"Anh nói đi, em hứa không chen vào, không tức giận. Bình tĩnh ngồi nghe anh nói." - Đào Tuyết Ương đi vào phòng Sư Phù, ngồi lên một cái ghế dựa gần bàn. Tay để không cũng chán, thuận tiện cầm mô hình nhỏ bé của Sư Phù lên.
"Có gì chúng ta từ từ nói chuyện, để bé ấy xuống đi."
"Anh nói xong, em để xuống."
"Vậy chờ anh đi WC đã."
Có ai lại chịu ngồi yên khi nghe kể về bạn gái cũ của người yêu mình, Đào Tuyết Ương đúng là hiếm thấy. Tuy Đào Tuyết Ương dễ dãi, nhưng Sư Phù lo lắng sau khi nghe xong, nàng sẽ làm hỏng cô vợ bé nhỏ của mình. Ch* chết! Hàng số lượng có hạn đấy.
Sư Phù liếc mắt nhìn "người vợ bé nhỏ" trong tay Đào Tuyết Ương, bắt đầu kể.
Sư Âm từ nhỏ đã rất lạnh lùng, lại kì lạ. Khi Sư Phù sinh ra, ưu tú hơn Sư Âm thì nàng càng trở nên lập dị hơn. Sư Âm không thích tiếp xúc thân mật với người khác, đối với mọi thứ đều không quan tâm, thích đi một mình về cũng một mình. Sư Âm cho rằng mọi người xung quanh ai cũng ngu ngốc, nên xem thường bọn họ không thích quen biết.
Sư Âm mang thân phận đặc biệt, từ nhỏ đã bắt đầu học tâp đạo thuật. Tính tình Sư Âm lạnh nhạt, nên không hòa đồng với những đứa trẻ cùng trang lứa. Rất nhiều người thấy Sư Âm xinh đẹp, muốn kết giao bạn bè, cũng bị nàng làm cho sợ sau này không dám đến gần. Những người khác thường thấy Sư Âm đôi lúc hành động rất kì quái, điều này Đào Tuyết Ương có thể hiểu, vì nàng có âm dương nhãn. Những người bình thường không thể nhìn thấy thứ họ có thể thấy, tự nhiên sẽ thấy hành vi của họ rất quái đản.
Sư Âm một mình cô độc cho đến cấp ba, nàng gặp được người con gái rất đẹp, rất có khí chất Mạc Hoa Linh.
"Chẳng lẽ em không có khí chất, không đẹp sao?" - Đào Tuyết Ương nhịn không được nói chen vào.
"Không phải em hứa không nói leo sao? Hai người khí chất khác nhau, làm sao so sánh được? Còn đẹp, em đẹp hơn cô ấy được chưa." - Sư Phù quyết định nên nịnh nọt một chút, hình nộm yêu thích của mình đang nằm trong tay em ấy mà.
"Anh nói tiếp đi."
Mạc Hoa Linh, người giống như tên, là một cô gái đẹp rất có khí chất, mái tóc rất dài, nhìn phảng phất nét phụ nữ thời xưa, nhưng cũng rất hiện đại. Cô ấy chính là đại mỹ nhân của toàn trường [Đào Tuyết Ương chắt lưỡi..chặc], còn chuyện hai người làm sao quen biết, là do Mạc Hoa Linh chủ động đến gần Sư Âm.
Sư Âm tức giận, muốn đá văng tên tiểu quỷ làm nàng chút nữa vấp té, lại nghe được sau lưng mình có ai đó đang cười. Sư Âm khó chịu quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái trong sáng thoát tục Mạc Hoa Linh [người nào đó lại chặc..lần hai]. Sư Âm tính cách lạnh lùng, không có kinh nghiệm giao tiếp, càng không vì người đẹp mà quên tự ái của bản thân.
"Cô cười cái gì?" - Sư Âm cảm thấy cô ấy đang cười nhạo mình.
"Xin lỗi, tại mình thấy lúc cậu đá tiểu quỷ nhìn rất buồn cười. Bọn họ chỉ là quỷ Ác Tác Kịch."
"Cô, thấy được?" - Lần đầu tiên có người nói như vậy với Sư Âm.
"Đúng, nhưng cũng không phải là rõ ràng. Mình chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mờ nhạt thôi."
Lần đầu tiên có người nhìn thấy những thứ mắt người thường không thấy. Lần đầu tiên có người nói với Sư Âm những lời này, hơn nữa nhìn Mạc Hoa Linh có vẻ không sợ những thứ này.
Mạc Hoa Linh nhìn thấu sự thắc mắc của Sư Âm, nở nụ cười tiếp tục nói: "Ban ngày nhìn mấy con tiểu quỷ này cũng không đáng sợ lắm. Nhưng buổi tối, đột nhiên nhìn thấy những hình ảnh mờ mờ ảo ảo, sẽ rất đáng sợ. Với lại, nói những chuyện này với người khác, bọn họ sẽ cho mình là quái nhân."
"Đó là do mấy người đó ngu ngốc. Đối với thứ con người không biết, liền định nghĩa bậy bạ." - Mười bảy tuổi, Sư Âm đã ngông cuồng, ngạo mạn. Đối với những suy nghĩ của người bình thường, nàng đều khịt mũi xem thường.
"Nhưng mà Sư Âm nè, học chung với nhau mà cậu không muốn tiếp xúc với người khác, cũng rất khó. Với lại, không có bạn sẽ rất cô đơn."
"Tôi không cần bạn bè, làm sao cô biết tên của tôi." - Sư Âm tuy rằng không thích giao tiếp, nhưng học sinh cùng lớp nàng đều biết. Cô gái này không phải bạn cùng lớp của Sư Âm.
Mạc Hoa Linh bị hỏi, mặt hơi ửng đỏ: "Cái này,...bởi vì mình thấy Sư Âm và mình khá giống nhau. Nên có tìm hiểu đôi chút."
"Ta với cô không giống nhau." - Đột nhiên xuất hiện một cô gái muốn nói chuyện với mình, Sư Âm không hiểu tại sao. Sư Âm không vui vẻ gì, khi người xa lạ nói "chúng ta giống nhau". Phụ nữ là loại sinh vật phiền phức nhất thế gian, đặc biệt là mấy người có tiền, có quyền.
Sư Âm bỏ đi không thèm để ý đến Mạc Hoa Linh. Sắc đẹp của Mạc Hoa Linh khiến người khác muốn quên cũng không quên được, chỉ là Sư Âm không có hứng thú với cô ấy. Sư Âm thích nghiên cứu đạo thuật, nàng luôn lấy Bách Khoa Toàn Thư Huyền Học vẽ mấy thứ bùa chú người thường nhìn không hiểu nổi. Sư Âm có thiên phú bẩm sinh, nhưng linh lực lại thua Sư Phù, nhất định sẽ có ngày nàng đuổi kịp Sư Phù.
Sư Âm tưởng rằng gặp gỡ Mạc Hoa Linh, nói vào ba câu sẽ như người qua đường không quen biết. Sau này, có một chuyện xảy ra, Sư Âm lần nữa chú ý đến cô gái tên Mạc Hoa Linh.
Một học sinh nữ đang ngồi trong lớp tự nhiên hét lên, rồi chạy thẳng ra hành lang lầu bảy, giống như đang muốn nhảy xuống. Những người xung quanh sợ hãi, không ai dám phản ứng, Mạc Hoa Linh chạy tới kéo cô ấy xuống. Nhưng học sinh nữ đó rất mạnh, đánh Mạc Hoa Linh văng sang một bên. Người thường nhìn không thấy, nhưng Sư Âm thấy rất rõ, sau lưng học sinh nữ kia có một oán linh, nó đang lôi kéo cô ấy nhảy lầu.
Rõ ràng không có năng lực lại muốn nhúng tay vào, rõ ràng yếu còn muốn ra gió. Có điều, Sư Âm nhìn thấy Mạc Hoa Linh dù bị học sinh nữ ấy đánh ngã trên đất đến trầy da, nhưng ánh mắt vẫn kiên định liều mạng kéo học sinh nữa kia vào. Sư Âm chướng mắt, nhìn không nổi.
Sư Âm lặng lẽ cầm một lá bùa, khi mọi người không chú ý đến mình, niệm khẩu quyết đánh đuổi oán linh. Học sinh nữ trở lại bình thường, ngồi xuống đất khóc thét lên, cô ấy bị dọa sợ, không hiểu tại sao bản thân lại muốn nhảy lầu. Một đám bạn học vây xung quanh an ủi, Sư Âm lạnh lùng liếc một cái rồi bỏ đi, Mạc Hoa Linh đuổi theo sau.
"Sư Âm, cảm ơn cậu."
"Không có gì phải cảm ơn. Không có năng lực thì đừng lo chuyện bao đồng."
"Nhưng nhìn thấy được, đâu có lý nào bỏ mặc. Sư Âm có năng lực trừ quỷ, nên mới ra tay cứu người không phải sao? Có thiên phú nhưng lại không dùng, không cảm thấy đáng tiếc sao?"
Sư Âm không thể cãi lại, bắt đầu cảm thấy cô gái này không phải loại phụ nữ nhu nhược. Để ý thấy trên tay Mạc Hoa Linh có vết thương do oan quỷ gây ra lúc nãy, Sư Âm không nói gì cầm tay Mạc Hoa Linh nâng lên, dùng bùa trị thương. Vết thương do oán linh gây ra, ít nhiều sẽ đọng lại một chút oán khí, thuốc thang bình thường không giúp được.
"Cảm ơn cậu."
Sư Âm vẫn không nói lời nào, quay người bỏ đi. Mạc Hoa Linh hướng về bóng lưng của Sư Âm nói lớn: "Chúng ta có thể làm bạn không?"
Sư Âm không trả lời, nhưng Mạc Hoa Linh đã tự xem mình là bạn của Sư Âm. Có lẽ vì đã cô đơn quá lâu, Sư Âm muốn thử cái gọi là "bạn bè".
Sư Âm không từ chối sự tiếp cận của Mạc Hoa Linh, đặc biệt sau khi biết Mạc Hoa Linh không phải chỉ có cái vỏ ngoài đẹp đẽ. Hằng năm, học lực đứng đầu lớp là Mạc Hoa Linh, vì trường học đạt được rất nhiều giải thưởng cũng là Mạc Hoa Linh. Là người đẹp, còn rất thông minh, đối xử với mọi người rất hòa nhã, với người lớn thì lịch sự, tôn trọng. Là loại người được thầy yêu, trò mến, mọi người yêu thích, không thể tìm ra khuyết điểm của cô ấy.[Đào Tuyết Ương nghe đoạn này, cặp mắt lườm Sư Phù cả trăm lần.]
Sư Âm chán ghét loại người tầm thường ngu xuẩn. Mạc Hoa Linh quá hoàn hảo, làm cho Sư Âm không thấy phiền, thậm chí còn khen ngợi Mạc Hoa Linh thông minh.
Mỗi ngày Mạc Hoa Linh nhìn thấy Sư Âm sẽ chào hỏi, lúc đầu Sư Âm rất lãnh đạm. Quen biết lâu dài, Sư Âm cũng tự nhiên đáp lại lời chào của Mạc Hoa Linh, thậm chí còn bị cô ấy lôi kéo đi làm đủ thứ chuyện cũng không từ chối. Càng ở lâu bên cạnh Mạc Hoa Linh, Sư Âm chỉ thấy thêm rất nhiều ưu điểm, nấu ăn rất ngon, lại biết làm những món điểm tâm ngọt [có ai đó âm thầm quyết định, ngày mai sẽ đi học nấu ăn]. Sư Âm rất thích bánh quy nướng của Mạc Hoa Linh.
"Thứ bảy, mình có một buổi biểu diễn violong. Cậu có đến nghe không?"
"Nghe không hiểu." - Sư Âm ăn bánh quy, nhìn thấy nét mặt buồn buồn của Mạc Hoa Linh, nói tiếp: "Đi cổ vũ thì có thể."
"Ta biết A Âm rất tốt mà. Quyết định vậy đi, thứ bảy 2h chiều."
Khoảng thời gian đó, hai người xem như là bạn thân, Mạc Hoa Linh thưởng thức năng lực của Sư Âm, Sư Âm thì thưởng thức tài hoa xuất chúng của Mạc Hoa Linh. Hai người ở hai lĩnh vực khác nhau, đều là người ưu tú, bị hấp dẫn bởi tài năng của nhau. Sau buổi biểu diễn violong, Mạc Hoa Linh tỏ tình với Sư Âm, Sư Âm cũng không từ chối.
"Tại sao không từ chối!" - Đào Tuyết Ương lần thứ hai nhịn không được chen miệng vào. Cứ vậy mà bị dụ dỗ sao?
"Là hai bên tình nguyện, tại sao lại từ chối.....em đừng vội kích động. Nói thật lòng, có lẽ khi đó tỷ tỷ cảm thấy cô ấy xứng đáng với mình, hẹn hò với Mạc Hoa Linh cũng sẽ không chịu thiệt thòi. Khi đó, người chịu thừa nhận Sư Âm, cũng chỉ có Mạc Hoa Linh."
"Cho nên, chị ấy không có YÊU Mạc Hoa Linh."
Em ở đâu lụm được cái kết luận đó vậy? Không yêu tại sao còn chấp nhận hẹn hò? Nhưng anh đây sẽ chiếu cố tâm tình của em một chút, lược đi mấy đoạn lãng mạn chướng tai kia. Trong đầu Sư Phù đang âm thầm nói.
"Đừng gấp, chúng ta xem như bỏ đi cái quá trình ân ái, tiếp tục là màn biệt ly. Nói những chỗ quan trọng là được rồi."
"Được, rất được."
Sư Phù biết Đào Tuyết Ương muốn nghe nhất chính là đoạn này. Đâu có ai muốn nghe chuyện ân ái của người mình yêu với bạn gái cũ.
Năm đó, Sư Âm và Mạc Hoa Linh quen nhau, cũng không như những cặp tình nhân khác lúc nào cũng ngọt ngào, không thích lúc kè kè ở cạnh nhau. Bởi vì hai người đều quá lí trí, không thể giống những người con gái đang yêu. Sư Âm nhanh nhẹn hoạt bát, Mạc Hoa Linh là một thục nữ điển hình. So với hiện tại, Sư Âm quen với Đào Tuyết Ương, ngày nào cũng ngọt ngào khác nhiều lắm. Khi đó, thái độ hai người vẫn rất giữ chừng mực.
Nhưng Mạc Hoa Linh không có đủ dũng khí để đối mặt với thứ tình yêu đó. Càng lúc cô ấy càng để ý ánh mắt những người khác, lưu tâm những lời đồn nhãm của mọi người. Mạc Hoa Linh luôn ưu tú, hình tượng của nàng là một người khiến những người khác phải ngưỡng mộ, phải ngước nhìn. Mạc Hoa Linh không muốn chỉ vì một chút tình yêu, mà hủy hoại hình ảnh tốt đẹp của mình. Ngày xưa, con người đối với đồng tính luyến ái không hiểu biết, chỉ cảm thấy nó là thứ tình cảm trái đạo lý.
Vì lý do đó, Mạc Hoa Linh phản bội Sư Âm, cùng người con trai khác hôn nhau, còn cố tình để Sư Âm bắt gặp. Sư Âm cả đời cao ngạo, giống như bị đấm thẳng vào mặt giữa chốn đông người. Mạc Hoa Linh thấy bản thân có thể chấp nhận ở bên đàn ông, vậy không cần tiếp tục cuộc tình với Sư Âm, nàng muốn trở lại là một cô gái bình thường.
"Chính cô là người trêu trọc tôi, bây giờ lại nói rằng cô rất mệt mỏi. Đừng để tôi gặp lại cô, bẩn mắt!" - Sư Âm lạnh lùng bỏ đi, ánh mắt không có gì lưu luyến.
Sau đó, Sư Âm chuyển trường, như nàng đã nói, không muốn nhìn thấy con người phản bội, làm bẩn mắt mình. Sư Âm thật sự có yêu Mạc Hoa Linh, nàng cho rằng suốt cuộc đời mình, chỉ yêu một người. Kết quả, lại bị người mình yêu giáng một đòn chí mạng. Nói không đau lòng là giả, "chỉ có người hi vọng, thì mới biết thế nào là thất vọng."
Ấn chú cầu cứu kia, Sư Âm đã vẽ vào lòng bàn tay của Mạc Hoa Linh, nàng cũng không thu lại. Bởi vì, Sư Âm không muốn nhìn thấy cô ấy thêm lần nào nữa.
"Thật quá đáng, tại sao cô ấy có thể tổn thương Hôn Âm. Hôn Âm lúc nào cũng một mình chịu đựng, nhất định sẽ rất đau." - Đào Tuyết Ương bật khóc. Nghĩ đến hình ảnh khi Sư Âm phát hiện người yêu của mình phản bội, lòng nhói đau. Đào Tuyết Ương biết, Sư Âm sẽ rất khó chịu.
"Có điều, anh rất vui vì tỷ tỷ đã gặp được em. Em đã nắm tay tỷ tỷ, giúp chị ấy biết trên đời này còn rất nhiều thứ tốt đẹp. Thế gian này, không có ai thích hợp với tỷ tỷ hơn em. Em nhìn xem, lúc trước cả ngày tỷ tỷ đều bộ dáng lạnh lùng, bây giờ đã giống một người bình thường."
"Em lập tức đi gặp chị ấy." - Đào Tuyết Ương nói xong, quăng luôn "thứ" đang cầm trong tay, chạy ra khỏi phòng. Hên là Sư Phù nhanh tay, lẹ mắt nhào tới đón lấy. Biết trước như vậy, không thèm tốn nước bọt với em ấy.
Đào Tuyết Ương nước mắt giàn dụa chạy về phòng, phóng thẳng lên giường, quay người Sư Âm lại rồi đè xuống hôn say sưa. Sư Âm bị Đào Tuyết Ương hôn loạn xạ, nắm cổ tay em ấy kéo ra.
"Sư Phù đã nói hết với em?"
"Hôn Âm, chúng ta 'làm' đi."
"Biết hết chuyện xấu của chị, em thấy hứng tình à?" - Sư Âm buồn cười nhìn Đào Tuyết Ương.
"Em ghen, đang ghen." - Đào Tuyết Ương oan ức, miệng méo mó.
"Vậy em có muốn kể một chút về cái người lúc nãy, nói em là vợ chưa cưới của nó. Để chị cùng ngâm giấm với em."
"Ha ha... Cái đó, 'làm' xong rồi nói được không?"
- ----------------------
quỷ Ác Tác Kịch: là quỷ hiền, chỉ thích trêu chọc, hay phá người.
"Có gì chúng ta từ từ nói chuyện, để bé ấy xuống đi."
"Anh nói xong, em để xuống."
"Vậy chờ anh đi WC đã."
Có ai lại chịu ngồi yên khi nghe kể về bạn gái cũ của người yêu mình, Đào Tuyết Ương đúng là hiếm thấy. Tuy Đào Tuyết Ương dễ dãi, nhưng Sư Phù lo lắng sau khi nghe xong, nàng sẽ làm hỏng cô vợ bé nhỏ của mình. Ch* chết! Hàng số lượng có hạn đấy.
Sư Phù liếc mắt nhìn "người vợ bé nhỏ" trong tay Đào Tuyết Ương, bắt đầu kể.
Sư Âm từ nhỏ đã rất lạnh lùng, lại kì lạ. Khi Sư Phù sinh ra, ưu tú hơn Sư Âm thì nàng càng trở nên lập dị hơn. Sư Âm không thích tiếp xúc thân mật với người khác, đối với mọi thứ đều không quan tâm, thích đi một mình về cũng một mình. Sư Âm cho rằng mọi người xung quanh ai cũng ngu ngốc, nên xem thường bọn họ không thích quen biết.
Sư Âm mang thân phận đặc biệt, từ nhỏ đã bắt đầu học tâp đạo thuật. Tính tình Sư Âm lạnh nhạt, nên không hòa đồng với những đứa trẻ cùng trang lứa. Rất nhiều người thấy Sư Âm xinh đẹp, muốn kết giao bạn bè, cũng bị nàng làm cho sợ sau này không dám đến gần. Những người khác thường thấy Sư Âm đôi lúc hành động rất kì quái, điều này Đào Tuyết Ương có thể hiểu, vì nàng có âm dương nhãn. Những người bình thường không thể nhìn thấy thứ họ có thể thấy, tự nhiên sẽ thấy hành vi của họ rất quái đản.
Sư Âm một mình cô độc cho đến cấp ba, nàng gặp được người con gái rất đẹp, rất có khí chất Mạc Hoa Linh.
"Chẳng lẽ em không có khí chất, không đẹp sao?" - Đào Tuyết Ương nhịn không được nói chen vào.
"Không phải em hứa không nói leo sao? Hai người khí chất khác nhau, làm sao so sánh được? Còn đẹp, em đẹp hơn cô ấy được chưa." - Sư Phù quyết định nên nịnh nọt một chút, hình nộm yêu thích của mình đang nằm trong tay em ấy mà.
"Anh nói tiếp đi."
Mạc Hoa Linh, người giống như tên, là một cô gái đẹp rất có khí chất, mái tóc rất dài, nhìn phảng phất nét phụ nữ thời xưa, nhưng cũng rất hiện đại. Cô ấy chính là đại mỹ nhân của toàn trường [Đào Tuyết Ương chắt lưỡi..chặc], còn chuyện hai người làm sao quen biết, là do Mạc Hoa Linh chủ động đến gần Sư Âm.
Sư Âm tức giận, muốn đá văng tên tiểu quỷ làm nàng chút nữa vấp té, lại nghe được sau lưng mình có ai đó đang cười. Sư Âm khó chịu quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái trong sáng thoát tục Mạc Hoa Linh [người nào đó lại chặc..lần hai]. Sư Âm tính cách lạnh lùng, không có kinh nghiệm giao tiếp, càng không vì người đẹp mà quên tự ái của bản thân.
"Cô cười cái gì?" - Sư Âm cảm thấy cô ấy đang cười nhạo mình.
"Xin lỗi, tại mình thấy lúc cậu đá tiểu quỷ nhìn rất buồn cười. Bọn họ chỉ là quỷ Ác Tác Kịch."
"Cô, thấy được?" - Lần đầu tiên có người nói như vậy với Sư Âm.
"Đúng, nhưng cũng không phải là rõ ràng. Mình chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mờ nhạt thôi."
Lần đầu tiên có người nhìn thấy những thứ mắt người thường không thấy. Lần đầu tiên có người nói với Sư Âm những lời này, hơn nữa nhìn Mạc Hoa Linh có vẻ không sợ những thứ này.
Mạc Hoa Linh nhìn thấu sự thắc mắc của Sư Âm, nở nụ cười tiếp tục nói: "Ban ngày nhìn mấy con tiểu quỷ này cũng không đáng sợ lắm. Nhưng buổi tối, đột nhiên nhìn thấy những hình ảnh mờ mờ ảo ảo, sẽ rất đáng sợ. Với lại, nói những chuyện này với người khác, bọn họ sẽ cho mình là quái nhân."
"Đó là do mấy người đó ngu ngốc. Đối với thứ con người không biết, liền định nghĩa bậy bạ." - Mười bảy tuổi, Sư Âm đã ngông cuồng, ngạo mạn. Đối với những suy nghĩ của người bình thường, nàng đều khịt mũi xem thường.
"Nhưng mà Sư Âm nè, học chung với nhau mà cậu không muốn tiếp xúc với người khác, cũng rất khó. Với lại, không có bạn sẽ rất cô đơn."
"Tôi không cần bạn bè, làm sao cô biết tên của tôi." - Sư Âm tuy rằng không thích giao tiếp, nhưng học sinh cùng lớp nàng đều biết. Cô gái này không phải bạn cùng lớp của Sư Âm.
Mạc Hoa Linh bị hỏi, mặt hơi ửng đỏ: "Cái này,...bởi vì mình thấy Sư Âm và mình khá giống nhau. Nên có tìm hiểu đôi chút."
"Ta với cô không giống nhau." - Đột nhiên xuất hiện một cô gái muốn nói chuyện với mình, Sư Âm không hiểu tại sao. Sư Âm không vui vẻ gì, khi người xa lạ nói "chúng ta giống nhau". Phụ nữ là loại sinh vật phiền phức nhất thế gian, đặc biệt là mấy người có tiền, có quyền.
Sư Âm bỏ đi không thèm để ý đến Mạc Hoa Linh. Sắc đẹp của Mạc Hoa Linh khiến người khác muốn quên cũng không quên được, chỉ là Sư Âm không có hứng thú với cô ấy. Sư Âm thích nghiên cứu đạo thuật, nàng luôn lấy Bách Khoa Toàn Thư Huyền Học vẽ mấy thứ bùa chú người thường nhìn không hiểu nổi. Sư Âm có thiên phú bẩm sinh, nhưng linh lực lại thua Sư Phù, nhất định sẽ có ngày nàng đuổi kịp Sư Phù.
Sư Âm tưởng rằng gặp gỡ Mạc Hoa Linh, nói vào ba câu sẽ như người qua đường không quen biết. Sau này, có một chuyện xảy ra, Sư Âm lần nữa chú ý đến cô gái tên Mạc Hoa Linh.
Một học sinh nữ đang ngồi trong lớp tự nhiên hét lên, rồi chạy thẳng ra hành lang lầu bảy, giống như đang muốn nhảy xuống. Những người xung quanh sợ hãi, không ai dám phản ứng, Mạc Hoa Linh chạy tới kéo cô ấy xuống. Nhưng học sinh nữ đó rất mạnh, đánh Mạc Hoa Linh văng sang một bên. Người thường nhìn không thấy, nhưng Sư Âm thấy rất rõ, sau lưng học sinh nữ kia có một oán linh, nó đang lôi kéo cô ấy nhảy lầu.
Rõ ràng không có năng lực lại muốn nhúng tay vào, rõ ràng yếu còn muốn ra gió. Có điều, Sư Âm nhìn thấy Mạc Hoa Linh dù bị học sinh nữ ấy đánh ngã trên đất đến trầy da, nhưng ánh mắt vẫn kiên định liều mạng kéo học sinh nữa kia vào. Sư Âm chướng mắt, nhìn không nổi.
Sư Âm lặng lẽ cầm một lá bùa, khi mọi người không chú ý đến mình, niệm khẩu quyết đánh đuổi oán linh. Học sinh nữ trở lại bình thường, ngồi xuống đất khóc thét lên, cô ấy bị dọa sợ, không hiểu tại sao bản thân lại muốn nhảy lầu. Một đám bạn học vây xung quanh an ủi, Sư Âm lạnh lùng liếc một cái rồi bỏ đi, Mạc Hoa Linh đuổi theo sau.
"Sư Âm, cảm ơn cậu."
"Không có gì phải cảm ơn. Không có năng lực thì đừng lo chuyện bao đồng."
"Nhưng nhìn thấy được, đâu có lý nào bỏ mặc. Sư Âm có năng lực trừ quỷ, nên mới ra tay cứu người không phải sao? Có thiên phú nhưng lại không dùng, không cảm thấy đáng tiếc sao?"
Sư Âm không thể cãi lại, bắt đầu cảm thấy cô gái này không phải loại phụ nữ nhu nhược. Để ý thấy trên tay Mạc Hoa Linh có vết thương do oan quỷ gây ra lúc nãy, Sư Âm không nói gì cầm tay Mạc Hoa Linh nâng lên, dùng bùa trị thương. Vết thương do oán linh gây ra, ít nhiều sẽ đọng lại một chút oán khí, thuốc thang bình thường không giúp được.
"Cảm ơn cậu."
Sư Âm vẫn không nói lời nào, quay người bỏ đi. Mạc Hoa Linh hướng về bóng lưng của Sư Âm nói lớn: "Chúng ta có thể làm bạn không?"
Sư Âm không trả lời, nhưng Mạc Hoa Linh đã tự xem mình là bạn của Sư Âm. Có lẽ vì đã cô đơn quá lâu, Sư Âm muốn thử cái gọi là "bạn bè".
Sư Âm không từ chối sự tiếp cận của Mạc Hoa Linh, đặc biệt sau khi biết Mạc Hoa Linh không phải chỉ có cái vỏ ngoài đẹp đẽ. Hằng năm, học lực đứng đầu lớp là Mạc Hoa Linh, vì trường học đạt được rất nhiều giải thưởng cũng là Mạc Hoa Linh. Là người đẹp, còn rất thông minh, đối xử với mọi người rất hòa nhã, với người lớn thì lịch sự, tôn trọng. Là loại người được thầy yêu, trò mến, mọi người yêu thích, không thể tìm ra khuyết điểm của cô ấy.[Đào Tuyết Ương nghe đoạn này, cặp mắt lườm Sư Phù cả trăm lần.]
Sư Âm chán ghét loại người tầm thường ngu xuẩn. Mạc Hoa Linh quá hoàn hảo, làm cho Sư Âm không thấy phiền, thậm chí còn khen ngợi Mạc Hoa Linh thông minh.
Mỗi ngày Mạc Hoa Linh nhìn thấy Sư Âm sẽ chào hỏi, lúc đầu Sư Âm rất lãnh đạm. Quen biết lâu dài, Sư Âm cũng tự nhiên đáp lại lời chào của Mạc Hoa Linh, thậm chí còn bị cô ấy lôi kéo đi làm đủ thứ chuyện cũng không từ chối. Càng ở lâu bên cạnh Mạc Hoa Linh, Sư Âm chỉ thấy thêm rất nhiều ưu điểm, nấu ăn rất ngon, lại biết làm những món điểm tâm ngọt [có ai đó âm thầm quyết định, ngày mai sẽ đi học nấu ăn]. Sư Âm rất thích bánh quy nướng của Mạc Hoa Linh.
"Thứ bảy, mình có một buổi biểu diễn violong. Cậu có đến nghe không?"
"Nghe không hiểu." - Sư Âm ăn bánh quy, nhìn thấy nét mặt buồn buồn của Mạc Hoa Linh, nói tiếp: "Đi cổ vũ thì có thể."
"Ta biết A Âm rất tốt mà. Quyết định vậy đi, thứ bảy 2h chiều."
Khoảng thời gian đó, hai người xem như là bạn thân, Mạc Hoa Linh thưởng thức năng lực của Sư Âm, Sư Âm thì thưởng thức tài hoa xuất chúng của Mạc Hoa Linh. Hai người ở hai lĩnh vực khác nhau, đều là người ưu tú, bị hấp dẫn bởi tài năng của nhau. Sau buổi biểu diễn violong, Mạc Hoa Linh tỏ tình với Sư Âm, Sư Âm cũng không từ chối.
"Tại sao không từ chối!" - Đào Tuyết Ương lần thứ hai nhịn không được chen miệng vào. Cứ vậy mà bị dụ dỗ sao?
"Là hai bên tình nguyện, tại sao lại từ chối.....em đừng vội kích động. Nói thật lòng, có lẽ khi đó tỷ tỷ cảm thấy cô ấy xứng đáng với mình, hẹn hò với Mạc Hoa Linh cũng sẽ không chịu thiệt thòi. Khi đó, người chịu thừa nhận Sư Âm, cũng chỉ có Mạc Hoa Linh."
"Cho nên, chị ấy không có YÊU Mạc Hoa Linh."
Em ở đâu lụm được cái kết luận đó vậy? Không yêu tại sao còn chấp nhận hẹn hò? Nhưng anh đây sẽ chiếu cố tâm tình của em một chút, lược đi mấy đoạn lãng mạn chướng tai kia. Trong đầu Sư Phù đang âm thầm nói.
"Đừng gấp, chúng ta xem như bỏ đi cái quá trình ân ái, tiếp tục là màn biệt ly. Nói những chỗ quan trọng là được rồi."
"Được, rất được."
Sư Phù biết Đào Tuyết Ương muốn nghe nhất chính là đoạn này. Đâu có ai muốn nghe chuyện ân ái của người mình yêu với bạn gái cũ.
Năm đó, Sư Âm và Mạc Hoa Linh quen nhau, cũng không như những cặp tình nhân khác lúc nào cũng ngọt ngào, không thích lúc kè kè ở cạnh nhau. Bởi vì hai người đều quá lí trí, không thể giống những người con gái đang yêu. Sư Âm nhanh nhẹn hoạt bát, Mạc Hoa Linh là một thục nữ điển hình. So với hiện tại, Sư Âm quen với Đào Tuyết Ương, ngày nào cũng ngọt ngào khác nhiều lắm. Khi đó, thái độ hai người vẫn rất giữ chừng mực.
Nhưng Mạc Hoa Linh không có đủ dũng khí để đối mặt với thứ tình yêu đó. Càng lúc cô ấy càng để ý ánh mắt những người khác, lưu tâm những lời đồn nhãm của mọi người. Mạc Hoa Linh luôn ưu tú, hình tượng của nàng là một người khiến những người khác phải ngưỡng mộ, phải ngước nhìn. Mạc Hoa Linh không muốn chỉ vì một chút tình yêu, mà hủy hoại hình ảnh tốt đẹp của mình. Ngày xưa, con người đối với đồng tính luyến ái không hiểu biết, chỉ cảm thấy nó là thứ tình cảm trái đạo lý.
Vì lý do đó, Mạc Hoa Linh phản bội Sư Âm, cùng người con trai khác hôn nhau, còn cố tình để Sư Âm bắt gặp. Sư Âm cả đời cao ngạo, giống như bị đấm thẳng vào mặt giữa chốn đông người. Mạc Hoa Linh thấy bản thân có thể chấp nhận ở bên đàn ông, vậy không cần tiếp tục cuộc tình với Sư Âm, nàng muốn trở lại là một cô gái bình thường.
"Chính cô là người trêu trọc tôi, bây giờ lại nói rằng cô rất mệt mỏi. Đừng để tôi gặp lại cô, bẩn mắt!" - Sư Âm lạnh lùng bỏ đi, ánh mắt không có gì lưu luyến.
Sau đó, Sư Âm chuyển trường, như nàng đã nói, không muốn nhìn thấy con người phản bội, làm bẩn mắt mình. Sư Âm thật sự có yêu Mạc Hoa Linh, nàng cho rằng suốt cuộc đời mình, chỉ yêu một người. Kết quả, lại bị người mình yêu giáng một đòn chí mạng. Nói không đau lòng là giả, "chỉ có người hi vọng, thì mới biết thế nào là thất vọng."
Ấn chú cầu cứu kia, Sư Âm đã vẽ vào lòng bàn tay của Mạc Hoa Linh, nàng cũng không thu lại. Bởi vì, Sư Âm không muốn nhìn thấy cô ấy thêm lần nào nữa.
"Thật quá đáng, tại sao cô ấy có thể tổn thương Hôn Âm. Hôn Âm lúc nào cũng một mình chịu đựng, nhất định sẽ rất đau." - Đào Tuyết Ương bật khóc. Nghĩ đến hình ảnh khi Sư Âm phát hiện người yêu của mình phản bội, lòng nhói đau. Đào Tuyết Ương biết, Sư Âm sẽ rất khó chịu.
"Có điều, anh rất vui vì tỷ tỷ đã gặp được em. Em đã nắm tay tỷ tỷ, giúp chị ấy biết trên đời này còn rất nhiều thứ tốt đẹp. Thế gian này, không có ai thích hợp với tỷ tỷ hơn em. Em nhìn xem, lúc trước cả ngày tỷ tỷ đều bộ dáng lạnh lùng, bây giờ đã giống một người bình thường."
"Em lập tức đi gặp chị ấy." - Đào Tuyết Ương nói xong, quăng luôn "thứ" đang cầm trong tay, chạy ra khỏi phòng. Hên là Sư Phù nhanh tay, lẹ mắt nhào tới đón lấy. Biết trước như vậy, không thèm tốn nước bọt với em ấy.
Đào Tuyết Ương nước mắt giàn dụa chạy về phòng, phóng thẳng lên giường, quay người Sư Âm lại rồi đè xuống hôn say sưa. Sư Âm bị Đào Tuyết Ương hôn loạn xạ, nắm cổ tay em ấy kéo ra.
"Sư Phù đã nói hết với em?"
"Hôn Âm, chúng ta 'làm' đi."
"Biết hết chuyện xấu của chị, em thấy hứng tình à?" - Sư Âm buồn cười nhìn Đào Tuyết Ương.
"Em ghen, đang ghen." - Đào Tuyết Ương oan ức, miệng méo mó.
"Vậy em có muốn kể một chút về cái người lúc nãy, nói em là vợ chưa cưới của nó. Để chị cùng ngâm giấm với em."
"Ha ha... Cái đó, 'làm' xong rồi nói được không?"
- ----------------------
quỷ Ác Tác Kịch: là quỷ hiền, chỉ thích trêu chọc, hay phá người.
Danh sách chương