Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Thấy tôi tới, bọn họ rối rít cả kinh, hoảng loạn muốn thi lễ với tôi.
Tôi sợ kinh động Lăng Tuyền Ki và một nữ quỷ khác ở bên trong, làm cái thủ thế im lặng với họ, ý bảo bọn họ rời đi.
Những con quỷ đó còn có chút do dự, vừa vặn lúc này Hồng Quỷ dẫn người tới nơi này, nhanh chóng xua đuổi những con quỷ đó.
“Bên trong là ai vậy?” Tôi hỏi Hồng Quỷ.
Hồng Quỷ vẻ mặt mệt lòng: “Cung Túy Liễu.”
Chưa từng nghe qua tên này, tôi nhìn vào trong thăm dò một cái, bị Lăng Tuyền Ki vừa vặn bắt gặp: “Mộ Tử Đồng!”
Tôi bất đắc dĩ căng da đầu đi vào, cười muốn phủi sạch quan hệ: “Tôi đi ngang qua mà thôi.”
Lăng Tuyền Ki cũng không để ý đến tôi, chỉ vào một cô gái mặc lục sa thướt tha đối diện nàng, ra lệnh với Hồng Quỷ nói: “Hồng Quỷ! Ném nàng ra khỏi Minh Cung cho ta!”
Hồng Quỷ không dám ra tay: “Đây là Mặc Uyên đại nhân mang vào…”
“Ta mặc kệ! Ta muốn nàng cút đi!” Lăng Tuyền Ki quát.
Hồng Quỷ bất đắc dĩ, tôi đột nhiên cảm thấy hắn làm thống lĩnh cấm quân này vẫn rất là nghẹn khuất.
Đoán chừng là cũng biết Hồng Quỷ không dám không tuân theo mệnh lệnh của Mặc Uyên, Lăng Tuyền Ki đánh chủ ý lên trên đầu tôi: “Mộ Tử Đồng, để nữ nhân này cút đi!”
Người Mặc Uyên mang vào, tôi trực tiếp ném ra không được tốt đi…
Tôi đang muốn uyển chuyển từ chối Lăng Tuyền Ki, Cung Túy Liễu đã xoay người lại. Thấy tôi, nàng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lại nhìn Lăng Tuyền Ki cười.
“Chắc chắn vị này chính là phu nhân của Mặc Hàn đại nhân đi?” Nàng cười khanh khách nhìn về phía tôi.
Tôi gật đầu: “Xin chào.”
Nàng ta thi lễ với tôi: “Cung Túy Liễu gặp qua minh hậu đại nhân!” Tư thái cung kính, nào còn nửa phần tư thế đối trận vừa rồi với Lăng Tuyền Ki.
“Mộ Tử Đồng ngươi thất thần làm gì! Ném nàng ra ngoài cho ta! Ngươi chính là chủ nhân Minh Cung!” Lăng Tuyền Ki nổi giận nói.
Cung Túy Liễu nghe được lời nàng nói thì ngây ra một lúc, trên mặt lại treo lên nụ cười phục thù kia.
Tôi bất đắc dĩ nói: “Đây là Mặc Uyên mang vào…”
“Ta mặc kệ! Ta không muốn thấy nữ quỷ này ở Minh Cung!” Lăng Tuyền Ki lại còn chán ghét Cung Túy Liễu này hơn chán ghét tôi.
Tôi mê mang: “Rốt cuộc các cô đã xảy ra chuyện gì…”
Thính Lam lại hiểu được, truyền âm nói cho tôi: “Phu nhân, Cung tiểu thư hẳn là sủng hạnh Mặc Uyên đại nhân mang về Minh Cung.”
Trách không được Lăng Tuyền Ki táo bạo như vậy, thì ra là đụng phải cô gái bên ngoài của Mặc Uyên.
Tôi đang suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, Cung Túy Liễu đã cười với tôi trước: “Không nghĩ tới mặt năm đó Lăng Tuyền Ki trộm, sẽ giống minh hậu đại nhân như đúc! Nhưng Túy Liễu nhìn ra, vẫn là minh hậu đại nhân càng đoan trang hào phóng hơn!”
Tuy rất vui vẻ cô đang khen tô, nhưng châm ngòi ly gián đừng rõ ràng như vậy hay không!
Tôi nhìn thấy trong mắt Lăng Tuyền Ki đã có lửa giận, không đơn giản là vớ Cung Túy Liễu, còn có với tôi.
Tôi rất muốn phủi sạch quan hệ vớ Cung Túy Liễu, nhưng nàng ta đã nhìn ra manh mối gì đó, lại quấn lên tôi: “Minh hậu đại nhân, TÚY Liễu vừa thấy ngài đã cảm thấy hợp ý, về sau, ta có thể tìm ngài nói chuyện không?”
Cảm giác xem tuồng cung đấu này là chuyện như thế nào? Tôi đã có thể nghe được tiếng Lăng Tuyền Ki ở một bên nghiến răng.
Thấy Cung Túy Liễu duỗi tay muốn đến đỡ tôi, tôi lui về phía sau một bước né tránh: “Cái kia… Túy Liễu tiểu thư đúng không…… Kỳ thật tuổi cô còn lớn hơn tôi, nói chuyện với tôi không cần dùng bộ dáng vãn bối như vậy… Việc riêng của Mặc Uyên, tôi không quản được… Hơn nữa, tôi vẫn là thích ăn thăn bò hơn…”
Xin lỗi, mang thai ngốc ba năm, vừa nghe đến Túy Liễu phản ứng chính là thăn bò. Mà đã lâu rồi tôi không ăn thăn bò, một cái không lựa lời đã nói ra.
Nháy mắt ý cười trên mặt Cung Túy Liễu cứng lại, Lăng Tuyền Ki phản ứng kịp, lớn tiếng cười: “Mộ Tử Đồng! Ngươi không làm ta thất vọng!”
Cảm ơn…
Cung Túy Liễu lườm Lăng Tuyền Ki, khi lại nhìn về phía tôi lần nữa, vẫn là một bộ dáng ngoan ngoãn: “Túy Liễu đã biết, Túy Liễu sẽ nhớ kỹ dạy bảo của minh hậu đại nhân.”
Cô nương, đừng giả vờ được chứ, cô rõ ràng rất tức giận! Không cần lại cười với tôi! Tôi sợ đến hoảng!
“Chẳng qua minh hậu đại nhân, Túy Liễu đã từng nghe nói, vị hôn thê của Mặc Hàn đại nhân là Lăng Tuyền Ki mà!”
Cũng may lúc trước Mặc Hàn đã giải thích với tôi chuyện này, bằng không, tôi thật sự đúng là có thể bị những lời này li gián.
Lăng Tuyền Ki hiển nhiên không nghĩ tới Cung Túy Liễu sẽ nói chuyện này, liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi nói: “Hiện tại Tuyền Ki là vợ của Mặc Uyên, có hôn ước với Mặc Hàn chính là tôi.”
Rất rõ ràng, Lăng Tuyền Ki hẳn là biết chuyện này ở trên hôn ước nàng là chột dạ. Hơn nữa, hiện tại phải đối phó với Cung Túy Liễu, nàng hẳn là sẽ không hủy đi đài của tôi.
Quả nhiên, nàng nhìn tôi, cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy! Mù ngươi mắt chó! Ta mới là thê tử danh chính ngôn thuận của Mặc Uyên!”
Cung Túy Liễu một kế không thành lại thêm một kế, dùng ánh mắt giả nhân giả nghĩa nhìn tôi: “Chính là ta thật sự lo lắng cho minh hậu đại nhân, ta nghe nói, ba ngàn năm trước, Mặc Hàn đại nhân chính là bởi vì một nữ nhân khác mà mất tích, mà Lăng Tuyền Ki, hiện tại dùng da của nữ nhân kia!”
Sao cô ta lại biết!
Tôi còn không kịp hỏi ra, Lăng Tuyền Ki mắng một tiếng tiện nhân, vung kiếm chém về phía Cung Túy Liễu.
Thính Lam và Tiểu Bạch lập tức bảo vệ tôi ở sau người, Hồng Quỷ thấy tôi an toàn, nhìn hai nữ quỷ đánh nhau khí thế hừng hực ở không trung, vung kiếm xông lên phía trước khuyên can.
Tôi tìm thị vệ hắn mang lại đây hỏi: “Mặc Uyên đâu?”
“Sáng sớm Mặc Uyên đại nhân đã đi ra ngoài.”
“Tìm hắn trở về!” Mâu thuẫn nội bộ đều đốt tới trên người tôi, còn muốn chỉ lo cho thân mình?
Quỷ kia lĩnh mệnh đi, Hồng Quỷ cũng cố gắng tách hai nữ quỷ ra ở hai bên.
Nếu tôi đoán không sai, Cung Túy Liễu này là muốn vào chủ Minh Cung, Hơn nữa, nàng còn không chọn, Mặc Uyên muốn nàng, nàng sẽ ở với Mặc Uyên. Nếu có thể dính lên Mặc Hàn, đoán chừng nàng ta sẽ càng vui vẻ.
Nếu không, nàng ta cũng sẽ không nói ra những lời này chọc phải tôi.
“Em cảm thấy, Lăng Tuyền Ki và Cung Túy Liễu, ai tương đối lợi hại hơn?” Tôi lặng lẽ hỏi Thính Lam.
Thính Lam nói: “Tuyền Ki đại nhân có quỷ linh cao hơn một ít, pháp thuật lợi hại hơn chút.”
Tôi dùng lực lượng chủ nhân Minh Cung, kéo Hồng Quỷ từ không trung về trên mặt đất.
Lăng Tuyền Ki trôi nổi ở không trung ngây ra một lúc, tôi chớp mắt với nàng, nàng nháy mắt hiểu được, lập tức vung kiếm đâm về phía Cung Túy Liễu.
Tất cả tiểu tam đoạt chồng với tôi, một người cũng đều không thể để nàng sống tốt!
Hồng Quỷ lại muốn chất vấn tôi, tô lại phong kín miệng hắn, khóa hắn ở tại chỗ.
Lăng Tuyền Ki không phụ sở vọng đánh Cung Túy Liễu một trận, tôi thấy không sai biệt lắm, mới buông Hồng Quỷ ra, để hắn đi lên khuyên can.
Lăng Tuyền Ki đánh đủ rồi, cũng không ham chiến, nói câu tiện nhân không biết xấu hổ, hạ xuống mặt đất, đưa cho tôi một ánh mắt thắng lợi.
Quả nhiên, phương pháp làm hai nữ nhân hòa hảo trước tiên, chính là xuất hiện một kẻ thù chung.
Tôi giấu đi ấn ký giữa mày, Hồng Quỷ đã nhanh đỡ Cung Túy Liễu trọng thương xuống, vẻ mặt bi phẫn: “Mặc Uyên đại nhân sẽ giết ta…”
“Ta bảo vệ ngươi!” Lăng Tuyền Ki vung bàn tay lên.
Tôi nhìn cơ thể nửa trong suốt của Cung Túy Liễu, nói với Hồng Quỷ: “Đưa cung tiểu thư trở về đi, Mặc Uyên không ở đây, cũng không có quỷ có thể chữa thương cho nàng.”
Cung Túy Liễu vốn giả chết nghe thấy lời này, lập tức
giãy giụa ngẩng đầu lên: “Mặc Hàn đại nhân sẽ có thuật trị liệu!”
“Dựa vào cái gì Mặc Hàn trị cho ngươi!” Lăng Tuyền Ki lườm nàng ta một cái: “Không muốn chết thì cút cho ta! Ta nói cho ngươi, ta chính là hiện tại giết ngươi, Mặc Uyên đều sẽ không so đo với ta!”
Có lẽ là vừa rồi Lăng Tuyền Ki xuống tay thật sự là quá độc ác, làm Cung Túy Liễu còn sợ hãi trong lòng, nàng kiêng kị nhìn Lăng Tuyền Ki một cái, lại đáng thương nhìn về phía tôi.
Tôi hất tay một cái: “Tôi là người sống, chỉ biết gọi cứu thương, sẽ không có thuật chữa trị.” Sau đó nhìn về phía Hồng Quỷ: “Nhất định phải đưa Cung tiểu thư bình an về nhà!”
Hồng Quỷ đưa cho tôi một ánh mắt xảo trá, đồng ý, mang theo Cung Túy Liễu nhanh chóng biến mất.
Lăng Tuyền Ki không kiêng nể gì lớn tiếng bật cười: “Mộ Tử Đồng, ngươi quả nhiên không phải là đèn cạn dầu gì!”
Thật sự không nghe ra là nàng đang khen người.
Nàng thu kiếm lại, nhìn chằm chằm tôi đánh giá trong chốc lát, thần thái phi dương: “Ngươi và nữ nhân kia thật đúng là không giống nhau.”
Tôi vốn muốn rời bước chân đi, nhìn về phía Lăng Tuyền Ki.
Nàng như còn đang nhớ đến cái gì đó, nhận thấy được tầm mắt của tôi, thu mất mát ở đáy mắt lại, khôi phục tư thái cao cao tại thượng vốn có: “Bổn tiểu thư nghĩ đến không thích thiếu tình, nếu lần này ngươi giúp đỡ thu thập tiện nhân Cung gia, vậy trả lại ngươi cái tình.”
Thật không nghĩ tới Lăng Tuyền Ki còn có lúc ân oán phân minh như vậy!
Nàng lấy ra một hạt châu to bằng nắm tay trẻ con, ném cho tôi: “Đây là Lưu Ảnh Châu, đồ vật bên trong ngươi xem cho kỹ! Ta đoán là nữ nhân không biết xấu hổ kia muốn sống lại!”
Tôi đánh giá hạt châu một lát, nhìn về phía Lăng Tuyền Ki: “Nữ nhân nào?” Cảm giác như là cô gái có quan hệ với Mặc Hàn kia.
Lăng Tuyền Ki hừ lạnh một tiếng: “Còn có thể là ai! Đương nhiên là nữ nhân lớn lên giống ngươi như đúc kia!”
Tay tôi nắm hạt châu căng thẳng, đáy lòng có chút hốt hoảng: “Nàng thật sự sẽ sống lại?”
“Sao ta biết!” Lăng Tuyền Ki tức giận nói, nàng giơ tay rót một đạo quỷ khí vào Lưu Ảnh Châu trong tay tôi, hạt châu kia phát ra ánh sang, ở không trung chiếu ra một hình ảnh.
Phía dưới hình ảnh đều là pho tượng thần thái dữ tợn, hẳn là ở nơi phong ấn quỷ binh.
Không trung vốn rất an tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng chim hót cao vút, tôi ngẩng đầu lên, thấy một con phượng hoàng sắc thái sặc sỡ ở phía trên không trung nơi phong ấn bay lượn qua lại, để lại một sắc thái hoa mỹ.
Hình ảnh biến mất, tôi vẫn còn ngơ ngác nhìn nơi đó.
Tôi nhớ rõ có đoạn thời gian, tôi thường xuyên có thể nghe thấy chuyện có quan hệ với phượng hoàng, chẳng lẽ cô gái kia là phượng hoàng?
“Đây là có ý gì?” Tôi hỏi Lăng Tuyền Ki.
Lăng Tuyền Ki liếc trắng tôi một cái: “Sao cái gì ngươi cũng không biết! Phượng hoàng kia là dấu ấn của nữ nhân kia! Nàng là hiện than của phượng hoàng, nữ nhân kia khẳng định cũng còn sống!”
Nàng còn sống, là muốn như thế nào?
Sẽ đến đoạt Mặc Hàn với tôi sao?
“Hạt châu này, cô có được từ nơi nào?” Tôi nhớ rõ tôi đánh mất một viên Lưu ảnh Châu Tiểu Duy bảo tôi chuyển giao.
Vẻ mặt của Lăng Tuyền Ki không được tự nhiên, một hồi lâu mới nói: “Nó tự lăn đến trên tay bổn tiểu thư!”
Chính là nhặt.
“Chúng ta đã gặp mặt trên chợ đêm Bách Quỷ?” Tôi hỏi.
Lăng Tuyền Ki hơi mang mất tự nhiên gật đầu, dời đề tài đi: “Ta nói cho ngươi, chuyện ngươi cướp đi Mặc Hàn, ta sẽ không thiện bãi cam hưu! Nhưng nếu nữ nhân này trở về, nhất định cũng tới đoạt Mặc Hàn! So với nữ nhân tiện nghi kia, còn không bằng ngươi đâu! Dù sao ngươi cũng yếu như vậy!”
Tôi cảm nhận được kỳ thị quả hồng mềm.
Lăng Tuyền Ki quay đầu rời đi, chẳng qua trước khi đi, còn dặn dò tôi riêng một tiếng: “Nếu phát hiện tung tích của nữ nhân kia, nói cho ta trước tiên! Ta nhất định phải làm nữ nhân kia hồn phi phách tán!”
Nàng đi về phía chỗ tẩm cung của mình, tôi nhìn Lưu ảnh Châu trong tay ở tại chỗ rất lâu, nghe được Thính Lam thúc giục, mới trở lại đường cũ.
Thính Lam vào Minh Cung chưa được một ngàn năm, những chuyện đó nàng cũng đều không biết, tôi cũng không hỏi nhiều.
“Phu nhân, chúng ta còn đi xem cá sao?” Thính Lam hỏi.
Bên cạnh hoa viên Minh Cung có một hồ nước, bên trong nuôi không ít có nhỏ long lanh sẽ sáng lên, tôi còn không trả lời, bảo bảo trong bụng nghe thấy đã hưng phấn lên.
“Đi xem đi.” Tôi sờ bụng nhỏ, đi đến cạnh hồ nước.
Tìm một nơi ngồi xuống, Thính Lam đi lấy cho tôi thức ăn cho cá, chỉ có Tiểu Bạch bồi tôi.
Viên Lưu ảnh Châu kia tôi còn nắm ở trong tay, không tự giác nhìn lại.
Thứ này tôi nên đưa cho Mặc Hàn, nhưng một chút tiểu tư tâm trong lòng kia, lại làm tôi hận không thể ném hạt châu này đi, để Mặc Hàn vĩnh viễn cũng không biết chuyện này.
Nhưng Mặc Uyên đột nhiên đuổi lại đây.
“Phượng hoàng vừa rồi kia là ngươi thả ra?” Giọng nói của hắn không vui chất vấn tôi.
Nhìn trình độ ngay từ đầu hắn chán ghét tôi, Mặc Uyên hẳn là không thích nữ nhân kia, dù sao cũng không thể gạt được, tôi nói chuyện Lưu ảnh Châu.
Mặc Uyên lấy viên Lưu ảnh Châu kia qua, lại thả cảnh tượng sang một bên, nhíu chặt mày.
Tôi thử hỏi một câu: “Thật sự là cô gái kia muốn sống lại sao? Mặc Hàn…”
Lời còn chưa nói xong, Mặc Uyên đột nhiên duỗi tay bóp cổ tôi, chặn ngang tôi nói.
“Ta cảnh cáo ngươi, không muốn bị ta nghi ngờ, cách xa chuyện của nữ nhân kia càng xa càng tốt. Bằng không, chờ hài tử sinh ra, ta sẽ lập tức thay ca ta giết ngươi!”
Thứ này làm sao vậy! Một lời không hợp đã động thủ! Tôi mẹ nó vẫn là người sống!
Tiểu Bạch lập tức đánh về phía hắn, bị quỷ khí quanh người Mặc Uyên văng ra. Nhân tiện, hắn còn khóa lại hài tử trong bụng tôi cảm giác bắn năng lực ra ngoài.
Mạng nhỏ ở trên tay hắn, tôi chỉ có thể thừa nhận gật đầu, ý bảo hắn buông tay.
Mặc Uyên cho tôi một ánh mắt cảnh cáo, buông lỏng tay, tôi che lại cổ, há to miệng hít thở không khí. Cảm thấy nếu chậm một giây, đoán chừng sẽ phải bị Mặc Uyên cắt đứt cổ.
Lưu ảnh Châu còn ở trên tay hắn, tôi muốn lấy về, hắn lại thu đi: “Thứ này tịch thu! Không được đề chuyện này với ca ta!”
“Chuyện này Mặc Hàn đã biết…” Tôi hữu khí vô lực nói.
Mặc Uyên lập tức nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, mới như là xác nhận cái gì đó, rời ánh mắt đi.
“Việc này ngươi không cần phải xen vào.” Thoáng nhìn vết xanh tím trên cổ tôi, Mặc Uyên duỗi tay làm thuật chữa trị cho tôi, che dấu chứng cứ phạm tội hắn làm chuyện xấu.
Hắn rời đi, Tiểu bạch bất mãn gào vài tiếng về phía hắn rời đi, tâm tình của tôi lại càng thêm ngưng trọng.
Vốn dĩ, tôi cảm thấy tôi và Mặc Hàn đã có con, cho dù cô gái kia xuất hiện, cũng đều sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng, vẻ mặt khẩn trương Mặc Uyên nhắc tới cô gái kia, khiến cho tôi đặc biệt cảm giác không an toàn.
Lúc cô gái kia tồn tại, nhất định từng tổn thương Mặc Hàn, mà Mặc Uyên muốn bảo vệ Mặc Hàn, cho nên mới đặc biệt khẩn trương cô gái kia sống lại, lo lắng Mặc Hàn lại bị tổn thương lần nữa.
Mặc Hàn là quỷ cường đại như vậy, sao sẽ bị một người sống tổn thương chứ? Trừ phi, hắn là tự nguyện…
Tôi nhớ tới hắn vì tôi tự phế tu vi, tôi tin tưởng là hắn yêu tôi, cho nên mới cam nguyện từ bỏ tu vi.
Như vậy, hắn cũng yêu cô gái kia đi… Nếu không, sao sẽ bị kia cô gái tổn thương…
Trong nháy mắt lòng tôi hung hăng run rẩy, trong nháy mắt lại có chút muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Cô gái kia không thể sống lại, không thể để cô ta tới đoạt Mặc Hàn với tôi!
Nếu không, tôi và con làm sao bây giờ?
Con không thể còn chưa sinh ra đã đụng tới một gia đình không hoàn chỉnh!
“Hài tử của ta, tự nhiên sẽ có một gia đình hoàn chỉnh.”
Đột nhiên, tôi nghe được một tiếng như vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Thính Lam và Tiểu Bạch, một người tự chuẩn bị mâm đựng trái cây cho tôi, một người ghé vào bên chân tôi chợp mắt, không giống như là nghe được cái gì chút nào.
Là tôi ảo giác sao?
“Mặc Hàn sẽ chăm sóc ta và hài tử thật tốt, ngươi hãy yên tâm.” Giọng nói kia lại vang lên.
Tôi lập tức hiểu được, đoán chừng là tàn hồn kia đang nói chuyện!
Lực lượng nàng biến cường!
Trước kia nàng chỉ có thể ngẫu nhiên xuất hiện ở cảnh trong mơ của tôi, sau đó chỉ có thể thừa dịp ý thức của tôi hoảng hốt thì xuất hiện, hiện tại, lại ở lúc tôi thanh tỉnh có thể nói chuyện ở trong ý thức của tôi!
“Mộ Tử Đồng, ngươi đoán không sai, ta thật sự là biến cường, hài tử trưởng thành khỏe mạnh, ta sẽ dần cường đại. Trừ phi, ngươi lấy hài tử.”
“Cút ngay!” Tôi cả giận nói, Thính Lam bên cạnh sợ tới mức cho rằng tôi đang nói nàng.
“Phu, phu nhân…”
“Ta với hài tử là một thể, Mặc Hàn tuyệt đối sẽ không cho phép hài tử xảy ra chuyện, ngươi nói, hắn có bao nhiêu tình thâm nghĩa trọng với ta?”
“Câm miệng!” Tôi giận mắng.
“Mộ Tử Đồng, ngươi thật đáng thương, hài tử đều không phải là của ngươi, ngươi còn cực khổ thay ta hoài. Ngươi cho rằng ngươi như vậy, Mặc Hàn sẽ cảm thấy ngươi tốt sao?”
“Nói thật cho ngươi biết, ngày đó ở chân núi núi Trường Bạch, hình ảnh ngươi nhìn thấy ta với Mặc Hàn ôm nhau đều là sự thật. Chẳng qua đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn, ta mới không thể không rời khỏi thân thể của ngươi. Mặc Hàn nói những lời này đó cũng là sự thật, chỉ là thật sự không có biện pháp, vì ta, hắn mới đi cứu ngươi ra.”
“Một khi đã như vậy, cô nói những lời này với tôi thì có ích lợi gì?” Tôi hỏi nàng.
“Ta không đành lòng đoạt đi cơ thể ngươi còn lừa ngươi.” Giọng nói kia như thương hại.
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Kỹ nữ thánh mẫu!”
Giọng nói kia như là không nghĩ tới tôi sẽ mắng nàng, ngẩn người, mới tiếp tục nói: “Tóm lại, cảm ơn ngươi thay ta ôn dưỡng hài tử. Hài tử trưởng thành một ngày, ta sẽ khôi phục thêm một ngày.”
Tôi còn muốn mắng trở lạ, cổ họng lại có một trận tanh ngọt, phun ra một búng máu.
Giọng nói kia thuận thế lại nói: “Mộ Tử Đồng, ngươi xem, cơ thể của ngươi đã bị hài tử của ta hấp thu quá nhiều linh lực. Ngươi không chịu được bao lâu, ngày hài tử sinh ra, sẽ là lúc ta trở về bên người Mặc Hàn!”
Nhớ tới Mặc Hàn, trong lòng tôi lại có một phần kiên quyết: “Không có khả năng… Cô tuyệt đối không thể trở về… Tuyệt đối không thể…”
“Muốn ta không trở lại, trừ phi cô xoá sạch hài tử!” Giọng nói kia trào phúng, khẽ cười một tiếng: “Chỉ là ngươi dám sao? Huống chi, Mặc Hàn xem trọng hài tử kia hơn mạng của ngươi nhiều! Ngươi không dám, Mộ Tử Đồng, ngươi chú định chính là một kẻ đáng thương.”
“Câm miệng! Không biết xấu hổ!” Tôi lại giận mắng một tiếng, Thính Lam bên cạnh thấy tôi lầm bầm một mình đã bối rối, gọi tôi một cái muốn tôi tỉnh táo lại.
Tôi lại không có sức lực trả lời nàng, trước mắt tối sầm ngất đi.
Rất yên tĩnh, tôi bị khóa ở trong bóng tối yên tĩnh như mảnh đất chết, lại không biết nơi này là chỗ nào.
“Có người không?” Tôi gọi vài tiếng, nhưng không ai trả lời tôi.
Cảnh sắc xung quanh dần rõ ràng lên, nơi này vẫn là Minh Cung, nhưng sao chỉ có một mình tôi? Còn không cảm nhận đến hơi thở của quỷ khác?
Tôi thấy Mặc Uyên đang đi đến, vội phất tay với hắn, lại không ngờ Mặc Uyên xuyên qua thân thể của tôi.
Tôi sửng sốt, nhớ rõ lần trước lúc xuất hiện loại tình huống này, là tôi thấy Mặc Hàn đang thương tiếc cô gái kia.
Mặc Uyên đi đến một chỗ Minh Cung, tôi theo sau, vòng qua vài đường cong, đi đường thật dài, mới thấy hắn dừng ở một góc Minh Cung.
Minh Cung rất lớn, mấy ngày này tôi tản bộ đều chỉ là ở gần tẩm cung của Mặc Hàn và đi dạo xung quanh hoa viên. Địa phương hẻo lánh như vậy, trước nay tôi chưa đi qua.
Mặc Uyên đứng ở chỗ góc kia, giơ tay vẽ một trận pháp, trận pháp nhập vào bên trong vách tường biến mất không thấy, ngay sau đó vách tường mở ra một cánh cửa.
Tôi kinh ngạc, nhìn Mặc Uyên đi vào cũng theo đi vào.
Bên trong là một thang lầu kiểu xoay tròn, trên vách tường dính ma trơi u minh màu xanh thẳm. Thang lầu không phải rất rộng lớn, nhưng cũng không phải rất hẹp.
Tôi đi theo Mặc Uyên rất lâu, mới đi tới gian mật thất này.
“Ca.” Mặc Uyên gọi một tiếng, tôi kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Mặc Hàn đang đưa lưng về phía chúng tôi!
Tôi lập tức đi ra phía trước: “Mặc Hàn!” Mới gọi một tiếng, nhìn thấy quan tài thủy tinh trước người hắn, toàn bộ lời phía dưới muốn nói với hắn bị bóp chết ở cổ họng.
Cô gái kia nằm trong quan tài thủy tinh!
Tôi nhớ rõ! Lúc ấy ở núi Trường Bạch, tôi ở Mê Tung Phệ Hồn Trận đã nhìn thấy linh đường của cô gái này!
“Ca, người đã chết, thôi bỏ đi.” Không biết khi nào Mặc Uyên đã chạy tới bên người Mặc Hàn.
“Nàng có thể sống sót.” Mặc Hàn bỗng nhiên nói.
Hắn nhìn cô gái kia không nháy mắt, lại không có biểu tình gì.
“Nàng đã chết.” Mặc Uyên không vui nhắc nhở.
Mặc Hàn phun ra bốn chữ: “Linh Thể Thuần Âm.”
“Linh Thể Thuần Âm nào dễ tìm như vậy!” Mặc Uyên khinh thường, tiện đà lại nhìn về phía cô gái nằm trong quan tài thủy tinh kia: “Ngươi vẫn là ngẫm lại hài tử làm thế nào đi. Tu vi của ngươi, đứa nhỏ này đã không có, về sau, còn không biết có thể lại có hay không.”
“Linh Thể Thuần Âm như có thể ôn dưỡng hài tử.” Mặc Hàn nói như một con dao cắt ở trong lòng tôi, làm tôi gần như không thở nổi.
Tôi cảm giác tim bị khoét rỗng, muốn thoát khỏi nơi này, bỗng nhiên cảm giác bị ai đó dùng sức kéo một chút, tôi bị kéo đến một địa phương khác.
Vẫn là một mảnh hắc ám, chỉ là bên người tôi lại đứng một đứa bé.
Đứa bé bĩu môi, nâng cằm dùng sức nhìn tôi, tay lại nắm chặt góc áo tôi không chịu thả lỏng.
Tôi ngồi xổm xuống, khẽ sờ đầu đứa bé: “Con khỏe không.”
“Không khỏe!” Tiểu bao tử chu miệng nhỏ, một bộ dáng tức giận, lại đáng yêu không nói nên lời.
“Sao thế? Ai bắt nạt con sao?” Tôi sờ mặt của đứa bé kia, xúc cảm mềm mại làm tôi đều không muốn buông tay.
Tiểu bao tử lắc đầu, nhăn cái mũi lại nhìn chằm chằm tôi, oan ức đã lâu, mới bĩu môi nhào vào trong lòng tôi: “Mẹ…”