Thấy đám quỷ kia đã chết toàn bộ, Tô Dập hít sâu một hơi, thân thể mềm nhũn ngã vào lòng Nghệ Tu.

"Tiểu Dập, Tiểu Dập! Em sao rồi?" Nghệ Tu vội vàng đỡ thân thể xụi lơ của cậu, còn nâng mặt cậu lo lắng kiểm tra cặp mắt đỏ ngầu.

Bạch ngọc bát quái trước ngực một lần nữa truyền tới sức mạnh ấm áp, không ngừng trấn an cảm giác hít thở không thông cùng đau đớn. Tô Dập khó khăn nuốt nước miếng, tay run run nắm bàn tay bọc trong ánh sáng của Nghệ Tu trùm lên con ngươi căng đau của mình, suy yếu mở miệng: "Để em nghỉ một chút..."

Nghệ Tu ngẩn người, theo bản năng điều động sức mạnh trong cơ thể tràn tới bàn tay, để tay mình ấm nóng lên. Tô Dập đang nhắm mắt chỉ cảm thấy từng luồng sức mạnh ấm áp nóng bỏng từ lòng bàn tay dán sát mí mắt truyền tới, không ngừng xoa dịu đau đớn trong mắt, cậu không khỏi thở phào, thân thể căng cứng cũng có chút thả lỏng, tựa vào lòng Nghệ Tu thở hổn hển, không nhúc nhích.

Nghệ Tu rất nhanh liền phát hiện sức mạnh trong lòng bàn tay mình tựa hồ không ngừng truyền vào mắt Tô Dập, mà Tô Dập rõ ràng cũng thả lỏng hơn, anh không khỏi gia tăng sức mạnh truyền tới, đồng thời điều chỉnh vị trí của Tô Dập trong lòng, để cậu thoải mái hơn một chút.

Đỗ Phái Tuyết tròn mắt nhìn đám quỷ nổ tung rồi hóa thành hắc khí biến mất, nụ cười kỳ dị trên mặt biến mất, tròng mắt khó nén khiếp sợ: "Cái này... chính là sức mạnh của quỷ thần chi nhãn sao?"

Vu Hãn Âm nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy tới chỗ Nghệ Tu cùng Tô Dập, gấp gáp hỏi: "Tiểu Dập thế nào? Mắt có khó chịu không?"

Nghệ Tu lắc đầu với anh: "Đỡ một chút."

Vu Hãn Âm thở phào, thế nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó, anh khựng một chút rồi chậm rãi quay đầu nhìn Bình Hạo Diễm đang đứng bên trong trận võng bạch trù.

Chỉ thấy Bình Hạo Diễm trợn to mắt, không thể tin mà nhìn Tô Dập, nhìn nam nhân mất con ngươi không ngừng kêu rên, lại quay đầu nhìn xác quỷ tiêu tan thành hắc khì, vẻ mặt ngây ngốc mở miệng: "...ngự quỷ?"

"Không đúng...ngự quỷ căn bản không thể đạt tới trình độ này..." Sắc mặt Bình Hạo Diễm lại càng ảm đạm hơn, ánh mắt lộ ra một tia hoảng hốt.

Nghệ Tu ôm tô Dập, quay đầu trầm mặc nhìn Bình Hạo Diễm. Vu Hãn Âm sửng sốt đưa tay thu hồi trận pháp bạch trù, khàn khàn gọi: "Hạo Diễm?"

Bình Hạo Diễm run lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía người nam đang không ngừng hét thảm, sắc mặt đột nhiên tỏ ra phẫn nộ cùng căm thù, theo bản năng giơ súng quỷ nhắm về phía hắn ta, bất quá lại phát hiện súng quỷ căn bản không thể tổn thương vật còn sống.

Vu Hãn Âm kinh ngạc nhìn người nam kia, lại quay đầu nhìn Bình Hạo Diễm đang lộ rõ ưu tư hỏi: "Sao vậy?"

Bình Hạo Diễm đỏ mắt rống to: "Anh! Là hắn hại chết ba mẹ em! Là hắn làm ra con quỷ cấp tám, chỉ vì muốn dạy dỗ tên cặn bã Tử Vi Tông kia!"

Nói xong, Bình Hạo Diễm giống như phát điên xông tới, nhấc chân hung hãn đá vào người nam nhân! Ánh mắt Vu Hãn Âm u ám, không vạch trần hành vi trốn tránh của Bình Hạo Diễm, chỉ nhìn người nam nhân nằm dưới đất kêu rên kia, cặp mắt lạnh lùng nheo lại, ngón tay động một cái, bạch trù quấn quanh người hắn nháy mắt lại càng siết chặt hơn, mặc cho Bình Hạo Diễm quyền đấm cước đá hắn.

Tô Dập tựa trong lòng Nghệ Tu khẻ chớp chớp mắt, sức mạnh nóng bỏng tràn vào đã không còn tác dụng, cậu liền đưa tay kéo tay Nghệ Tu.

Nghệ Tu cúi đầu, cẩn thận nâng mặt cậu kiểm tra tròng mắt, thấp giọng hỏi: "Cảm giác thế nào? Còn khó chịu không?"

Huyết sắc trong mắt Tô Dập đã rút đi rất nhiều, chỉ còn lại chút tơ máu vẫn chưa kịp tiêu tán. Cậu khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không sao, chỉ có chút mệt mỏi."

Cảm giác mệt mỏi nặng nề quen thuộc đè nặng trên người, thế nhưng không biết có phải vì sức mạnh của Nghệ Tu truyền vào trấn an cơn khó chịu hay không, hiện giờ mí mắt tuy mỏi nhừ nhưng không tới mức muốn chìm sâu vào giấc ngủ như lần ở Hạo Ca Tông.

Nghệ Tu xoa đầu Tô Dập, ánh mắt sắc bén nhìn nam nhân đang gào thảm dưới chân Bình Hạo Diễm: "Em ở đây nghỉ ngơi một chút, anh qua đó xem thử xem có thể hỏi được gì từ miệng tên kia không."

Tô Dập gật gật đầu, Nghệ Tu liền đỡ cậu tới bên tường ngồi xuống, sau đó nói với Vu Hãn Âm cùng Đỗ Phái Tuyết: "Bảo vệ em ấy."

Đỗ Phái Tuyết nhặt miếng vải mềm dưới đất, nhẹ nhàng quấn kín đại đao trong tay, khí tức dữ tợn đáng sợ lập tức chậm rãi thu liễm biến mất, lại biền thành người tĩnh lặng như bình thường. Cô đi tới bên người Tô Dập, vẻ mặt bình thản nhẹ nhàng kiểm tra mạch đập của cậu.

Tô Dập ngồi dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu khí thế băng lãnh, Vu Hãn Âm gật đầu với Nghệ Tu, anh liền sải bước đi tới chỗ người nam kia.

Bình Hạo Diễm trợn tròn đôi mắt đỏ bừng, thấy Nghệ Tu đi tới thì lui qua một bên, oán hận nhìn người nam kia.

Nghệ Tu mặt không biểu tình, ngồi xổm xuống xách cổ áo người nam vẫn còn gào thét "mắt tao, mắt của tao!", sau đó hung ác đấm một quyền vào bụng hắn!

"A....!" Nam nhân kêu thảm, chợt phun ra mấy búng máu, cả người đau đến mức rúc thành con tôm.

Nghệ Tu túm cổ áo hắn xách lên, lạnh giọng mở miệng: "Này, tao hỏi mày, kế hoạch của bọn mày là gì?"

Ánh mắt khép chặt của nam nhân không ngừng trào ra máu tươi, gương mặt cực kỳ dữ tợn hét to: "Thánh tử đại nhân thống trị thế giới! Tụi mày chờ chết đi!"

Biểu tình Nghệ Tu vẫn bất biến, lại một quyền đấm vào bụng hắn, nhàn nhạt nói: "Mày tốt nhất không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của tao."

Nam nhân đau tới túa mồ hôi lạnh, chỉ hận không thể trực tiếp đau tới ngất xỉu. Thế nhưng hắn vẫn như cũ sống chết không chịu mở miệng, cứ la hét ỏm tỏi gì mà thánh tử thống trị thế giới, quỷ thần một lần nữa xuất thế, đám quỷ thần chi nhãn cùng quỷ thần chi lực bọn mày nên cống hiến gì gì đó.

"Tao đã cho mày cơ hội, là mày ép tao." Nghệ Tu nhướng mày, cười lạnh một tiếng, một quyền hung hãn đấm vào mặt người nam nhân, đồng thời một cước dùng sức giẫm lên tay hắn.

"A....! Cứu mạng.... đừng.....!" Hắn đã không thể nói nên lời, chỉ biết kêu thảm thiết cùng điên cuồng giãy giụa, thế nhưng căn bản không thể nào thoát khỏi sự kiềm chế của Nghệ Tu.

Đỗ Phái Tuyết bắt mạch cho Tô Dập xong không khỏi dời tầm mắt, khí tức bình tĩnh có chút bất an.

Tô Dập chú ý tới dị trạng của cô, không khỏi quay đầu nhìn qua.

Đỗ Phái Tuyết dứt khoát đưa lưng về phía Nghệ Tu, cười với Tô Dập: "Nói chuyện với chị một chút đi, chị sợ mình không nhịn được gia nhập với đội trưởng, giết chết hắn."

Tô Dập có chút nghi hoặc nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Không phải chỉ khi đối mặt với quỷ quái chị mới như vậy sao?"

Ánh mắt Đỗ Phái Tuyết có chút xa xăm, thấp giọng nói: "Không phải, kỳ thực là ngược lại. Dục vọng khát máu trong cơ thể chị được đội trưởng trợ giúp mới chuyển từ sinh vật sống chuyển tới trên người quỷ quái, nếu không có đội trưởng, chị rất có thể đã sớm biến thành một kẻ cuồng sát, chị rất cảm kích đội trưởng."

Vừa nói, Đỗ Phái Tuyết ngẩng đầu nhìn Tô Dập, phát hiện ánh mắt cậu nhìn mình vẫn bình tĩnh trong veo như cũ, cô hơi khựng một chút, khí tức bất ổn quanh người nhất thời an tĩnh lại, cô mỉm cười.

Cô nói: "Nhóm đội trưởng đã giúp chị chuyển dục vọng khát máu này tới trên người quỷ quái, sau khi có chỗ phát tiết, chị rốt cuộc có thể nhìn thẳng vào nó, trong lòng lần đầu tiên có chút an ổn."

Tô Dập an tĩnh nhìn Đỗ Phái Tuyết, cũng không mở miệng. Giống như cô đã nói, nội tâm của cô đã đạt tới an ổn chân chính, cũng trở nên cực kỳ mạnh mẽ, không cần bất kỳ nhận xét hay an ủi gì nữa.

"A...tao nói, tao nói! Buông...."

Bên Nghệ Tu truyền tới tiếng gào mơ hồ không rõ, Tô Dập nhìn sang, chỉ thấy nam nhân bị trói gô bên kia hét thảm, Nghệ Tu lạnh giọng mở miệng: "Nói!"

Người nọ thống khổ không ngừng giãy giụa, khó khăn mở miệng: "Tay của tao... tay..."

Nghệ Tu nhíu mày, buông lỏng bàn tay đạp dưới chân.

Nam nhân nháy mắt thở phào một hơi, há to miệng thở hổn hển, mở miệng nói: "Không chỉ nơi này.... khắp nơi trong cả nước... đều có người bố trí quỷ... đến khi quỷ bùng phát khắp nơi nơi thì cũng chính là thời cơ thống nhất thiên hạ của Hạo Ca Tông bọn tao!"

Nghệ Tu lạnh giọng mở miệng: "Nơi nào? Có bao nhiêu người?"

"Tao không biết... tao thật sự không biết! Tất cả mọi người đều do thánh tử đại nhân đơn độc phân phó! Không ai biết có tổng cộng bao nhiêu người!"

Nghe vậy, Nghệ Tu nhíu mày. Nghê Nguyên Tư muốn hồi sinh quỷ thần, như vậy mục tiêu của hắn nhất định chính là anh cùng Tô Dập, như vậy xem ra Nghê Nguyên Tư muốn bùng nổ sự kiện quỷ quái khắp mọi nơi để cưỡng ép cài người vào đặc vụ bộ môn.

Người này biết cũng không nhiều, thấy có hỏi tiếp cũng không hỏi thêm được gì, Nghệ Tu đứng dậy vung vẫy máu dính trên tay, thuận tay lấy một chai nước trong máy bán nước tự động đã bị đánh vỡ mặt kính. Phát hiện như vậy không quá tiện dụng liền trực tiếp tiến vào nhà vệ sinh bên cạnh, dùng vòi nước rửa tay.

Chờ rửa sạch sẽ, anh tiện tay từ túi quần mò ra hai đồng tiền đặt vào trong máy bán nước tự động, sau đó đi tới bên cạnh Tô Dập, ôm cậu lên.

"Đội trưởng, người này xử lý thế nào?" Vu Hãn Âm chỉ tên nam nhân bị trói gô bên kia.

Nghệ Tu nhíu mày, vừa định mở miệng thì Simon vẫn luôn yên lặng vây xem đột nhiên mở miệng: "Có hứng thú giao dịch không?"

Mọi người rối rít nhìn qua, Simon gỡ kính đen, lộ ra nụ cười: "Tôi giúp bọn cậu xử lý hắn, đồng thời giúp cậu thu thập tình báo về bọn họ, các cậu cung cấp cho chúng tôi loại súng này, mười khẩu."

Vừa nói, hắn vừa chỉ khẩu súng quỷ Tô Dập đeo bên hông.

Tô Dập nghe vậy thì cúi đầu nhìn súng quỷ lóe lóe sáng bên hông mình, thầm nghĩ, quả nhiên.

Bình Hạo Diễm quay đầu lại, tức giận gầm nhẹ: "Mười khẩu? Sao không đi ăn cướp luôn đi!"

Vu Hãn Âm nhàn nhạt mở miệng: "Bọn ông muốn súng quỷ làm gì? Loại súng này chuyên dùng để đối phó với quỷ, căn bản không thể tạo thành sát thương cho người sống."

Simon nhún vai: "Chính vì muốn đối phó mấy thứ đó."

Bình Hạo Diễm cực kỳ ác liệt nói: "Các người không thấy được, cầm nó có ích lợi gì?"

Simon: "Phòng thân."

Vu Hãn Âm kéo Bình Hạo Diễm lại: "Mười khẩu không có khả năng, tối năng chỉ được một. Hơn nữa năng lực tình báo của bọn ông rốt cuộc thế nào, có đáng giá một khẩu súng quỷ hay không cũng khó nói."

Simon nhất thời mỉm cười: "Vị tiểu thư này, có lẽ cô không quá hiểu mạng lưới tình báo ngầm của chúng tôi, chỉ cần cô nói cho tôi biết bọn chúng từ đâu xuất hiện, toàn bộ thì tôi không dám nói, thế nhưng khẳng định sẽ tìm được phần lớn thông tin. Tình báo trọng yếu như vậy, một khẩu làm sao đủ?"

Nghệ Tu cẩn thận đỡ Tô Dập, lạnh giọng mở miệng: "Ba khẩu, muốn thì làm, không muốn thì cút."

Simon cẩn thận nhìn Nghệ Tu trầm mặc, cùng vài người nước ngoài ở phía sau trao đổi ánh mắt, suy tư một lát rồi nói: "Được, ba khẩu thì ba khẩu, các cậu đưa trước cho tụi tôi một khẩu, tình báo các người cần chậm nhất là ngày mốt sẽ gửi tới."

Nghệ Tu hờ hững mở miệng: "Chờ các người gửi tình báo tới rồi nói."

Nói xong, anh ôm Tô Dập trực tiếp đi xuống, không thèm để ý tới đám Simon. Bình Hạo Diễm hung hăng trợn mắt trừng nam nhân kia một cái rồi âm trầm cùng Đỗ Phái Tuyết theo Nghệ Tu xuống lầu.

Vu Hãn Âm đứng tại chỗ bất động: "Bây giờ liền giải quyết đi, nếu cởi bỏ la thiên lăng thì khó tránh hắn có hậu chiêu."

Simon từ trong túi móc ra một khẩu súng ngắn có lắp ống hãm thanh chỉa về phía người nam nằm dưới đất. Đầu ngón tay bóp cò một cái, nam nhân run lên, trán xuất hiện một cái lỗ máu đỏ tươi, hoàn toàn xụi lơ nằm dưới đất, không còn hơi thở.

Vu Hãn Âm ngoắc tay, bạch trù quấn trên người nam nhân tự động bay về trong tay anh. Anh nhìn Simon cùng nhóm Trần tiên sinh một cái rồi nói: "Tôi nghĩ các ông biết địa chỉ cùng phương thức liên hệ của đặc vụ bộ môn, nếu tình báo có giá trị, chúng tôi sẽ đưa súng quỷ cho các ông."

Nói xong, anh ngoắc tay thu hồi toàn bộ bạch trù vây quanh cao ốc, xuống lầu đuồi theo nhóm Nghệ Tu.

Thấy bọn họ đi ra, Tống Nghị lập tức tiến tới đón, phát hiện Tô Dập dựa vào người Nghệ Tu được đỡ ra thì vội vàng hỏi: "Sao rồi? Cậu ấy làm sao vậy?"

Nghệ Tu ngẩng đầu nhìn Tống Nghị: "Em ấy không sao, chỉ có chút mệt mỏi thôi. Quỷ quái bên trong đã bị thanh trừ, người làm ra chuyện này cũng đã chết, bọn anh xử lý một chút đi."

"Cái gì... này là có người làm ra sao?" Con ngươi Tống Nghị co rút, kinh hoảng nói.

Vu Hãn Âm bước nhanh chân chạy ra nói: "Không sai, Hoa quốc có lẽ sắp náo loạn, chỉ sợ A thị là khu tổn hại nặng nhất... Tống đội trưởng chuẩn bị sẵn tâm lý đi."

Trở lại xe, bầu không khí có chút cứng ngắc. Bình Hạo Diễm ngồi ghế phó lái, Đỗ Phái Tuyết an tĩnh ngồi bên cạnh Tô Dập, mà Tô Dập khí tức bình ổn thì tựa vào lòng Nghệ Tu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Lái xe về đặc vụ bộ môn, sau khi đỗ xe xuống hầm, Bình Hạo Diễm lập tức nhảy ra, vội vàng bỏ lại một câu: "Em đi chỉnh sửa số liệu." Nói xong liều xông thẳng lên cầu thang, chạy lên đặc vụ cao ốc.

Vu Hãn Âm từ trong xe bước ra, trầm mặc nhìn theo hướng Bình Hạo Diễm biến mất.

Nghệ Tu cởi súng quỷ bên hông Tô Dập đưa cho Vu Hãn Âm, trực tiếp ôm Tô Dập có chút mơ mơ màng từ trong xe ra ngoài, thấp giọng nói: "Đi nói cho nó biết đi."

Đỗ Phái Tuyết cũng nói: "Còn mấy tháng nữa là trưởng thành rồi, có lẽ thằng bé cũng nên trưởng thành, cũng cần xua tan đi nỗi ám ảnh kia."

Vu Hãn Âm nặng nề gật đầu, cầm súng quỷ đi về phía phòng Bình Hạo Diễm.

Nghệ Tu nhìn theo bóng lưng Vu Hãn Âm, nhỏ giọng nói với Đỗ Phái Tuyết: "Anh đưa em ấy lên phòng ngủ một giấc, tối nay nói dì nấu chút cháo."

Đỗ Phái Tuyết gật đầu, hai người chia ra hai đường, Nghệ Tu ôm Tô Dập trở về phòng, cởi giày, lại thay quần áo ngủ rồi mới nhét cậu vào trong chăn ngủ tiếp.

Tô Dập cọ cọ mặt gối mềm mại, hơi hé mắt yên lặng nhìn Nghệ Tu.

Nghệ Tu cúi đầu nhìn cậu, bất đắc dĩ phì cười, cũng thay đồ ngủ, leo lên giường ôm lấy Tô Dập, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

Tô Dập thỏa mãn híp mắt, ở trong lòng Nghệ Tu thuần thục tìm được vị trí thoải mái, nhắm mắt an tĩnh ngủ.

Bên phòng nghiên cứu ở lầu bốn đặc vụ cao ốc, Vu Hãn Âm gõ cửa một cái rồi vặn nắm cửa tiến vào.

Bình Hạo Diễm nói là chỉnh sửa số liệu nhưng hiện giờ đang ngồi ngơ ngác trên mặt đất đặt đầy linh kiện, máy tính cũng không mở, súng quỷ phiên bản mới mà cậu cực kỳ yêu quý cũng bị vứt qua một bên.

"Anh... Tô Dập.... ảnh có phải đã dùng phương pháp ngự quỷ không? Có phải ảnh có liên quan tới quỷ quái không anh?"

Vu Hãn Âm than thở một tiếng, đi tới ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi nói tất cả mọi chuyện về quỷ thần cùng Nghê Nguyên Tư cho Bình Hạo Diễm.

Con ngươi Bình Hạo Diễm khẽ run run, vẻ mặt ngây ngốc: "Cho nên... hạo kiếp là vì quỷ thần chi nhãn xuất hiện trên người Tô Dập...nên mới phát sinh? Nghê Hồng Vân làm hết thảy vì muốn quỷ thần hồi sinh? Lão đại... cũng sở hữu quỷ thần chi lực?"

Vu Hãn Âm nghiêng đầu nhìn cậu, thấp giọng nói: "Thế nhưng đó không phải ý muốn của Tiểu Dập... đừng trách em ấy."

Bình Hạo Diễm run lên, đột nhiên đưa tay che mặt, từ trong kẻ răng nặn ra một câu: "Nếu em có thể trách ảnh thì tốt rồi..."

Vu Hãn Âm ngừng một lát, trong mắt lóe lên một tia đau lòng, đưa tay vỗ về Bình Hạo Diễm, an tĩnh bồi bên cạnh.

Bình Hạo Diễm run run, lưng cúi gập xuống, chất lỏng ướt át từ kẻ ngón tay tràn ra, nghẹn ngào mở miệng: "Anh... nếu em có thể trách Tô Dập, có phải em sẽ không khó chịu như vậy không? Thế nhưng rõ ràng là lỗi của em..."

Vu Hãn Âm yên lặng ôm đứa em vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

Bình Hạo Diễm run rẩy nói tiếp: "Nếu em không đòi mô hình tặng kèm trong hoạt động giảm giá, nhất quyết kéo cha mẹ tới siêu thị Nhất Hào rút số thì bọn họ đã không phải chết... Nếu không phải vì bảo vệ em, bọn họ cũng sẽ không bị..."

Bình Hạo Diễm hoảng sợ trợn to mắt, thất thanh gào khóc: "Anh! Bọn họ bị bắt đi ở ngay trước mắt em, bị xé ra thành hai nửa a! Máu của họ văng khắp nơi, trên người em cũng toàn là máu của họ! Bọn họ cứ vậy bị thứ kia nuốt vào! Mà em thì không làm được gì cả! Chỉ có thể trơ mắt, trơ mắt..."

Hai năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Vu Hãn Âm nghe Bình Hạo Diễm nói về chuyện khi đó. Anh đè đầu Bình Hạo Diễm, khàn khàn nói: "Đây không phải lỗi của em... tất cả bọn em đều không sai, sai là tên kia, là Nghê Hồng Vân..."

Bình Hạo Diễm co rúc trong lòng Vu Hãn Âm, túm chặt áo anh, khóc tới khàn cả giọng.

Vu Hãn Âm trầm mặc vỗ vỗ lưng Bình Hạo Diễm, an tĩnh bồi đứa em. Chờ Bình Hạo Diễm dần dần bình tĩnh lại, tâm trí không khỏi dần dần bay xa.

Bình Hạo Diễm thật ra là em họ xa của bên mẹ anh, Vu Hãn Âm từng theo mẹ mình tới nhà Bình Hạo Diễm.

Cha mẹ Bình Hạo Diễm đều là phần tử trí thức cao cấp cực kỳ ôn nhu, đang dạy trong đại học danh tiếng, nghe mẹ anh nói, hai người chưa từng cãi nhau. Hai người đều là thuở nhỏ mất cả cha mẹ, cũng không có trưởng bối thân thích, sau khi gặp gỡ liền sống nương tựa lẫn nhau, sau khi sinh Bình Hạo Diễm thì yêu thương dạy dỗ, là một gia đình cực kỳ hạnh phúc.

"Anh xem mô hình máy bay của em này! Khó lắm mới ráp được đó nha!" Bé con Bình Hạo Diễm giơ một chiếc mô hình phức tạp, vừa hưng phấn lại dương dương đắc ý nói với thiếu niên Vu Hãn Âm.

Độ tuổi choai choai mới dậy thì thường không thích chơi với lũ nhỏ, thiếu niên Vu Hãn Âm thuận miệng qua loa có lệ vài câu, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi game.

Bé con Bình Hạo Diễm tiến tới gần nhìn rồi nói: "Anh phải dùng kỹ năng này này... mau lui lại, boss sắp ra đại chiêu kìa!"

"Im miệng! Đừng nói chuyện!" Thiếu niên Vu Hãn Âm trừng cặp mắt đào hoa, nhìn nhân vật bé xíu trên màn hình di động tử vong, tuyệt vọng ngửa ra sau dựa vào ghế sô pha, không muốn nói chuyện.

Khi đó trong mắt Vu Hãn Âm, Bình Hạo Diễm bất quá chỉ là một đứa bé có chút kỳ quái nhưng không tính là chán ghét mà thôi, cũng không quá chú ý. Sau đó vì vấn đề tính hướng mà anh đoạn tuyệt với Vu gia, cũng không gặp lại một nhà Bình Hạo Diễm. Anh đã từng cảm thấy gia đình Bình Hạo Diễm thực hạnh phúc, thế nhưng căn bản không ngờ mình lại gặp Bình Hạo Diễm cả người bị máu tươi thấm ướt bị nhét vào không gian nhỏ giữa mấy kệ hàng ở siêu thị Nhất Hào.

Vu Hãn Âm đỡ kệ hàng, dò xét mở miệng: "Em là... Bình Hạo Diễm?"

Lúc Bình Hạo Diễm mặt đầy máu, vẻ mặt hoảng hốt ngẩng đầu nhìn bọn họ, Vu Hãn Âm cơ hồ không nhận ra đây là cậu nhỏ từng giơ mô hình đồ chơi tinh xảo lấy le với mình.

Lúc nhìn rõ mặt Vu Hãn Âm, con ngươi của cậu bé đờ đẫn rốt cuộc khẽ giật giật, nước mắt trào ra lẫn vào máu tươi ở trên mặt thành dòng lệ.

Sau đó, là một trong số người sống sót trong siêu thị, bởi vì có quan hệ với Vu Hãn Âm nên Bình Hạo Diễm được tạm thời bố trí ở đặc vụ bộ môn. Lúc này nhóm thân thích xa cả tám đời rối rít vọt tới đặc vụ bộ môn, tranh nhau biểu thị hi vọng nhận nuôi Bình Hạo Diễm, cũng hàm súc biểu thị mình sẽ cung cấp đời sống vật chất tốt như thế nào.

Lúc này Vu Hãn Âm mới biết, đứa nhóc này đã trở thành thiên tài, có thiên phú cực cao trong phương diện máy tính, còn nghiên cứu ra không ít trình tự cao cấp, thậm trí trong tay còn có không ít bản quyền đáng tiền.

Nhìn Bình Hạo Diễm biểu tình trống rỗng cúi đầu không nói lời nào bị cả đám người vây quanh, Vu Hãn Âm đứng bên cạnh trầm mặc nhìn, suy tư một hồi lâu, cuối cùng vẫn tiến tới, thấp giọng hỏi: "Em nguyện ý ở lại đặc vụ bộ môn không? Anh sẽ làm người giám hộ của em."

Bình Hạo Diễm nhất thời kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, rốt cuộc gật đầu.

Thế là Bình Hạo Diễm cứ vậy ở lại đặc vụ bộ môn, mà Vu Hãn Âm cũng chính là người giám hộ duy nhất.

Thấy Bình Hạo Diễm đã bình tĩnh lại, Vu Hãn Âm vỗ đầu cậu, từ trong túi mò ra một viên kẹo sữa thỏ trắng: "Tốt lắm, không phải em muốn chỉnh sửa lại số liệu à? Anh có mang súng quỷ của Tiểu Dập tới này, em làm đi."

Nói xong, anh xé bao kẹo, nhét kẹo vào miệng Bình Hạo Diễm.

Bình Hạo Diễm mắt sưng đỏ cắn kẹo sữa trong miệng, hương vị ngọt ngào nhanh chóng lan tràn. Cậu gật đầu, cầm hai khẩu súng quỷ chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống trước máy vi tính.

Nhìn Bình Hạo Diễm đỉnh đôi mắt ươn ướt nước nhìn chằm chằm màn hình vi tính, Vu Hãn Âm xoay người lùi ra khỏi phòng nghiên cứu.

Sau khi Vu Hãn Âm rời đi, tiếng gõ phím trong phòng dừng lại một chốc, sau đó một lần nữa nhanh chóng vang lên.

.*.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện