"Ai tới nói cho chị biết tại sao con yêu quái này lại xuất hiện ở trong nhà này?" - Sư Âm xoa huyệt thái dương đang giật giật đau nhức, tay còn lại đang chỉ vào con yêu quái ngồi trên ghế salông Lỵ Hương. Sư Âm cảm giác, nếu ngày nào cũng phải nhăn nhó vì tức giận, gương mặt xinh đẹp của nàng sẽ có thêm vài nếp nhăn.
Sư Phù đang ngồi ăn khoai tây chiên, nghe thấy giọng nói tức giận của tỷ tỷ, định rót rén đi lên phòng, thần không biết quỷ không hay.
"Đệ đứng lại đó."
"Là người yêu bé nhỏ của tỷ tỷ xúi bậy em! Em ấy chạy vào phòng em, lấy 'bảo bối' uy hiếp em." - Đệ đệ giơ tay xin thề, mắt muốn trào huyết lệ. Ngàn lỗi vạn lỗi là do người yêu của chị.
"Đệ là cây đuốc chuyên đi đốt nhà người khác. Em ấy không phải người như vậy."
"Tỷ tỷ, chị có phải chị ruột của em không vậy?" - Đệ đệ ấm ức trào nước mắt, đi về phòng tránh xa hai cái người "cuồng Đào Tuyết Ương". Khóa chặt cửa, lập luôn kết giới, xem ai còn có thể ăn hiếp hắn.
Lỵ Hương ngồi trên ghế vòng tay trước ngực, nhàn nhã tự xem mình là quý khách. Chỉ còn thiếu Sư Âm đem trà tiếp đãi thôi.
"Tôi mới không có hứng thú ở trong nhà của cô. Tại vì Yuki ở đây thôi."
"Tôi cũng chả muốn nhìn thấy cô ở trong nhà tôi."
Hai người nhìn nhau, gương súng sẵn sàng, chỉ cần ai đó châm ngòi là có thể đánh nhau thừa sống thiếu chết. Bất ngờ, trong bếp vọng ra tiếng nổ, trong nhà bếp mịt mù khói, Đào Tuyết Ương bị sặc, nước mắt nước mũi tèm lem, được Phượng Hoàng dẫn ra ngoài.
Sư Âm bực mình: "Hai người nấu ăn, hay chế tạo boom mìn vậy? Nhìn giống như sắp đi đánh trận." - Sư Âm nhìn cái nhà bếp tràn ngập khói, không dễ chịu gì cho lắm.
"Chị đến rửa chén còn làm không được, ở đó mỉa mai em." - Đào Tuyết Ương phùng má bất mãn.
Sư Âm trừng mắt nhìn Đào Tuyết Ương. Ô hay! Nha đầu này càng lúc càng to gan, còn dám cãi nhau với mình. Sư Âm nhìn thấy trên tay Đào Tuyết Ương đầy thương tích, dán băng cá nhân chằn chịt, nàng lại đau lòng. Sư Âm không đòi hỏi Đào Tuyết Ương phải biết nấu ăn, không có thiên phú thì đừng mù quáng lao vào.
"Cầu xin em đừng có phá nữa, buông tha cái nhà bếp. Nó còn rất mới đó." - Sư Âm rất chân thành nhìn Đào Tuyết Ương. Chủ yếu là không muốn em ấy tự làm bản thân bị thương, những ngón tay bị thương đã rất tệ rồi. May là lúc nãy nồi áp suất bị nổ tung, không làm Đào Tuyết Ương bị thương.
"Nhưng khi Phượng Hoàng đi rồi, chúng ta lại phải gọi thức ăn bên ngoài." - Đào Tuyết Ương ấm ức nói, trong lòng chua xót. Cũng đâu phải lần đầu ly biệt, nhưng chỉ sợ lần chia tay này là vĩnh viễn không gặp nhau. Tiểu Khiêu đã đi, bây giờ Phượng Hoàng cũng đi, có thể lần sau chính mình cũng sẽ rời đi.
Sư Âm hiểu rất rõ Đào Tuyết Ương đang nghĩ gì, nàng cũng không nói gì thêm. Sư Âm cầm tay Đào Tuyết Ương nói: "Đi thôi!"
Đào Tuyết Ương ngước nhìn Sư Âm tỏ vẻ khó hiểu.
"Đi mua thức ăn."
Đào Tuyết Ương nhìn Sư Âm rồi nở nụ cười thật tươi, khoác cánh tay Sư Âm tung tăng đi ra ngoài mua thức ăn. Trước khi ra khỏi nhà, Sư Âm còn nói Phượng Hoàng và vị khách không mời kia dọn dẹp lại cái nhà bếp. Lỵ Hương tức điên, Sư Âm so với nàng còn bất lịch sự gấp mấy lần. Còn cái kiểu hiểu ngầm nhau, lại ân ái trước mặt, làm Lỵ Hương tức lộn ruột. Thế giới của hai người đó, người ngoài dù một ngón chân cũng không chen vào được, nhìn hai người đó càng lâu càng phát bực, người khác cũng phải phục sát đất.
Lỵ Hương nhìn Sư Âm và Đào Tuyết Ương đi khỏi nhà, lúc bình tĩnh lại thì thấy Phượng Hoàng đang nhìn mình. Lỵ Hương lúng túng, phất tay về phía nhà bếp, cái nồi áp suất bị nổ tung trong nháy mắt đã hoàn toàn lành lặn.
"Không cần cám ơn!" - Lỵ Hương nói nhưng không nhìn Phượng Hoàng.
"Cảm ơn!" - Phượng Hoàng vẫn nói. Không ngờ trong một tích tắc, gương mặt trắng nõn của Lỵ Hương hơi ửng đỏ rồi biến mất.
Đã giữa tháng 11, Đào Tuyết Ương hi vọng Phượng Hoàng có thể ở lại ăn Tết xong rồi đi, Lỵ Hương cũng có cái cớ để ở lại. Thật hiếm thấy khi yêu tinh lại thích con người, tuy rằng duyên đã tận, nhưng có thể ở bên cạnh nhau cũng là một chuyện tốt. Huống chi, chính miệng Lỵ Hương đã nói sẽ dẫn Phượng Hoàng lên Ngọc Tiên Sơn để tu luyện, nên tất nhiên hai người phải cùng đi.
Giáng sinh năm nay có tuyết rơi, đợt tuyết này khá lớn, bên ngoài bị bao trùm bởi một màu trắng xóa của tuyết, tuyết quá dày nên cản trở giao thông nghiêm trọng. Đào Tuyết Ương thì rất vui vẻ trước cửa nhà đấp người tuyết, bởi vì nàng không thấy lạnh.
Sư Âm không muốn chơi cái trò con nít này, nhưng cũng bị kéo ra ngoài, miễn cưỡng đứng ở trên sân. Không biết ai bắt đầu trước, một đám người nắn tuyết ném lẫn nhau, bởi vì Sư Âm đứng chết một chỗ nên bị "ngộ thương" rất nhiều. Biết là do bọn họ cố tình, Sư Âm không thể nhẫn nhịn, nhưng cũng không thể làm mất hình tượng cao quý đuổi ném bọn họ. Cuối cùng quyết định dùng đạo thuật, chiến trận "cầu tuyết" trở nên thật tàn nhẫn.
Từ khi Đào Tuyết Ương quyết định học nữ công gia chánh, liên tiếp xảy ra những ngày kinh thiên động địa. Đào Tuyết Ương từ sáng đến tối, không làm nổ nồi, cháy chảo, thì cắt trúng tay, thương tích đầy mình. Sư Âm chịu không nỗi quyết định sắn tay áo lên cùng Đào Tuyết Ương nấu ăn, mọi thứ vừa gọn gàng, nhanh chóng, mùi vị cũng gọi là "được". Cho nên nói, không có gì Sư Âm không làm được, chỉ tại lười nên không thèm làm. Lần đầu tiên Sư Âm nấu ăn cũng khiến người ta kinh ngạc, thức thần Phượng Hoàng giống chủ nhân là đúng rồi. Thiên sư đại nhân của chúng ta, bây giờ có thêm một công việc rất quang vinh là "chăm sóc dạ dày" của Đào Tuyết Ương. Đôi khi Sư Âm cảm thấy mình bị dắt mũi, nhưng Đào Tuyết Ương vui vẻ thì Sư Âm đã mãn nguyện, không có gì tức giận.
Đây cũng là lần đầu tiên, Sư Âm và Đào Tuyết Ương ăn Tết cũng nhau. Tối 30, mọi người có mặt đầy đủ, anh em Dương Tử Khiêm và Dương Tử Hi cũng đến. Bình thường, hai bên nhìn nhau ngứa mắt, nhưng khi Tết đến ngồi chung bàn ăn cơm chúc mừng năm mới, cũng thấy rất ấm áp. Nói gì thì nói, bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau.
Lúc mọi người chuẩn bị đếm ngược, Đào Tuyết Ương còn gọi điện thoạt liên hành tinh cho Tắc Lỵ Á và An Lâm, bọn họ cũng nhận được điện thoại của Phương Mộc từ Thái Lan gọi về. Phương Mộc nói sang năm sẽ về Trung Quốc một chuyết, còn muốn lại nhà Sư Âm để chúc Tết. Nghe được như vậy, Sư Âm bắt đầu nhăn nhó khó coi, bởi vì nàng không thích tiếp đãi khách khứa. Nhưng người yêu bé nhỏ Đào Tuyết Ương của nàng thì quá nhiệt tình, chỉ hận không thể mời thêm nhiều người nữa.
- -------------- 0 0 0 ----------------
Hai tháng sau, Phượng Hoàng cùng Lỵ Hương chuẩn bị từ biệt, thời gian trôi qua thật nhanh, lúc biệt ly Đào tuyết Ương cũng không khóc sướt mướt. Trước đây, tại vì Tiểu Khiêu nói lời tạm biệt quá bất ngờ, làm Đào Tuyết Ương không phản ứng kịp. Hơn nữa, Sư Âm cũng đã nhiều lần nói với Đào Tuyết Ương rằng, Phượng Hoàng đi rồi cũng sẽ còn gặp lại. Vì thời gian ở Ngọc Tiên Sơn và bên ngoài không giống nhau, người phải chịu khổ là Phượng Hoàng. Còn với Đào Tuyết Ương cùng lắm chỉ là chia tay mấy tháng thôi.
Thời gian chia tay, Sư Âm độ lượng cho phéo Đào Tuyết Ương ôm Lỵ Hương coi như lời tạm biệt. Thừa dịp được voi đòi tiên, ai kia còn lén hôn Đào Tuyết Ương một cái. Cảnh chia tay thâm tình, xém chút nữa là trở thành cảnh khóc tiễn đưa tang.
"Nếu như Yuki gặp phải sinh tử kiếp, bất luận thế nào cô cũng phải báo cho tôi biết." - Lỵ Hương nói câu sau cùng, ánh mắt nghiêm túc. "Sinh tử kiếp" không phải chuyện có thể nói chơi, không qua nỗi chính là chết.
Dù rất ghét chán ghét nhau, nhưng Sư Âm không phản bác, im lặng xem như đồng ý.
Một năm mới lại đến, không thể bởi vì chia ly mà giậm chân tại chỗ, người cũ đi thì người mới tới, chuyện không có gì to tát. Đào Tuyết Ương vẫn yêu đời, lạc quan tiến lên phía trước. Nhưng đôi khi cũng có lúc nhớ lại thấy buồn.
"Xin lỗi, Đào học tỷ! Gần đây gia đình em kéo em vào công ty phụ giúp. Em không thể tranh thủ thời gian đến tìm chị. Xin lỗi ạ!" - Lương học đệ bên đầu dây giọng tràn đầy có lỗi. Kỳ thực, Lương Ưu Tú không cần vì Đào Tuyết Ương mà chấp nhận nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, nên cũng không có lỗi gì.
"Không sao, cậu bận rộn cũng tốt. Chị gần đây cũng không có chạy lung tung, chỉ toàn ở nhà viết tiểu thuyết. Nếu như chị không nhớ chuyện gì, khi điện thoại cậu nhất định phải nghe là được rồi."
"Nhất định ạ! Điện thoại của Đào học tỷ, em nhất định sẽ nghe."
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy, Đào Tuyết Ương xách hai túi toàn đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn đi ra khỏi siêu thị. Mặc dù Sư Âm chịu trách nhiệm làm đầu bếp, nhưng thời gian chị ấy ở nhà không nhiều. Hôm nay, Sư Âm phải ra ngoài làm việc, buổi tối cũng không về ăn cơm. Nhưng Đào Tuyết Ương vẫn phải đi siêu thị một chuyến, mua nguyên liệu để ngày mai hai người cùng nhau làm sủi cảo, thuận tiện mua giúp trạch nam một đống đồ ăn vặt.
Siêu thị cách nhà cũng không xa, nên Đào Tuyết Ương đi bộ trở về nhà. Đi ngang qua dưới chân cầu vượt, nàng nhìn thấy một đôi tình nhân đang ôm ấp dựa sát vào tường, người đàn ông dường như còn hôn hít lên cổ người phụ nữ. Đào Tuyết Ương xem như không thấy nhanh chân rời khỏi, nhưng hình như có cái gì đó kì lạ, người phụ nữ dường như không có chút sức lực nào. Đào Tuyết Ương liếc một chút, đúng lúc người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt hung ác nhìn nàng. Thậm chí người đàn ông còn đang nhe răng, miệng đầy máu, người phụ nữ không còn ai đỡ, cả cơ thể từ từ tuột theo tường ngồi trên đất. Đào Tuyết Ương nhìn thấy rất rõ ràng, trên cổ người phụ nữ máu không ngừng chảy ra.
Ngày hôm nay đúng là xui xẻo! Chỉ là đi ra ngoài mua đồ ăn, lại đụng ngay chuyện này. Điều đầu tiên Đào Tuyết Ương nghĩ đến là "tẩu vi thượng sách". Hiển nhiên, sát nhân làm sao bỏ qua cho người nhìn thấy mình giết người, tốc độ còn nhanh đến đáng sợ. Đào Tuyết Ương vừa mới chạy được hai bước, người đàn ông đã đứng trước mặt nàng.
"Cảnh cáo ngươi không được tới gần, tôi rất lợi hại đó." - Đào Tuyết Ương cất cao giọng, cố lấy khí thế ép người. Giữa đường xá mà còn gặp quỷ, tại sao lúc nãy không chịu mua thêm mấy củ tỏi để phòng thân.
Tất nhiên, người đàn ông không thèm nghe, nhe hàm răng với cái miệng đầy máu nhào tới. Đào Tuyết Ương vội vàng ném hai túi đồ ăn, móc lá bùa ra dán lên trán người đàn ông. Nhưng đây đâu phải là phim cương thi do Lâm Chính Anh thủ vai chính, dán bùa đâu có tác dụng. Bị hố một vố nữa, bùa Sư Âm cho chỉ đối phó tiểu quỷ, còn "người" ở trước mặt hoàn toàn không xài được.
Ý chí cầu sinh của Đào Tuyết Ương vẫn rất mãnh liệt, cố gắng tìm cách chạy thoát. Nàng không tin "sinh tử kiếp" đến sớm như vậy, nói ra làm trò cười cho thiên hạ! Đi ra ngoài mua đồ ăn, rồi vô duyên bị quỷ cắn chết, không có một tý logic nào cả!
Người đàn ông đẩy Đào Tuyết Ương ngã trên đất, rồi hắn đứng trước mặt nàng, há lớn cái miệng đầy máu. Đột nhiên, từ ở đâu một thanh kiếm xuyên thẳng qua ngực người đàn ông, hắn thét lên đau đớn rồi tan thành tro bụi.
Ngồi dưới đất ngước lên, Đào Tuyết Ương nhìn thấy một cô gái nước ngoài, tay cầm kiếm, từ trên xuống dưới y phục toàn một màu đen, chân đi giày boot, mái tóc vàng óc, tròng mắt màu trà. Cô ấy rất đẹp, còn rất cao, nhìn như một Nữ Kỵ Sĩ, vừa nguy hiểm, vừa thần bí. Thanh kiếm được cô ấy thu gọn lại, bỏ vào balo sau lưng.
"Đi nhanh đi!" - Giọng nói vẫn còn mang nặng cách phát âm của người nước ngoài, nhưng người nghe vẫn hiểu. Đào Tuyết Ương vẫn còn đang sững sờ vì được cứu, vài giây sau điện thoại của nàng lập tức reo lên.
Đầu dây bên kia là âm thanh đầy tức giận của Sư Âm: "Đào Tuyết Ương đã xảy ra chuyện gì? Em không phải đang ở nhà sao? Em có nghe thấy chị nói gì không vậy hả? Em đang ở đâu?!!!"
"Ah hả? Xảy ra một chút chuyện, nhưng không sao rồi. Em cũng sắp về đến nhà, may mà có người...." - Đào Tuyết Ương muốn ngẩng đầu tìm cô gái kia, nhưng bây giờ chỉ còn lại nàng và thi thể người phụ nữa nằm dưới chân cầu. Sư Âm ở đầu bên kia muốn nói tiếp nhưng lại thôi, nói Đào Tuyết Ương chờ tại chỗ, nàng sẽ lập tức đến đó.
Nghe được Lỵ Hương truyền đạt quẻ bói, làm Sư Âm lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng. Lúc nãy, chiếc vòng trên cổ tay run lắc, ánh sáng màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, làm Sư Âm muốn rớt tim ra ngoài, chỉ mong Đào Tuyết Ương đừng xảy ra chuyện gì.
- -----------
Lâm Chính Anh: diễn viên chuyên vào vai thiên sư trong loạt phim về đề tài cương thi của TQ. Từ phim lẻ cho đến phim bộ về đề tài này vào những năm 80-90 ông ấy rất nổi tiếng, xem lại vẫn thấy hay cương thi nhưng ko có sợ nhé ^^!
Sư Phù đang ngồi ăn khoai tây chiên, nghe thấy giọng nói tức giận của tỷ tỷ, định rót rén đi lên phòng, thần không biết quỷ không hay.
"Đệ đứng lại đó."
"Là người yêu bé nhỏ của tỷ tỷ xúi bậy em! Em ấy chạy vào phòng em, lấy 'bảo bối' uy hiếp em." - Đệ đệ giơ tay xin thề, mắt muốn trào huyết lệ. Ngàn lỗi vạn lỗi là do người yêu của chị.
"Đệ là cây đuốc chuyên đi đốt nhà người khác. Em ấy không phải người như vậy."
"Tỷ tỷ, chị có phải chị ruột của em không vậy?" - Đệ đệ ấm ức trào nước mắt, đi về phòng tránh xa hai cái người "cuồng Đào Tuyết Ương". Khóa chặt cửa, lập luôn kết giới, xem ai còn có thể ăn hiếp hắn.
Lỵ Hương ngồi trên ghế vòng tay trước ngực, nhàn nhã tự xem mình là quý khách. Chỉ còn thiếu Sư Âm đem trà tiếp đãi thôi.
"Tôi mới không có hứng thú ở trong nhà của cô. Tại vì Yuki ở đây thôi."
"Tôi cũng chả muốn nhìn thấy cô ở trong nhà tôi."
Hai người nhìn nhau, gương súng sẵn sàng, chỉ cần ai đó châm ngòi là có thể đánh nhau thừa sống thiếu chết. Bất ngờ, trong bếp vọng ra tiếng nổ, trong nhà bếp mịt mù khói, Đào Tuyết Ương bị sặc, nước mắt nước mũi tèm lem, được Phượng Hoàng dẫn ra ngoài.
Sư Âm bực mình: "Hai người nấu ăn, hay chế tạo boom mìn vậy? Nhìn giống như sắp đi đánh trận." - Sư Âm nhìn cái nhà bếp tràn ngập khói, không dễ chịu gì cho lắm.
"Chị đến rửa chén còn làm không được, ở đó mỉa mai em." - Đào Tuyết Ương phùng má bất mãn.
Sư Âm trừng mắt nhìn Đào Tuyết Ương. Ô hay! Nha đầu này càng lúc càng to gan, còn dám cãi nhau với mình. Sư Âm nhìn thấy trên tay Đào Tuyết Ương đầy thương tích, dán băng cá nhân chằn chịt, nàng lại đau lòng. Sư Âm không đòi hỏi Đào Tuyết Ương phải biết nấu ăn, không có thiên phú thì đừng mù quáng lao vào.
"Cầu xin em đừng có phá nữa, buông tha cái nhà bếp. Nó còn rất mới đó." - Sư Âm rất chân thành nhìn Đào Tuyết Ương. Chủ yếu là không muốn em ấy tự làm bản thân bị thương, những ngón tay bị thương đã rất tệ rồi. May là lúc nãy nồi áp suất bị nổ tung, không làm Đào Tuyết Ương bị thương.
"Nhưng khi Phượng Hoàng đi rồi, chúng ta lại phải gọi thức ăn bên ngoài." - Đào Tuyết Ương ấm ức nói, trong lòng chua xót. Cũng đâu phải lần đầu ly biệt, nhưng chỉ sợ lần chia tay này là vĩnh viễn không gặp nhau. Tiểu Khiêu đã đi, bây giờ Phượng Hoàng cũng đi, có thể lần sau chính mình cũng sẽ rời đi.
Sư Âm hiểu rất rõ Đào Tuyết Ương đang nghĩ gì, nàng cũng không nói gì thêm. Sư Âm cầm tay Đào Tuyết Ương nói: "Đi thôi!"
Đào Tuyết Ương ngước nhìn Sư Âm tỏ vẻ khó hiểu.
"Đi mua thức ăn."
Đào Tuyết Ương nhìn Sư Âm rồi nở nụ cười thật tươi, khoác cánh tay Sư Âm tung tăng đi ra ngoài mua thức ăn. Trước khi ra khỏi nhà, Sư Âm còn nói Phượng Hoàng và vị khách không mời kia dọn dẹp lại cái nhà bếp. Lỵ Hương tức điên, Sư Âm so với nàng còn bất lịch sự gấp mấy lần. Còn cái kiểu hiểu ngầm nhau, lại ân ái trước mặt, làm Lỵ Hương tức lộn ruột. Thế giới của hai người đó, người ngoài dù một ngón chân cũng không chen vào được, nhìn hai người đó càng lâu càng phát bực, người khác cũng phải phục sát đất.
Lỵ Hương nhìn Sư Âm và Đào Tuyết Ương đi khỏi nhà, lúc bình tĩnh lại thì thấy Phượng Hoàng đang nhìn mình. Lỵ Hương lúng túng, phất tay về phía nhà bếp, cái nồi áp suất bị nổ tung trong nháy mắt đã hoàn toàn lành lặn.
"Không cần cám ơn!" - Lỵ Hương nói nhưng không nhìn Phượng Hoàng.
"Cảm ơn!" - Phượng Hoàng vẫn nói. Không ngờ trong một tích tắc, gương mặt trắng nõn của Lỵ Hương hơi ửng đỏ rồi biến mất.
Đã giữa tháng 11, Đào Tuyết Ương hi vọng Phượng Hoàng có thể ở lại ăn Tết xong rồi đi, Lỵ Hương cũng có cái cớ để ở lại. Thật hiếm thấy khi yêu tinh lại thích con người, tuy rằng duyên đã tận, nhưng có thể ở bên cạnh nhau cũng là một chuyện tốt. Huống chi, chính miệng Lỵ Hương đã nói sẽ dẫn Phượng Hoàng lên Ngọc Tiên Sơn để tu luyện, nên tất nhiên hai người phải cùng đi.
Giáng sinh năm nay có tuyết rơi, đợt tuyết này khá lớn, bên ngoài bị bao trùm bởi một màu trắng xóa của tuyết, tuyết quá dày nên cản trở giao thông nghiêm trọng. Đào Tuyết Ương thì rất vui vẻ trước cửa nhà đấp người tuyết, bởi vì nàng không thấy lạnh.
Sư Âm không muốn chơi cái trò con nít này, nhưng cũng bị kéo ra ngoài, miễn cưỡng đứng ở trên sân. Không biết ai bắt đầu trước, một đám người nắn tuyết ném lẫn nhau, bởi vì Sư Âm đứng chết một chỗ nên bị "ngộ thương" rất nhiều. Biết là do bọn họ cố tình, Sư Âm không thể nhẫn nhịn, nhưng cũng không thể làm mất hình tượng cao quý đuổi ném bọn họ. Cuối cùng quyết định dùng đạo thuật, chiến trận "cầu tuyết" trở nên thật tàn nhẫn.
Từ khi Đào Tuyết Ương quyết định học nữ công gia chánh, liên tiếp xảy ra những ngày kinh thiên động địa. Đào Tuyết Ương từ sáng đến tối, không làm nổ nồi, cháy chảo, thì cắt trúng tay, thương tích đầy mình. Sư Âm chịu không nỗi quyết định sắn tay áo lên cùng Đào Tuyết Ương nấu ăn, mọi thứ vừa gọn gàng, nhanh chóng, mùi vị cũng gọi là "được". Cho nên nói, không có gì Sư Âm không làm được, chỉ tại lười nên không thèm làm. Lần đầu tiên Sư Âm nấu ăn cũng khiến người ta kinh ngạc, thức thần Phượng Hoàng giống chủ nhân là đúng rồi. Thiên sư đại nhân của chúng ta, bây giờ có thêm một công việc rất quang vinh là "chăm sóc dạ dày" của Đào Tuyết Ương. Đôi khi Sư Âm cảm thấy mình bị dắt mũi, nhưng Đào Tuyết Ương vui vẻ thì Sư Âm đã mãn nguyện, không có gì tức giận.
Đây cũng là lần đầu tiên, Sư Âm và Đào Tuyết Ương ăn Tết cũng nhau. Tối 30, mọi người có mặt đầy đủ, anh em Dương Tử Khiêm và Dương Tử Hi cũng đến. Bình thường, hai bên nhìn nhau ngứa mắt, nhưng khi Tết đến ngồi chung bàn ăn cơm chúc mừng năm mới, cũng thấy rất ấm áp. Nói gì thì nói, bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau.
Lúc mọi người chuẩn bị đếm ngược, Đào Tuyết Ương còn gọi điện thoạt liên hành tinh cho Tắc Lỵ Á và An Lâm, bọn họ cũng nhận được điện thoại của Phương Mộc từ Thái Lan gọi về. Phương Mộc nói sang năm sẽ về Trung Quốc một chuyết, còn muốn lại nhà Sư Âm để chúc Tết. Nghe được như vậy, Sư Âm bắt đầu nhăn nhó khó coi, bởi vì nàng không thích tiếp đãi khách khứa. Nhưng người yêu bé nhỏ Đào Tuyết Ương của nàng thì quá nhiệt tình, chỉ hận không thể mời thêm nhiều người nữa.
- -------------- 0 0 0 ----------------
Hai tháng sau, Phượng Hoàng cùng Lỵ Hương chuẩn bị từ biệt, thời gian trôi qua thật nhanh, lúc biệt ly Đào tuyết Ương cũng không khóc sướt mướt. Trước đây, tại vì Tiểu Khiêu nói lời tạm biệt quá bất ngờ, làm Đào Tuyết Ương không phản ứng kịp. Hơn nữa, Sư Âm cũng đã nhiều lần nói với Đào Tuyết Ương rằng, Phượng Hoàng đi rồi cũng sẽ còn gặp lại. Vì thời gian ở Ngọc Tiên Sơn và bên ngoài không giống nhau, người phải chịu khổ là Phượng Hoàng. Còn với Đào Tuyết Ương cùng lắm chỉ là chia tay mấy tháng thôi.
Thời gian chia tay, Sư Âm độ lượng cho phéo Đào Tuyết Ương ôm Lỵ Hương coi như lời tạm biệt. Thừa dịp được voi đòi tiên, ai kia còn lén hôn Đào Tuyết Ương một cái. Cảnh chia tay thâm tình, xém chút nữa là trở thành cảnh khóc tiễn đưa tang.
"Nếu như Yuki gặp phải sinh tử kiếp, bất luận thế nào cô cũng phải báo cho tôi biết." - Lỵ Hương nói câu sau cùng, ánh mắt nghiêm túc. "Sinh tử kiếp" không phải chuyện có thể nói chơi, không qua nỗi chính là chết.
Dù rất ghét chán ghét nhau, nhưng Sư Âm không phản bác, im lặng xem như đồng ý.
Một năm mới lại đến, không thể bởi vì chia ly mà giậm chân tại chỗ, người cũ đi thì người mới tới, chuyện không có gì to tát. Đào Tuyết Ương vẫn yêu đời, lạc quan tiến lên phía trước. Nhưng đôi khi cũng có lúc nhớ lại thấy buồn.
"Xin lỗi, Đào học tỷ! Gần đây gia đình em kéo em vào công ty phụ giúp. Em không thể tranh thủ thời gian đến tìm chị. Xin lỗi ạ!" - Lương học đệ bên đầu dây giọng tràn đầy có lỗi. Kỳ thực, Lương Ưu Tú không cần vì Đào Tuyết Ương mà chấp nhận nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, nên cũng không có lỗi gì.
"Không sao, cậu bận rộn cũng tốt. Chị gần đây cũng không có chạy lung tung, chỉ toàn ở nhà viết tiểu thuyết. Nếu như chị không nhớ chuyện gì, khi điện thoại cậu nhất định phải nghe là được rồi."
"Nhất định ạ! Điện thoại của Đào học tỷ, em nhất định sẽ nghe."
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy, Đào Tuyết Ương xách hai túi toàn đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn đi ra khỏi siêu thị. Mặc dù Sư Âm chịu trách nhiệm làm đầu bếp, nhưng thời gian chị ấy ở nhà không nhiều. Hôm nay, Sư Âm phải ra ngoài làm việc, buổi tối cũng không về ăn cơm. Nhưng Đào Tuyết Ương vẫn phải đi siêu thị một chuyến, mua nguyên liệu để ngày mai hai người cùng nhau làm sủi cảo, thuận tiện mua giúp trạch nam một đống đồ ăn vặt.
Siêu thị cách nhà cũng không xa, nên Đào Tuyết Ương đi bộ trở về nhà. Đi ngang qua dưới chân cầu vượt, nàng nhìn thấy một đôi tình nhân đang ôm ấp dựa sát vào tường, người đàn ông dường như còn hôn hít lên cổ người phụ nữ. Đào Tuyết Ương xem như không thấy nhanh chân rời khỏi, nhưng hình như có cái gì đó kì lạ, người phụ nữ dường như không có chút sức lực nào. Đào Tuyết Ương liếc một chút, đúng lúc người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt hung ác nhìn nàng. Thậm chí người đàn ông còn đang nhe răng, miệng đầy máu, người phụ nữ không còn ai đỡ, cả cơ thể từ từ tuột theo tường ngồi trên đất. Đào Tuyết Ương nhìn thấy rất rõ ràng, trên cổ người phụ nữ máu không ngừng chảy ra.
Ngày hôm nay đúng là xui xẻo! Chỉ là đi ra ngoài mua đồ ăn, lại đụng ngay chuyện này. Điều đầu tiên Đào Tuyết Ương nghĩ đến là "tẩu vi thượng sách". Hiển nhiên, sát nhân làm sao bỏ qua cho người nhìn thấy mình giết người, tốc độ còn nhanh đến đáng sợ. Đào Tuyết Ương vừa mới chạy được hai bước, người đàn ông đã đứng trước mặt nàng.
"Cảnh cáo ngươi không được tới gần, tôi rất lợi hại đó." - Đào Tuyết Ương cất cao giọng, cố lấy khí thế ép người. Giữa đường xá mà còn gặp quỷ, tại sao lúc nãy không chịu mua thêm mấy củ tỏi để phòng thân.
Tất nhiên, người đàn ông không thèm nghe, nhe hàm răng với cái miệng đầy máu nhào tới. Đào Tuyết Ương vội vàng ném hai túi đồ ăn, móc lá bùa ra dán lên trán người đàn ông. Nhưng đây đâu phải là phim cương thi do Lâm Chính Anh thủ vai chính, dán bùa đâu có tác dụng. Bị hố một vố nữa, bùa Sư Âm cho chỉ đối phó tiểu quỷ, còn "người" ở trước mặt hoàn toàn không xài được.
Ý chí cầu sinh của Đào Tuyết Ương vẫn rất mãnh liệt, cố gắng tìm cách chạy thoát. Nàng không tin "sinh tử kiếp" đến sớm như vậy, nói ra làm trò cười cho thiên hạ! Đi ra ngoài mua đồ ăn, rồi vô duyên bị quỷ cắn chết, không có một tý logic nào cả!
Người đàn ông đẩy Đào Tuyết Ương ngã trên đất, rồi hắn đứng trước mặt nàng, há lớn cái miệng đầy máu. Đột nhiên, từ ở đâu một thanh kiếm xuyên thẳng qua ngực người đàn ông, hắn thét lên đau đớn rồi tan thành tro bụi.
Ngồi dưới đất ngước lên, Đào Tuyết Ương nhìn thấy một cô gái nước ngoài, tay cầm kiếm, từ trên xuống dưới y phục toàn một màu đen, chân đi giày boot, mái tóc vàng óc, tròng mắt màu trà. Cô ấy rất đẹp, còn rất cao, nhìn như một Nữ Kỵ Sĩ, vừa nguy hiểm, vừa thần bí. Thanh kiếm được cô ấy thu gọn lại, bỏ vào balo sau lưng.
"Đi nhanh đi!" - Giọng nói vẫn còn mang nặng cách phát âm của người nước ngoài, nhưng người nghe vẫn hiểu. Đào Tuyết Ương vẫn còn đang sững sờ vì được cứu, vài giây sau điện thoại của nàng lập tức reo lên.
Đầu dây bên kia là âm thanh đầy tức giận của Sư Âm: "Đào Tuyết Ương đã xảy ra chuyện gì? Em không phải đang ở nhà sao? Em có nghe thấy chị nói gì không vậy hả? Em đang ở đâu?!!!"
"Ah hả? Xảy ra một chút chuyện, nhưng không sao rồi. Em cũng sắp về đến nhà, may mà có người...." - Đào Tuyết Ương muốn ngẩng đầu tìm cô gái kia, nhưng bây giờ chỉ còn lại nàng và thi thể người phụ nữa nằm dưới chân cầu. Sư Âm ở đầu bên kia muốn nói tiếp nhưng lại thôi, nói Đào Tuyết Ương chờ tại chỗ, nàng sẽ lập tức đến đó.
Nghe được Lỵ Hương truyền đạt quẻ bói, làm Sư Âm lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng. Lúc nãy, chiếc vòng trên cổ tay run lắc, ánh sáng màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, làm Sư Âm muốn rớt tim ra ngoài, chỉ mong Đào Tuyết Ương đừng xảy ra chuyện gì.
- -----------
Lâm Chính Anh: diễn viên chuyên vào vai thiên sư trong loạt phim về đề tài cương thi của TQ. Từ phim lẻ cho đến phim bộ về đề tài này vào những năm 80-90 ông ấy rất nổi tiếng, xem lại vẫn thấy hay cương thi nhưng ko có sợ nhé ^^!
Danh sách chương