Chương 62 - Bí mật (Thượng)
An nhi đi ra khỏi phòng Diệp Kết Mạn và sẽ đến bếp chuẩn bị thuốc bổ cho Diệp Kết Mạn. Đồng thời là lo lắng.
Không biết có phải nhầm lẫn hay không, căn phòng của thiếu phu nhân là lạ - lạnh lạnh sao đó. Rõ là ngày xuân, trời cũng khá ấm mà mỗi lần bước vào đó hay bị run. Vả lại, thiếu phu nhân không thích mở cửa sổ, làm cả căn phòng hơi tối - dù là ban ngày. Có đôi khi, nàng mở cửa sổ để thông gió, bất quá vừa quay trở lại đã thấy bị đóng. Và càng quỷ dị chính là: nàng thường hay thấy thiếu phu nhân mơ hồ nhìn đâu đó - cũng không biết là nhìn cái gì. An nhi nhớ lại đêm âm hôn, nghĩ nghĩ một hồi thấy dựng tóc gáy. Lúc ấy, nàng phụng mệnh của phu nhân canh ở trong sân, thấy linh môi dắt theo sợi dây - ngón tay khô khốc gầy guộc với ngọn lửa quỷ dị, và tiếng niệm chú ngữ khàn khàn giống như đến từ địa ngục - nàng nhìn mà muốn thét lên bỏ chạy. Nếu không phải Thư tỷ tỷ đúng lúc bịt miệng nàng, e là nàng đã té dưới đất.
Theo lời Thư tỷ tỷ nói, âm hôn chỉ là nghi thức làm cho người ta xem, dùng chút mánh lới mà thôi - nhưng nàng thấy không phải như vậy. Bất quá An nhi không dám suy đoán lung tung, nàng biết Thư tỷ tỷ sẽ không tin, biết không chừng còn cười nàng nhát gan nữa.
An nhi thì ít nhiều gì cũng tin; nàng xuất thân từ nông gia, trước đây thường hay nghe những người già nói mấy chuyện ma quỷ, khó tránh khỏi lo ngại. Song, hiện giờ nàng đã ở Bùi gia, nàng biết mỗi tiếng nói mỗi cử động đều phải có quy củ - thiếu gia âm hôn là đề tài mẫn cảm, không thể nhiều lời, hy vọng chỉ do mình đa nghi.
Vừa đi vừa miên man suy nghĩ, An nhi đã đến phòng bếp.
Quản sự phòng bếp chào đón; khoảng thời gian này cũng coi như quen mặt, biết là nha hoàn Bùi thiếu phu nhân nên cung kính hỏi.
"Làm phiền ngài làm giúp làm canh bổ cho thiếu phu nhân chúng ta." An nhi khách khí nói.
Thấy quản sự phòng bếp đồng ý rồi phân phó xuống, An nhi đứng chờ.
Trong sự chờ đợi nhàm chán, An nhi nhìn nhìn phòng bếp. Cứ vài lần như thế, An nhi nhìn thấy một nha hoàn hơi quen mắt.
Nha hoàn cũng không biết mình đang bị nhìn; nàng vẫn cúi mặt như trước, động tác chậm chạp ôm một đống củi. Váy dính bẩn màu xám. Tóc cũng khá rối. Nàng run run đứng dậy đi được vài bước, bỗng đưa tay che miệng ho khan vài tiếng. Vì lẽ đó mà An nhi nhìn thấy cánh tay - trên đó có mấy chỗ lở loét. Tay kia ôm củi không chống đỡ được, sẽ rớt, nha hoàn vội ôm lại. Và dường như động tới vết thương, nha hoàn nhíu mày vì đau.
"Nhanh lên đi, lửa sắp tắt rồi, đứng đó làm gì đấy." Một giọng nói trầm khỏe khiển trách cất lên, người này bất mãn trừng mắt nhìn nha hoàn.
Nha hoàn bối rối dạ thưa, nhấc chân đi làm việc. Nhưng không cẩn thận đạp cây củi đã rớt trước đó; một tiếng kêu sợ hãi vang lên, đống củi nha hoàn đang ôm bay ra hết.
"Ngươi làm cái gì nữa vậy!!?" Tiếng trầm khiển khác vừa rồi biến thành gầm lên, người này đang nhóm lửa liền đứng dậy đi tới chỗ nha hoàn.
"Ôi... xin lỗi, xin lỗi..."
Nha hoàn bất chấp đau đớn, bưng trán đứng lên, và có máu chảy xuống theo kẽ tay - có lẽ do bị củi quẹt phải. Nha hoàn hoảng loạn và tràn ngập sợ hãi, động tác đến một nửa thì ngừng rồi thuận thế quỳ xuống mà dập đầu với giọng nói run run:
"Là nô tỳ không tốt, lần sau nô tỳ sẽ cẩn thận."
Người nhóm lửa không quản, nhấc chân đá nha hoàn, dữ dẵn nói: "Còn có lần sau? Vụng về như thế ngươi dùng để làm gì?"
Nha hoàn cũng không dám trốn mà chịu đựng - mắt cũng đã đỏ.
Người nhóm lửa còn muốn đá nữa thì có một bàn tay đột ngột giữ nàng ta lại. Người nhóm lửa bực mình nhìn lại, thấy là một người xa lạ thì nhíu mày.
"Đừng đá nữa, đổ máu rồi!"
An nhi mím môi, ánh mắt có chút tức giận. Nàng chen vào giữa hai người và đỡ nha hoàn kia lên.
Người nhóm lửa đang muốn nói cái gì, quản sự đã đi lại ngăn chặn và thấp giọng khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, bớt chút chuyện đi." Nói xong, quản sự quay đầu nhìn An nhi đang nâng nha hoàn kia dậy với vẻ không hờn giận, nhưng vẫn lịch sự nói:
"Thật ngại quá, là hạ nhân lỗ mãng, để cô nương chê cười rồi."
"Chỉ là rớt củi mà thôi, sao có thể tùy tiện đánh người chứ?" An nhi nhịn không được trừng mắt nhìn người nhóm lửa, nói, "Một tiểu nha hoàn như vậy, làm không được thì không buông tha như thế này?"
"Đây là việc của Kỷ gia, cô nương là ngoại nhân, không nên nhúng tay có phải không?" Người nhóm lửa nghe vậy thì hỏi ngược lại. "Huống chi tất cả đều nha hoàn hầu hạ chủ tử, xen vào việc của người khác có phải là không tốt hay không?"
Quản sự thấy An nhi thay đổi sắc mặt, nhiều việc không bằng bớt việc liền nháy mắt với người nhóm lửa, hòa khí nói:
"Chuyện này là do hạ nhân xúc động, ta sẽ nói chuyện với nàng. Cô xem, Tiểu Như cũng đã đổ máu như thế, không bằng trước hết mang nàng đi băng bó?"
An nhi quay đầu lại nhìn nha hoàn Tiểu Như, thấy trán nàng chảy máu đỏ cả mặt thì không khỏi bị dọa; An nhi không tranh cãi nữa, vội kéo Tiểu Như ra ngoài phòng bếp, và quên luôn thuốc bổ của Diệp Kết Mạn.
Người đã rời đi, người nhóm lửa tàn bạo nhìn bóng dáng An nhi, thóa mạ nói: "Một tiểu nha đầu Bùi phủ mà dám làm càn ở Kỷ phủ? Dám bày vẻ ở đây?"
"Thôi đi, tức làm gì, người cũng đã đi rồi. Bây giờ còn đang trong tang kì, đừng gây chuyện thì hơn. Nếu lão gia trách tội thì có nước chết hết."
Quản sự lắc đầu và trấn an vài câu. Người nhóm lửa thế này mới hùng hùng hổ hổ lại ngồi nhóm lửa.
,,,,,,,,,,,,,,,
"Cám ơn." Trên đường, Tiểu Như nhỏ giọng nói.
Một mắt của nàng đầy máu nên nhắm nghiền, chỉ có thể mở con còn lại nhìn An nhi.
An nhi không đành lòng, suy nghĩ một lúc mới lấy khăn ra: "Lau trước đí. Cố nhịn một chút, đến sân của ta ta băng bó cho."
Tiểu Như gật đầu, nói cám ơn, thần sắc cảm kích.
Khi vào sân của Diệp Kết Mạn, An nhi đỡ Tiểu Như vào phòng mình; thấy Thư nhi chưa trở lại, nhớ tới hôm qua cho thuốc dùng cho Diệp Kết Mạn còn ở chỗ đó, An nhi bảo Tiểu Như ngồi chờ ở đây, còn mình thì đến phòng Diệp Kết Mạn.
Mở một cửa, An nhi lo lắng nói: "Thiếu phu nhân, em muốn lấy chút thuốc cầm máu."
Diệp Kết Mạn: "Sao, ai bị thương?"
"Sự tình khẩn cấp, em giải thích sau được không ạ."
Thấy thế, Diệp Kết Mạn cũng không hỏi nhiều, nhanh đi lấy thuốc, băng gạc đưa cho An nhi.
An nhi thở phào nhẹ nhõm, đang muốn xoay người, bỗng dừng lại và quay đầu lại nhìn Diệp Kết Mạn nói: "Thiếu phu nhân, người muốn đến xem không?"
Diệp Kết Mạn nghi hoặc, trầm ngâm một lát vẫn là gật đầu, sẽ đến đó xem sao. Xem như thông báo Kỷ Tây Vũ một tiếng liền đóng cửa đi theo An nhi.
Khi bước vào phòng An nhi, trông thấy nửa mặt nha hoàn đầy máu, Diệp Kết Mạn chấn động và thốt lên:
"Sao thành ra thế này?"
"Nói rất dài dòng. Là như vầy..." An nhi ngồi ở trước giường giúp Tiểu Như lau máu và tóm tắt chuyện ở bếp.
Máu trên mặt Tiểu Như được lau đi, lộ ra khuôn mặt vốn thanh tú. Mắt Diệp Kết Mạn nhoáng lên, kinh ngạc quan sát một phen rồi ngập ngừng nói:
"An nhi, vị cô nương này.."
An nhi biết Diệp Kết Mạn nói cái gì nên quay đầu lại gật đầu một cách không dấu vết.
Đối phương chính là nha hoàn nửa đường hôm qua gặp được bị nha hoàn của Kỷ Việt hành hung.
Mặc dù biết rõ, nhưng chuyện hôm qua không tiện lộ ra, An nhi ôn nhu hỏi: "Nghe mấy người đó gọi ngươi là Tiểu Như, đúng không?"
Thấy đối phương gật đầu, An nhi nhíu mày, hỏi tiếp, "Bọn họ thật quá đáng, chèn ép ngươi như vậy."
Nghe vậy, Tiểu Như chua sót cười và cúi đầu: "Không có gì. Khi bị điều đến phòng bếp ta đã biết chuyện hôm nay sẽ phát sinh. Bất quá có thể gặp cô nương, " dừng một chút, Tiểu Như thấp giọng hơn, "chỉ trách chính mình đắc tội người không nên đắc tội."
An nhi ngay hồi tưởng lại ngày hôm qua, khi mấy nha hoàn kia hành hung...
An nhi tức giận nói: "Là ai tâm ngoan đến thế này?"
Tiểu Như lắc đầu, trầm mặc không nói gì.
An nhi đang muốn khuyên giải, Diệp Kết Mạn nói: "Có phải người đắc tội vị chủ tử nào của Kỷ gia không?"
Tiểu Như chấn động, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Nô tỳ thân phận hèn mọn, không dám tùy tiện nghị luận chủ tử."
Diệp Kết Mạn nhìn Tiểu Như, thay đổi câu hỏi: "Ngươi nói ngươi mới bị điều tới phòng bếp, vậy trước kia người làm ở đâu?"
Quả nhiên không ngoài sở liệu, Tiểu Như nghe vậy thành thật đáp: "Không dối gạt hai vị, nô tỳ vốn là nha hoàn của Ngũ tiểu thư."
"Ngươi là nha hoàn Kỷ tiểu thư, theo lý thuyết thân phận không thấp, sao lại rơi vào kết cục thế này?"
Diệp Kết Mạn rất nghi hoặc về chuyện tối hôm qua - không rõ nha hoàn của Kỷ Tây Vũ tại sao lại bị nha hoàn của Kỷ Việt hành hung?
"Tiểu thư đã mất, tất cả nha hoàn trong viện đều bị điều đi hết. Vận khí tốt thì đi hầu hạ chủ khác, vận khí kém thì phải đi làm việc tùy theo mức độ năng hay nhẹ. Nô tỳ đã đắc tội với người, khi tiểu thư còn người ta không dám, nhưng bây giờ tiểu thư đã..."
Tiểu Như đã đỏ mắt, tay đặt trên đầu gối đã nắm đến trắng bệch,
"Có đôi khi, nô tỳ rất muốn đi theo tiểu thư, như vậy nô tỳ có thể tiếp tục hầu hạ tiểu thư ở dưới đó."
"Ngươi đắc tội Kỷ Việt phải không?"
Đột nhiên nghe được Diệp Kết Mạn nói đúng, không chỉ có Tiểu Như, ngay cả An nhi cũng kinh ngạc mà nhìn - không rõ vì sao Diệp Kết Mạn muốn làm rõ.
"Phu nhân, làm sao người biết?" Tiểu Như khó hiểu.
Diệp Kết Mạn nhìn Tiểu Như, trầm mặc một lát mới thở dài: "Thực không dám đấu diếm. Hôm qua, ta đã gặp ngươi. Chỉ là ngươi không có thấy ta, bởi vì lúc ấy ngươi đang bị nha hoàn Kỷ Việt hành hung. Mà, ta là người Bùi gia, thân phận không tiện nhúng tay. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi áy náy."
Nghe Diệp Kết Mạn nói, Tiểu Như có dao động song lập tức lại bất đắc dĩ:
"Thì ra các vị là người Bùi gia..." Nói xong, Tiểu Như lắc đầu, "Không sao đâu, nô tỳ có thể hiểu. Đích xác như phu nhân nói, nô tỳ đã đắc tội với Tứ thiếu gia."
Diệp Kết Mạn nghe vậy cũng là căng thẳng. Nàng vốn chỉ nghĩ Tiểu Như đắc tội với nha hoàn Kỷ Việt, mà nghe lời này có vẻ như không đơn giản như thế.
Chẳng lẽ là bởi vì đắc tội Kỷ Việt cho nên nha hoàn Kỷ Việt mới cố ý làm khó nàng vì chủ của mình?
Nhưng Kỷ Việt đường đường là Kỷ thiếu gia, vì sao lại khó dễ một tiểu nha hoàn?
Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn tìm từ mà hỏi: "Vậy, việc ngươi bị điều đến phòng bếp là cố ý an bài? Ta thấy ngươi cũng hiền lành, không biết đã gây nên chuyện gì?"
Nghe Diệp Kết Mạn hỏi, Tiểu Như do dự - không biết nên nói hay không.
Diệp Kết Mạn thấy cũng kì nên nói: "Nếu ngươi tin chúng ta thì nói thôi, chứ chúng ta cũng không biết có giúp được hay không."
"Hai vị hiểu lầm rồi, nô tỳ đương nhiên tin tưởng mọi người."
Tiểu Như đắn đo một lúc, rốt cục vẫn là thở dài rồi nói hết tất cả.