"Trời cũng tối rồi, mọi người đi nghỉ ngơi sớm một chút. Có chuyện gì mai chúng ta thương lượng xem phải làm gì." - Có người cổ trang ở đây, nên Đào Tuyết Ương nói chuyện ngữ khí cũng nghe rất có vẻ giang hồ. Sư Âm không thích trừng mắt nhìn nàng.

Nếu cứ trang cãi, không ai nhường ai, thì thôi cứ tốt nhất đi ngủ sớm, mai đầy đủ tinh thần cãi tiếp.

"Ta sẽ thiết lập kết giới ở phòng của mình, những nơi khác tùy ý đi." - Sư Âm dù sao cũng phải nhường em trai, Vãn Nhi có thể ở lại.

Sư Âm còn muốn nói cái gì đó, Đào Tuyết Ương biết nàng có vẻ muốn đổi ý, nhanh chóng thả Tiểu Khiêu xuống nhào tới ôm chặt Sư Âm. Sư Âm từ xưa đến nay rất ghét mấy loại đụng chạm này, sắc mặt rất khó coi, thế nhưng người này là Đào Tuyết Ương đành chịu thua, thở dài đi lên lầu.

Việc đơn giản nhất chỉ cần lập kết giới toàn bộ ngôi nhà là xong, nhưng bây giờ phải cho nữ quỷ ở lại, chuyện phiền phức Sư Phù rước về thì tự mình lo, Sư Âm lười cãi. Chỉ cần tốt nhất đừng gây ra chuyện, Sư Âm sẽ mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu bị người trong giới biết được, chắc sẽ bị cười cho thúi đầu.

Đào Tuyết Ương ôm cánh tay Sư Âm theo lên lầu, lén quay đầu nhìn Sư Phù cười cười. Sư Phù thật sự sùng bái, cảm kích Đào Tuyết Ương, đúng là "tỷ phu" tương lai.

Đang đi tự nhiên Sư Âm ngừng lại, Đào Tuyết Ương không chú ý suýt chút nữa bị ngã, đừng có thắng gấp như vậy chứ.

"Ngày hôm nay, có một ngọc quan phong ấn ác linh bị mở ra, những đồ vật chôn theo cũng vào thời Tống triều. Ta không hi vọng nữ quỷ đó là ác linh, nếu không đừng trách ta không nể tình." - Sư Âm lần cuối nhắc nhở, chuyện người khác nàng có thể xem như không thấy, nhưng là em trai ruột thịt, dù rất bực mình nhưng cũng không thể để cho hắn bị tổn hại.

"Vãn Nhi trên người không có oán khí, em có chừng mức!"

"Này, Đào ngu ngốc em có thể buông chị ra không? Chị sẽ không đánh chúng nó." - Sư Âm có chút chán ghét nhìn cái tên ngu ngốc cứ ôm chặt tay mình, Sư Âm cũng biết tại sao Đào Tuyết Ương làm vậy.

"Em thích như vậy! Khà khà ~~~" - Đào Tuyết Ương ngớ ngẩn cười, Sư Âm bị cười có chút không tự nhiên, bước nhanh lôi Đào Tuyết Ương lên lầu.

Trong phòng khách chỉ còn lại Sư Phù và Vãn Nhi, lúc này Sư Phù mới giật mình nhớ lại, một phút trước đây chắn trước mặt Vãn Nhi "không chính thức" mà tỏ tình, có chút thất vọng. Không phải là nên tạo một khung cảnh đầy cánh hoa rơi, hắn đẹp trai tiêu sái bước ra, làm một màn tỏ tình, rồi hai người ôm nhau nồng thắm, như vậy mới đúng. Sư Phù đang tưởng tưởng một viễn cảnh trong mơ, Vãn Nhi là người cổ đại, không biết "viễn cảnh trong mơ " là cái gì.

"Vãn Nhi cảm ơn đại ân của công tử. Làm ngươi và tỷ tỷ tranh cãi, trong lòng ta cũng không yên!" - Vãn Nhi tự trách, dù sao nàng chỉ là một cô hồn dã quỷ, không đáng để Sư Phù bận lòng.

"Em không cần để ý, tỷ tỷ chị ấy bề ngoài rất hung dữ, nhưng là người tốt. Chỉ là bệnh nghề nghiệp thôi!"

"Bệnh nghề nghiệp?" - Vãn Nhi không hiểu từ này.

"Tỷ tỷ, chị ấy là thiên sư. Chính là mấy người hàng ma phục yêu đó, anh và tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì, cũng không làm tổn thương em. Bởi vì, anh thích em." - Sư Phù nở nụ cười sáng chói như ánh mặt trời, cũng nói lên chân tình của mình. Hắn và Đào Tuyết Ương rất hợp tính, bởi vì hắn giống "tỷ phu tương lai" không cần nghĩ nhiều, đối diện với tình cảm rất đơn thuần và chân thật. Sư Phù một khi đã động lòng, không cần biết ngươi là người, yêu ma, hay thần thánh.

Vãn Nhi nghe đến "thiên sư", "hàng yêu phục ma", trong lòng hoảng sợ. Nàng cảm giác hình như đã bị mấy người như vậy truy đuổi, nhưng không biết là có thực xảy ra chuyện đó hay không. Cho dù đã xảy ra, nhưng nàng biết tỷ đệ nhà họ Sư không giống mấy người đó, ở bên cạnh Sư Phù nàng rất an tâm.

"Công tử thật biết nói đùa, người và quỷ vốn không thể sống chung, công tử làm sao thích ta được." - Vãn Nhi nghe Sư Phù nói, chỉ xem là đùa chứ không để trong lòng, có ai vừa mới thấy nữ quỷ liền nói yêu thích? Cho dù nàng không nhớ những việc lúc còn sống, nhưng cũng muốn biết tại sao mình không thể đi đầu thai.

"Anh nói thật lòng, anh thật sự rất thích Vãn Nhi. Anh sẽ bảo vệ em!" - Sư Phù cười, hắn đối với tình yêu suy nghĩ rất đơn giản, Vãn Nhi lại là hình mẫu con gái hắn mơ ước. Từ khi nhìn thấy nàng, đã trúng tiếng sét ái tình, xác định phải bảo vệ nàng hết lòng. Mặc kệ Vãn Nhi là người hay là quỷ, có được đi đầu thai hay không, nhưng hiện tại nàng còn ở đây hắn sẽ nhất kiến chung tình.

"Cảm tạ!" - Một người chưa từng quen biết, vừa gặp nhau liền nói thích nàng, bảo vệ nàng. Vãn Nhi thật lòng cảm kích.

Bởi vì Vãn Nhi là quỷ hồn, nên không cần ăn và ngủ, Sư Phù dù linh lực cao cường nhưng cũng chỉ là người bình thường cần ăn và đi ngủ. Người ta nói "nam nữ thụ thụ, bất tương thân", lại nói Vãn Nhi là người cổ đại đã được dạy thế nào là lễ nghĩa, liêm sỉ, ở chung một phòng với Sư Phù là đều không thể được. Cho nên, Sư Phù tạm thời biến Vãn Nhi thành hình nộm "Hatsune Miku".

"Ngủ ngon!"

Sư Phù thiết lập lại kết giới của ngôi nhà, yên ổn đi ngủ. Nhưng mới sáng sớm, sự yên tĩnh bị tiếng gầm thét giận dữ phá vỡ.

"Đào ngu ngốc, lăn xuống khỏi người chị ngay."

Sáng sớm, Sư Âm đang ngủ ngon thì cảm giác cơ thể giống như bị ma đè, rất khó thở. Nhưng nàng là thiên sư, làm sao có thể bị ma đè? Giải thích duy nhất chính là "người nào đó" ngủ chung đang lộng hành. Dù bây giờ cả hai đang yêu nhau, cũng không thể để Đào Tuyết Ương muốn làm thì thì làm, không quản lý nghiêm thì tật xấu liền lòi ra. Nên sáng sớm, Sư Âm bị Đào Tuyết Ương đè cho tỉnh giấc, cánh tay gác lên ngực nàng, toàn bộ chân đè lên người nàng, cả cơ thể như muốn leo lên người Sư Âm nằm ngủ.

Đào Tuyết Ương bị tiếng thét ầm trời, mơ màng mở mắt ra, trong miệng còn kêu vài tiếng "hừ hừ", rồi tiếp tục ôm Sư Âm ngủ tiếp. Sư Âm không nhịn được liền bổ một quyền xuống đầu kẻ ngu ngốc.

"A ~~~~ đau...đau...đau...đau ~~~~~~" - Gọi người ta thức dậy cũng bạo lực như vậy sao. Đào Tuyết Ương ôm đầu ngồi dậy, oán trách: "Hôn Âm, sao chị đánh em? Rất đau đó!"

Đào Tuyết Ương xoa đầu nhìn Sư Âm, nhưng vừa quay qua thì lại thấy cảnh xuân phơi phới trước mắt, áo sơmi của Sư Âm có chút lộn xộn, vài cái nút trước ngực bị mở ra lộ một chút da thịt, hơn nữa dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê, thật sự quá quyến rũ. Đào Tuyết Ương nói không nên lời, ngây ngất say mê nhìn Sư Âm.

"Chị có em cũng có, nhìn cái gì?"

Sư Âm híp mắt liếc xéo Đào Tuyết Ương, không biết bị cái gì mê hoặc Đào Tuyết Ương nổi tính sắc lang, đè Sư Âm xuống giường. Sư Âm nhướng mày nhìn cái tên háo sắc đang làm loạn, liền phản công, nắm cổ áo Đào Tuyết Ương kéo xuống, tiếp theo là một nụ hôn cuồng nhiệt. Đấu với Sư Âm! Đào Tuyết Ương còn non lắm.

"Nụ hôn chào buổi sáng thật nồng nhiệt. Chết! Chưa có đánh răng!!" - Đào Tuyết Ương bởi vì hôn quá dữ dội, thiếu oxi nên mặt hơi ửng đỏ. Lấy tay che miệng bò khỏi người Sư Âm, xuống giường chạy vào WC.

Sư Âm nhìn vẻ ngốc nghếch của Đào Tuyết Ương nở nụ cười nhẹ, cũng xuống giường đi vào WC.

Sư Âm đi ngang qua phòng Sư Phù, thấy cửa phòng chỉ khép hờ liền đi vào, quả nhiên Sư Phù chạy đâu mất rồi. Thời gian không có nhiều, Sư Âm phải tranh thủ điều tra rõ ràng mọi chuyện. Ở đâu lại tự nhiên xuất hiện một nữ quỷ ăn mặc trang phục thời Tống triều, nhất định có quan hệ đến ngọc quan. Nếu nói là không có dính dáng gì đến nhau, nàng mới không thèm tin.

Sư Âm đi tới WC, Đào Tuyết Ương đang đánh răng, trong miệng đầy bọt kem ngẩng đầu nhìn thấy Sư Âm phản chiếu qua gương liền cười khúc khích. Sư Âm bước tới áp sát vào lưng Đào Tuyết Ương, hai cánh tay luồn qua hai bên eo Đào Tuyết Ương, với lấy kem và bàn chải, cằm chống trên vai Đào Tuyết Ương, cứ như vậy ôm Đào Tuyết Ương đánh răng. Đào Tuyết Ương hồn vía trên mây sững sờ nhìn Sư Âm, miệng ngậm đầy bọt kem không nhúc nhích.

Thánh thần ơi! Sư Âm chị ấy là đang câu dẫn mình, mê hoặc mình sao? Thật sự muốn phạm tội, trời đất ơi!!! Mới sáng sớm, đã làm như vậy, Sư Âm không phải rất ghét đụng chạm thân mật sao? Vừa đánh răng vừa ôm là sao đây? Mình có phải xoay người lại ôm chị ấy, rồi trao một nụ hôn ướt át không? Nhưng trong miệng toàn là bọt kem, dựa theo tình hình trên giường lúc nãy, nhất định lại bị thua. A a a a làm sao bây giờ? Hiện tại phải làm gì mới đúng? Nội tâm Đào Tuyết Ương đang đấu tranh dữ dội.

"À" - Sư Âm nhẹ giọng cười, còn rất gian, gõ nhẹ đầu Đào Tuyết Ương: "ngu ngốc", buông Đào Tuyết Ương ra tiếp tục súc miệng rửa mặt.

Đào Tuyết Ương lúc này mới hiểu được, thì ra là bị trêu chọc. Quả nhiên, bạn gái nàng thật ít có ác. Thiên sư mà có dáng vẻ như thế này, thật phản khoa học.

Sư Phù vừa sáng tinh sương đã thức dậy, dẫn Vãn Nhi ra ngoài hẹn hò, muốn nàng nhìn qua thế kỷ 21. Trải qua hơn một ngàn năm, cái gì cũng rất mới mẻ, Vãn Nhi lại là quỷ hồn, nên không chịu được ánh nắng mặt trời quá chói chang, nên Sư Phù cẩn thận che dù cho nàng. Những người đi đường có chút tò mò, tại sao tiểu tử này lại nói chuyện một mình? Thậm chí có người còn tỏ vẻ thương cảm: "Lớn lên khỏe mạnh đẹp trai, vậy mà thần kinh lại có vấn đề, thật đáng thương."

Sư Phù bình thường không thích ra ngoài, số lần bước chân ra khỏi nhà đếm trên đầu ngón tay. Nhưng lúc này, cái người thích ở nhà như hắn lại vui vẻ đi ra khỏi nhà.

"Y phục này thật đẹp mắt." - Đi ngang qua một tiệm bán quần áo, Vãn Nhi nhìn thấy những bộ đồ được bày trí trong tủ kính.

"Em thích không? Nếu thích, anh tặng em."

"Không, tại sao lại để công tử tiêu xài hoang phí."

"Không tốn tiền, em mặc không được quần áo của con người, nhưng anh có cách giúp em mặc vào."

Là quỷ hồn, Vãn Nhi không thể đụng vào đồ vật của trần gian, nên Sư Phù lấy ra một tờ giấy trắng, hướng về phía tủ kính đọc thầm. Trên tờ giấy liền hiện lên hình vẽ của bộ quần áo, Sư Phụ đốt đi, lập tức quần áo trên người Vãn Nhi thay đổi.

"Công tử, ngươi thật lợi hại."

"Chút lòng thành, nhưng Vãn Nhi em có thể gọi tên anh được không? Cả ngày cứ công tử, công tử khách sáo quá rồi."

"Chàng trai trẻ này, cậu đối với quần áo của tôi thiết kế có ý kiến gì sao?" - Bất ngờ, một người thanh niên trẻ tuổi xuất hiện, ăn mặc rất fashion, cản trở bọn họ nói chuyện. Người thanh niên vừa vặn đi qua, nhìn thấy Sư Phù đứng trước bộ đồ hắn thiết kế, lẩm bẩm nói cái gì đó. hắn tưởng rằng đang đánh giá, nhịn không được lên tiếng hỏi muốn biết Sư Phù có ý kiến gì.

"Đây là do anh thiết kế? Không có ý kiến, bạn gái em rất thích." - Sư Phù cố ý gọi Vãn Nhi là bạn gái mình.

Vãn Nhi vừa nhìn thấy chàng trai xa lạ kia, có chút thất thần. Người này tại sao nhìn rất quen thuộc? Giống như..........

- --------------------

Viễn cảnh trong mơ: câu này đúng nghĩa là từ "Mary Sue" ước mơ những thứ quá xa với sự thực, vì nó quá hoàn hảo.

Hatsune Miku: ai thường nghe và xem Vocaloid thì biết em này nhé:). Một ca sĩ hình tượng anime 3D, rất được yêu thích bên Nhật. Muốn biết thêm chi tiết mời xem google ^^!. Mấy em Vocaloid này lồng tiếng nghe rất dể thương a a a~~~~~.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện