Lúc tới được nhà Trương thúc thì mặt trời đã xuống núi.

Vào cửa thấy ngay Trương thúc đang mặt mày ủ rũ ngồi trong sân.

Trông thấy chúng tôi, thúc mừng rỡ đứng phắt dậy: "Phùng sư phụ tới rồi hả?"

Tôi lắc đầu, "Trương thúc, sư phụ bảo cháu tới đây xem xét tình hình."

"Cháu?" Trương thúc tỏ ra không tin lắm: "Cháu có được không vậy?"

Tôi thầm nén giận. Trương Tiểu Bảo vội nói: "Thúc, trước lúc đi Phùng đạo sĩ có đưa cho Tiểu Duẫn không ít bảo bối hàng yêu trừ ma, thúc yên tâm, nó được mà."

Trương thúc vẫn loáng thoáng vẻ chần chừ.

"Nếu Trương thúc không tin thì cháu về vậy." Dứt lời tôi quay đầu định bước đi.

Trương Tiểu Bảo cùng Trương thúc vừa nghe thế thì liền vội vã kéo tôi lại.

"Tiểu Duẫn, không phải là thúc không tin cháu, chỉ là chuyện này quá tà tính, thúc sợ sẽ làm hại đến cháu. Thôi được rồi, cháu nhìn hộ thúc xem thế nào đi."

Tôi hết nhìn Trương Tiểu Bảo rồi lại nhìn Trương thúc, miễn cưỡng gật đầu.

Lôi chiếc la bàn phong thuỷ mà sư phụ vẫn thường hay dùng ra, tôi một tay cầm la bàn, một tay cầm bùa, từ từ tiến vào nhà Trương thúc.

Chiếc la bàn này đích thực là có chút hữu dụng. Thấy sư phụ bảo, nếu trong nhà thật sự có thứ gì đó không sạch sẽ, la bàn sẽ dao động một chút, kim chỉ nam cuối cùng sẽ quay về hướng có quỷ...

Tôi cầm la bàn, cẩn thận đi xem thử các phòng, nhưng không thấy được động tĩnh gì.

Lúc vào tới phòng Trương thẩm, Trương thẩm đang nằm nghỉ trên giường, gương mặt tràn đầy vẻ thống khổ, như đang mơ thấy cái gì đó kinh khủng lắm.

Tôi đảo mắt quanh phòng, không thấy có vấn đề gì, bèn lui ra. Vừa mới bước khỏi phòng, chợt nghe thấy Trương thẩm hô lớn một tiếng: "Đừng tới đây! Ta không phải cố ý, ta không phải là cố ý mà!"

Quay đầu lại nhìn thì thấy Trương thẩm đột nhiên ngồi phắt dậy, mắt nhắm chặt lại, quơ tay lung tung cả lên.

Trương thúc thấy thế liền vội vàng chạy vào, ôm chặt lấy Trương thẩm, "Không sao cả, không sao cả."

Trương Tiểu Bảo xót xa đứng nhìn bên cạnh.

Tôi cảm thấy mấy lời Trương thẩm nói có gì đó rất kỳ quái.

Đợi Trương thẩm tỉnh táo lại, tôi mới đề nghị muốn nhìn thử hai đoạn ngón tay kia một chút.

Trương thúc gật đầu, cẩn thận lấy ra một chiếc bao nhỏ từ trong ngăn kéo. Mở bao ra thì thấy bên trong là hai đốt ngón tay ngắn. Nhìn qua thì đúng là giống với ngón tay trẻ con, móng tay mềm mềm, có màu bệnh bệch.

"Hình như thứ này được lấy từ trên người của đứa trẻ sơ sinh đã chết." Tôi nhẹ giọng bảo.

Nghe vậy, sắc mặt của hai người lập tức trở nên trắng bệch.

"Mẹ nó rốt cuộc là do thằng chết bằm nào chỉnh ông đây hả? Ông mà bắt được thì nhất định sẽ lột da mày ra!" Trương thúc bỗng gào lên.

"Trương thúc, thúc đừng kích động." Tôi vội khuyên nhủ.

"Để cháu mang hai ngón tay này về cho sư phụ cháu xem."

Trương thúc gật lấy gật để.

Tôi cất bao nhỏ vào trong túi.

"Trong nhà không có vấn đề gì cả. Hay để cháu lên nóc nhà xem thử."

"Được." Trương thúc nhanh chóng lấy thang cho tôi. Tôi vịn vào thang leo lên nóc nhà.

Nhà của Trương Cường cũng đã xây được nhiều năm, lúc đạp lên mái ngói sẽ phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt. Tôi cẩn thận bước lên, chỉ sợ bị trượt chân.

Trương Cường cùng Trương Tiểu Bảo đứng ở phía dưới, nâng cao đèn cầy dõi theo tôi.

Tôi lấy la bàn ra, đi quanh quanh trên nóc nhà ba bốn lần cũng không thấy có gì kỳ quái, bèn gãi đầu đi xuống dưới.

"Sao rồi?" Vừa thấy tôi bước xuống, hai người lập tức liền xông tới.

Tôi lắc lắc đầu, "Không có gì khác thường."

Trương thúc nghe thế, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, "Làm sao giờ?"

"Trương thúc, đừng nóng vội, trưa mai cháu sẽ qua đây thêm lần nữa." Tôi an ủi.

"Đúng đúng đúng, hai ngón tay này chẳng phải là rơi xuống vào buổi trưa đấy sao? Trưa mai mày đến xem thử xem!" Trương Tiểu Bảo nói.

"Thôi được, cũng chỉ có thể như vậy." Trương thúc gật đầu.

Sau cùng Trương Tiểu Bảo tiễn tôi về nhà. Về đến nhà tôi lập tức chạy ngay vào phòng sư phụ, thuật lại toàn bộ sự việc đã xảy ra ở nhà Trương gia, đặc biệt nhấn mạnh vào phản ứng kỳ lạ của Trương thẩm. Sau đó tôi móc bao nhỏ ra đưa cho sư phụ xem.

"Đây là ngón tay rơi từ trên nóc nhà, hình như là ngón cái và ngón trỏ. Xem ra tiếp đến sẽ là ngón giữa."

Tôi vuốt cằm khẽ bảo.

"Chậc." Lão đầu ngậm tẩu thuốc, "Được rồi, mai con qua đó chuyến nữa đi, có lẽ rất nhanh thôi là sẽ đến cảnh cháy nhà mới ra mặt chuột."

Tôi ngẩng đầu nhìn sư phụ, "Người chắc chắn đến vậy?"

"Tám, chín phần mười là như vậy."

"Sư phụ, người nói qua cho con biết về tình hình đi."

"Vấn đề chính bây giờ là, con mà không về phòng nhanh đi là chắc chắn đến mẩu xương cũng chẳng còn đâu."

"Hả?"

"Tự cầu phúc đi tiểu tử."

Tôi theo bản năng run lên, da gà nổi lên khắp người, "Trời má, lão đầu, người hại con rồi!"

Lão đầu một cước đạp tôi ra ngoài.

Tôi chần chừ đứng trước cửa phòng một lúc lâu, không dám bước vào trong.

Cửa đột nhiên mở ra, Trần Lập Châu đang đứng một bên nhìn tôi.

Vẻ mặt không cảm xúc ấy, thật mịe nó khiêu gợi mà.

Tôi vô thức nuốt một ngụm nước miếng, tươi cười hỏi, "Trần ca, muộn thế này rồi mà vẫn chưa đi ngủ à?"

Một trận gió lạnh phượt qua, như có người thổi hơi vào lỗ tai tôi, cả người tôi lập tức trở nên mẫn cảm.

Trần Lập Châu nhìn tôi, sau đó đưa tay lên nắm lấy cằm tôi.

"Ta cứ tưởng là em sẽ ngoan ngoãn hơn được một chút chứ!"

Tôi không tự chủ được mà run lên, "Trần ca, tôi có thể giải thích!"

Cằm phát đau, Trần Lập Châu thu tay lại, liếm liếm máu dính trên móng tay. Cặp mắt kia đỏ như máu, đẹp đến phát sợ.

"Tốt nhất là em nên ngậm cái miệng vào."

Trần Lập Châu nhếch khoé miệng lên, lộ ra một nụ cười mỉm khiến cho người ta phải sợ hãi.

Theo bản năng tôi rất muốn chạy ra ngoài, nhưng thực tế lại là, má nó ông đây không dám làm như vậy đâu.

Trần Lập Châu dắt tôi vào trong phòng, trực tiếp đè tôi xuống giường. Đầu tôi đập mạnh xuống, đau đến nổ cả đom đóm mắt.

Trần Lập Châu cười lạnh một tiếng, đưa tay lột y phục tôi. Chỉ trong nháy mắt, tôi đã bị lột cho không còn một mảnh.

Tôi trên che ngực dưới che hàng, vô cùng đáng thương mà nhìn Trần Lập Châu. Trông anh ta cứ như đang thực sự muốn ăn thịt người.

"Trần ca, có gì cứ từ từ nói, cho tôi một cơ hội đi mà!"

Trần Lập Châu vứt đống y phục tả tơi của tôi xuống đất, chống một tay cạnh tai của tôi, cúi đầu nói: "Ta đã bảo rồi, ngậm miệng lại, thế nhưng em lại chẳng chịu nghe lời, bảo ta làm sao cho em cơ hội đây?"

Tôi căng mắt ra nhìn anh ta, miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười.

Thấy không hả, ông đây ngoan ngoãn biết bao?! Trần Lập Châu kéo tay tôi, cúi đầu nhìn khắp cơ thể tôi, nở một nụ cười không được thiện ý cho lắm, "Muốn cơ hội?"

Tôi gật đầu lia lịa.

"Ngay bây giờ ra ngoài sân, đào ta lên."

Tôi trợn mắt, "Trần truồng thế này?"

Trần Lập Châu nửa ôm tôi, khẽ nói vào bên tai: "Dám chậm trễ dù chỉ là một chút, ta sẽ XXX em ở ngay giữa sân!"

Tôi nuốt nước miếng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Lão đầu chết bầm, con %$#%$# cả nhà người nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện