"Lỵ Hương đánh nhau với Tiểu Phượng? Cái quái gì xảy ra vậy? Chị đến ngay." - Đào Tuyết Ương cúp điện thoại, cuống cuồng chuẩn bị mở miệng nói với Sư Âm. Tình huống gì xảy ra vậy? Nhưng Đào Tuyết Ương chưa kịp nói, Sư Âm đã chặn trước.
"Em không phải nói muốn đi cứu người yêu cũ của chị sao? Hay là em muốn chạy đi cứu yêu quái 'vợ chưa cưới' của em? Hai người đó, em muốn cứu ai?" - Sư Âm nở nụ cười nhìn Đào Tuyết Ương. Muốn người khác lựa chọn, đây là đòn tâm lý, bởi vì chọn cái gì cũng thấy mình sai. Sư Âm đang chơi xỏ Đào Tuyết Ương.
"Hôn Âm, chị cố ý mà. Thì ra nhiệm vụ của Tiểu Phượng là chuyện này, em biết chị ghen, còn không thừa nhận!"
"Cũng không phải ghen, chỉ là dùng lý trí thảo luận một chút thôi. Em không phải là người tốt sao?"
"Chị đang ghen."
"Chị đang thật lòng muốn hỏi, hai chuyện cùng lúc xảy ra em sẽ..."
"Chị đang ghen."
"Ok! Chị đang ghen, thế nào? Em chọn ai?"
"Cầu xin chị, em hoàn toàn không có tin tức nào về người yêu cũ của chị. Em phải đi giải quyết chuyện của Lỵ Hương và Tiểu Phượng."
"Xác thực, 'vợ chưa cưới' quan trọng."
"Đã bảo không phải 'vợ chưa cưới'."
"Nè, hai người rãnh quá nhỉ. Cứ ở đó tranh cãi đến trời tối à? Em thì đang muốn đi xem Tiểu Tuyết Yêu và Phượng Hoàng đánh nhau. Băng Hỏa đụng nhau, trò hay này làm sao bỏ qua được." - Sư Phù hứng thú bừng bừng, đứng trước cửa chuẩn bị đi.
Thức thần khó dạy Tâm Nhi lại chạy ra, ôm Sư Phù từ phía sau. Hình dạng một con thú cưng to lớn.
"Ơ a, ta cũng muốn đi cổ vũ cho Phượng Hoàng, đánh chết con Tiểu Tuyết Tinh kia."
Đào Tuyết Ương và Sư Âm nhìn nhau, Đào Tuyết Ương đã quyết định, sự tình chưa tới mức không thể cứu vãn, sớm đi ngăn cản. Làm ơn, Phượng Hoàng chuyên gia đánh người, Đào Tuyết Ương không muốn bạn của mình bị thương, mặc dù Phượng Hoàng cũng là bạn của nàng.
Hai người không còn tranh cãi, mà nhanh chóng cầm theo cái gì đó, xỏ giày đi ra khỏi nhà. Sư Phù đã lái xe ra chờ sẵn, hai người chỉ việc mở cửa sau leo lên, xe chạy.
Khách sạn cách nhà Sư Âm không xa, đi xe vài phút là tới. Có điều, mới đi được một đoạn, cảnh tưởng trước mắt đã làm Đào Tuyết Ương bị shock. Cái gì xảy ra phía trước vậy? Mọi thứ xung quanh toàn bộ bị đóng băng, lạ ở chỗ người đi ngang qua thì không thấy, nhưng vô tình bước vào khu vực đó lập tức bị đóng băng.
"Đào họ tỷ, Đào học tỷ, chị tới rồi." - Nhìn thấy bọn họ tới, Lương Ưu Tú chạy đến. Bất ngờ là bên cạnh hắn còn một cô gái mặt đơ.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cậu không bị đóng băng." - Đào Tuyết Ương nhìn thấy cách đó không xa, có hai bóng người một trắng một đỏ. Nàng muốn chạy đến ngăn cản, nhưng nhìn xung quanh sợ mình xông bừa vào cũng sẽ bị đóng băng.
"May là cảnh sát Dương đi ngang cứu em. Nên em mới có thể gọi điện thoại cho chị, em là người vô tội, vô tình đi ngang qua."
"Hai người đó đánh nhau ầm ĩ, làm mất trật tự công cộng. Đương nhiên tôi phải tới đây." - Dương Tử Hi làm nhiệm vụ gần đây, cảm ứng được bước sóng lạ, chạy đến nơi này liền nhìn thấy thức thần của Sư Âm đang đánh nhau. Thuận tiện cứu Lương Ưu Tú vô tội đang bị biến thành kem thịt người. Sau đó, kêu hắn điện thoại gọi mọi người tới.
"Tiểu Phù~~ chúng ta đến gần xem đi. Phường Hoàng đánh thật đẹp a!" - Tâm Nhi háo hức, kéo Sư Phù chạy vào con đường trước mặt. Sư Phù và Tâm Nhi có linh lực nên chẳng hề hấn gì, dù có bão tuyết vẫn vững như bàn thạch.
"Hôn Âm, chị nói Phượng Hoàng ngừng tay đi. Cứ đánh như vậy, hai bên đều bị thương." - Đào Tuyết Ương lo lắng nói. Phượng Hoàng luôn luôn nghe lời Sư Âm, nếu như Sư Âm không kêu chị ấy làm thế, chị ấy sẽ không tự nhiên đánh nhau với Lỵ Hương.
"Bây giờ Phượng Hoàng ngừng tay, sẽ chết không đất chôn thân. Tiểu yêu quái của em đâu có ý định dừng tay."
Nhờ Sư Âm nhắc, Đào Tuyết Ương mới nhớ tính cách của Lỵ Hương. Năm đó, đụng một chút là Lỵ Hương lập tức nổi điên đánh nhau với yêu quái khác. Đằng Nguyên có nói, Lỵ Hương là yêu quái rất khó hàng phục, tính tình tồi tệ cực hạn. Không vui liền dội mưa đá, băng tuyết chẳng thèm quan tâm sống chết của người khác. Lỵ Hương có cảm tình với Đào Tuyết Ương, ai dám ngăn cản nàng nhất định không tha, sẽ không chút lưu tình mà giết chết đối thủ. Tuyết Nữ chính là yêu quái có tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn.
Lỵ Hương đã trở về hình dáng Tuyết Nữ, kimono trắng, guốc gỗ, mái tóc dài bạc trắng tung bay, phía sau lưng Lỵ Hương những trụ băng nhọn hoắc đang bay lơ lửng. Phượng Hoàng một thân đồ đỏ thẳm, tóc ngắn bay bay như những ngọn lửa nhỏ, đôi cánh to lớn sau lưng, chỉ cần cử động là hàng trăm quả cầu lửa bắn ra. Băng Hỏa tương sinh tương khắc, đụng nhau một là hỗ trợ lẫn nhau, hai là chả ai làm được gì ai.
"Yuki là của ta, ai dám ngăn cản ta giết hết." - Không giống cô gái hay nũng nịu khi ở bên Đào Tuyết Ương. Gương mặt Lỵ Hương bây giờ thật lạnh, ánh mắt dữ tợn, nếu nhìn lâu người đối diện chắc sẽ bị đóng băng.
"Chỉ cần là lệnh của chủ nhân, ta nhất định phải hoàn thành. Ta không cho phép ngươi tiếp cận Đào Tuyết Ương." - Không giống Lỵ Hương lạnh như băng, Phượng Hoàng dù thuộc tính lửa nhưng vẫn mang nét mặt cứng đơ. Nàng chưa bao giờ biết "cảm xúc" của con người là thứ gì, dù giận vui buồn cũng không biết biểu hiện.
"Đừng trách ta."
Lỵ Hương hét to, bốn bề gió rét nổi lên, trên trời rơi đầy những hạt tuyết lớn. Một rừng lưỡi dao tuyết sắt nhọn, đang mạnh mẽ rơi xuống, Phượng Hoàng vẩy cánh, những lưỡi dao tan thành nước. Lỵ Hương làm tuyết rơi càng nhanh càng nhiều lưỡi dao được tạo thành, sức ép quá mạnh từ phía trên đè xuống, trong thời gian quá ngắn Phượng Hoàng không chống đỡ nổi. Những bông hoa tuyết mang hình lưỡi dao sắt bén, cắt vào da thịt Phượng Hoàng, máu đỏ hòa với màu đỏ của quần áo, nên nhìn không thể phân biệt.
Phượng Hoàng chỉ là thức thần, dựa vào linh lực của Sư Âm để tồn tại. Đánh nhau với Tuyết Yêu tu luyện một ngàn năm, tất nhiên bất lợi. Từ lúc bắt đầu đánh, cầm cự đến lúc bọn họ đến không phải chuyện dễ.
Lỵ Hương lắc mình, đứng trước mặt Phượng Hoàng. Một tay siết chặt cổ Phượng Hoàng, tay bên kia đang cầm một cây dao băng.
"Tạm biệt!"
"Dừng tay!"
Đào Tuyết Ương hét lớn, cản Lỵ Hương đâm Phượng Hoàng. Sư Âm từ đầu đến cuối không kêu dừng, cũng không thu hồi Phượng Hoàng. Nếu tiếp tục, Lỵ Hương sẽ giết chết Phượng Hoàng. Thật ra, Phượng Hoàng là do Sư Âm tạo thành từ bùa chú, nếu bị giết chết, Sư Âm chỉ cần dùng bùa tạo lại thức thần khác. Tất nhiên, Phượng Hoàng đó sẽ không phải là Phượng Hoàng này.
"Yuki? Ha ha, Yuki~~~" - Lỵ Hương nghe được giọng nói của Đào Tuyết Ương, không thèm đánh nữa. Nàng buông Phượng Hoàng ra, chạy tới chỗ Đào Tuyết Ương. Phượng Hoàng thoát khỏi cái chết trong tích tắc, rơi xuống đất.
Sư Âm dùng linh lực bảo vệ Đào Tuyết Ương, nên nàng không bị đóng băng. Đào Tuyết Ương lập tức chạy vào ngăn cản, nếu chậm một chút mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.
"Ngươi không được tới gần em ấy." - Phượng Hoàng lắc mình, đứng chắn trước mặt Lỵ Hương, không cho cô ấy đến gần Đào Tuyết Ương. Chủ nhân không thích Tuyết Nữ tiếp cận Đào Tuyết Ương, Phượng Hoàng dù có phải bỏ mạng cũng phải ngăn đến cùng. Trừ khi Sư Âm thu hồi mệnh lệnh.
"Ta nói, ngươi đúng là thứ cứng đầu mà. Muốn chết sao!" - Lỵ Hương lại nổi khùng, tại sao cứ ngăn cản nàng.
Lỵ Hương muốn đánh một đòn kết liễu, giết chết kẻ vướng tay vướng chân. Phượng Hoàng đã nghĩ lần này chắc chắn mình sẽ chết, nhưng không ngờ Sư Âm đứng chắn trước mặt nàng. Sư Âm giơ tay tạo kết giới bảo vệ, chặn lại đòn đánh của Lỵ Hương.
"Ta cũng sẽ không cho phép ngươi tổn thương người của ta." - Sư Âm đã nổi giận, nàng thật sự không thích Tuyết Nữ đến gần Đào Tuyết Ương. Với tính tình của Đào Tuyết Ương, em ấy không bao giờ từ chối bạn bè, Sư Âm không thể đứng nhìn hai người cứ gặp nhau là ôm ấp. Sư Âm càng ghét bản thân mình, bởi vì để ý mà trong lòng khó chịu, ghen tuông.
"Các người đánh đủ chưa? Hai bên đều tổn thương em sẽ vui sao? Làm ơn đi, cầu xin mấy chị vì em mà sống với nhau hòa bình một chút. Không thể kết thân, thì cũng đừng hở một chút là đánh nhau." - Đào Tuyết Ương bị kẹp ở giữa rất khó xử. Nàng chỉ có thể đau khổ nhìn Sư Âm, chị ấy ra chiêu này với nàng đúng là ác không chịu nỗi.
"Chỉ cần nó hiểu rõ đạo lý, đừng đeo dính bạn gái của người khác. Chị có thể chịu thiệt, nhịn một chút." - Sư Âm tự mình nhượng bộ trước, sau đó giơ ngón tay điểm lên trán Phượng Hoàng. Những vết thương trên người Phượng Hoàng đã biến mất: "Bắt đầu từ hôm nay, ta cho ngươi tự do. Tuy vẫn là thức thần của ta, nhưng ta cấp cho ngươi được quyền tự do tu hành. Tất cả tùy thuộc vào vận mệnh của ngươi, hãy từ một lá bùa biến thành một Phượng Hoàng chân chính."
"Chủ nhân..." - Phượng Hoàng ngạc nhiên, tròn mắt nhìn chủ nhân của mình. Bất ngờ được tự do, còn có thể tự do tu hành để trưởng thành, lần đầu tiên Phượng Hoàng biết được cảm giác "hài lòng".
"Hả? Hôn Âm, chị không cần Phượng Hoàng nữa sao? Để chị ấy tự mình tu hành có cực khổ lắm không?" - Đào Tuyết Ương vẫn cái đầu ngốc nghếch ấy.
"Em đúng là ngốc. Nếu chị không cho cô ấy tu hành, cô ấy suốt đời chỉ có thể dựa vào linh lực của chị."
"Nè, ta không muốn xem màn tình cảm chủ tớ cảm động của mấy người. Lần này ta đến, nhất định phải đem Yuki đi. Đằng Nguyên đã bói một quẻ cho em ấy, trong vòng vài tháng tới sẽ có chuyện xảy ra, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ta nhất định phải mang em ấy đi." - Lỵ Hương nói rất nghiêm túc.
Lựa chọn lúc này để thực hiện lời ước định, một phần cũng vì quẻ bói của Đằng Nguyên. Kêu Đào Tuyết Ương rời khỏi đây, Lỵ Hương cũng không yên lòng, nàng nhất định phải ở bên cạnh bảo vệ em ấy.
"Người đàn bà của ta, ta tự mình bảo vệ, không cần làm phiền ngươi. Muốn thoát khỏi số mệnh trời định sẵn chỉ là vọng tưởng. Nếu như em ấy sẽ có sinh tử kiếp, ta sẽ cùng em ấy vượt qua." - Sư Âm khẳng định chủ quyền, nhưng vẫn để tâm đến những lời Lỵ Hương nói. Người yêu của mình, tự bản thân Sư Âm sẽ bảo vệ, không cần người khác nhúng tay vào.
"Lỵ Hương, cám ơn chị đã lo lắng cho em. Nhưng em chấp nhận sự an bài của vận mệnh, không muốn cố gắng thay đổi. Em không thể đi theo chị, dù có chuyện nguy hiểm xảy ra, em vẫn ở bên cạnh Hôn Âm."
"Yuki~~~~~!" - Lỵ Hương đau lòng nhìn Đào Tuyết Ương, rồi quay sang trừng mắt với Sư Âm.
"Cái cảnh tình cảm dạt dào lại xảy ra, toàn làm người bên ngoài nhìn ngứa mắt. Một cặp tình nhân ch* chết!"
"Một cặp trời sinh, dù chết vẫn ở bên nhau. Chuyện tình đẹp, ha ha ha!"
Sư Phù và Tâm Nhi, một chủ một thức thần kẻ tung người hứng, còn cùng lúc đeo kính đen. Lên định cư ở Mặt Trăng còn dễ hơn chia rẽ cặp tình nhân Sư Âm và Đào Tuyết Ương.
"Xin hỏi, chuyện riêng đã giải quyết xong chưa? Nếu xong làm ơn khôi phục lại nơi này dùm. Bị mấy người làm tan hoang hết rồi." - Dương Tử Hi cảnh sát nhân dân đau đầu lên tiếng. Người đi đường, vô tình bước vào chỗ này bị đông cứng càng lúc càng nhiều. Mấy người giải quyết đống hỗn độn này trước rồi hẵng tính.
"Em không phải nói muốn đi cứu người yêu cũ của chị sao? Hay là em muốn chạy đi cứu yêu quái 'vợ chưa cưới' của em? Hai người đó, em muốn cứu ai?" - Sư Âm nở nụ cười nhìn Đào Tuyết Ương. Muốn người khác lựa chọn, đây là đòn tâm lý, bởi vì chọn cái gì cũng thấy mình sai. Sư Âm đang chơi xỏ Đào Tuyết Ương.
"Hôn Âm, chị cố ý mà. Thì ra nhiệm vụ của Tiểu Phượng là chuyện này, em biết chị ghen, còn không thừa nhận!"
"Cũng không phải ghen, chỉ là dùng lý trí thảo luận một chút thôi. Em không phải là người tốt sao?"
"Chị đang ghen."
"Chị đang thật lòng muốn hỏi, hai chuyện cùng lúc xảy ra em sẽ..."
"Chị đang ghen."
"Ok! Chị đang ghen, thế nào? Em chọn ai?"
"Cầu xin chị, em hoàn toàn không có tin tức nào về người yêu cũ của chị. Em phải đi giải quyết chuyện của Lỵ Hương và Tiểu Phượng."
"Xác thực, 'vợ chưa cưới' quan trọng."
"Đã bảo không phải 'vợ chưa cưới'."
"Nè, hai người rãnh quá nhỉ. Cứ ở đó tranh cãi đến trời tối à? Em thì đang muốn đi xem Tiểu Tuyết Yêu và Phượng Hoàng đánh nhau. Băng Hỏa đụng nhau, trò hay này làm sao bỏ qua được." - Sư Phù hứng thú bừng bừng, đứng trước cửa chuẩn bị đi.
Thức thần khó dạy Tâm Nhi lại chạy ra, ôm Sư Phù từ phía sau. Hình dạng một con thú cưng to lớn.
"Ơ a, ta cũng muốn đi cổ vũ cho Phượng Hoàng, đánh chết con Tiểu Tuyết Tinh kia."
Đào Tuyết Ương và Sư Âm nhìn nhau, Đào Tuyết Ương đã quyết định, sự tình chưa tới mức không thể cứu vãn, sớm đi ngăn cản. Làm ơn, Phượng Hoàng chuyên gia đánh người, Đào Tuyết Ương không muốn bạn của mình bị thương, mặc dù Phượng Hoàng cũng là bạn của nàng.
Hai người không còn tranh cãi, mà nhanh chóng cầm theo cái gì đó, xỏ giày đi ra khỏi nhà. Sư Phù đã lái xe ra chờ sẵn, hai người chỉ việc mở cửa sau leo lên, xe chạy.
Khách sạn cách nhà Sư Âm không xa, đi xe vài phút là tới. Có điều, mới đi được một đoạn, cảnh tưởng trước mắt đã làm Đào Tuyết Ương bị shock. Cái gì xảy ra phía trước vậy? Mọi thứ xung quanh toàn bộ bị đóng băng, lạ ở chỗ người đi ngang qua thì không thấy, nhưng vô tình bước vào khu vực đó lập tức bị đóng băng.
"Đào họ tỷ, Đào học tỷ, chị tới rồi." - Nhìn thấy bọn họ tới, Lương Ưu Tú chạy đến. Bất ngờ là bên cạnh hắn còn một cô gái mặt đơ.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cậu không bị đóng băng." - Đào Tuyết Ương nhìn thấy cách đó không xa, có hai bóng người một trắng một đỏ. Nàng muốn chạy đến ngăn cản, nhưng nhìn xung quanh sợ mình xông bừa vào cũng sẽ bị đóng băng.
"May là cảnh sát Dương đi ngang cứu em. Nên em mới có thể gọi điện thoại cho chị, em là người vô tội, vô tình đi ngang qua."
"Hai người đó đánh nhau ầm ĩ, làm mất trật tự công cộng. Đương nhiên tôi phải tới đây." - Dương Tử Hi làm nhiệm vụ gần đây, cảm ứng được bước sóng lạ, chạy đến nơi này liền nhìn thấy thức thần của Sư Âm đang đánh nhau. Thuận tiện cứu Lương Ưu Tú vô tội đang bị biến thành kem thịt người. Sau đó, kêu hắn điện thoại gọi mọi người tới.
"Tiểu Phù~~ chúng ta đến gần xem đi. Phường Hoàng đánh thật đẹp a!" - Tâm Nhi háo hức, kéo Sư Phù chạy vào con đường trước mặt. Sư Phù và Tâm Nhi có linh lực nên chẳng hề hấn gì, dù có bão tuyết vẫn vững như bàn thạch.
"Hôn Âm, chị nói Phượng Hoàng ngừng tay đi. Cứ đánh như vậy, hai bên đều bị thương." - Đào Tuyết Ương lo lắng nói. Phượng Hoàng luôn luôn nghe lời Sư Âm, nếu như Sư Âm không kêu chị ấy làm thế, chị ấy sẽ không tự nhiên đánh nhau với Lỵ Hương.
"Bây giờ Phượng Hoàng ngừng tay, sẽ chết không đất chôn thân. Tiểu yêu quái của em đâu có ý định dừng tay."
Nhờ Sư Âm nhắc, Đào Tuyết Ương mới nhớ tính cách của Lỵ Hương. Năm đó, đụng một chút là Lỵ Hương lập tức nổi điên đánh nhau với yêu quái khác. Đằng Nguyên có nói, Lỵ Hương là yêu quái rất khó hàng phục, tính tình tồi tệ cực hạn. Không vui liền dội mưa đá, băng tuyết chẳng thèm quan tâm sống chết của người khác. Lỵ Hương có cảm tình với Đào Tuyết Ương, ai dám ngăn cản nàng nhất định không tha, sẽ không chút lưu tình mà giết chết đối thủ. Tuyết Nữ chính là yêu quái có tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn.
Lỵ Hương đã trở về hình dáng Tuyết Nữ, kimono trắng, guốc gỗ, mái tóc dài bạc trắng tung bay, phía sau lưng Lỵ Hương những trụ băng nhọn hoắc đang bay lơ lửng. Phượng Hoàng một thân đồ đỏ thẳm, tóc ngắn bay bay như những ngọn lửa nhỏ, đôi cánh to lớn sau lưng, chỉ cần cử động là hàng trăm quả cầu lửa bắn ra. Băng Hỏa tương sinh tương khắc, đụng nhau một là hỗ trợ lẫn nhau, hai là chả ai làm được gì ai.
"Yuki là của ta, ai dám ngăn cản ta giết hết." - Không giống cô gái hay nũng nịu khi ở bên Đào Tuyết Ương. Gương mặt Lỵ Hương bây giờ thật lạnh, ánh mắt dữ tợn, nếu nhìn lâu người đối diện chắc sẽ bị đóng băng.
"Chỉ cần là lệnh của chủ nhân, ta nhất định phải hoàn thành. Ta không cho phép ngươi tiếp cận Đào Tuyết Ương." - Không giống Lỵ Hương lạnh như băng, Phượng Hoàng dù thuộc tính lửa nhưng vẫn mang nét mặt cứng đơ. Nàng chưa bao giờ biết "cảm xúc" của con người là thứ gì, dù giận vui buồn cũng không biết biểu hiện.
"Đừng trách ta."
Lỵ Hương hét to, bốn bề gió rét nổi lên, trên trời rơi đầy những hạt tuyết lớn. Một rừng lưỡi dao tuyết sắt nhọn, đang mạnh mẽ rơi xuống, Phượng Hoàng vẩy cánh, những lưỡi dao tan thành nước. Lỵ Hương làm tuyết rơi càng nhanh càng nhiều lưỡi dao được tạo thành, sức ép quá mạnh từ phía trên đè xuống, trong thời gian quá ngắn Phượng Hoàng không chống đỡ nổi. Những bông hoa tuyết mang hình lưỡi dao sắt bén, cắt vào da thịt Phượng Hoàng, máu đỏ hòa với màu đỏ của quần áo, nên nhìn không thể phân biệt.
Phượng Hoàng chỉ là thức thần, dựa vào linh lực của Sư Âm để tồn tại. Đánh nhau với Tuyết Yêu tu luyện một ngàn năm, tất nhiên bất lợi. Từ lúc bắt đầu đánh, cầm cự đến lúc bọn họ đến không phải chuyện dễ.
Lỵ Hương lắc mình, đứng trước mặt Phượng Hoàng. Một tay siết chặt cổ Phượng Hoàng, tay bên kia đang cầm một cây dao băng.
"Tạm biệt!"
"Dừng tay!"
Đào Tuyết Ương hét lớn, cản Lỵ Hương đâm Phượng Hoàng. Sư Âm từ đầu đến cuối không kêu dừng, cũng không thu hồi Phượng Hoàng. Nếu tiếp tục, Lỵ Hương sẽ giết chết Phượng Hoàng. Thật ra, Phượng Hoàng là do Sư Âm tạo thành từ bùa chú, nếu bị giết chết, Sư Âm chỉ cần dùng bùa tạo lại thức thần khác. Tất nhiên, Phượng Hoàng đó sẽ không phải là Phượng Hoàng này.
"Yuki? Ha ha, Yuki~~~" - Lỵ Hương nghe được giọng nói của Đào Tuyết Ương, không thèm đánh nữa. Nàng buông Phượng Hoàng ra, chạy tới chỗ Đào Tuyết Ương. Phượng Hoàng thoát khỏi cái chết trong tích tắc, rơi xuống đất.
Sư Âm dùng linh lực bảo vệ Đào Tuyết Ương, nên nàng không bị đóng băng. Đào Tuyết Ương lập tức chạy vào ngăn cản, nếu chậm một chút mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.
"Ngươi không được tới gần em ấy." - Phượng Hoàng lắc mình, đứng chắn trước mặt Lỵ Hương, không cho cô ấy đến gần Đào Tuyết Ương. Chủ nhân không thích Tuyết Nữ tiếp cận Đào Tuyết Ương, Phượng Hoàng dù có phải bỏ mạng cũng phải ngăn đến cùng. Trừ khi Sư Âm thu hồi mệnh lệnh.
"Ta nói, ngươi đúng là thứ cứng đầu mà. Muốn chết sao!" - Lỵ Hương lại nổi khùng, tại sao cứ ngăn cản nàng.
Lỵ Hương muốn đánh một đòn kết liễu, giết chết kẻ vướng tay vướng chân. Phượng Hoàng đã nghĩ lần này chắc chắn mình sẽ chết, nhưng không ngờ Sư Âm đứng chắn trước mặt nàng. Sư Âm giơ tay tạo kết giới bảo vệ, chặn lại đòn đánh của Lỵ Hương.
"Ta cũng sẽ không cho phép ngươi tổn thương người của ta." - Sư Âm đã nổi giận, nàng thật sự không thích Tuyết Nữ đến gần Đào Tuyết Ương. Với tính tình của Đào Tuyết Ương, em ấy không bao giờ từ chối bạn bè, Sư Âm không thể đứng nhìn hai người cứ gặp nhau là ôm ấp. Sư Âm càng ghét bản thân mình, bởi vì để ý mà trong lòng khó chịu, ghen tuông.
"Các người đánh đủ chưa? Hai bên đều tổn thương em sẽ vui sao? Làm ơn đi, cầu xin mấy chị vì em mà sống với nhau hòa bình một chút. Không thể kết thân, thì cũng đừng hở một chút là đánh nhau." - Đào Tuyết Ương bị kẹp ở giữa rất khó xử. Nàng chỉ có thể đau khổ nhìn Sư Âm, chị ấy ra chiêu này với nàng đúng là ác không chịu nỗi.
"Chỉ cần nó hiểu rõ đạo lý, đừng đeo dính bạn gái của người khác. Chị có thể chịu thiệt, nhịn một chút." - Sư Âm tự mình nhượng bộ trước, sau đó giơ ngón tay điểm lên trán Phượng Hoàng. Những vết thương trên người Phượng Hoàng đã biến mất: "Bắt đầu từ hôm nay, ta cho ngươi tự do. Tuy vẫn là thức thần của ta, nhưng ta cấp cho ngươi được quyền tự do tu hành. Tất cả tùy thuộc vào vận mệnh của ngươi, hãy từ một lá bùa biến thành một Phượng Hoàng chân chính."
"Chủ nhân..." - Phượng Hoàng ngạc nhiên, tròn mắt nhìn chủ nhân của mình. Bất ngờ được tự do, còn có thể tự do tu hành để trưởng thành, lần đầu tiên Phượng Hoàng biết được cảm giác "hài lòng".
"Hả? Hôn Âm, chị không cần Phượng Hoàng nữa sao? Để chị ấy tự mình tu hành có cực khổ lắm không?" - Đào Tuyết Ương vẫn cái đầu ngốc nghếch ấy.
"Em đúng là ngốc. Nếu chị không cho cô ấy tu hành, cô ấy suốt đời chỉ có thể dựa vào linh lực của chị."
"Nè, ta không muốn xem màn tình cảm chủ tớ cảm động của mấy người. Lần này ta đến, nhất định phải đem Yuki đi. Đằng Nguyên đã bói một quẻ cho em ấy, trong vòng vài tháng tới sẽ có chuyện xảy ra, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ta nhất định phải mang em ấy đi." - Lỵ Hương nói rất nghiêm túc.
Lựa chọn lúc này để thực hiện lời ước định, một phần cũng vì quẻ bói của Đằng Nguyên. Kêu Đào Tuyết Ương rời khỏi đây, Lỵ Hương cũng không yên lòng, nàng nhất định phải ở bên cạnh bảo vệ em ấy.
"Người đàn bà của ta, ta tự mình bảo vệ, không cần làm phiền ngươi. Muốn thoát khỏi số mệnh trời định sẵn chỉ là vọng tưởng. Nếu như em ấy sẽ có sinh tử kiếp, ta sẽ cùng em ấy vượt qua." - Sư Âm khẳng định chủ quyền, nhưng vẫn để tâm đến những lời Lỵ Hương nói. Người yêu của mình, tự bản thân Sư Âm sẽ bảo vệ, không cần người khác nhúng tay vào.
"Lỵ Hương, cám ơn chị đã lo lắng cho em. Nhưng em chấp nhận sự an bài của vận mệnh, không muốn cố gắng thay đổi. Em không thể đi theo chị, dù có chuyện nguy hiểm xảy ra, em vẫn ở bên cạnh Hôn Âm."
"Yuki~~~~~!" - Lỵ Hương đau lòng nhìn Đào Tuyết Ương, rồi quay sang trừng mắt với Sư Âm.
"Cái cảnh tình cảm dạt dào lại xảy ra, toàn làm người bên ngoài nhìn ngứa mắt. Một cặp tình nhân ch* chết!"
"Một cặp trời sinh, dù chết vẫn ở bên nhau. Chuyện tình đẹp, ha ha ha!"
Sư Phù và Tâm Nhi, một chủ một thức thần kẻ tung người hứng, còn cùng lúc đeo kính đen. Lên định cư ở Mặt Trăng còn dễ hơn chia rẽ cặp tình nhân Sư Âm và Đào Tuyết Ương.
"Xin hỏi, chuyện riêng đã giải quyết xong chưa? Nếu xong làm ơn khôi phục lại nơi này dùm. Bị mấy người làm tan hoang hết rồi." - Dương Tử Hi cảnh sát nhân dân đau đầu lên tiếng. Người đi đường, vô tình bước vào chỗ này bị đông cứng càng lúc càng nhiều. Mấy người giải quyết đống hỗn độn này trước rồi hẵng tính.
Danh sách chương