Chương 69 - Pháp sự nguy hiểm (Thượng)
Trong lúc ngủ, Diệp Kết Mạn bỗng cảm thấy có người đẩy mình. Nàng mỏi mệt mở mắt, và nhìn thấy Kỷ Tây Vũ.
Ngoài trời hơi tối, chân trời chỉ có một tia mặt trời. Diệp Kết Mạn đang muốn hỏi thì Kỷ Tây Vũ đã chỉ tay, nói: "Có khách đến."
Diệp Kết Mạn lúc này mới chú ý tới - trời tờ mờ sáng - bên cửa sổ có một bóng đen.
Thấy Diệp Kết Mạn dậy, người kia mới tới gần: "Bùi thiếu phu nhân."
Nghe giọng, Diệp Kết Mạn biết ngay là ai; khi ngẩng đầu nhìn, đối phương đã đứng ở bên giường; khuôn mặt lạnh tanh hiện ra, là Trữ Tâm không thấy mấy ngày nay. Thấy bộ dáng Trữ Tâm phong trần mệt mỏi, lại còn đến giờ này, Diệp Kết Mạn nghĩ Trữ Tâm đến nói chuyện đầu mối.
Quả nhiên, Trữ Tâm cũng không quanh co lòng vòng, nàng nhìn Diệp Kết Mạn, trầm giọng nói: "Người thần bí chuộc thân Hương Lan địa bá nói, ta tra được một việc."
Diệp Kết Mạn ngồi dậy: "Là cái gì?"
"Mấy hôm nay ta đi tìm Kỷ Quảng Nguyên, chưởng quầy khách điếm Đông Lai bốn năm trước." Trữ Tâm kiềm nén tức giận, "Ta đã tra ra ai là người chuộc thân Hương Lan và an bài cô ta đến khách điếm. Hắn chính là thủ hạ của Kỷ Việt. Không lâu sau đó, sau khi đưa người vào khách điếm, hắn cũng đã rời khỏi Kỷ phủ. Nguyên nhân là trong nhà có việc. Ta đi theo tin tức cuối cùng của hắn để lại, tìm đến thôn quê của hắn, phát hiện cha mẹ hắn đã chết, chỉ còn một đệ đệ cũng đã mất mạng vì bệnh tật sáu năm trước. Hơn nữa, người trong thôn cũng nói bốn năm trước không thấy hắn trở về. Sau khi ra khỏi Kỷ phủ, hắn biến mất không còn tung tích, ta nghĩ hắn có thể chết rồi."
Nghe được tên Kỷ Việt, Diệp Kết Mạn cả kinh, và cảm thấy không ngoài dự liệu. Nàng cùng Kỷ Tây Vũ âm thầm trao đổi ánh mắt.
Trầm ngâm một lát, Diệp Kết Mạn nhìn Trữ Tâm hỏi: "Ngươi cảm thấy, việc này có liên quan đến Kỷ Việt không?"
Trữ Tâm gật đầu: "Ta cũng không tin có sự tình trùng hợp như vậy. Gã kia vừa mới an bài cho Hương Lan xong lại đột nhiên biến mất. Như thế, trừ Kỷ Việt ra, ai cũng không biết Hương Lan ở đâu. Bốn năm trước Kỷ Việt phái người chuộc thân, hiện giờ, bốn năm sau, người tên Hương Lan lại xuất hiện, có ý đồ tiếp cận và giữ chân ta, sau đó lại biến mất. Tất cả làm sao mà không quan hệ tới Kỷ Việt?"
Diệp Kết Mạn cũng hiểu Kỷ Việt không thoát khỏi liên can. Cộng thêm những việc trước đó, nàng càng khẳng định hơn.
Thấy Diệp Kết Mạn trầm mặc không nói gì, Trữ Tâm lui lại: "Ta nói với ngươi là bởi vì nể tiểu thư. Trực giác nói cho ta biết ngươi thật sự quan tâm người. Nhưng hiện giờ, việc đã liên quan đến gia sự Kỷ gia, ngươi đừng xen vào nữa. Nếu không sẽ nguy hiểm. Ngươi không giống ta..."
Trữ Tâm trầm mặc một lát rồi nói tiếp: "Ta, sống vì tiểu thư. Chết, nhất định cũng vì tiểu thư. Ta đã không thể ngăn cản người ta ám hại người, ta rất hối hận. Hiện giờ, điều duy nhất ta có thể làm là tế lễ cho người, huyết hải thâm cừu này quyết phải báo!"
Nói xong, Trữ Tâm xoay người muốn đi. Diệp Kết Mạn thấy không ổn, vội gọi: "Đợi đã."
Trữ Tâm dừng bước.
Diệp Kết Mạn nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Nợ máu trả bằng máu!"
"Chuyện chưa điều tra rõ ràng, ngươi đừng xúc động!
Ngươi không nghĩ tới - chuyện vì sao Kỷ Việt biết Kỷ Tây Vũ đến thành Nam?"
"Nhất định hắn thám thính được!"
"Việc này cơ mật, không phải trừ ngươi và Kỷ Tây Vũ ra, còn có Kỷ lão gia biết nữa sao? Kỷ Việt thám thính từ đây? Đồng lõa, ngươi có nghĩ tới không?"
Diệp Kết Mạn nói xong, bỗng trong đầu lóe sáng, nàng chợt nhớ tới tờ giấy mấy ngày trước Kỷ Tây Vũ đem về; Diệp Kết Mạn quay đầu nhìn qua Kỷ Tây Vũ bên cạnh, nàng muốn hỏi nhưng ngại có Trữ Tâm nên thôi.
Trữ Tâm nghe Diệp Kết Mạn nói mà do dự, Diệp Kết Mạn thở dài, nói: "Ngươi đừng hấp tấp. Hãy tra thêm nữa xem, ta tin sự thật sẽ được phơi bày. Nếu vì lỗ mãng mà ngươi xảy ra chuyện, ai thay Kỷ Tây Vũ báo thù?"
"Thôi được." Sau một lúc lâu, Trữ Tâm thỏa hiệp và nhẹ giọng bỏ lại một câu. Lúc này bóng đen chợt lóe rồi biến mất.
Kỷ Tây Vũ: "Nàng muốn hỏi gì?"
Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ, có vẻ như những gì Trữ Tâm vừa nói không có ảnh hưởng gì đến nàng. Diệp Kết Mạn ngập ngừng, mới nói: "Ta chợt nhớ tới tờ giấy trước đó nàng mang về, nàng còn nhớ nó không?"
Thấy Kỷ Tây Vũ gật đầu, Diệp Kết Mạn nói tiếp: "Ta nghĩ, nếu là dùng giấy viết thư của Kỷ phu nhân, vậy thì người này tất nhiên do Kỷ Thế Nam an bài phụng dưỡng bên cạnh Kỷ phu nhân. Kỷ gia các ngươi tâm cơ thâm trầm, ta đã gặp Kỷ phu nhân vài lần, cũng cảm thấy bà ta không đơn giản. Nàng có nghĩ Kỷ phu nhân biết việc này không?"
Nghe vậy, Kỷ Tây Vũ cúi đầu trầm mặc, rồi lắc đầu: "Đúng là không tốt. Bất quá, bà ta cũng không phải là đèn cạn dầu. Kỷ Việt tâm tư thâm trầm, cùng Kỷ Xuyên tình huynh đệ thâm, nếu không có Kỷ phu nhân giúp đỡ, Kỷ Hi An sao là đối thủ hai người này? Kỷ Thế Nam an bài người, nhiều năm như vậy khó bảo toàn trong lòng có tính toán."
Thấy Kỷ phu nhân quả nhiên khó đối phó, Diệp Kết Mạn lúc này mới ngập ngừng bày tỏ sự hoài nghi của mình: "Nàng nói xem, bên Kỷ Thế Nam, cũng có người của Kỷ phu nhân hay không?"
Kỷ Tây Vũ: "Nàng hoài nghi bà ta biết tin ta đến thành Nam từ Kỷ Thế Nam, sau đó thả ra cho Kỷ Việt biết?"
Diệp Kết Mạn gật đầu. Kỷ Tây Vũ trầm ngâm. Diệp Kết Mạn hỏi tiếp: "Tờ giấy đó nói bọn họ sẽ gặp Kỷ Thế Nam ở Đằng Kiều, nàng đã nói là biết thời gian, vậy rốt cục là khi nào?"
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn. Sau một lúc lâu mới lắc đầu: "Có lẽ ta đã đoán sai."
Diệp Kết Mạn cảm thấy Kỷ Tây Vũ kỳ quái, nói: "Mặc kệ sai hay không, phải đi xem mới được. Vạn nhất là thật thì sao?"
Thấy Kỷ Tây Vũ vẫn không nói gì, Diệp Kết Mạn mới chợt nghĩ tới điều gì, thần sắc khẽ động, nàng thì thào hỏi: "Có phải bởi vì sức khỏe của ta?"
Diệp Kết Mạn nhịn không được mà thầm cắn răng, ra vẻ không sao nói: "Không có gì đâu, ta cũng không phải suy yếu đến mức không đi nổi...
Lời còn chưa dứt, trên mặt đã có một đôi tay lạnh lẽo xoa đến - làm ngắt lời nàng. Diệp Kết Mạn run lên. Mà tay Kỷ Tây Vũ đã vụt qua mặt mày của nàng, thần sắc không chút để ý:
"Mặt mày nhợt nhạt, trắng bạch y như ta. Đằng Kiều cách Kỷ phủ cũng không gần, hai nha hoàn của nàng cho nàng đi mới là lạ."
"Ta..."
Diệp Kết Mạn thầm giận mình yếu kém; trán nàng bị búng nhẹ, và Kỷ Tây Vũ lại nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều. Lỡ như nàng ngất ở ngoài Kỷ phủ thì không có may mắn như vậy đâu - biết không chừng bị lôi tới hẻm nào."
Diệp Kết Mạn đỏ mặt, bất mãn nhìn Kỷ Tây Vũ: "Nàng mới bị lôi vô hẻm!"
Kỷ Tây Vũ cười nhạt không đáp. Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài trời, nói: "Cứ như thế đi. Ta cảm thấy nàng nói cũng có vài phần đạo lý. Giờ còn sớm, nàng ngủ đi, tối qua đã mệt đến thế."
Diệp Kết Mạn quả thật rất mệt, nhưng nghe Kỷ Tây Vũ nhắc tới chuyện tối qua, ánh mắt nàng thoáng chốc có sự trốn tránh. Diệp Kết Mạn cúi đầu ứng một tiếng rồi nằm xuống.
Một lúc sau, Diệp Kết Mạn vẫn cảm thấy đáng tiếc, nhịn không được mà đề nghị: "Không bằng, ta nói cho Trữ Tâm biết đi, để cho nàng ấy đến Đằng Kiều?"
Kỷ Tây Vũ nghe vậy lại trầm mặc.
Diệp Kết Mạn khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ. "Nàng... vẫn không tin được Trữ Tâm?"
Kỷ Tây Vũ giương mắt nhìn Diệp Kết Mạn, một lát sau thở dài, nói: "Ta, nếu nói là không tin, nàng chắc sẽ cảm thấy ta đa nghi. Nhưng, người Kỷ gia, ta thật sự không dám tin ai."
Thấy Kỷ Tây Vũ thật sự nghiêm túc, Diệp Kết Mạn không nói gì thêm nữa. Nàng nhắm mắt lại.
---------
Ngủ không được bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng động lớn làm Diệp Kết Mạn bừng tỉnh. Nàng khó hiểu nhìn ngoài cửa. Bên cạnh, Kỷ Tây Vũ cũng mở mắt.
"Nàng chờ, ta đi xem." Diệp Kết Mạn ngồi dậy, sẽ xuống giường song đã bị Kỷ Tây Vũ ngăn lại.
"Nàng còn yếu, đừng xuống giường, để An nhi Thư nhi lo đi. Lúc này cũng vừa lúc hầu hạ nàng rửa mặt rồi."
Diệp Kết Mạn nghe vậy trong lòng thấy ấm áp, nghĩ nghĩ vẫn là nghe lời làm theo. Quả nhiên không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, rồi cửa bị đẩy ra. Vào cửa chính là Thư nhi, nàng hơi giật mình vì thấy Diệp Kết Mạn đã thức:
"Thiếu phu nhân dậy rồi ạ?"
"Ừm. Hôm qua ngủ nhiều, nên giờ không ngủ thêm được." Diệp Kết Mạn gật đầu, ôn nhu nói. "Vừa rồi ta có nghe thấy tiếng gì đó ở ngoài, có chuyện gì thế?"
Thư nhi nghĩ Diệp Kết Mạn bị trận ồn vừa rồi đánh thức, nàng đi đến bàn rót chén nước cho Diệp Kết Mạn, vừa giải thích: "Mấy ngày nữa Kỷ tiểu thư sẽ hạ táng, cho nên Kỷ gia thỉnh pháp sư tới làm pháp. Nghe nói là liên tục ba ngày. Sáng sớm, rất nhiều nha hoàn đã qua linh đường."
Nghe tới hành pháp, mí mắt Diệp Kết Mạn nhảy mấy cái, trong lòng liền rối ren.
Như thấu lòng nàng, Kỷ Tây Vũ chụp tay Diệp Kết Mạn, giọng nói khó có được sự ôn hòa: "Bình thường thôi. Chỉ là vài người nhảy nhót, làm gì có bản lãnh thật sự? Đừng lo. Vả lại, hành pháp là ở linh đường, không phải ở đây."
Thư nhi đưa nước cho Diệp Kết Mạn: "An nhi nghịch ngợm, tò mò nên đã rình đi xem rồi ạ. Em nghĩ thiếu phu nhân chưa thức nên không có ngăn cản, mong thiếu phu nhân đừng để ý."
"Không sao." Diệp Kết Mạn lắc đầu, uống nước, thầm nghĩ : đợi An nhi về hỏi cũng được.
"Thiếu phu nhân, người muốn dùng gì, em đến phòng bếp chuẩn bị?" Thư nhi nói.
"Đừng quấy rầy người ta, tùy tiện món gì cũng được."
"Vậy em nhờ họ làm chút cháo bổ khí huyết, thuận tiện nấu thuốc luôn ạ." Thư nhi tiếp nhận chén không, nói. "Thiếu phu nhân đợi em nhé, em trở về ngay."