Chương 67 - Đêm ma mị (Thượng)

Nghe thế, Diệp Kết Mạn đanh mặt lại. Mà chưa kịp quay đầu thì phía sau đã vang lên tiếng bước chân, và giọng một nữ tử nói:

"Ồ? Đây không phải là Bùi tứ thiếu phu nhân sao? Sao lại nhàn nhã mà đến đây thế?"

Người hầu đang muốn trả lời, Diệp Kết Mạn đã xoay người lại nói:

"Thì ra là A Liên cô nương!"

Khi nói chuyện, Diệp Kết Mạn đánh giá nhanh đối phương, nhưng vì không thấy có gì dị thường nên cố ý thử.

"Phòng bếp có một nha hoàn đi đâu không biết, nhưng có người thấy nàng đi đến đây nên ta đến đây tìm thử. Không biết A Liên cô nương có gặp không?"

A Liên nhếch môi: "Chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, A Liên chú ý tới làm gì? Nhưng mà, Bùi thiếu phu nhân vì một nha hoàn của Kỷ gia mà bôn ba như thế, khiến A Liên rất là cảm động!"

"Tuy là tiểu nha hoàn, nhưng mạng ai không phải là mạng chứ?" Diệp Kết Mạn nhìn A Liên. "Nghe nói, A Liên cô nương một tấc cũng không rời Tứ thiếu gia, mà bây giờ không có ở cạnh hắn, cô nương không lo sao?"

"Thiếu gia không phải trẻ sơ sinh, A Liên nếu rời đi, thiếu gia sẽ tự chiếu cố mình, không nhọc Thiếu phu nhân lo lắng ạ!"

Diệp Kết Mạn trầm mặc một lát, bỗng ngửi ngửi rồi ra vẻ nghi hoặc nói: "Không biết A Liên cô nương đã đi đâu, mà sao trên người lại có mùi máu thế?"

Không đoán được Diệp Kết Mạn sẽ nói vậy, thần sắc A Liên hơi ngưng trọng và sẽ đưa tay nghe thử. Song khi vừa định A Liên mới kịp phản ứng, rất nhanh đã bất động thanh sắc mà kiềm lại; A Liên nhìn Diệp Kết Mạn với vẻ do dự không biết đối phương có nói đúng hay không.

Một lát sau, A Liên không có việc gì nói: "Bùi thiếu phu nhân đừng giỡn như thế, A Liên có làm gì mà có mùi máu đâu?"

Những hành động của đối phương thu vào mắt, Diệp Kết Mạn đã hiểu và không muốn lãng phí thời gian nữa; nàng nắm nắm bàn tay đầy mồ hôi mà ngoài mặt thì trấn định:

"Vậy hử? Vậy là do ta nhầm rồi."

Thấy đối phương nói vậy, A Liên cũng không ngốc - nàng biết Diệp Kết Mạn cố ý; mắt trầm xuống ngay. Một lát sau, A Liên chợt bật cười:

"A Liên thấy thần sắc Bùi thiếu phu nhân tái nhợt như thế mà bây giờ còn phải vất vả vì một nha hoàn, Bùi thiếu phu nhân cần phải bảo trọng thân thể đi thôi, chớ để có bất trắc gì, nếu không, Kỷ gia chúng ta khó tránh khỏi trách nhiệm."

"Đa tạ A Liên cô nương nhắc nhở, " Diệp Kết Mạn gật đầu; nắm tay nắm sau lưng đã trắng, trước mắt thì có khi đen và đồng thời trong đầu lại chợt hiện vết máu; giọng nàng cũng mơ hồ đi,

"Nếu ta lại có thời gian, ta sẽ đến bái phỏng Tứ thiếu gia. Hôm nay ta không khoẻ, không quấy rầy."

Nói xong, Diệp Kết Mạn cất bước vòng qua A Liên - khi đi qua, Diệp Kết Mạn chợt dừng bước và hạ giọng nói: "A Liên cô nương, mùi máu trên người cô thật sự rất nồng." Nói xong, Diệp Kết Mạn cũng không quay đầu lại nữa.

A Liên nghe thế thì sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, và ánh mắt phức tạp nhìn thân ảnh đối phương biến mất ở góc quẹo. Bỗng, A Liên quay đầu nhìn người hầu, cau mày nói:

"Trên người ta có mùi máu à?"

Người hầu ở gần đó nên cũng nghe Diệp Kết Mạn nói gì trước khi rời đi, gã còn đang nghi hoặc lại thấy A Liên hỏi - gã ngẩn ra, rồi ngửi thử, rồi lại nhất thời không dám xác định.

Người hầu ấp úng nói: "Tà-tàm tạm ạ..."

Thấy A Liên không biểu tình gì mà chỉ nhíu mày xoay người đi vào, người hầu nghiêng đầu khó hiểu thì thầm: "Bùi thiếu phu nhân không phải muốn tặng lễ cho thiếu gia à? Tại sao ta lại thấy thiếu phu nhân không mấy gì tốt với A Liên cô nương nhỉ..."

-------------

Ra khỏi sân Kỷ Việt được một đoạn, Diệp Kết Mạn mới phát hiện lưng áo mình ướt đẫm. Và nàng lại choáng đầu hơn. Diệp Kết Mạn chỉ phải ngừng lại đỡ vào cây, bưng ngực từ từ thở. Đứa nha hoàn tên A Liên đó thật biết áp bách người, Diệp Kết Mạn đã nghĩ nàng ta sẽ giết mình - chỉ trong tầm tay thôi. Bất quá việc này coi như là xác nhận: Tiểu Như... quả nhiên đã bị hại!

Bi phẫn cuồn cuộn trào dâng, Diệp Kết Mạn vô lực tựa trán vào cây. Giữa những kích động, bóng đen đã chiếm cứ tầm mắt nàng - Diệp Kết Mạn suy yếu nhắm mắt lại và cảm thấy hai chân sắp đứng không nổi nữa rồi. Mũi tự nhiên có mùi gì đó, Diệp Kết Mạn gian nan đưa tay lên, và khi tay chạm được sự ẩm ướt nàng mở mắt ra - nhìn tay dính đầy máu, trước mắt lại xuất hiện vài hư ảnh - Diệp Kết Mạn cảm thấy sức lực chợt bị rút hết đi, bất tri bất giác nàng từ từ khụy xuống, ý thức như có như không mà hôn mê đi...

------------

"Thiếu phu nhân?" "Thiếu phu nhân?"

Diệp Kết Mạn từ từ tỉnh táo lại, bên tai thì vang lên tiếng An nhi, Thư nhi gọi; mí mắt thì nặng nề, mãi mới mở được mà những gì trước mắt lại nhòe đi, một lúc sau mới rõ.

An nhi, Thư nhi đứng ở bên giường, Diệp Kết Mạn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy lòng bàn tay nóng lên.

Cùng lúc đó, Bùi Nghiêu Viễn thân thiết hỏi: "Đệ muội thấy thế nào?"

Diệp Kết Mạn chậm chạp quay đầu, thấy Bùi Nghiêu Viễn.

Không biết có phải do Bùi gia đang khốn khó mà thần sắc Bùi Nghiêu Viễn tiều tụy hay không. Nhưng bây giờ, thấy Diệp Kết Mạn tỉnh lại, mắt Bùi Nghiêu Viễn trông có vẻ có thần hơn và hắn nói:

"Đệ muội khát đúng không? Ta bảo Thư nhi lấy nước cho muội."

Không đợi Diệp Kết Mạn mở miệng, Bùi Nghiêu Viễn đã phân phó cho Thư nhi.

"Ta... bị gì vậy?" Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy đầu nặng nề; nàng hồi tưởng lại: nàng chỉ nhớ mình đến viện Kỷ Việt, gặp nha hoàn kia...

"Muội ngất xỉu." Bùi Nghiêu Viễn một tay tiếp nhận Thư nhi đưa tới chén nước, một tay đỡ Diệp Kết Mạn, giải thích, "Có nha hoàn đi ngang qua bắt gặp rồi tìm người đỡ muội về đây."

Diệp Kết Mạn không thích ứng Bùi Nghiêu Viễn tiếp xúc; nàng ra ý bảo mình có thể tự uống.

Bùi Nghiêu Viễn không chịu: "Muội còn yếu, đừng cậy mạnh!"

Diệp Kết Mạn lưỡng lự mà nhíu mày, nhưng nàng thật sự không còn sức nên đành uống vài hớp cho có lệ.

Bùi Nghiêu Viễn lúc này mới buông chén, nói: "Vừa rồi đại phu đến xem, nói muội hư nhược quá nên ngất xỉu. Từ hôm nay muội phải tĩnh dưỡng cho đàng hoàng. Uống thuốc bổ nhiều vào!"

Bùi Nghiêu Viễn nghi hoặc nhíu mày, "Mà, sao lần này xuất môn không mang theo ai? Muội đi đâu, làm gì?"

"Không có gì đâu ạ."

Diệp Kết Mạn dĩ nhiên sẽ không nói vì việc Tiểu Như bị hại, nàng chỉ lắc đầu, không muốn nói. Diệp Kết Mạn nhìn ra ngoài, thấy trời đã tối, biết mình có lẽ đã hôn mê vài canh giờ. 

Thấy Bùi Nghiêu Viễn có chút bất mãn nên nói sang chuyện khác, "Thần sắc Tam ca cũng tiều tụy, giờ ta tỉnh rồi, không bằng huynh về nghỉ ngơi trước đi?"

Bùi Nghiêu Viễn vẫn không yên lòng, phân vân nhìn Diệp Kết Mạn: "Ta không sao, nhưng muội - tại sao sắc mặt kém đến thế này?"

Diệp Kết Mạn đưa tay sờ mặt thấy lạnh ngắt, nàng thở dài trong bụng và đoán rằng có một loại khả năng. Nhưng nàng cũng không muốn theo đuổi.

Diệp Kết Mạn cười cười: "Tam ca đừng lo, ta ngủ một giấc sẽ tốt lại thôi."

"... Muội ăn gì đi, xong rồi ta sẽ đi. Ta bảo Thư nhi hâm lại cho muội - dù không muốn nhưng cũng phải dùng một chút - nó tốt cho muội."

Nói xong, Bùi Nghiêu Viễn ám chỉ cho Thư nhi, Thư nhi lĩnh mệnh lui xuống.

Thấy thế, Diệp Kết Mạn cũng chỉ phải gật đầu; thấy Bùi Nghiêu Viễn thương tiếc nhìn mình hoài nên nàng không được tự nhiên mà dời mắt đi. Song vừa chuyển mắt, một thân ảnh màu trắng ập vào mắt nàng.

Cách giường không xa là Kỷ Tây Vũ đang khoanh tay nghiêng người dựa cửa sổ. Cửa sổ mở một cửa; dưới ánh trăng, một thân áo trắng Kỷ Tây Vũ được bao phủ làm nàng sáng lên. Không biết qua bao lâu, Kỷ Tây Vũ đột ngột nhìn lại làm Diệp Kết Mạn hết hồn. Trong phút chốc, Diệp Kết Mạn thấy mặt mình nóng lên. Thời gian bây giờ đã cấp bách lắm rồi, nàng nguyên tưởng là Kỷ Tây Vũ sẽ thừa dịp vào ban đêm mà đi tra xét sự tình, ai dè vừa tỉnh lại đã gặp đối phương - không ngờ đối phương vẫn còn ở đây.

Bùi Nghiêu Viễn nói: "Không lâu nữa Kỷ tiểu thư sẽ hạ táng, cha mẹ không biết có kịp xử lý việc đó hay không. Đến lúc đó, chờ chuyện ở đây chấm dứt, trở về ta sẽ tìm thuốc bổ giúp muội..."

Diệp Kết Mạn không kịp nghe hết đã giật mình mà ngắt lời Bùi Nghiêu Viễn:

"Mấy ngày?"

"Hả?"

"T... ugh, mấy ngày nữa Kỷ tiểu thư hạ táng?"

Bùi Nghiêu Viễn mặc dù thấy Diệp Kết Mạn phản ứng kỳ quái nhưng vẫn trả lời: "Bốn ngày sau. Sao?"

Tay Diệp Kết Mạn run run; nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy đối phương bình tĩnh gật đầu, nàng mới phát giác về mặt thời gian - tức là, bốn ngày sau nếu vẫn chưa tìm thấy hung thủ thì nàng phải trở về Bùi phủ!?

Vậy còn Kỷ Tây Vũ?

Không, lấy tính tình Kỷ Tây Vũ tất nhiên sẽ không từ bỏ báo thù. Thế thì, chẳng phải chỉ còn một mình nàng ở đây???

Đang lo lắng, tay bỗng bị nắm. Diệp Kết Mạn hồi phục lại tinh thần, thấy Bùi Nghiêu Viễn lo lắng nhìn mình và hắn đang nắm tay nàng. Thấy thế, Diệp Kết Mạn bối rối, vội rút tay ra. Bùi Nghiêu Viễn nao nao - tựa hồ cũng kịp phản ứng - cũng có chút ngượng ngùng thu hồi tay mình. May là Thư nhi đúng lúc bưng thuốc vào, vừa lúc mới hóa giải không khí ngượng ngùng này.

Bùi Nghiêu Viễn nhận lấy, hòa nhã nói: "Đến, ăn một ít đi."

Diệp Kết Mạn hơi nóng mặt, muốn gọi Thư nhi, An nhi mà bây giờ mới phát hiện An nhi đang trầm mặc khổ nghĩ với cặp mắt đỏ hoe, còn Thư nhi thì đang trấn an. Vì vậy mà Diệp Kết Mạn chậm một bước, Bùi Nghiêu Viễn đã đưa thìa tới môi - Diệp Kết Mạn lia mắt nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy Kỷ Tây Vũ mặt không chút thay đổi nhìn mình, nhất thời không đoán ra tâm tư đối phương. Bất đắc dĩ, Diệp Kết Mạn chỉ phải há mồm uống thuốc.

Bùi Nghiêu Viễn động tác ôn nhu ngồi ở bên giường; ánh mắt nhu hòa nhìn Diệp Kết Mạn từ đầu đến cuối đều cúi đầu và rũ mắt xuống - không hề nhìn hắn, hắn chỉ nghĩ đối phương ngượng ngùng; và bên môi hắn có treo nụ cười mỉm. Ưu phiền về chuyện nhà mấy ngày nay có vẻ lui đi chút ít.

Thực tế, về phía Diệp Kết Mạn, nàng chỉ thấy mình như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than; một mực mong đống thuốc này mau hết đi!!!

Cố gắng nuốt cho mau, Diệp Kết Mạn thấy đủ mới vội ngăn Bùi Nghiêu Viễn lại và khách khí nói: "Ta no rồi."

Bùi Nghiêu Viễn dĩ nhiên không nguyện, lại hỏi: "Thêm chút nữa được không?"

Diệp Kết Mạn lắc đầu, cười cười: "Thôi ạ. Tam ca, ta thấy hơi mệt. Giờ cũng không còn sớm nữa, huynh nên nghỉ ngơi."

"Thôi được rồi. Muội nghỉ đi." Bùi Nghiêu Viễn đứng lên, cúi người chỉnh chăn cho Diệp Kết Mạn và dặn dò, "Đại phu khai dược một ngày ba lượt, Thư nhi sẽ phụ trách nấu. Trong khoảng thời gian này muội không được đi lung tung đâu đấy!"

"Vâng, cám ơn Tam ca chiếu cố!"

Diệp Kết Mạn cười nhìn Bùi Nghiêu Viễn rời đi, rồi nói: "Hai em cũng đi ngủ đi."

"Dạ..."

Cửa đóng, Diệp Kết Mạn chẳng kiêng nể gì nhìn Kỷ Tây Vũ vẫn một mực im lặng. Không biết có phải vì Bùi Nghiêu Viễn hành động thân mật vừa rồi không mà Diệp Kết Mạn có chút không yên khi đối mặt Kỷ Tây Vũ.

Diệp Kết Mạn: "Nàng ở đây suốt à? Không đi ra ngoài?"

Kỷ Tây Vũ vẫn không có biểu tình gì; không khí trầm mặc bắt đầu lan tràn. Ngay khi Diệp Kết Mạn xấu hổ muốn nói nữa, Kỷ Tây Vũ nghiêng đầu, lạnh lùng vất một câu:

"Ta ra ngoài làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện