Sư Âm đã lên tiếng, không ai dám chen vào. Đào Tuyết Ương rất lo lắng Sư Âm bị thương, nhưng tình hình hiện tại chỉ có thể tin tưởng Sư Âm. Đào Tuyết Ương cũng sợ Sư Âm sẽ đánh tan linh hồn của Mạc Hoa Linh để trả thù. Khi bực mình, mấy con tiểu quỷ nho nhỏ còn bị Sư Âm bắt nạt, huống chi lần này là người đã phản bội chị ấy.

Mạc Hoa Linh đã không còn lý trí, dáng vẻ của nàng như một con thú hoang đang nổi điên. Lo lắng Sư Âm sẽ thua, đúng là làm nhục năng lực của nàng. Những lần đại chiến trước đây, lòng tự trọng của Sư Âm đã bị chà đạp tàn nhẫn, sau này Sư Âm đã rất chăm chỉ khổ luyện thần chú trong Bách Khoa Toàn Thư Huyền Học. Sư Âm không có linh lực cao cường, nhưng nàng có sự nỗ lực hơn người. Nếu lần này bị linh hồn của người yêu cũ đánh bại, Sư Âm thà chết tại đây.

Sau lưng Sư Âm xuất hiện một vùng khí trường rất lớn, xem ra lần này nàng thật sự nghiêm túc, không ai được phép xen vào. Sư Âm không thể để lòng tự trọng của mình bị chà đạp lần nửa, có thể làm Sư Âm đặt hết niềm tin vào người khác, đó là chuyện hiếm thấy. Nhưng niềm tin của Sư Âm, đã bị người mình tin tưởng nhất phản bội, đáng hận, không cam lòng, rất khó chịu.

"Ông sẽ giết chết toàn bộ chúng mày không chừa một ai." - Người chồng kích động nói lớn. Rồi lùi lại đi vào biệt thự, sợi dây đỏ vô hình vẫn đang dính trên người hắn.

Mạc Hoa Linh nhận lệnh, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới chỗ Sư Âm. Trong tay áo của Sư Âm phóng ra hai sợi chỉ đỏ, trói chặt Mạc Hoa Linh. Chỉ đỏ không thể trói Mạc Hoa Linh quá lâu, nhưng cũng đủ thời gian cho Sư Âm thi triển đạo thuật. Mạc Hoa Linh gầm thét, vùng vẩy muốn thoát khỏi những sợi chỉ đỏ. Lúc đó, Sư Âm móc năm lá bùa ra, trên đó vẽ chữ LÔI.

"Không phải chứ, tỷ tỷ dùng đại tuyệt chiêu Ngủ Lôi Oanh Đình! Chúng ta nên trốn xa xa một chút, nếu không sẽ bị ăn đạn lạc." - Sư Phù khoa trương, kéo Tâm Nhi lùi xa vài mét. Lương Ưu Tú là người thường, phản xạ cũng lùi về sau vài bước. Những người còn lại bản lĩnh đầy mình, vẫn đứng tại chỗ quan sát trận đấu.

"Đại tuyệt chiêu! Chị ấy thật sự muốn san bằng cả nơi này sao? Không được!" - Đào Tuyết Ương chuẩn bị chạy đi, bị Sư Phù và Tâm Nhi mỗi người ôm chặt một cánh tay nàng giữ lại.

"Mạc Hoa Linh không phải ác quỷ bình thường. Nếu tỷ tỷ không ra tuyệt chiêu, thì chị ấy sẽ bị giết chết!"

"Lạc - Hưởng - Kinh - Điện - Trận. LÔI! - Sư Âm đọc xong khẩu quyết, xung quang xuất hiện năm luồng sét sáng chói mắt. Năm luồng sét hợp lại thành một, giáng thẳng xuống Mạc Hoa Linh. Mọi người nhìn thấy, ở giữa những tia sáng chói mắt, một tiếng kêu gào thảm thiết, Mạc Hoa Linh bị văng ra sau cả người đập mạnh vào cửa.

Trên trán Đào Tuyết Ương nổi gân xanh, rõ ràng đây là thế trận một người đánh một người bị đánh. Lại còn bị đánh thảm như như vậy, Sư Âm đâu có chỗ nào cần người khác lo lắng.

Mạc Hoa Linh bị đánh văng sang một bên, cửa chính bây giờ không có ai che chắn. Sư Âm cầm một lá bùa, biến thành con dao nhỏ, từ từ đến gần người chồng. Sư Âm đưa dao lên cổ hắn, cắt đứng dây thừng, cái lọ nhỏ xung quanh có quấn chỉ đỏ nhẹ nhàng rơi xuống. Sư Âm quăng cái lọ ra ngoài cho Đào Tuyết Ương đang đứng sau lưng nàng.

"Chụp lấy, giữ cẩn thận."

Sư Âm căn dặn, Đào Tuyết Ương nắm chặt cái lọ trong tay. Mục tiêu thật sự của Sư Âm chính là cái lọ đeo trên cổ hắn, khi cái lọ di chuyển, sợi dây đỏ vô hình phía sau lưng Mạc Hoa Linh cũng đi theo. Quả nhiên, vật mấu chốt chính là cái lọ này.

Không có cái lọ hộ thân, người chồng bắt đầu hoang mang sợ hãi, chuẩn bị chạy trốn. Nhưng Mạc Hoa Linh khôi phục, nổi điên, bay thẳng đến chỗ hắn, móng tay nàng mọc dài ra, bắt đầu xẻo thịt lóc da hắn. Da thịt hắn bị rách toạt, gương mặt bị bóp nát, đến nỗi tròng mắt văng ra ngoài. Mọi người không ai ngăn cản, đây là nhân quả báo ứng, hành hạ người khác đến chết, thì sẽ có hậu quả như vậy.

Giết chết chồng mình xong, Mạc Hoa Linh nhìn thấy Đào Tuyết Ương đang cầm cái lọ, hung hăng nhào tới. Nhưng vừa đến gần Đào Tuyết Ương, thì ngã xuống đất đau đớn thét gào.

Đào Tuyết Ương nhìn thấy, giữa ngực Mạc Hoa Linh đang phát sáng, Sư Âm thì đứng một bên niệm chú. Mọi người không biết Sư Âm đã làm cái gì, chỉ biết Mạc Hoa Linh đang rất đau đớn. Tiếp theo, từ trong người Mạc Hoa Linh, có năm luồng khói đen thoát ra, có lẽ đó chính là linh hồn của năm cô gái bị hại chết. Kẻ thù đã chết, không còn ai giam cầm, bọn họ đã yên tâm đi đầu thai. Mạc Hoa Linh vẫn đang chật vật ôm chặt ngực mình, ánh sáng càng lúc càng chói mắt, oán khí trong cơ thể Mạc Hoa Linh cũng được ép ra ngoài.

Mạc Hoa Linh đã không còn là ác quỷ, nhưng dáng vẻ của nàng khi khôi phục rất nhếch nhác. Trên người nàng vẫn đang mặc bộ váy trắng nhuộm màu đỏ của máu, nét mặt tỏ ra áy náy. Sư Âm đi đến trước mặt Đào Tuyết Ương, cầm cái lọ ném về phía Mạc Hoa Linh.

"A Âm....Không nghĩ rằng còn có thể gặp lại cậu." - Mạc Hoa Linh sững sờ, cầm cái lọ nhỏ trong tay, tâm tình phức tạp nhìn Sư Âm. Nếu không xảy ra chuyện thế này, có lẽ cả đời Mạc Hoa Linh sẽ không bao giờ cầu cứu Sư Âm.

"Tôi cũng không ngờ rằng, 10 năm sau, tôi lại nhìn thấy khuôn mặt kinh tởm của cô lần nữa." - Sư Âm lạnh lùng ác miệng, nàng không thể nào tươi cười với người đã phản bội mình. Đào Tuyết Ương đứng kế bên kéo tay Sư Âm, dù sao người cũng đã chết, đừng hận thù nữa.

"Trong cái bình đó chứa cái gì?" - Đào Tuyết Ương cố gắng chuyển đề tài, bầu không khí ngột ngạt quá mức rồi.

"Đó là đứa con mà tôi chưa kịp sinh ra. Là do tôi có mắt không tròng, đem mình gả cho một tên thú đội lốt người. Không biết nghe người nào xúi bậy, hắn vì tham lam, đã hại chết nhiều người, ngay cả vợ mình, mà hắn cũng không buông tha. Đứa bé chưa được sinh ra, bị hắn đem đi luyện thành tiểu quỷ. Cho nên, tôi mới bị hắn khống chế, cảm ơn cậu đã cứu mình.... A Âm!"

"Cô không xứng đáng gọi tên tôi, bây giờ rãnh rỗi thì nhanh lăn đi đầu thai. Tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy mặt cô." - Sư Âm không còn kiên nhẫn.

"Chị ấy nói đùa thôi, chị ấy đã tha thứ cho chị rồi. Nếu không sẽ không đi đến đây cứu chị, chị ấy hi vọng chị nhanh chóng đi đầu thai, có muột cuộc sống tốt."

"Này, Đào Tuyết Ương, em ngu ngốc à! Đừng nghĩ chị quá mức cao thượng, muốn chị tha thứ? Không có cửa đâu."

"Nhưng rõ ràng chị đến cứu người ta mà."

"Còn không phải do ai đó suốt ngày làm phiền sao."

Hai người không thèm để ý đến cảm nhận của những người xung quanh, cãi nhau rùm beng. Mạc Hoa Linh bật cười, hai người dừng lại nhìn nàng.

"Nhìn thấy cậu sống rất vui vẻ, mình an tâm rồi."

"Cắt__!" - Sư Âm chuyển sang giọng mũi. Đào Tuyết Ương vẫn đang đứng một bên kéo Sư Âm, còn đang lườm Sư Âm nữa chứ.

"Cảm ơn!" - Mạc Hoa Linh nở nụ cười dịu dàng. Thân thể nàng dần dần trong suốt rồi biến mất.

"Cảnh sát ở lại xử lý hậu sự. Phượng Hoàng về nhà nấu cơm tối, Tiểu Phù em lái xe lại đây. Chạy đến tận cái chỗ khỉ ho cò gáy này đúng là phiền." - Sư Âm nữ vương vẫn như thường lệ phân công mọi người, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. "Người ta đẹp, người ta có quyền"..hzai da.

Dùng xe đi về nhà chỉ có Sư Âm, Đào Tuyết Ương và Sư Phù, thức thần cùng Tuyết Yêu có thể "biến" về nhà. Lương Ưu Tú lại bị đày đọa, ở lại dọn dẹp bãi chiến trường với Dương Tử Hi, rồi được chị ấy chở về. Từ khi Đào Tuyết Ương viết tiểu thuyết, cuộc sống của Lương Ưu Tú càng thê thảm hơn. Bởi vì, học tỷ của hắn một chi tiết nhỏ xíu cũng không nhớ được, liền cần trí nhớ siêu phàm của Lương Ưu Tú. Cho nên, Lương học đệ không muốn cũng phải tham gia cung cấp tư liệu cho học tỷ, cảm giác như bị dồi nhét vô ngồi trong máy bay chiến đấu vậy.

"Hôn Âm, em có thắc mắc. Tại sao ngực Mạc Hoa Linh lại phát sáng, rồi mọi chuyện lập tức được giải quyết? Chị dùng đạo thuật với cô ấy lúc nào? Sao em không nhìn thấy." - Đào Tuyết Ương ở trên xe, bắt đầu hỏi dồn dập.

"10 năm trước khi chị vẽ ấn chú cầu cứu, chị cũng khắc Phệ Tâm Chú vào linh hồn của cô ấy. Oán khí trong người cô ấy rất nặng, vừa hay nó với Phệ Tâm chú khắc chế lẫn nhau. Chị đã cố tình hạ chú nguyền rủa, nếu cô ấy đem lòng phản bội sẽ chết không được tử tế." - Sư Âm hạ kính xe, châm một điếu thuốc. Khói thuốc bay phảng phất trước mắt Đào Tuyết Ương, lúc này nàng nhìn thấy khuôn mặt Sư Âm thật mờ ảo.

"Chị lại chơi ăn gian!"

"Đây là chiến lược."

"Nhưng 10 năm trước chị đã cho cô ấy chú cầu cứu, chứng tỏ chị rất quan tâm người ta."

"Em đúng là ngu ngốc, ngốc không thuốc chữa."

Sư Âm nhíu chặt lông mày, kéo cái người đang mơ màng đến gần, hung hăng hôn xuống. Đào Tuyết Ương nghe được mùi thuốc lá nhàn nhạt, hòa lẫn vị đắng chát. Bị nụ hôn mãnh liệt của Sư Âm lảm tan chảy, trong đầu Đào Tuyết Ương không thể nghĩ được chuyện gì khác, ôm lấy cổ Sư Âm tập trung hôn thắm thiết, môi lưỡi quấn chặt vào nhau. Trong xe bắt đầu vang lên những âm thanh hôn nhau ướt át, Sư Phù đang cầm lái cảm giác như bị núi đè. Trời ơi! Làm ơn để ý còn có người khác trong xe chứ, sao không chờ về đến nhà, vào phòng đóng cửa lại muốn làm gì làm.

Sư Âm biết có đệ đệ ở trong xe, nên không làm gì quá đáng, chỉ là muốn dạy dỗ Đào Tuyết Ương một chút, cấm em ấy suy nghĩ lung tung.

"Lúc em ghen nhìn thật dễ thương, nhưng nói chị quan tâm cô ấy, chị không thích! Chị vừa cho ấn chú cầu cứu. vừa nguyền rủa cô ấy, chứng tỏ chị không hoàn toàn tin tưởng cô ấy. Sau này nghĩ lại, lúc đó mình thật ấu trĩ, hạ Phệ Tâm Chú nguyền rủa cô ấy, cứ như là một oán phụ. Không phù hợp với hình tượng của chị."

"Vậy chị có hạ chú nguyền rủa em không?"

"Nói em ngu ngốc thật không sai mà! Em không bao giờ xa chị, tại sao chị phải hạ chú nguyền rủa, ngốc!"

"Hôn Âm ~~~~Oa oa aoa " - Đào Tuyết Ương ôm Sư Âm rồi bật khóc.

"Ai da, cái mặt lúc khóc xấu dã man."

Sư Âm ghét bộ cái bộ dáng mít ướt của Đào Tuyết Ương, còn trây đầy nước mắt nước mũi lên đồ của nàng. Sư Âm cũng không muốn an ủi, bởi vì chính nàng chọc cho người yêu của mình khóc, dễ cảm động vậy sao.

Ngoài mặt thì thế, nhưng trong lòng rất cảm động! Yêu và được yêu, tin tưởng lẫn nhau. Tình cảm của hai người không phải vì "thứ gì đó" trói buộc mà tạo thành, hai người thật sự yêu nhau. Loại tình yêu này không lẫn một chút tạp chất, không nhầm lẫn với những cảm xúc khác. Tình yêu này thuần khiết, khắc sâu vào tận xương tủy, thậm chí chiếm trọn cả linh hồn.

Yêu! Không cần hai người phải thề hẹn thiên trường địa cửu. Yêu! Chính là thỏa mãn khi được nắm tay nhau đi suốt cuộc đời.

"Nếu em cứ khóc, chị tiếp tục hôn em."

"Come on, baby!"

"Cầu xin hai người tha cho em đi!" - Tội nghiệp Sư Phù nhà ta.

- -------------------

Nuôi tiểu quỷ: cách này rất độc ác, đem xác của một đứa trẻ phơi cho khô rồi bỏ vào một cái hũ. Lập bàn thờ cúng, đầu tiên là giết động vật, sau này là giết người để cúng. Nó sẽ phù hộ cho người nuôi nó giàu có, mọi điều như mong muốn, nhưng nếu không cúng nó sẽ quay ngược lại giết chết người đang nuôi. Tương tự như ngải gì đó bên Nhật và Thái Lan, dùng một đống côn trùng bỏ vào hũ chôn xuống đất, qua 1 năm sau đào lên con nào còn sống thì bắt đầu thờ nó. Nhưng cũng như nuôi tiểu quỷ, rất ác vì phải cúng bằng cách giết người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện