Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Đau quá! Đau quá! Có phải tôi mù rồi hay không! Có phải hay không… Tôi không muốn biến thành người mù! Tôi không muốn!”

Lục Linh Vũ ở một bên phát điên bắt lấy Hàn Đông, tôi không muốn để giọng nói của nàng đưa tới quá nhiều người vây xem, nói với Hàn Đông: “Anh còn không đưa cô ta đi bệnh viện, hay thật sự muốn cô ta mù sao?”

Lúc này Hàn Đông mới phản ứng lại, kiêng kị nhìn tôi và Mặc Hàn, vội mang theo Lục Linh Vũ chạy ra ngoài công viên.

Chỉ là lúc đi ngang qua bên người tôi, nhìn thấy nhẫn cưới trên tay tôi và Mặc Hàn, hắn hơi ngây ra một lúc.

Nghiên cứu sinh nghỉ sớm hơn sinh viên khoa chính quy, tôi là sinh viên tốt nghiệp khoá này, thừa dịp trước khi kết hôn, trở lại thành phố Trạch Vân làm đi xong hết một loạt thủ tục tốt nghiệp.

Nhìn hai chứng chỉ tốt nghiệp của mình và Mặc Hàn, tôi cười vô sỉ, nói với Mặc Hàn: “Lần trước nói với ba mẹ ta, anh lớn hơn em ba tuổi, bằng tốt nghiệp của anh cũng không thể bị bọn họ thấy.”

“Mặc Uyên nói, nhân gian có cái từ gọi là tạm nghỉ học, có thể cho người kém ba tuổi tốt nghiệp chung.” Mặc Hàn nói.

Không nghĩ tới tên Mặc Uyên kia hiểu được rất nhiều, vậy coi như là Mặc Hàn tạm nghỉ học ba năm học lại một lần nữa, cùng tốt nghiệp với tôi!

Lễ tốt nghiệp kết thúc, trở lại Lục Thành, ba mẹ tôi nhìn bằng tốt nghiệp của tôi cười nửa ngày.

“Đọc sách mười mấy năm cuối cùng là hết khổ, Đồng Đồng, còn có ba năm nghiên cứu sinh, cũng đừng quá mệt mỏi. Có thể tốt nghiệp thì tốt nghiệp, nếu đọc sách quá mệt mỏi, không tốt nghiệp cũng không có việc gì.” Mẹ tôi đau lòng nói với tôi, ba tôi cũng vậy.

Tôi gật đầu, cảm thấy ba mẹ tôi hoàn toàn lo lắng nhiều, bởi vì sau khi sinh xong bảo bảo, muốn chăm sóc bảo bảo, tôi có thể đi học hay không vẫn là một chuyện!

Hôn lễ định ở mười hai tháng sáu, bà nội tôi tự mình chọn ngày tốt.

Mặc Hàn tỏ vẻ, kết hôn ngày xấu cũng đều không có việc gì, hắn trấn được.

Trong nhà có thể tới thân thích trên cơ bản đều tới, Quân Chi còn tiêu sái mời Ngọc Hư Tử và tất cả sư huynh đệ Thanh Hư Quan, dù sao tiền tiệc rượu đều là Mặc Hàn cấp.

Ngọc Hư Tử cố kỵ Mặc Hàn, cho một bao lì xì rất lớn theo phần, tôi cười nhận lấy, thấy ông ấy đau lòng râu dê đều run rẩy.

Lam Cảnh Nhuận cũng tới, mặt mày hắn tràn đầy mỏi mệt, nghĩ đến bị chuyện của Lam Thiên Hữu làm cho bực bội.

Quân Chi dẫn theo hắn tiến vào, Lam Cảnh Nhuận nhìn tôi, sau khi dừng một chút, cười: “Bộ dáng cô mặc áo cưới thật xinh đẹp.”

Được khen có chút thẹn thùng, lại thấy hắn cho tôi một bao lì xì và một cái hộp quà: “Tân hôn vui vẻ.”

“Cảm ơn học trưởng.” Tôi cười nhận lấy, đưa bao lì xì cho Ninh Ninh làm phù dâu, cầm hộp quà hỏi: “Học trưởng, đây là cái gì? Có thể mở sao?”

Lam Cảnh Nhuận gật đầu, tôi mở ra, bên trong là một hộp nhạc điêu khắc pho tượng nhỏ của tôi và Mặc Hàn.

Vặn dây cót, hai người bên trong ôm nhau nhảy múa, có một ý cảnh khác.

“HộP nhạc thật xinh đẹp, cảm ơn học trưởng!” Tôi rất thích hộp nhạc này.

Lam Cảnh Nhuận cười: “Cô thích là được.”

Không biết vì sao lại cảm thấy cho dù hắn cười, khuôn mặt còn mang theo một vẻ mất mát nhàn nhạt.

Đoán chừng vẫn là đang lo lắng chuyện của Lam Thiên Hữu, tôi trấn an nói: “Học trưởng, chuyện của Lam Thiên Hữu cũng đừng quá lo lắng. Hiện tại hắn đã bại lộ, cũng tương đương với là từ bỏ nhà các anh, hẳn là cũng sẽ không tới tìm các anh làm phiền.”

Lam Cảnh Nhuận thở dài: “Hy vọng đi… Ba mẹ tôi, tôi còn không biết nên nói như thế nào với bọn họ…”

Tôi nghĩ một chút, nói: “Bằng không, qua mấy ngày, anh đi tìm tử thi không ai nhận, làm cái thủ thuật che mắt, nói cho ba mẹ anh, anh trai anh qua đời ngoài ý muốn?”

Lam Cảnh Nhuận có chút do dự, dù sao trung niên tang tử, với ba mẹ hắn mà nói, cũng là một đả kích lớn.

Quân Chi lại cảm thấy được: “Sư huynh, dứt khoát làm như vậy đi, dù sao, hiện tại Lam Thiên Hữu bại lộ, khẳng định cũng không dám lại lấy thân phận anh trai anh xuất hiện ở Lam gia. VớI ba mẹ anh mà nói, hắn chính là mất tích, với để cho bọn họ cả ngày lo lắng cho hắn, còn không bằng đau dài hơn đau ngắn như vậy.”

Lam Cảnh Nhuận ước lượng thật lâu, vẫn l không hạ quyết tâm: “Để tôi nghĩ lại đã.”

Giờ lành đã đến, Mặc Hàn chuẩn thời gian tới đón người.

Đám người Ninh Ninh và Quân Chi, thật sự lừa Mặc Hàn một khoản phí mở cửa.

Tiến vào phòng ngủ, Mặc Hàn và tôi nhìn nhau cười, đeo nhẫn cho tôi, cõng tôi ra cửa ngồi lên xe đến khách sạn.

Tài xế là Tinh Bác Hiểu, Mặc Uyên làm bạn lang, ngồi ở trên ghế phụ, vẻ mặt khó chịu: “Người sống kết hôn sao như vậy? Phiền phức! Trực tiếp kiệu tám người khiêng nâng vào Minh Cung không được sao?”

“Lần sau ta và Mộ Nhi thành thân, sẽ suy xét.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói, tôi thấy vẻ mặt Mặc Uyên không thể tin tưởng quay đầu lại nhìn về phía chúng tôi.

“Các ngươi còn muốn kết hôn?”

Tôi gật đầu, còn không quên dặn dò một câu: “Nhớ rõ lại thêm tiền biếu!”

Mặc Uyên cạn lời, ngay cả Tinh Bác Hiểu cũng đều che mặt.

Tới khách sạn, Ninh Ninh xách làn váy xuống xe theo tôi, đánh giá một vòng xung quanh, hỏi tôi: “Là ảo giác sao? Vì sao mình cảm thấy trời tối, mà lại nóng như vậy? Tử Đồng, cậu nóng không?”

Tôi ý bảo nàng nhìn về phía mười Kim Ô hình người đứng xếp hàng từ cao đến thấp bên kia: “Mười mặt trời đều ở chỗ này, có thể không nóng sao?”

Ninh Ninh kinh ngạc một chút, thấy Tiểu Tiểu một lát gọi “Ca ca, ca ca” với mấy người kia, rất nhanh hiểu ý.

Khách sạn đã có không ít thân hữu, mười Kim Ô tính làm thân hữu nhà trai, là ngồi cùng xe chúng tôi tới, bọn họ vừa lúc ngồi một bàn.

Hôm nay, vì phòng ngừa người khác phỏng đoán không cần thiết, tôi còn dặn riêng Tiểu Tiểu, không được ở ngay trước mặt người khác gọi Mặc Hàn là ba ba.

Gà con đang ăn xong mười linh quả, miễn cưỡng đáp ứng.

Lúc vào khách sạn, nhìn thấy cửa đứng hai người một đen một trắng, tôi lại sửng sốt một chút.

“Bạch Vô Thường.” Mặc Hàn nhẹ giọng nhắc nhở tôi một câu.

Hai quỷ Vô Thường đã hóa thành hình người, một cái mặt không còn đen như vậy, một cái khác cũng đã không có đầu lưỡi máu thật dài. Cho nên tôi mới nhất thời không nhận ra.

Bọn họ gật đầu thăm hỏi một chút, tiến lên thấp giọng nói một câu tất cả bình thường với Mặc Hàn, Mặc Hàn ôm lấy tôi tiến vào khách sạn.

“Hồng Quỷ cũng ở chỗ này sao?” Tôi nhớ rõ Mặc Hàn nói qua, Hồng Quỷ và Bạch Vô Thường phải tới duy trì trật tự.

Mặc Hàn gật đầu: “Hắn mang quỷ ở phụ cận tuần tra.”

Tôi như đã có thể tưởng tượng đến, người thường nơi này thường sẽ cảm giác được từng luồng gió lạnh thổi qua từ bên người mình.

Khách sạn đã đặt tốt một sân khấu nhỏ, MC ở bên trên nói không ít lời chúc phúc, sau đó mời ba tôi lên.

Ba tôi gả con gái có chút kích động, còn để cho Quân Chi chuẩn bị tốt bản thảo cho ông thật sớm, lên đài dặn dò tôi và Mặc Hàn một hồi, lại chúc phúc, mới có chút lệ nóng doanh tròng xuống đài.

Quân Chi lặng lẽ hỏi tôi: “Chị, chị nói chờ đến lúc em kết hôn, ba sẽ khó chịu như vậy sao?”

“Ba đó là cao hứng được chứ!” Tôi sửa đúng nói.

Quân Chi bĩu môi: “Chị có nghe nói qua hay không, gả con gái tương đương với là thấy cải trắng mình tỉ mỉ che chở hơn hai mươi năm bị heo ôm; mà con trai cưới vợ, tương đương với là heo mình nuôi trong nhà hơn hai mươi năm, rốt cuộc cũng ôm cải trắng trở về! Hiện tại chị bị ôm, ba có thể không khó chịu sao!”

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn ôm tôi đi, thấy sắc mặt hắn như thường, nhưng nói một câu uy hiếp mười phần nói: “Vậy bổn tọa giúp ngươi chặt đứt tình căn như thế nào?”

Quân Chi vội lấy lòng: “Anh rể đừng! Anh rể em sai rồi! Chính mình không muốn, đừng đẩy cho người! Tới, chị của em cho anh! Từ nhỏ em đã cảm thấy chị của em là người xinh đẹp như vậy, nhất định phải gả cho anh rể anh tuấn tiêu sái như vậy mới hợp!” Lúc này Mặc Hàn mới buông tha cho hắn.

Chỉ là ba mẹ tôi xong lời, mới ngồi xuống, tôi đã cảm giác được ngoài khách sạn truyền tới hơi thở khác thường.

Quân Chi buông chiếc đũa, vẻ mặt bất an nhìn về phía tôi: “Chị…”

“Tinh Bác Hiểu, đi xem.” Mặc Hàn phân phó một tiếng, Tinh Bác Hiểu ngồi ở cách đó không xa lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Nhất Nhất ngồi ở cách vách bàn, một tay cầm ly rượu, nhìn bên ngoài nói: “Trước đừng để cho người khách sạn đi ra ngoài.”

Mặc Hàn cho Mặc Uyên một ánh mắt, Mặc Uyên hiểu ý đứng dậy rời đi, không trong chốc lát, khách sạn đã bao phủ ở dưới một mảnh kết giới.

Từ khách sạn nhìn ra bên ngoài, bên ngoài rơi xuống mưa to tầm tã, căn bản không thể đi ra ngoài.

Chỉ có mấy người chúng tôi nhìn ra được, đây chỉ là kết giới chế tạo ra ảo giác.

Đám người Lam Cảnh Nhuận tự nhiên cũng cảm nhận được, Quân Chi và giải thích với hắn một phen, hắn lại đi thuật lại cho Ngọc Hư Tử, trở về nói với tôi: “Có cần chúng tôi hỗ trợ, tùy thời mở miệng.”

Tôi gật đầu, cảm ơn Lam Cảnh Nhuận trước.

