Editor: Tịnh Quân

Chương 34 - Không khí mờ ám

Diệp Kết Mạn trở về phòng phát hiện Kỷ Tây Vũ đã ở trên giường. Kỷ Tây Vũ thấy Diệp Kết Mạn đẩy cửa vào thì đảo mắt qua. Diệp Kết Mạn vừa muốn tiếp đón, thì thấy trong tay Kỷ Tây Vũ cầm thi tập khi nãy nàng để ở đầu giường, nàng chợt nhớ tới gì đó mà mặt đỏ lên, vội đi qua lấy lại thi tập. Mà tưởng như chạm được thi tập thì Kỷ Tây Vũ đã đổi tay, chế nhạo nói:

"Ngươi giựt cái gì?"

"Ngươi... Tại sao ngươi có thể tùy tiện lấy đồ của ta?".

Diệp Kết Mạn cắn cắn môi, bất mãn; tay vừa chuyển muốn lấy lại thi tập nằm ở trước ngực Kỷ Tây Vũ. Kỷ Tây Vũ đột nhiên nhếch mày, Diệp Kết Mạn nhìn thấy, một dự cảm bất hảo hiện lên trong lòng. Trong chớp mắt, tay Diệp Kết Mạn đã truyền đến xúc giác mềm mại như rơi vào bông tơ.

Khi ý thức được tay của mình không cẩn thận đặt trên ngực Kỷ Tây Vũ, con tim Diệp Kết Mạn nhảy loạn, cả người lập tức như bị điện giật làm nàng rụt phắt tay lại, mặt đỏ ửng như hoa nở rộ dưới cơn gió thoảng. Diệp Kết Mạn xấu hổ nghiêng đầu, nhất thời tay chân cũng không biết cất vào đâu.

Kỷ Tây Vũ lại như không có gì, bình tĩnh đánh giá Diệp Kết Mạn, mắt trầm ngâm, bất quá qua một lát lại che đi thay bằng bộ dáng vui đùa:

"Ta còn không thế nào, sao ngươi đỏ mặt?"

"Ta..."

Diệp Kết Mạn xấu hổ phun ra một chữ, liền không biết nói thế nào. Con tim đập loạn mang âm hưởng bất an nghe có vẻ rõ ràng trong đêm, Diệp Kết Mạn lo lắng Kỷ Tây Vũ nghe được rất muốn đưa tay áp chế tim mình.

Kỷ Tây Vũ thu hồi tầm mắt, lật xem bìa sách, ý vị thâm trường đọc: "Ngưỡng bất quý vu thiên, phủ bất tạc vu địa*, Nhạc Dã." Kỷ Tây Vũ dừng một chút, "Khẩn trương như vậy, thi tập này... Là người trong lòng ngươi tặng cho?"

[ (*) ngẩng đầu không thẹn với trời, cuối đầu không thẹn với đất ]

"Không phải." Diệp Kết Mạn ngắt lời Kỷ Tây Vũ cực nhanh, thần sắc có chút vội vàng bất an. Diệp Kết Mạn thấy mình vừa dứt tiếng, Kỷ Tây Vũ lại giương mắt nhìn nàng một lần nữa, trong lòng Diệp Kết Mạn căng thẳng, chỉ cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi. Ánh mắt Kỷ Tây Vũ thâm thúy như có thể nhìn thấu lòng người, thấy thế, Diệp Kết Mạn mím môi, sau một lúc lâu mới thấp giọng giải thích.

"Chỉ là chuyện lúc nhỏ thôi... người trong lòng gì đâu."

Nếu nói đến Hỉ Nhạc, đích xác mà nói là tuổi nhỏ ngưỡng mộ với sùng bái. Hiện giờ nghĩ lại cũng chỉ có thể cười. Có điều, người ta tặng cho quyển thi tập này nàng xem nhiều lắm, vẫn yêu thích như ngày nào.

"Ồ? Không thích sao?"

"Khi đó còn nhỏ, làm sao biết thích cái gì không thích cái gì?" Diệp Kết Mạn lắc đầu.

"Như vậy..." Kỷ Tây Vũ gằn từng chữ, "Hiện tại biết cái gì là hoan hỉ?"

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn Kỷ Tây Vũ. Chỉ thấy mắt người trước mắt như vụ sương mù, trong màn đêm mập mờ gợn sóng dừng ở trên người nàng, gây ảo giác rằng từng đợt sóng nhè nhẹ đó quấn quanh.

"Hủh? Có biết không?" Kỷ Tây Vũ lại thấp giọng lặp lại, lời nói như mang theo mê hoặc làm cho người ta bất tri bất giác sa vào.

Diệp Kết Mạn không dám nhìn nữa, bối rối cúi đầu xuống, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập. Chỉ một câu tùy tiện của đối phương mà dừng ở trong tai nàng lại như ngàn quân di chuyển.

May mà Kỷ Tây Vũ cũng không truy vấn nữa, tùy tay để thi tập ở một bên, ngữ khí cũng khôi phục như thường: "Không còn sớm nữa, ngủ đi."

Nghe Kỷ Tây Vũ nói, suy nghĩ Diệp Kết Mạn quay về hiện thực, nàng nhìn cái giường không lớn trước mắt trong lòng lộp bộp. Không biết tại sao, Diệp Kết Mạn có chút sợ hãi nằm trên đó. Không phải bởi vì Kỷ Tây Vũ là ma, mà là trong tiềm thức nàng có bất an, cảm giác như là nếu nàng không cẩn thận thì sẽ không biết bị cái gì kéo xuống vực sâu. Nhưng nghĩ đến lúc trước hai người vẫn chung sống nhất tháp, nếu giờ từ chối ngược lại có vẻ khác thường, Diệp Kết Mạn thật có chút không biết làm sao .

Tựa hồ cảm giác được Diệp Kết Mạn không thích hợp, Kỷ Tây Vũ lại bất động thần sắc hỏi: "Như thế nào?"

"Không có gì..."

Diệp Kết Mạn áp chế bất an, nghĩ nghĩ vẫn là cởi áo khoác, cất bước lên giường, nằm thẳng tắp. Mặc dù nàng không nhìn Kỷ Tây Vũ, nhưng nàng rõ ràng có thể cảm giác được thân thể mềm mại của Kỷ Tây Vũ rất nhanh cũng nằm xuống. Giường không lớn, khó tránh khỏi chạm nhau. Bình thường luôn cảm thấy cái giường lạnh lẽo, giờ phút này thì lại có nhiệt ý khó hiểu tự thân dâng lên. Diệp Kết Mạn nhớ lại vừa rồi chạm vào ngực Kỷ Tây Vũ, nhất thời cảm thấy như kiến bò.

Trong phòng an tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở của Diệp Kết Mạn phiêu đãng.

"Ngươi rất nóng sao?" Vốn khẩn trương, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói Kỷ Tây Vũ. Diệp Kết Mạn cả kinh, tim run lên, nguyên bản đã hết nay lại bắt đầu đỏ mặt, nàng chỉ ấp úng ừ một tiếng ý có lệ.

Tiếng nói vừa dứt, cảm giác mát lạnh trong đêm lặng yên phủ lên hai má Diệp Kết Mạn.

Diệp Kết Mạn nắm chặt hai tay, không rõ Kỷ Tây Vũ làm gì, ngay cả nói cũng không nói nên lời, chỉ có thể cảm giác tay của đối phương đang vuốt mặt nàng, làm nàng tê dại từng hồi. Một lát sau, nó lại dừng ở trên môi nàng. Diệp Kết Mạn run lên, lập tức quay đầu đi làm tay của đối phương lệch qua một bên, tiếng nói có chút khàn khàn:

"Ngươi làm gì vậy?"

"Quả nhiên rất nóng." Một tiếng cười khẽ hạ xuống, lập tức lại nghe Kỷ Tây Vũ nói, "Có lúc Kết Mạn cũng thật kỳ quái."

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn căng thẳng, tựa hồ bị xem thấu tâm sự, bối rối đến khó có thể chống đỡ.

Mà Kỷ Tây Vũ lại chậm rãi rút tay về, từng cái từng cái một dày vò Diệp Kết Mạn. Rốt cục, tay đối phương hoàn toàn ly khai, tảng đá trong lòng Diệp Kết Mạn rơi xuống.

Trong phòng chỉ có ánh nến nhẹ mỏng manh. Mưa vẫn chưa tạnh. Tiếng mưa to không ngừng. Diệp Kết Mạn ngửa đầu nhìn nóc màn, người bên cạnh không mở miệng nữa, không khí tại đêm mưa vậy mà lại có vẻ ngột ngạt.

Hôm sau.

Kỷ Tây Vũ chậm rãi mở mắt ra, nhìn sắc trời sớm ngoài cửa sổ, nàng ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Diệp Kết Mạn. Người nên cạnh có vẻ vì suy nghĩ nhiều mà thần sắc có chút mỏi mệt, thân mình gầy guộc. Mặc dù không tính là kinh diễm nhưng cũng mang theo hương vị độc đáo. Mi dày môi mỏng dịu dàng như nước. Kỷ Tây Vũ nhếch môi, thần sắc trầm tĩnh.

"Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân tỉnh chưa?"

Ngoài cửa vang lên tiếng An nhi. Một lát sau, lông mi Diệp Kết Mạn run rẩy, trong tầm mắt nàng ngay lúc đó là khuôn mặt Kỷ Tây Vũ nhoáng lên một cái, Diệp Kết Mạn ngồi dậy hô:

"Em chờ một chút."

Nói xong, Diệp Kết Mạn tùy tay khoác ngoại sam, đứng dậy đi mở cửa.

Cửa mở ra, An nhi thấy khí sắc Diệp Kết Mạn không tốt lắm, lo lắng nói: "Thiếu phu nhân có phải không thoải mái?"

"Không có gì, chỉ là ngủ không yên thôi." Diệp Kết Mạn lắc đầu.

"Không yên? Thiếu phu nhân cảm thấy có gì không thích hợp sao?" An nhi nghe vậy đột nhiên lớn giọng, vẻ mặt hoảng sợ khác thường nói. Thấy Diệp Kết Mạn không rõ nhìn lại, An nhi vội vàng đạp vào phòng, nhìn quanh bốn phía, lén lút nói, "Thiếu phu nhân có điều không biết. Khách điếm này á, có người chết."

Diệp Kết Mạn kinh hãi: "Sao lại thế này?"

"Tối hôm qua không phải Tam thiếu phu nhân nói có ma sao? Cả đêm Tam thiếu phu nhân không ngủ luôn, sau đó thật sự nhịn không được, không để ý tới Tam thiếu gia khuyên bảo, trời còn chưa sáng chạy đi chất vấn chưởng quầy, nói khách điếm bọn họ có ma." Ngữ khí An nhi quỷ dị hơn, "Chưởng quầy với tiểu nhị bị lời Tam thiếu phu nhân nói làm sợ, tiểu nhị kia lỡ miệng luôn. Là nửa tháng trước có người uống say, nửa đêm không cẩn thận đánh nghiêng vật dễ cháy, thiêu hủy nửa khách điếm. Trừ những người đã chết cháy ra, những người cố sức chạy thoát khỏi lửa cũng đều chết, tổng cộng hai mươi mấy mạng, rất thảm."

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn biến sắc.

"Bất quá cũng do Tam thiếu phu nhân làm bậy, vốn nàng chỉ đi phát tiết tức giận thôi, kết quả sau khi biết chuyện ngược lại bị dọa không nhẹ, hiện tại chắc đã trên đường trở về Bùi phủ." Nói đến đây, An nhi vui sướng khi người gặp họa cười, "Cuối cùng không phải lo Tam thiếu phu nhân cứ khó xử Thiếu phu nhân mãi nữa. Tối hôm qua xem Tam thiếu phu nhân như vậy, hiển nhiên nàng ấy rất ghét Thiếu phu nhân đấy."

Nghe được lời An nhi nói, bỗng nhiên Diệp Kết Mạn như thông suốt cái gì liền quay đầu nhìn về phía sau.

Kỷ Tây Vũ không biết khi nào đã rời giường, mặc đồ trắng. Chỉ thấy khóe môi nàng cười ý vị thâm trường, chống lại tầm mắt Diệp Kết Mạn.

Quả nhiên... Đây mới là điều Kỷ Tây Vũ muốn. Hành trình đến Kỷ phủ, hai nàng có rất nhiều chuyện phải xử lý, nếu có mặt Hứa Nhu Sương sợ là khó tránh khỏi phiền toái, sẽ phá hủy chuyện của Kỷ Tây Vũ. Nếu như thế... Nếu như vậy thì tối hôm qua Kỷ Tây Vũ nói vì trút giận cho nàng sợ cũng chỉ là không để hành động bị ảnh hưởng? Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Kết Mạn khó chịu, ngực cũng có chút buồn theo.

Đại đường, Diệp Kết Mạn nhìn thấy Bùi Nghiêu Viễn đã ngồi đó ăn điểm tâm, trên mặt đối phương không có cảm xúc gì, Hứa Nhu Sương rời đi tựa hồ đối không có ảnh hưởng gì với hắn. Diệp Kết Mạn ngồi xuống, Bùi Nghiêu Viễn mới ngẩng đầu, ôn hòa cười, nói:

"Xin chào."

"Chào Tam ca."

Diệp Kết Mạn nhiều ít cũng biết Bùi Nghiêu Viễn không có gì cảm tình với Hứa Nhu Sương, bởi vậy cũng coi như làm gì cũng không biết, chỉ tìm lời bình thường nói.

"Lát nữa sẽ khởi hành luôn sao?"

"Ừ." Bùi Nghiêu Viễn gật đầu, tầm mắt dừng trên mặt Diệp Kết Mạn đánh giá, thân thiết hỏi, "Muội không thoải mái?"

"Chỉ là hơi mệt mỏi, lát nữa lên xe nghỉ sẽ tốt lên thôi."

"Thật là ngại, tối qua đánh thức muội." Bùi Nghiêu Viễn tưởng chuyện nửa đêm ảnh hưởng Diệp Kết Mạn, xin lỗi nói.

"Không cần khách khí như thế, chuyện không liên quan đến Tam ca." Diệp Kết Mạn nói. Nếu không phải do Kỷ Tây Vũ thì sao tới gần sáng nàng mới ngủ được. Chỉ là Bùi Nghiêu Viễn sẽ không biết điều này, Diệp Kết Mạn cũng không giải thích nhiều. Trầm mặc một lát, Diệp Kết Mạn nhẹ giọng nói:

"Trước còn chưa tạ ơn Tam ca, Kết Mạn mặc dù có yếu thế, nhưng vẫn sẽ ghi nhớ trong lòng không quên."

"Là Bùi gia xin lỗi muội." Đáy mắt Bùi Nghiêu Viễn có chút thương tiếc, thở dài cúi đầu nói, "Hôn sự này ta đã ngăn cản qua rồi, nhưng mẹ lại không nghe. Đêm đó một mình muội ở tân phòng nhất định lo lắng và sợ rất nhiều. Ài."

Nghe Bùi Nghiêu Viễn đề cập, Diệp Kết Mạn hồi tưởng lại ngày đó, nàng cũng thấy cảm khái hàng vạn hàng nghìn. Sau một lúc lâu, trong đầu nàng lại hiện lên một nghi vấn, thử nói: "Đúng rồi, Tam ca, có chuyện ta vẫn không nghĩ ra, không biết có nên hỏi hay không. Đêm đó bái đường, ta nhớ rõ trước đó là có người. Lĩnh về tân phòng cũng là như thế..."

Nghe Diệp Kết Mạn nói, Bùi Nghiêu Viễn đột nhiên xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Cái đó... Kỳ thật ngày đó mặc hỉ bào chính là ta." Dừng một chút, Bùi Nghiêu Viễn vội vàng lắc tay, giải thích, "Đừng hiểu lầm, lúc ấy trong tay của ta còn cầm linh bài Tứ đệ, chỉ là bái đường thay nó... cũng không phải bái đường... dù sao ta chỉ là dựa theo linh môi nói...".

"Ta hiểu ý Tam ca." Diệp Kết Mạn nghe vậy cũng có chút xấu hổ, không dây dưa đề tài này nữa, sửa lại hỏi, "Mới vừa rồi Tam ca nói linh môi? Linh môi là gì?"    

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện