Trên bức tường trong phòng bệnh, đột nhiên xuất hiện thêm một cánh cửa. Những người có mặt trong phòng bắt đầu cảnh giác, trên tường vì sao lại xuất hiện thêm một cánh cửa? Cánh cửa mở ra, Laila chuẩn bị rút kiếm trong balo ra. Người vừa bước ra chính là trạch nam, đẹp trai rạng rỡ, cao 1m8, Sư Phù.

"Tiểu Phù, anh tới thăm bệnh không thể đi cửa chính sao?" - Tim ai cũng đập nhanh đến chóng mặt, chỉ lo bọn Vampire lại đến. Ai ngờ, cái người này lại dùng cách đáng sợ như vậy đến thăm bệnh. Nhìn lại thì: "Nơi này có thêm cánh cửa lúc nào vậy? Hả? Sao không thấy nữa?" - Đào Tuyết Ương nổi hứng thú tò mò hỏi.

"Còn không phải vì con Hồ Ly kia sao. Vì trốn hắn, nên đành đem thần chú trong Bách Khoa Toàn Thư Huyền Học của cha ra xài." - Sư Phù giơ ra cuốn Bách Khoa Toàn Thư của nhà họ Sư.

Sư Phù linh lực rất cao, thêm vào học rất nhanh, nên chỉ cần đọc một tý đã làm được. Bản thân Sư Phù thì không thích thứ này, còn bị Sư Âm từ bé đối với hắn rất "căm hận". Hắn không muốn chỉ vì mình, mà những nổ lực của Sư Âm đổ sông đổ biển. Nếu không phải vì gặp con Hồ Tiên kia, Sư Phù tuyệt đối không đụng đến cuốn Bách Khoa Toàn Thư.

Nhìn thấy Sư Âm đang nằm trên giường bệnh, Sư Phù lo lắng đi đến kiểm tra chị của mình. Tỷ tỷ của hắn rất coi trọng hình tượng, những lúc bình thường khi ra ngoài đều chỉnh chu trang phục, xinh đẹp duyên dáng, dính một hạt bụi, chị ấy cũng cau mày khó chịu. Bây giờ, bị thương đến như vậy, nghĩ cũng biết lúc đó khó khăn thế nào. Thậm chí, toàn thân tỷ tỷ có rất nhiều vết thương do thủy tinh cắt rách.

"Anh chỉ đi có mấy ngày, tại sao lại như thế này? Chuyện gì đã xảy ra?" - Sư Phù nhìn thấy trong phòng bệnh, có một cô gái xinh đẹp người nước ngoài, mặc nguyên cây đen, rất tò mò. Nhìn qua cũng biết không phải người bình thường, chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ấy.

"Tối hôm qua, lúc đang ngủ, có một đám Vampire xông vào nhà chúng ta. Vừa bị bất ngờ, với lại cũng không thể tiêu diệt được Vampire. May mắn là Laila đến cứu chúng em. Chị ấy là thợ săn Vampire, đúng lúc có anh ở đây, cùng nghe chị ấy giải thích, tại sao em lại trở thành mục tiêu của Vampire." - Đào Tuyết Ương cũng đang rất không hiểu nỗi, tại sao mình lại thành mục tiêu của Vampire.

Lỵ Hương đã nói Đào Tuyết Ương sẽ xảy ra sinh tử kiếp, lại đột nhiên xuất hiện cả bầy Vampire, chắc đây chính là đại nạn. Trong cuộc đời của mỗi người, sẽ trải qua đại nạn hoặc sẽ có một ít kiếp nạn như tai nạn giao thông. Mạng lớn gặp đại nạn sẽ không chết, ngược lại thì đi chầu Diêm Vương. Từ khi Đào Tuyết Ương sinh ra, cuộc sống của nàng đã không tầm thường, được di truyền mắt Âm Dương, thấy được một "thế giới" khác. Vì thế, kiếp nạn Đào Tuyết Ương trải qua, nhất định cũng không bình thường.

"Lần sau gặp bọn nó, chị nhất định không cho đứa nào đụng đến em." - Sư Âm đã tỉnh lại, nắm chặt tay Đào Tuyết Ương nói. Đào Tuyết Ương thấy Sư Âm đã tỉnh, liền ngồi xuống cái ghế gần cửa sổ nhìn Sư Âm.

"Em không có bị thương, lần sau chị đừng cố gắng thể hiện nữa được không? Bây giờ, người bị thương là chị, người đau lòng là em." - Đào Tuyết Ương méo miệng nói. Sư Âm lúc nào cũng xem nàng như một đóa hoa yếu ớt, cứ muốn đứng ra che chở cho nàng.

"Nếu em bị thương, không lẽ chị không đau lòng sao?"

"Được rồi, Laila tiểu thư. Chị có thể nói cho tôi biết mọi chuyện là sao không? Mặc kệ hai người kia đi." - Sư Phù tự giác quay về hỏi Laila. Chờ hai người kia tình nồng mật ý xong, chắc đám Vampire thứ hai đã kéo đến nơi.

"Vampire chỉ hoạt động chủ yếu bên Châu Âu, chúng sinh hoạt như con người để che giấu thân phận. Tôi cũng chỉ đi săn những con Vampire tàn nhẫn, giết chóc không ngừng. Gần đây, bọn chúng như nhận được tin tức gì đó, toàn bộ đều đi đến Trung Quốc. Tôi đã điều tra được, nữ vương Vampire đã thức tỉnh. Theo lời tiên tri của một Vampire hùng mạnh, chỉ cần hút được máu của cô gái có linh hồn thuần khiết nhất, sẽ sở hữu sức mạnh ngang hàng với Nữ Vương. Mà người được nói đến, chính là Đào tiểu thư." - Là một người nước ngoài, Laila nói một đoạn dài như vậy rất khó khăn. Nhưng ba người nghe rất rõ ràng.

"Vampire có cuộc sống bất tử, giữ mãi tuổi trẻ. Tại sao còn cần đến máu của em?" - Đào Tuyết Ương ôm mặt run run.

"Nhưng Vampire rất dễ bị thợ săn tiêu diệt, còn rất sợ ánh sáng và những thứ làm từ bạc nguyên chất. Có nhược điểm thì không còn gọi là mạnh, còn nữ vương thì khác, cô ấy không sợ những thứ này." - Laila từ lúc gặp đến bây giờ vẫn trong trạng thái rất nghiêm túc, nét mặt tĩnh như nước. Như mấy cô người mẫu đang lên sân khấu.

"Có thể bắt cái tên tiên tri đó đánh một trận không? Đừng có tùy tiện nói, sẽ hại chết người khác. Nếu bọn chúng không mạnh lên, vậy em chết vô ích sao?" - Đào Tuyết Ương tính toán giá trị tánh mạng của mình. Chết đi còn không xài được, đúng là thiệt thòi.

"Làm ơn đi, nếu không hiệu quả, thì bọn nó cũng có một bữa ăn no. Sẽ không bị lỗ." - Sư Phù nói trắng trợn.

"Này, đừng có xem em như thức ăn chứ."

"Với bọn nó em chính là đồ ăn."

"Không thèm nói chuyện với anh nữa."

Đào Tuyết Ương không thể chấp nhận mình tồn tại để làm đồ ăn, trên đời này người có thể "ăn" nàng chỉ có Sư Âm, Đào Tuyết Ương vẻ mặt đáng thương nhìn Sư Âm. Sư Âm cũng biết Đào Tuyết Ương đang nghĩ gì, nhẹ nhàng vuốt tóc em ấy, chờ giải quyết xong mọi chuyện, Sư Âm sẽ "ăn sạch" Đào Tuyết Ương nhai luôn xương.

"Nhưng Vampire quá nhiều, chúng tôi không có kinh nghiệm đối phó với thứ này. Những chỗ đông người, chúng tôi cũng không thể dùng đạo thuật. Không có cách nào giải quyết triệt để sao?" - Sư Âm đặt vấn đề, nàng không có kiên nhẫn nhìn Đào Tuyết Ương vẫn đang nằm trong vùng nguy hiểm. Địch trốn trong tối, không biết khi nào lại có một đám Vampire chạy đến. Nếu phiền phức không thể loại bỏ hoàn toản, bọn họ cũng không thể sống yên.

"Biện pháp chỉ có một, là tìm nữ vương Vampire. Chỉ có cô ấy mới có thể ra lệnh cho những con khác." - Laila đang nói thật, chứ không đùa. Nhưng nói câu này ra, bản thân nàng cũng nghĩ đang diễn hài.

"Không nghe lầm chứ? Đi tìm nữ vương Vampire, vậy em có bị cô ấy cắn chết không? Tìm trùm Vampire đối phó với Vampire, vụ này cả đời cũng không tin nỗi." - Đào Tuyết Ương không phải là không tin vị thợ săn xinh đẹp này, nhưng bảo nàng lấy mạng đi mạo hiểm, sợ là tất nhiên. Nhưng Đào Tuyết Ương cũng rất muốn gặp thử nữ vương Vampire, là trùm chắc sẽ rất ghê gớm.

"Tôi biết cô ấy ở đâu." - Trong bệnh đột nhiên lại có thêm người thứ năm, xuất hiện lúc nào không biết. Chàng trai tóc bạc trắng, đứng tựa vào cừa sổ. Ai đó nhìn thấy mỹ nam, giận sôi máu.

"Oa, Hồ Tiên đại nhân. Ngài đối với tiểu sư rất chân thành nha. Anh đấy đi đâu, ngài cũng tìm tới." - Đào Tuyết Ương lén cười, vỗ vỗ vai Sư Phù. Sư Phù sắc mặt rất khó coi.

"Hồ Tiên đại nhân, nếu ngài rãnh rỗi không có chuyện gì làm, thì đi cứu khổ cứu nạn phàm nhân. Tại sao cứ theo tôi làm gì?" - Sư Phù cảm nhận được da đầu mình tê rần, tại sao làm đàn ông lại có thể đẹp đến vậy? Nếu như Bạch Vũ không nói Sư Phù là nửa kia của hắn, thì Sư Phù có thể thật lòng than thở hắn còn đẹp trai hơn mình. Nhưng tình trạng bây giờ, muốn thưởng thức cũng không có hứng.

"Tôi đã thành tiên, không cần làm việc thiện tích đức, với lại chuyện đó cũng không thuộc quyền quản lý của tôi. Nhưng chuyện của cậu tôi nhất định phải quản, cậu yên tâm, bây giờ tôi chưa có yêu cậu." - Bạch Vũ lạnh nhạt nở nụ cười, quá chói mắt. Vốn là thần tiên, thêm vào nụ cười có thể mê hoặc chúng sinh. May mắn, "chúng sinh" trong phòng không có ai bình thường.

"Tốt nhất là đừng bao giờ yêu tôi." - Sư Phù thầm cảm tạ trời đất.

"Nếu như Hồ Tiên đại nhân có thể giúp chúng tôi. Tôi sẽ đem Sư Phù gả cho ngài." - Sư Âm lựa chọn giữa em ruột vả người yêu, sau đó dứt khoát quyết định. Đương nhiên là rất nghiêm túc.

"Tỷ tỷ, chị không xem xét cảm nhận người trong cuộc sao? Lão cha chết tiệt có thể đánh chết em đó!" - Sư Phù muốn nói lên sự tồn tại của chính mình, tại sao khi có chuyện đều đẩy hắn ra chịu trận? Tỷ tỷ của hắn là trùm của đám ma nữ.

"Sư tiểu thư, không cần khách sáo, cứ gọi tôi là Bạch Vũ. Tôi biết nữ vương Vampire ở đâu, vì cô ấy là bạn cũ của tôi."

Nữ vương Vampire bất lão bất tử, rất giống với Hồ Tiên. Không già, không chết, sinh hoạt giống như con người. Nhìn những người khác từ từ già đi, rồi qua đời, còn bản thân vẫn trước sau như một, cô độc suốt thời gian dài. Cái cảm giác cô độc đó bọn họ có thể tạm thời quên đi, rồi ngồi lại với nhau như bạn bè để cùng nhau than thở.

"Thì ra, cô ấy với ngài có quan hệ rất tốt. Vậy có thể xin cô ấy bảo vệ tôi không bị những Vampire khác mần thịt không?" - Mắt Đào Tuyết Ương sáng lên, thì ra bạn của nữ vương Vampire đứng cùng phe với mình. Nàng không hổ danh là vô địch da mặt dày, thuận tiện nhờ vả còn có thể nhìn một chút, xem nữ vương Vampire ra sao. Nghĩ đến đó Đào Tuyết Ương lập tức vui vẻ, Hồ Tiên đại nhân đã xuất hiện, không dùng thật phí.

"Nơi này còn có thợ săn Vampire." - Sư Phù tốt bụng nhắc nhở.

"Nữ vương Vampire rất khó diệt." - Laila lên tiếng, chỉ cần cô ấy không trắng trợn tấn công con người, nàng không cần thiết liều mạng đánh với cô ấy.

Hơn nữa, nữ vương Vampire sẽ có một khoảng thời gian ngủ rất dài. Trò chơi giết chóc, nàng đã không còn hứng thú. Nếu là mấy trăm năm trước, nàng là hiện thân của ác quỷ, toàn thân nhuốm đầy máu.

Đã có cách, mọi người quyết định bắt đầu hành động. Dù Sư Âm lớn tiếng nói rằng mình không có chuyện gì, nhưng cử động nhẹ vết thương sẽ đau nhức. Bạch Vũ dùng phép chữa lành vết thương cho Sư Âm, xem như làm một chuyện tốt.

Mọi người dự định lập tức rời khỏi bệnh viện, đi tìm nữ vương Vampire. Còn là ban ngày, không dễ đụng phải Vampire. Dù đang là dịp tốt để bọn nó tăng cường sức mạnh, có rất nhiều cách không bị ánh sáng chiếu trực tiếp, nhưng rất ít Vampire tình nguyện đứng dưới trời nắng. Quan trọng là bọn nó không muốn bại lộ thân phận giữa loài người, cho nên ban ngày sẽ không có Vampire tấn công họ.

"Chờ em chút, em muốn đi WC." - Đi tới sảnh bệnh viện, chuẩn bị bước ra cửa, Đào Tuyết Ương đột nhiên nói. Người có "ba gấp", đây là chuyện rất khó nhịn.

"Chị đi với em."

"Ai da, chỉ là đi WC thôi mà. Em về liền" - Đào Tuyết Ương thấy Sư Âm căng thẳng quá rồi. Nở nụ cười, rồi lập tức hướng WC chạy đi.

Nhưng sự thật chứng minh, nếu đã xui xẻo thì đi WC cũng có thể chết.

Đào Tuyết Ương vừa ra khỏi phòng riêng trong WC, có một cô gái xinh đẹp, làn da trắng nõn, đứng trước mặt nàng, nhưng có chút kì lạ. Cô gái nở nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh. Đào Tuyết Ương va chạm đã nhiều, theo bản năng lập tức lùi vào trong đóng cửa lại. Nhưng cô gái đã nhanh hơn một bước, chặn cửa, bàn tay với những móng tay dài đang hướng về Đào Tuyết Ương vuốt ve.

"Hôn Âm! Cứu mạng!!!"

"A__" - Cô gái làn da trắng nõn, đau đớn thét lên rồi trở thành một làn khói biến mất. Đứng trước mặt Đào Tuyết Ương là thiên sư đại nhân xinh đẹp.

"Đi WC cũng có chuyện, đúng là không thể rời mắt khỏi em. Laila cho cây dao nhỏ này xài cũng được quá chứ." - Sư Âm ngắm nghía cây dao được chế tạo tinh tế, sẵn tiện dùng cán dao gõ đầu Đào Tuyết Ương một cái.

Xem ra bọn họ phải nhanh chóng tìm tới nữ vương Vampire. Bởi vì Vampire không khác gì người bình thường, khó lòng phân biệt.

- --------------

Mình chỉnh sửa lại một tý ^^!

Chân thành cám ơn những bạn đã giúp đỡ góp ý cho mình, cám ơn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện