"Ch* chết! Lão nương hôm nay nhất định làm cho ngươi vạn kiếp không thể đầu thai!" - Sư Âm nhìn Sư Phù bị đánh đến thổ huyết, mà tên ngu ngốc đó cũng không thèm dùng linh lực tạo kết giới hộ thân. Nếu không phải quá si mê ma nữ này, sẽ không bị đánh đến nổi như vậy.

Đào Tuyết Ương lập tức chạy đến đỡ Sư Phù đứng dậy, bị đánh đến thổ huyết, chắc đã bị nội thương nghiêm trọng, rất đau. Những người thường không có năng lực vẫn nên núp một bên, đừng vướng chân vướng tay. Lương Ưu Tú đứng nép một bên, Tiểu Khiêu được hắn ôm đã trở lại nguyên hình cô gái mặc đồ ngủ, tay cầm dao chặt thịt. Nói thế nào thì Tiểu Khiêu cũng là quỷ, dù đánh không lại ma nữ ngàn năm, cũng có thể cố gắng bảo vệ bạn bè của Đào Tuyết Ương.

Tiêu Sinh nhìn sự việc xảy ra trước mắt, thật muốn khóc, tự nhiên một ma nữ chạy đến nói hắn là kẻ phụ tình, đòi giết hắn. Một đám người chạy đến cửa hàng, nói muốn tiêu diệt ma nữ, cứ đánh nhau kiểu này, thế nào cửa tiệm cũng tan thành tro.

"Tiệm này quá nhỏ không thể đấu, giỏi thì đi ra ngoài! Đào ngu ngốc, em trông chừng Sư Phù, đừng có để nó lại xông lên làm bao cát thịt người." - Sư Âm nói với Đào Tuyết Ương, Sư Âm rõ ràng rất yêu thương em trai, nhìn đệ đệ gặp chuyện liền rất quan tâm. Đào Tuyết Ương cảm nhận rất rõ vì cả hai tâm ý tương thông.

Sư Âm đang thủ thế, Tiêu Sinh đứng bên cạnh sững sờ nãy giờ liền chạy ra khỏi tiệm. Nhà thiết kế thời trang đẹp trai, phong độ lần đầu tiên nhìn nhếch nhác đến thảm hại. Hắn còn không biết là xảy ra chuyện gì.

Dương Tử Hi cầm Linh Sang tiếp ứng Sư Âm chạy ra ngoài, nàng đang cố ý tranh thủ một chút tình cảm. Trong lòng Dương Tử Hi đã có mấy phần nghĩ rằng ngày hôm nay nhất định không thể bình an trở về, nhưng dù thế nào nàng vẫn thề sống chết bảo vệ Sư Âm.

"Các ngươi chạy mau!" - Dương Tử Hi la lên nói với Đào Tuyết Ương, mặc dù là tình địch nhưng đây là người Sư Âm quan tâm nhất.

"Tiểu Phù, chúng ta tạm rời khỏi đây trước!" - Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú mỗi người chịu một bên, đỡ Sư Phù đi ra theo Sư Âm.

"Dám cản trở ta, vậy thì ta sẽ giết sạch các người rồi đến Lương Tấn Sinh!"

"Giỏi thì thử xem."

Ở lại trong cửa tiệm còn lại bốn người Dương Tử Hi, Phượng Hoàng, Tâm Nhi còn có "con ma" Tiểu Khiêu, đang đứng chặn bốn phía không cho Vãn Nhi chạy ra ngoải. Cũng không phải liều mạng, chỉ muốn kéo dài thời gian, làm liều vào lúc này là điều ngu ngốc.

Tâm Nhi biến thành tiểu báo hướng về phía Vãn Nhi gầm thét, vồ tới cắn "nàng". Vì chuyện Sư Phù đem ma nữ về nhà đã bực mình, bây giờ ma nữ lại tổn tương chủ nhân, không thể tha thứ. Phượng Hoàng bên cạnh toàn thân phát hỏa bắn về phía Vãn Nhi, nhưng lực tấn công của mấy "nàng" lên Vãn Nhi không quá lớn. Vãn Nhi vung mạnh làm Tâm Nhi văng lên tường, rồi liên tiếp đánh tới đến khi Tâm Nhi bị thổ huyết mới ngừng lại, ném tới chỗ Phượng Hoàng. Cùng lúc đó, Tiểu Khiêu ném hai cây dao tới, bị Vãn Nhi đánh bật lại hướng về Dương Tử Hi. May mà Dương Tử Hi nhanh nhẹn dùng Linh Sang cản dao.

Nơi này có bốn "người", nhưng là con người thật sự chỉ có Dương Tử Hi. Hai thức thần bị thương chỉ cần nghĩ ngơi là khỏe mạnh, Tiểu Khiêu là một con ma, Dương Tử Hi là người phàm, nếu bị thương có thể chết.

Phượng Hoàng biến thành Hỏa Phượng Hoàng, bọc lấy người Tâm Nhi rồi cả hai biến mất. Tiểu Khiêu ở lại với Dương Tử Hi, nàng không thể bỏ chạy, làm như vậy thì còn gì nghĩa khí. Tiểu Khiêu mong rằng họ nhanh tìm được nơi tốt, bố trí xong trận, bây giờ cố gắng kéo giờ được phút nào hay phút đó.

"Nếu chuyện này có thể kết thúc mọi người bình an, đem tên trộm kia giao lại cho ta. Ta sẽ không giết hắn, ít nhất phải hành hạ hắn sống không bằng chết."

"Nếu như hôm nay tôi có thể sống tiếp."

Đã dự tính đến tình huống xấu nhất, dù sao làm cảnh sát cũng là nghề nghiệp nguy hiểm. Lần này, có ý nghĩa hơn là bảo vệ người mình yêu mà đánh, nghe cũng không tệ. Trong lòng Dương Tử Hi thật sự rất vui.

"Nếu các người bỏ qua, ta có thể tha một lần. Nhưng hiện tại, đừng trách ta vô tình."

Chỉ còn lại hai người bọn họ, cố gắng liều mạng mà chống đỡ. Dương Tử Hi cả người bị ném thẳng đến một đống đồ ngổn ngang, thổ huyết, đã mất sức chiến đấu. Về phần Tiểu Khiêu, nếu không phải trên lưng được dáng bùa hộ mạng, đã bị đánh hồn phi phách tán. Cho nên nói, cùng là quỷ, nhưng tiểu quỷ đánh với đại quỷ căn bản rất khó sống.

Nhìn Vãn Nhi rời đi, Dương Tử Hi khẩn cầu bọn họ đã kéo dài đủ thời gian, Tiểu Khiêu bay đến kiểm tra thương tích của Dương Tử Hi.

"Này, mặt băng, ngươi chết chưa? Có cần gọi 120 không?" ( xe cứu thương)

"Ngươi quên mình là quỷ à? Gọi ai mà nghe được. Không chết nổi đâu, nghĩ ngơi chút là khỏe."

"Ngươi thật sự không sao? Vậy ta đi tìm Đào Đào, cậu ấy so với ta còn yếu hơn, ta phải bảo vệ cậu ấy."

Dương Tử Hi gật đầu, con ma trên mặt bị rạch, mặc đồ ngủ lập tức biến mất. Dương Tử Hi ho hai tiếng, nhổ ra máu trong miệng, tự mình gọi điện thoại.

"Ca, em bị thương."

Vãn Nhi đi theo khí tức của Tiêu Sinh đuổi theo đến một công viên bỏ hoang, Sư Âm xém chút nữa không thể bố trận vì bị Sư Phù cực lực ngăn cản không cho làm hại Vãn Nhi. Chịu không được, bắt buộc trói Sư Phù lại, Sư Âm không phải muốn tiêu diệt Vãn Nhi, chỉ là đảm bảo mấy người họ không bỏ mạng tại đây. Đại ác quỷ thì quá mạnh, phe ta sức chiến đấu dần dần mất đi sớm sẽ đầu hàng, không giúp thì thôi, lại còn hỗ trợ ma nữ đánh cả đồng đội, cái đồ phá hoại.

Nên cổ nhân đã nói không nên chọc giận phụ nữ, dù chết rồi vẫn oán hận biến thành ác quỷ trở về báo thù. Trải qua cả ngàn năm, ma nữ vẫn một lòng trả thù, lại còn làm tên có linh lực mạnh nhất trong đám si mê.

"Vãn Nhi chạy đi!" - Sư Phù nhìn thấy Vãn Nhi từ xa bay đến, liền la lớn. Tuy rằng không biết trận Sư Âm bày ra có tác dụng hay không, nhưng hắn không muốn nhìn "nàng" chịu đau đớn. Sư Âm nếu nghiêm túc, sẽ dùng đến tuyệt chiêu mạnh nhất.

"Chết tiệt! Đệ câm miệng lại, bây giờ lo lắng cho ma nữ kia, kẻ chết nhanh nhất là chúng ta." - Sư Âm tức giận nhìn Sư Phù, muốn hắn ngậm miệng.

Vãn Nhi vừa nghe, còn cách bọn họ một khoảng xa ngừng lại. Nàng đương nhiên biết bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng chờ nàng, cũng không liều lĩnh xông đến.

"Các ngươi cho rằng mấy pháp trận cỏn con này có thể cản ta!" - Vãn Nhi cũng đâu phải lần đầu cùng thiêu sư đánh nhau, lần trước là do bất cẩn. Lần này, nàng sẽ không để cho cái tên sai người đem nàng phong ấn ngàn năm được chết dể dàng.

Vãn Nhi nhổ bật gốc những cái cây cổ thụ xung quanh, ném tới phía bọn Sư Âm. Pháp trận có thể trói nàng, nhưng không cản được nàng vận dụng ý trí ném đồ vật. Sư Âm đưa tay dùng linh lực lập khiên chắn, không nghĩ vừa cản được một cái, Vãn Nhi lập tức nhổ rất nhiều cây ném tới. Sư Âm chỉ có hai tay, không thể cùng lúc bảo vệ tất cả, mắt thấy một cây rất lớn hướng Đào Tuyết Ương bay tới. Sư Âm cấp tốc đem cái cây đang chặn ném sang một bên, chạy nhanh đến ôm chặt Đào Tuyết Ương.

"Hôn Âm!!! KHÔNG ĐƯỢC.........!!!" - Đào Tuyết Ương hét lên, nhìn Sư Âm đang ôm mình còn chắn trước mặt bảo vệ mình. Cây đại thụ vừa sắp đụng trúng Sư Âm, nghe Đào Tuyết Ương hét lập tức ngừng lại. Sau lưng Sư Âm, vang lên những tiếng ầm ầm rất lớn.

Từng bị quỷ dí, từng bị kéo theo nhảy lầu, Đào Tuyết Ương chưa bao giờ cảm thấy sợ, thậm chí trong lòng còn nghĩ, nếu nàng thật sự chết cũng không thèm uống Canh Mạnh Bà. Nhưng ngay lúc này, Đào Tuyết Ương đã biết được cảm giác sợ, biết sâu trong lòng nàng sợ điều gì, chính là vừa rồi, Đào Tuyết Ương không sợ mình chết, nhưng nàng sợ người yêu bị tổn thương.

Đào Tuyết Ương nắm lấy tay Sư Âm, tay nàng còn đang run rẩy, vừa rồi chỉ cần chậm một chút, bị cái cây kia đụng vào Sư Âm sẽ thế nào đây.

"Hôn Âm, chị là đại ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc. Tại sao lại chắn trước mặt em? Nếu chị bị thương em phải làm sao đây? Em phải làm sao? Em ghét chị, đồ đáng chết, ai cần chị bảo vệ, em có thể tự bảo vệ mình. Ngu ngốc!!" - Đào Tuyết Ương sợ đến khóc thét lên, không làm bất cứ động tác gì, chỉ có thể khóc mãi không ngừng.

"Bị kẻ ngu ngốc như em mắng chị ngốc, rất khó chịu đó. Em là bạn gái của chị, không bảo vệ em thì bảo vệ ai? Lúc nãy thật sự không nghĩ nhiều, nhưng làm em sợ liền bộc phát tiềm năng, không phải em cũng bảo vệ chị sao? Ngu ngốc!" - Sư Âm cười, một tay xoa đầu Đào Tuyết Ương, ở lâu liền bị lây nhiễm, Sư Âm cũng giống Đào Tuyết Ương không thèm để ý đến hoàn cảnh. Bây giờ, rất giống một cặp vợ chồng mới cưới ngọt ngào.

"Là...em làm cây dừng lại?" - Đào Tuyết Ương hồi phục tinh thần ngây ngẩn, lúc nãy nàng chỉ hét một tiếng thôi, những cái cây đang bay đến đều ngừng lại.

"Đúng vậy, bây giờ chúng ta đồng tâm hiệp lực, mượn sức mạnh tự nhiên kéo ma nữ vào trận, em cố gắng kéo dài thời gian giúp chị."

"Là song kiếm hợp bích?" - Đào Tuyết Ương hai mắt sáng rỡ, cùng Sư Âm sánh vai tác chiến, rất oai phong nha. Ai nói Đào Tuyết Ương toàn gây sự, nhân vật chính đến lúc cuối mới xuất hiện không phải sao.

Đào Tuyết Ương vẽ lên lòng bàn tay trái pháp trận lần trước dùng lập khế ước, nàng đọc khẩu quyết Sư Âm dạy dùng để mượn sức mạnh của Đại Tự Nhiên. Đem lòng bàn tay đặt úp xuống mặt đất, ánh sáng từ tay nàng lan rộng ra.

"Xin phép các người, con đang rất cần giúp đỡ, xin cho con mượn sức mạnh!" - Sư Âm nói vạn vật đều có sự sống, Nên Đào Tuyết Ương cũng xem "họ" nhưng con người mà nói chuyện.

Ánh sáng trải khắp bốn phía quanh người Đào Tuyết Ương, dưới đất bắt đầu rung chuyển, như có cái gì sắp chui lên. Lập tức vô số những dây leo chắc khỏe từ lòng đất trồi lên, bay đến muốn trói Vãn Nhi lại. Vãn Nhi liên tục chặt đứt dây leo, nhưng dây càng lúc càng nhiều không thể thoát khỏi, thậm chí còn đang kéo "nàng" vào trận Sư Âm đã vẽ. Vãn Như vừa bị kéo vào pháp trận, đau khổ thét lên, càng dùng hết sức thoát ra đám dây leo đang quấn chặt "nàng".

"Kinh Lôi!" - Sư Âm hô một tiếng, một tia sét đánh thẳng xuống người Vãn Nhi, làm "nàng" bị tổn thương nguyên khí. Sư Âm nhân cơ hội Vãn Nhi mất sức phản kháng, lấy ra một bình nhỏ niệm vài câu thần chú, thu Vãn Nhi vào trong bình.

"Hôn Âm, chúng ta thành công rồi sao? Ơ...khoan đã...tại sao.. em thấy chóng mặt."

"Đào học tỷ!" - Lương Ưu Tú chạy đến đỡ học tỷ.

"Em ấy lần đầu tiên sử dụng đạo thuật, thể lực tiêu hao quá nhiều, ngu ngốc!" - Sư Âm lắc đầu, đón lấy Đào Tuyết Ương trong tay Lương Ưu Tú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện