Hôn Âm, em chỉ còn chị mà thôi." - Đào Tuyết Ương đã biết được cái cảm giác mất đi một người quan trọng với mình. Lúc trước, Sư Âm thấy nàng chết đi, có lẽ đau khổ đến không còn muốn sống.

"Được, chị không đi. Chị ở đây với em."

Sư Âm rất lo lắng khi nhìn thấy Đào Tuyết Ương sợ sệt, mẫn cảm, yếu đuối. Đây cũng là lần đầu tiên, người lạc quan, mạnh mẽ như em ấy có suy nghĩ tiêu cực. Cái chết của Lương Ưu Tú đã đập nát sự kiên cường, lạc quan của em ấy. Tuy rằng, Sư Âm thường xuyên gọi Đào Tuyết Ương là đồ ngốc, nhưng Sư Âm hi vọng em ấy vẫn là một Đào Tuyết Ương, dù trời có sập xuống em ấy vẫn vui vẻ nói cười, đau thương, buồn rầu không thích hợp với em ấy. Sư Âm không cho phép linh hồn thuần khiết của Đào Tuyết Ương bị nhuốm màu của thù hận. Nhưng người Đào Tuyết Ương hận nhất, chính là bản thân em ấy, nếu em ấy không tự tha thứ cho mình, chỉ sợ sức mạnh của em ấy sẽ làm tổn thương người khác.

"Hôn Âm, em sẽ không để ai làm tổn thương người quan trọng của mình nữa." - Đào Tuyết Ương giọng nói thật nhẹ, vòng tay siết chặt Sư Âm. Nàng bây giờ chỉ như một cô bé sợ mất đi mọi thứ.

"Sẽ không ai dám làm hại chị, sẽ không."

Thế giới này, mỗi ngày đều có rất nhiều người mất đi, cũng sẽ có rất nhiều sinh mệnh được sinh ra. Chúng ta không có cách để ngăn chặn sinh, lão, bệnh, tử. Có rất nhiều người khóc thét lên vì thất bại, nhưng cũng có người đứng lên làm lại từ đầu. Qua thời gian, có người sẽ bước ra khỏi cái bóng của chính mình, có người luôn trốn tránh sự thật.

Buổi tối, trên vỉa hè có một cô gái mù cầm gậy dò đường, đang đứng đợi những làn xe chạy chạy qua hết, để băng qua đường bên kia. Phía xa xa, có một người đàn ông, đang lo lắng nhìn cô gái. Bất ngờ, có một cô bé mặc đồng phục học sinh đứng bên cạnh cô gái, cô bé lấy ra một quyển sổ, viết cái gì đó. Tiếp theo, sợi dây chuyền trên cổ cô gái rơi xuống, cô gái lật đật bước về phía trước tìm kiếm, rồi bị vấp ngã. Người đàn ông muốn chạy đến đỡ cô gái, nhưng cô bé mặc đồng phục đã đứng chặn trước mặt người đàn ông.

"Sinh mạng của cô ấy, ngươi không có quyền can thiệp vào. Chỉ thêm hại cô ấy thôi."

"Tôi sẽ không để các người đem cô ấy đi! Nếu ngăn cản tôi, Quỷ Sai tôi cũng giết."

"Sổ Sinh Tử của Phán Quan Đại Nhân cũng đã viết xong. Ngươi ở trên trần gian gây nhiều tội ác, khi xuống Địa Ngục ngươi sẽ chịu khổ, không được luân hồi."

"Thẩm Phán nhỏ nhoi như ngươi có thể phán xét ta sao?"

Tống Minh khơi lên sát ý, lòng bàn tay hội tụ linh lực đánh thẳng vào Tiểu Khiêu. Tiểu Khiêu nhanh chóng đem cuốn sổ chặn lại nguồn sức mạnh, nhưng cũng bị chấn động phải lùi về sau mấy bước. Tiểu Khiêu không ỷ mình bây giờ là Quỷ Sai, mà đánh giá thấp người đàn ông này. Gã này trước đó còn đánh trọng thương Hồ Tiên, hắn có thể gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.

Mắt nhìn thấy có một chiếc xe mất điều khiển đang chạy thẳng về hướng Vu Tuyết, Tống Minh lập tức lắc mình đến bên cạnh Vu Tuyết, tạo kết giới bảo vệ. Chiếc xe đang phóng thẳng đến nghiêng qua một bên, văng ra xa, lật nhào trên đường, người tài xế say rượu chết ngay tại chỗ. Tống Minh liên tiếp đại khai sát giới, tội càng thêm tội, những thiện ác ở trần gian sẽ được Tiêu Khiên đang nhậm chức Thẩm Phán ghi chép lại.

"Ai? Là Tống Minh?" - Trực giác mách bảo với Vu Tuyết, người đang đứng trước mặt mình là người yêu mất tích đã lâu, cẩn thận dò hỏi.

"Ta sẽ không để ai mang cô ấy đi." - Tống Minh nói rất kiên quyết. Một trắng một đen cũng đã xuất hiện trước mặt hắn.

"Có chuyện gì vậy?" - Vu Tuyết mơ hồ nghe được tiếng xích sắc kéo lê trên đất. Chỉ có người sắp chết mới nghe thấy, nhìn thấy được Quỷ Sai câu hồn. Vu Tuyết lo lắng nắm chặt áo Tống Minh.

"Người chưa phải chết thì lại bất ngờ bỏ mạng, còn phải chờ đợi ở Uổng Tử Thành. Người đáng lý phải chết thì vần còn sống ở dương gian. Không tin nổi." - Bạch Tất An cười đùa đè nén sự tức giận. Trước đó, Tống Minh đã cản trở công việc thu linh hồn của Tử Thần phương Tây, vì xảy ra ngay địa bàn của hắn, nên bọn họ bị cấp trên phạt đi xuống 18 tầng địa ngục trong coi đám ác quỷ. Việc này bị những đồng nghiệp khác cười nhạo rất lâu, Bạch Tất An đã đè nén tức giận trong thời gian dài. Hiện tại, tên này lại mình tự động dâng người đến cửa, hắn đã có cái cớ hợp lý để tính sổ với Tống Minh.

"Người phải chết thì không thể tiếp tục sống, cô ấy phải đi đến nơi khác thôi." - Hắc Vô Cứu vẫn như xưa, rất nhãn nhặn, luôn nở nụ cười, nhưng ánh mắt của hắn đầy sát khí. Dám làm bọn họ bị đày đi canh đám ác quỷ, món nợ này đã đến lúc trả.

Trong tay hai người trắng - đen cùng lúc có thêm một cây gậy, đầu cây gậy có một cái đầu lâu, nối vào đó là một cái xương đùi, còn có thêm hai cái bao một trắng, một đen. Đó là Khốc Tang Bổng thần khí của Hắc Bạch Vô Thường, bình thường bọn họ không cần dùng đến nó. Khi gặp mấy ác quỷ phản kháng, thì họ mới dùng nó để khống chế thu hồn. Bây giờ, bị người cản trở, bỏ lỡ giờ chết của người khác, nên bọn họ sẽ dùng nó đánh linh hồn xuất ra đem đi.

Tống Minh thiết lập kết giới bảo vệ Vu Tuyết, sau đó quanh người hắn tỏa ra linh lực rất lớn, hắn đọc thầm vài câu, xung quanh bất ngờ xuất hiện rất nhiều ác quỷ. Bộ dáng của Tống Minh đã hoàn toàn bước vào tà đạo, đi một bước sai một bước, nếu hắn không duy trì linh lực thuần khiết, thì sẽ bị hắc ám chiếm giữ. Chỉ cần có sức mạnh to lớn, cần chi quan tâm là chính hay tà.

"Ác quỷ mười phương cũng không đủ sức giúp ngươi." - Hắc Vô Cứu vẫn cười, dùng Khốc Tang Bổng đánh những ác quỷ đang liên tục nhào tới. Mỗi con ác quỷ bị đánh trúng, đều thét lên thảm thiết.

"Dùng quỷ để đối phó Quỷ Sai, đây là cách ngươi nghĩ ra à." - Bạch Tất An khinh thường nói.

"Chúng nó có thể ngăn cản các người là đủ rồi."

Xung quanh ác quỷ càng lúc càng nhiều, hai người trắng đen không còn thời gian để quan tâm đến Tống Minh. Hắc Vô Cứu không còn kiên nhẫn, quăng Khốc Tang Bổng lên cao, trên trời từ từ hạ xuống một cái lưới vô hình, đám ác quỷ bị nhốt lại. Hắc Vô Cứu vừa định cười nhạo Tống Minh, thì hắn đã tích tụ được một quả cầu hắc ám to lớn, đánh thẳng về phía họ. Hai người trắng đen cùng nhau chống đỡ, vẫn phải lùi liên tục về phía sau. Quả nhiên, Tống Minh sử dụng tà đạo, bây giờ còn hút luôn tà khí của đám ác quỷ. Hắn đã không còn thỏa mãn với mấy trăm năm công lực của mấy tiểu yêu tinh, bây giờ hấp thụ tà khí giúp hắn càng thêm mạnh.

"Tống Minh, ngươi lại muốn làm gì?" - Đào Tuyết Ương vừa đến nơi, nhìn thấy Tống Minh đã muốn nhào đến đánh hắn một trận, bị Tiểu Khiêu cản lại.

"Nguy hiểm, cậu không thể tới đó."

"Tiểu Khiêu, đang xảy ra chuyện gì?"

Không có bọn họ thời gian tán dóc, trên trời có một luồng ánh sáng chói xuất hiện, làm mọi người không thể mở mắt. Những con ác quỷ kia cũng bị ánh sáng tiêu diệt, luồng ánh sáng hoàn toàn thuần khiết, có thể khắc chế sức mạnh hắc ám của Tống Minh, hắn không thể sử dụng đạo thuật được nữa. Tống Minh xoay người, muốn mang theo Vu Tuyết chạy trốn, nhưng lại bị một sợi dây thừng trói chặt, không thể thoát ra.

"Chuyện trừ ma diệt quỷ nhỏ nhoi này không nên phiền đến hai vị Quỷ Sai đại nhân ra tay, vẫn để cho chuyên gia làm đi." - Luồng sáng biến mất, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang cười khanh khách.

"Chú đẹp trai?" - Đào Tuyết Ương không thể tin được, gọi người đàn ông phía trước.

"Con gái ngoan, cha đã về ~~~" - Sư Tễ vui mừng chạy thẳng đến Sư Âm, đang đứng kế bên Đào Tuyết Ương. Nhưng lại bị Sư Âm giơ chân, đạp một cước văng ra xa. Nếu như theo chuyển động của phim hoạt hình, là một đường parabôn hoàn mỹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện