"Cha, lập tức nói cho con biết cách tháo Khóa Nhân Duyên." – Sư Phù đành phải dùng Huyền Quang thuật tìm tới lão già đáng chết, không biết đang trôi dạt nơi nào. Nếu như khoa học kỹ thuật hiện đại có thể tìm được kẻ làm cha kia, hắn cũng không cần dùng đến Huyền Quang đạo thuật tìm người. Nghe cái tên cũng đủ biết là xưa cỡ nào.
"Cha biết trong vòng hai ngày này, con sẽ báo tin vui. Gặp mặt con dâu rồi sao? Lớn lên có xinh đẹp không?" – Sư cha đang đối diện với Huyền Quang Kính hả hê cười hỏi.
"Cha, người đã tính thua một nước cờ. Không phải là con, tỷ tỷ ăn đạn rồi."
"Là sao?"
"Cái người mà cha nhận làm con dâu đang dính chặt với tỷ tỷ! Hai người đó là một đôi, cha tính sai rồi."
"Tiểu tử, đừng tưởng cha đây không xem lịch. Hôm nay không phải Cá Tháng Tư, ngươi nói đùa cái gì. Cha là tìm cho con một người vợ, dính dáng gì đến tỷ tỷ con? Tiểu Âm khả ái của ta phải gả cho một nhà đại phú đại quý!! Cha rõ ràng tìm vợ cho con trai!!"
Sư Phù nhìn Huyền Quang Kính hiện lên gương mặt lão cha đáng kính đang gào thét, vừa mắng vừa chửi thật nhức đầu. Tính tình của tỷ tỷ nhất định là do học từ cha, mà hai người họ không bao giờ thừa nhận. Sư Phù thật không muốn kích thích cha hắn, coi như không xảy ra việc này, Sư Âm cũng không thể gả cho đại phú đại quý, bởi vì hắn với tỷ tỷ đều thích "con gái".
"Cha, thời đại thay đổi, người bỏ tính gia trưởng tiếp thu nền văn minh hiện thực đi. Còn nữa, mặc kệ là cưới cho con hay cho tỷ tỷ, cũng là đem nàng gả vào nhà họ Sư, cha cũng đâu tính sai." – Sư Phù tốt bụng an ủi.
"Chuyện này làm sao có thể a...a ~~~!! Cha muốn nhìn thấy con gái yêu quý mặc áo cưới!!" – Sư cha phát điên rồi.
"Tỷ tỷ là một phụ nữ rất ưu tú, không nam nhân nào kềm chế được. Mà, cha đành lòng gả tỷ tỷ cho nam nhân xa lạ sao?"
"Cũng phải! Con gái yêu quý, khả ái của ta làm sao để nam nhân chà đạp" – Sư cha hoàn toàn quên mình cũng là đàn ông kìa, tưởng tượng hình ảnh con gái cùng người đàn ông, chắc sẽ bị kích động xông tới giết người. Thôi, cứ tiếp nhận sự thật này đi, nhưng Sư cha thật nhục nhã vì tính sai.
"Cha, Khóa Nhân Duyên làm sao tháo ra? Nếu không, tỷ tỷ sẽ chém chết con."
"Là sao? Hai đứa đó bị khóa chung mấy ngày rồi?"
Sư Phù đem chuyện xảy ra nói cha nghe qua một lần, rồi đem hai ngày nay, các nàng bị khóa chung bất tiện cũng nói ra. Sư cha nghe xong thấy hai đứa này ở chung rất thú vị, xem ra "con dâu" hắn chọn rất xứng với con gái của hắn.
Sư Phù vừa nghe xong Sư cha dặn dò, thì dưới lầu có tiếng động, nhìn thấy Sư Âm và Đào Tuyết Ương trở về, lập tức đi xuống chào đón. Có cái gì đó không đúng? Không phải là đi làm việc sao? Tại sao cả hai về tới nhà mặt đều đỏ lên vậy? Không phải có chuyện xảy ra chứ?
"Tiểu Phù giúp ta mở nước, ta muốn tắm sạch sẽ." – Sư Phù vừa mới chạy xuống lầu liền bị Sư Âm sai đi mở nước để tắm.
Tiểu Khiêu bị biến thành heo, vẫn nằm canh cửa, thấy được Đào Tuyết Ương đã về chạy đến bên chân. Đào Tuyết Ương đem Tiểu Khiêu bế lên, Sư Âm ghét bỏ nhìn con heo đang nằm trong lòng Đào Tuyết Ương, đương nhiên Tiểu Khiêu cũng nhìn Sư Âm với đôi mắt hình viên đạn, đó là kẻ thù lúc nào cũng chơi xỏ "nàng".
"Tôi không muốn cùng súc sinh đi tắm."
Tiểu Khiêu liền muốn lần nữa nhào tới cắn Sư Âm, Đào Tuyết Ương sống chết ôm chặt "nàng": "Tiểu Khiêu, bình tĩnh!"
"Đừng có đem nó vào." – Sư Âm liếc con heo kia, nàng là cố ý biến "con ma cùng phòng" thành heo. Bởi vì, nhìn thấy con heo nổi giận hét ầm ỉ rất buồn cười.
Hết cách, Đào Tuyết Ương đành nhờ Sư Phù tạm lời chiếu cố Tiểu Khiêu một chút, rồi bị Sư Âm kéo vào phòng tắm. Nhà họ Sư thiết kế toàn do một tay Sư Âm bày trí, nàng thích hưỡng thụ, nên bồn tắm rất lớn hai người có thể ngồi vừa. Thực sự quá thích hợp "uyên ương ngâm nước", bậy...bậy..., thích hợp cả hai người tắm cùng một lúc.
Không phải lần đầu thấy Sư Âm lỏa thể, nhưng cái bầu không khí khẩn trương kì quái này là sao? Tim của Đào Tuyết Ương lập tức gia tăng tốc độ, mắt không dám nhìn thẳng vào Sư Âm. Đào Tuyết Ương sợ nhịn không được lại chảy máu mũi! Nhưng mà.., nhìn một chút "người vợ tương lai" của mình khỏa thân cũng không xem là quá đáng đi.
"Này! Cô định mặc luôn quần áo để tắm à?"
Đào Tuyết Ương vừa chuẩn bị quay đầu, ti hí con mắt, ai ngờ Sư Âm cất tiếng, làm nàng giật mình chút nữa hồn bay phách tán. Một tay vỗ vỗ ngực trấn tĩnh, mới phát hiện Sư Âm dùng một tay đã lột sạch sẽ quần áo trên người, khí huyết sôi trào, hít thở không thông. Cơ thể Sư Âm thật sự rất đẹp, da thực sự rất trắng, làn da mịn màng, quá đẹp! Đào Tuyết Ương ca tụng cô gái tương lai là vợ của mình, chị ấy thật sực quá mức đẹp rồi!
Đào Tuyết Ương im lặng thẩn thờ cười trộm, hoàn toàn không nhìn thấy Sư Âm đen mặt. Cái đầu đất ngây thơ kia, quên rằng bản thân cùng Sư Âm tâm tư liên thông. Sư Âm kéo Đào Tuyết Ương vào trong bồn tắm, dấn đầu tên dê xồm này xuống nước.
"Cứu....a...Cứu mạng.... Đại sư phụ.....Đừng giết em......ùng ục...ục ~~~"
"Để xem cô lần sau còn dám nghĩ bậy."
"Em không có nghĩ bậy." – Đào Tuyết Ương ngay thẳng nhìn Sư Âm, cái đầu bị che phủ bởi bọt xà phòng, dáng vẻ này phối hợp với vẻ mặt chính nhân quân tử này thật khiến cười đau bụng.
Sư Âm mặc kệ Đào Tuyết Ương, phải thư giãn mà hưởng thụ ngâm bồn. Đào Tuyết Ương oan ức méo miệng, rồi dùng một tay vất vả cởi quần áo trên người vứt ra ngoài bồn tắm. Dù nói bồn tắm rất lớn, nhưng hai người vào sẽ nằm rất gần, trong bồn tắm lại có xà phòng rất trơn, thỉnh thoảng vô tình đụng chạm da thịt nhau. Đào Tuyết Ương giống như đang trong trận đấu sinh tồn, cảm giác rất khổ cực, chẳng có tý gì gọi là hưởng thụ.
Đào Tuyết Ương thấy phòng tắm có chút yên lặng, rất nhanh chịu không nổi. Để đỡ nhàm chán chính mình tự tìm đề tài nói.
"Đại sư phụ, chị nghĩ nếu Lục Tuyết và Đồng Đồng nói rõ mọi chuyện sớm một chút. Có phải bây giờ họ sẽ rất hạnh phúc không?"
"Tôi làm sao biết."
Đề tài bị vứt bỏ, Đào Tuyết Ương là đệ tử rất có năng lực chống đỡ.
"Đại sư phụ, nếu chúng ta không có tình cảm, vậy dính với nhau như vậy làm gì?"
"Chờ xử lý."
"Người vợ" tương lai thật sự rất lạnh lùng, thế nhưng Đào Tuyết Ương là đệ tử rất tích cực, đừng mong nàng bỏ cuộc.
"Đại sư phụ..."
"Câm ngay."
Đào Tuyết Ương bị mắng không dám nói nữa, Sư Âm lướt qua Đào Tuyết Ương lấy bông tắm, Đào Tuyết Ương lo sợ không dám lộn xộn. Bờ vai của Đào Tuyết Ương chạm vào bộ ngực của Sư Âm, thân thể hóa đá, khoảng khắc da thịt va chạm, cảm giác như muốn thiêu cháy toàn thân, rõ ràng là sự khiêu khích đầy cám dỗ.
Sư Âm cầm bông tắm từ từ làm sạch thân thể của mình, nhìn rất hưỡng thụ, không có một chút gì khó chịu. Chỉ tội cho Đào Tuyết Ương, đang rất khó xử chỉ sợ mình lại nghĩ loạn. Sư Âm gặp phiền phức, tay trái không tuận tiện lau ở sau lưng, đã thử nhiều lần không được. Đào Tuyết Ương để ý thấy.
"Đại sư phụ, em giúp chị." – Đào Tuyết Ương tinh thần giúp người là niềm vui.
Sư Âm nhìn Đào Tuyết Ương, cũng không từ chối, Đào Tuyết Ương ngoan ngoãn nhận lấy bông tắm trong tay, hai người quay người đối mặt nhau. Bởi vì phải lau sau lưng Sư Âm, nên Đào Tuyết Ương áp sát thân thể đến gần. Do bồn tắm trơn, không khống chế được khoảng cách, liền đụng phải một mảng mềm mại. Đào Tuyết Ương đang dán vào ngực Sư Âm.
Đào Tuyết Ương cầm bông tắm, tay run run nhẹ nhàng chà lưng giúp Sư Âm. Gò má hai người dựa gần vào nhau, bầu không khí thực sự ám muội.
Tâm vô tạp niệm, tâm vô tạp niệm ~~~~ Đào Tuyết Ương trong lòng niệm chân kinh. Đào Tuyết Ương là người suy nghĩ đơn giản, nên thẳng thắng chấp nhận Sư Âm là vợ tương lai của mình. Nàng không giống Lục Tuyết có nhìu suy nghĩ, lo lắng giới tính, sợ hãi ánh mắt người khác, nàng chỉ cần cả hai đều yêu thích nhau thì đó chính là hạnh phúc. Nếu Sư Âm không thích mình, Đào Tuyết Ương vẫn có quyền yêu thích Sư Âm, thật sự rất đơn giản.
"Cô muốn làm gì?" – Sư Âm quay nhẹ đầu, môi kề sát lỗ tai Đào Tuyết Ương nói. Giọng nói nhẹ nhàng như rót mật vào lỗ tai, Đào Tuyết Ương thật sự bị mê hoặc.
Đào Tuyết Ương cầm bông tắm run run, chà xong phía trên rồi trượt thẳng xuống dưới. Một tay chống lên thành bồn, nghiêng người về trước, muốn tìm điểm tựa, lại làm lợn lành thành lợn què, chống tay trên vai Sư Âm. Sư Âm bất ngờ bị nàng phía trên dồn sức đẩy, không giữ vững cơ thể lập tức ngã ngược về sau. Trong bồn có rất nhiều bọt xà phòng nên rất trơn, Sư Âm ngã về sau, chân đá ra trước, Đào Tuyết Ương cũng không có chỗ bám, lập tức ngã đè lên người Sư Âm.
Sư Âm cả người dính đầy bọt xà phòng, Đào Tuyết Ương bị nàng kéo té theo thuận thế ngã đè lên. Không biết có phải ý trời, hay Đào Tuyết Ương cố tình, nàng vừa ngã xuống liền hôn lên môi Sư Âm. Sư Âm không tìm được chỗ bám, lại bị Đào Tuyết Ương đè xuống, ép chặt môi, cả người nằm ngửa trong bồn tắm. Cả hai cứ như vậy môi dính chặt môi, uống chút nước xà phòng, tình huống căng thẳng đến nghẹt thở, giống như một bước lên mây.
Hai người không biết bàn tay đang dính chặt, ở giữa lóe ra một tia sáng đỏ.
Thật vui mừng, vì các nàng còn biết sắp tắt thở, Đào Tuyết Ương một tay chống lên thành bồn tắm từ trong nước chui ra hít lấy hít để không khí, cảm giác mình được sống tiếp. Hiện tại, hai người đều thở hổn hển, không rảnh quan tâm đến trên đầu toàn là bọt xà phòng.
"Khụ, em không phải cố ý." – Sợ bị chôn xác tại đây, Đào Tuyết Ương lập tức giải thích.
Sư Âm không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt liếc Đào Tuyết Ương, rồi đứng lên, giật tay cái tay đang bị dính chặt.
"Tắm xong rồi?"
"Tắm xong rồi."
Đào Tuyết Ương nào dám nói chưa, nếu nói ra chắc lại bị Sư Âm nhấn đầu vào bồn tắm. Lúc này nên ngoan ngoãn để giữ tính mạng.
Lúc nãy, còn chưa kịp cảm thụ cảm giác hôn môi, mà tại sao mỗi lần hôn đều ở trong tình trạng thừa sống thiếu chết. Đào Tuyết Ương thật sự chưa lần nào cùng Sư Âm có nụ hôn chân chính. Mỗi lần xảy ra, nàng đều không có chuẩn bị tinh thần, lần sau, lần sau nhất định phải tốt đẹp cảm thụ nụ hôn.
Không đúng, sẽ còn có lần sau?
Hai người tắm xong, quấn khăn tắm trở về phòng ngủ. Nhìn cái giường trước mặt, chung chăn chung gối, tự nhiên thấy lúng túng. Vì nụ hôn vừa xảy ra? Hay sớm hơn nữa là được Sư Âm kéo vào lòng? Hay là còn sớm hơn nữa? Bầu không khí trở nên bất thường.
"Nếu không phải vì cái khóa này, cô có thích tôi không?" – Sư Âm nằm nghiêng người, nhắm hai mắt hỏi. Đào Tuyết Ương nghe lầm phải không? Tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
"Mặc kệ có hay không có cái khóa này, em vẫn yêu thích chị."
Sư Âm bất ngờ mở mắt, đứng dậy đem Đào Tuyết Ương đè dưới thân, sáp đến rất gần hỏi: "Tôi hỏi chính là chuyện mà những cặp tình nhân muốn làm với người mình yêu."
"Cha biết trong vòng hai ngày này, con sẽ báo tin vui. Gặp mặt con dâu rồi sao? Lớn lên có xinh đẹp không?" – Sư cha đang đối diện với Huyền Quang Kính hả hê cười hỏi.
"Cha, người đã tính thua một nước cờ. Không phải là con, tỷ tỷ ăn đạn rồi."
"Là sao?"
"Cái người mà cha nhận làm con dâu đang dính chặt với tỷ tỷ! Hai người đó là một đôi, cha tính sai rồi."
"Tiểu tử, đừng tưởng cha đây không xem lịch. Hôm nay không phải Cá Tháng Tư, ngươi nói đùa cái gì. Cha là tìm cho con một người vợ, dính dáng gì đến tỷ tỷ con? Tiểu Âm khả ái của ta phải gả cho một nhà đại phú đại quý!! Cha rõ ràng tìm vợ cho con trai!!"
Sư Phù nhìn Huyền Quang Kính hiện lên gương mặt lão cha đáng kính đang gào thét, vừa mắng vừa chửi thật nhức đầu. Tính tình của tỷ tỷ nhất định là do học từ cha, mà hai người họ không bao giờ thừa nhận. Sư Phù thật không muốn kích thích cha hắn, coi như không xảy ra việc này, Sư Âm cũng không thể gả cho đại phú đại quý, bởi vì hắn với tỷ tỷ đều thích "con gái".
"Cha, thời đại thay đổi, người bỏ tính gia trưởng tiếp thu nền văn minh hiện thực đi. Còn nữa, mặc kệ là cưới cho con hay cho tỷ tỷ, cũng là đem nàng gả vào nhà họ Sư, cha cũng đâu tính sai." – Sư Phù tốt bụng an ủi.
"Chuyện này làm sao có thể a...a ~~~!! Cha muốn nhìn thấy con gái yêu quý mặc áo cưới!!" – Sư cha phát điên rồi.
"Tỷ tỷ là một phụ nữ rất ưu tú, không nam nhân nào kềm chế được. Mà, cha đành lòng gả tỷ tỷ cho nam nhân xa lạ sao?"
"Cũng phải! Con gái yêu quý, khả ái của ta làm sao để nam nhân chà đạp" – Sư cha hoàn toàn quên mình cũng là đàn ông kìa, tưởng tượng hình ảnh con gái cùng người đàn ông, chắc sẽ bị kích động xông tới giết người. Thôi, cứ tiếp nhận sự thật này đi, nhưng Sư cha thật nhục nhã vì tính sai.
"Cha, Khóa Nhân Duyên làm sao tháo ra? Nếu không, tỷ tỷ sẽ chém chết con."
"Là sao? Hai đứa đó bị khóa chung mấy ngày rồi?"
Sư Phù đem chuyện xảy ra nói cha nghe qua một lần, rồi đem hai ngày nay, các nàng bị khóa chung bất tiện cũng nói ra. Sư cha nghe xong thấy hai đứa này ở chung rất thú vị, xem ra "con dâu" hắn chọn rất xứng với con gái của hắn.
Sư Phù vừa nghe xong Sư cha dặn dò, thì dưới lầu có tiếng động, nhìn thấy Sư Âm và Đào Tuyết Ương trở về, lập tức đi xuống chào đón. Có cái gì đó không đúng? Không phải là đi làm việc sao? Tại sao cả hai về tới nhà mặt đều đỏ lên vậy? Không phải có chuyện xảy ra chứ?
"Tiểu Phù giúp ta mở nước, ta muốn tắm sạch sẽ." – Sư Phù vừa mới chạy xuống lầu liền bị Sư Âm sai đi mở nước để tắm.
Tiểu Khiêu bị biến thành heo, vẫn nằm canh cửa, thấy được Đào Tuyết Ương đã về chạy đến bên chân. Đào Tuyết Ương đem Tiểu Khiêu bế lên, Sư Âm ghét bỏ nhìn con heo đang nằm trong lòng Đào Tuyết Ương, đương nhiên Tiểu Khiêu cũng nhìn Sư Âm với đôi mắt hình viên đạn, đó là kẻ thù lúc nào cũng chơi xỏ "nàng".
"Tôi không muốn cùng súc sinh đi tắm."
Tiểu Khiêu liền muốn lần nữa nhào tới cắn Sư Âm, Đào Tuyết Ương sống chết ôm chặt "nàng": "Tiểu Khiêu, bình tĩnh!"
"Đừng có đem nó vào." – Sư Âm liếc con heo kia, nàng là cố ý biến "con ma cùng phòng" thành heo. Bởi vì, nhìn thấy con heo nổi giận hét ầm ỉ rất buồn cười.
Hết cách, Đào Tuyết Ương đành nhờ Sư Phù tạm lời chiếu cố Tiểu Khiêu một chút, rồi bị Sư Âm kéo vào phòng tắm. Nhà họ Sư thiết kế toàn do một tay Sư Âm bày trí, nàng thích hưỡng thụ, nên bồn tắm rất lớn hai người có thể ngồi vừa. Thực sự quá thích hợp "uyên ương ngâm nước", bậy...bậy..., thích hợp cả hai người tắm cùng một lúc.
Không phải lần đầu thấy Sư Âm lỏa thể, nhưng cái bầu không khí khẩn trương kì quái này là sao? Tim của Đào Tuyết Ương lập tức gia tăng tốc độ, mắt không dám nhìn thẳng vào Sư Âm. Đào Tuyết Ương sợ nhịn không được lại chảy máu mũi! Nhưng mà.., nhìn một chút "người vợ tương lai" của mình khỏa thân cũng không xem là quá đáng đi.
"Này! Cô định mặc luôn quần áo để tắm à?"
Đào Tuyết Ương vừa chuẩn bị quay đầu, ti hí con mắt, ai ngờ Sư Âm cất tiếng, làm nàng giật mình chút nữa hồn bay phách tán. Một tay vỗ vỗ ngực trấn tĩnh, mới phát hiện Sư Âm dùng một tay đã lột sạch sẽ quần áo trên người, khí huyết sôi trào, hít thở không thông. Cơ thể Sư Âm thật sự rất đẹp, da thực sự rất trắng, làn da mịn màng, quá đẹp! Đào Tuyết Ương ca tụng cô gái tương lai là vợ của mình, chị ấy thật sực quá mức đẹp rồi!
Đào Tuyết Ương im lặng thẩn thờ cười trộm, hoàn toàn không nhìn thấy Sư Âm đen mặt. Cái đầu đất ngây thơ kia, quên rằng bản thân cùng Sư Âm tâm tư liên thông. Sư Âm kéo Đào Tuyết Ương vào trong bồn tắm, dấn đầu tên dê xồm này xuống nước.
"Cứu....a...Cứu mạng.... Đại sư phụ.....Đừng giết em......ùng ục...ục ~~~"
"Để xem cô lần sau còn dám nghĩ bậy."
"Em không có nghĩ bậy." – Đào Tuyết Ương ngay thẳng nhìn Sư Âm, cái đầu bị che phủ bởi bọt xà phòng, dáng vẻ này phối hợp với vẻ mặt chính nhân quân tử này thật khiến cười đau bụng.
Sư Âm mặc kệ Đào Tuyết Ương, phải thư giãn mà hưởng thụ ngâm bồn. Đào Tuyết Ương oan ức méo miệng, rồi dùng một tay vất vả cởi quần áo trên người vứt ra ngoài bồn tắm. Dù nói bồn tắm rất lớn, nhưng hai người vào sẽ nằm rất gần, trong bồn tắm lại có xà phòng rất trơn, thỉnh thoảng vô tình đụng chạm da thịt nhau. Đào Tuyết Ương giống như đang trong trận đấu sinh tồn, cảm giác rất khổ cực, chẳng có tý gì gọi là hưởng thụ.
Đào Tuyết Ương thấy phòng tắm có chút yên lặng, rất nhanh chịu không nổi. Để đỡ nhàm chán chính mình tự tìm đề tài nói.
"Đại sư phụ, chị nghĩ nếu Lục Tuyết và Đồng Đồng nói rõ mọi chuyện sớm một chút. Có phải bây giờ họ sẽ rất hạnh phúc không?"
"Tôi làm sao biết."
Đề tài bị vứt bỏ, Đào Tuyết Ương là đệ tử rất có năng lực chống đỡ.
"Đại sư phụ, nếu chúng ta không có tình cảm, vậy dính với nhau như vậy làm gì?"
"Chờ xử lý."
"Người vợ" tương lai thật sự rất lạnh lùng, thế nhưng Đào Tuyết Ương là đệ tử rất tích cực, đừng mong nàng bỏ cuộc.
"Đại sư phụ..."
"Câm ngay."
Đào Tuyết Ương bị mắng không dám nói nữa, Sư Âm lướt qua Đào Tuyết Ương lấy bông tắm, Đào Tuyết Ương lo sợ không dám lộn xộn. Bờ vai của Đào Tuyết Ương chạm vào bộ ngực của Sư Âm, thân thể hóa đá, khoảng khắc da thịt va chạm, cảm giác như muốn thiêu cháy toàn thân, rõ ràng là sự khiêu khích đầy cám dỗ.
Sư Âm cầm bông tắm từ từ làm sạch thân thể của mình, nhìn rất hưỡng thụ, không có một chút gì khó chịu. Chỉ tội cho Đào Tuyết Ương, đang rất khó xử chỉ sợ mình lại nghĩ loạn. Sư Âm gặp phiền phức, tay trái không tuận tiện lau ở sau lưng, đã thử nhiều lần không được. Đào Tuyết Ương để ý thấy.
"Đại sư phụ, em giúp chị." – Đào Tuyết Ương tinh thần giúp người là niềm vui.
Sư Âm nhìn Đào Tuyết Ương, cũng không từ chối, Đào Tuyết Ương ngoan ngoãn nhận lấy bông tắm trong tay, hai người quay người đối mặt nhau. Bởi vì phải lau sau lưng Sư Âm, nên Đào Tuyết Ương áp sát thân thể đến gần. Do bồn tắm trơn, không khống chế được khoảng cách, liền đụng phải một mảng mềm mại. Đào Tuyết Ương đang dán vào ngực Sư Âm.
Đào Tuyết Ương cầm bông tắm, tay run run nhẹ nhàng chà lưng giúp Sư Âm. Gò má hai người dựa gần vào nhau, bầu không khí thực sự ám muội.
Tâm vô tạp niệm, tâm vô tạp niệm ~~~~ Đào Tuyết Ương trong lòng niệm chân kinh. Đào Tuyết Ương là người suy nghĩ đơn giản, nên thẳng thắng chấp nhận Sư Âm là vợ tương lai của mình. Nàng không giống Lục Tuyết có nhìu suy nghĩ, lo lắng giới tính, sợ hãi ánh mắt người khác, nàng chỉ cần cả hai đều yêu thích nhau thì đó chính là hạnh phúc. Nếu Sư Âm không thích mình, Đào Tuyết Ương vẫn có quyền yêu thích Sư Âm, thật sự rất đơn giản.
"Cô muốn làm gì?" – Sư Âm quay nhẹ đầu, môi kề sát lỗ tai Đào Tuyết Ương nói. Giọng nói nhẹ nhàng như rót mật vào lỗ tai, Đào Tuyết Ương thật sự bị mê hoặc.
Đào Tuyết Ương cầm bông tắm run run, chà xong phía trên rồi trượt thẳng xuống dưới. Một tay chống lên thành bồn, nghiêng người về trước, muốn tìm điểm tựa, lại làm lợn lành thành lợn què, chống tay trên vai Sư Âm. Sư Âm bất ngờ bị nàng phía trên dồn sức đẩy, không giữ vững cơ thể lập tức ngã ngược về sau. Trong bồn có rất nhiều bọt xà phòng nên rất trơn, Sư Âm ngã về sau, chân đá ra trước, Đào Tuyết Ương cũng không có chỗ bám, lập tức ngã đè lên người Sư Âm.
Sư Âm cả người dính đầy bọt xà phòng, Đào Tuyết Ương bị nàng kéo té theo thuận thế ngã đè lên. Không biết có phải ý trời, hay Đào Tuyết Ương cố tình, nàng vừa ngã xuống liền hôn lên môi Sư Âm. Sư Âm không tìm được chỗ bám, lại bị Đào Tuyết Ương đè xuống, ép chặt môi, cả người nằm ngửa trong bồn tắm. Cả hai cứ như vậy môi dính chặt môi, uống chút nước xà phòng, tình huống căng thẳng đến nghẹt thở, giống như một bước lên mây.
Hai người không biết bàn tay đang dính chặt, ở giữa lóe ra một tia sáng đỏ.
Thật vui mừng, vì các nàng còn biết sắp tắt thở, Đào Tuyết Ương một tay chống lên thành bồn tắm từ trong nước chui ra hít lấy hít để không khí, cảm giác mình được sống tiếp. Hiện tại, hai người đều thở hổn hển, không rảnh quan tâm đến trên đầu toàn là bọt xà phòng.
"Khụ, em không phải cố ý." – Sợ bị chôn xác tại đây, Đào Tuyết Ương lập tức giải thích.
Sư Âm không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt liếc Đào Tuyết Ương, rồi đứng lên, giật tay cái tay đang bị dính chặt.
"Tắm xong rồi?"
"Tắm xong rồi."
Đào Tuyết Ương nào dám nói chưa, nếu nói ra chắc lại bị Sư Âm nhấn đầu vào bồn tắm. Lúc này nên ngoan ngoãn để giữ tính mạng.
Lúc nãy, còn chưa kịp cảm thụ cảm giác hôn môi, mà tại sao mỗi lần hôn đều ở trong tình trạng thừa sống thiếu chết. Đào Tuyết Ương thật sự chưa lần nào cùng Sư Âm có nụ hôn chân chính. Mỗi lần xảy ra, nàng đều không có chuẩn bị tinh thần, lần sau, lần sau nhất định phải tốt đẹp cảm thụ nụ hôn.
Không đúng, sẽ còn có lần sau?
Hai người tắm xong, quấn khăn tắm trở về phòng ngủ. Nhìn cái giường trước mặt, chung chăn chung gối, tự nhiên thấy lúng túng. Vì nụ hôn vừa xảy ra? Hay sớm hơn nữa là được Sư Âm kéo vào lòng? Hay là còn sớm hơn nữa? Bầu không khí trở nên bất thường.
"Nếu không phải vì cái khóa này, cô có thích tôi không?" – Sư Âm nằm nghiêng người, nhắm hai mắt hỏi. Đào Tuyết Ương nghe lầm phải không? Tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
"Mặc kệ có hay không có cái khóa này, em vẫn yêu thích chị."
Sư Âm bất ngờ mở mắt, đứng dậy đem Đào Tuyết Ương đè dưới thân, sáp đến rất gần hỏi: "Tôi hỏi chính là chuyện mà những cặp tình nhân muốn làm với người mình yêu."
Danh sách chương