Nhưng Mặc Hàn và Mặc Uyên đều ở đây, bên cạnh còn có nhiều lão quỷ và mười Kim Ô như vậy, không nhất định cần mượn dùng lực lượng Thanh Hư Quan.

Không trong chốc lát, Tinh Bác Hiểu đã vội vàng trở lại: “Mặc Hàn đại nhân, là quỷ binh! Còn có cương thi! Số lượng quá nhiều! Hồng Quỷ mang theo quỷ xử lý không hết!”

Nghe hai dạng đồ vật khác biệt, tôi đã cảm thấy có quan hệ với Lam Thiên Hữu.

Liếc mắt nhìn nhau với Mặc Hàn một cái, Mặc Hàn đang muốn đi ra ngoài, mẹ tôi lại đi tới: “Đồng Đồng, Tiểu Lãnh, các con làm sao vậy? Sao sắc mặt kém vậy? Có phải sinh bệnh hay không?”

Mẹ nói xong duỗi tay xem xét trán tôi: “Cũng không phát sốt nha…”

“Mẹ, con không có việc gì, làm sao vậy?” Tôi hỏi.

“Đến con và Tiểu Lãnh kính rượu, ngày hôm qua không phải bảo con ngồi xuống ăn chút đồ vật trước, sau đó nhanh đi kính rượu sao! Chúng ta mời nhiều người, kính rượu cũng phải mất không ít thời gian, mau đi đi.”

“Các người kính rượu trước, ta đi xem.” Mặc Uyên truyền âm cho chúng tôi, xoay người đi ra ngoài.

Có hắn đi, vấn đề hẳn là không lớn.

Tôi và Mặc Hàn liền đứng lên, ở dưới sự chỉ dẫn của mẹ tôi đi kính rượu cho người ta trước.

Mặc Hàn chỉ mời hai bàn người, một bàn là quỷ ngang cấp Tinh Bác Hiểu, nhưng mẹ tôi đã dẫn chúng tôi đi một bàn Kim Ô kia trước.

Quân Chi tự giác mà đảm đương nhân vật Mặc Uyên, ở một bên rót rượu cho Mặc Hàn.

Nhất Nhất cho Mặc Hàn tới cái ly đầy, cụng ly với hắn uống, lại không có ý tốt nhìn về phía tôi: “Tân nương tử cũng tới một chén?”

Tới thì tới! Dù sao uống say đã có Mặc Hàn!

tôi đang muốn đáp, Mặc Hàn lên tiếng trước: “Nàng không uống.”

“Kết hôn nào có không uống rượu?” Nhất Nhất không tính buông tha cho tôi.

Mặc Hàn đưa ly rượu tới trước mặt Quân Chi, bảo hắn rót rượu, nói với Nhất Nhất: “Ta thay nàng uống.”

Nhất Nhất suy tư một chút, Nhị Nhị nhân cơ hội nói: “Nếu ngươi uống thay, gấp bội!”

“Được.” Mặc Hàn không chút do dự đáp ứng.

Hắn và Nhất Nhất uống hai ly, lại đi tới trước mặt Nhị Nhị.

“Xem ra lần kết hôn này của ngươi, không yên ổn.” Nhị Nhị và Mặc Hàn chạm ly vào nhau, ý bảo Mặc Hàn nhìn về phía sát khí nồng đậm ngoài khách sạn, hơi có chút ý vị xem kịch vui.

“Không phải còn có các ngươi ở đây?” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.

Nháy mắt sắc mặt Nhị Nhị lạnh xuống: “Ta là tới uống rượu mừng, cũng không phải là tới làm lao động cho ngươi!”

“Làm mặt trời, ngươi mặc kệ vài thứ kia ở dưới mí mắt ngươi hành hung, nói được sao?” Mặc Hàn hỏi lại.

Tiểu Tiểu đứng ở trên ghế, dương khuôn mặt nhỏ béo đô đô, trịnh trọng tự hỏi một chút, nói: “Không thể nào nói nổi! Nhị ca, ngươi nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu với người sống bên ngoài, có phải hay không?”

Nhị Nhị trừng mắt nhìn gà con ăn cây táo rào cây sung này.

Tính tình Tam Tam lại không tồi, chạm ly với Mặc Hàn, cười với tôi: “Ta còn muốn nhìn hài tử của Mặc Hàn, đáng tiếc không tỉnh.”

Tứ Tứ có chút chán ghét, lôi kéo Mặc Hàn muốn tôi bồi hắn uống rượu, Mặc Hàn bồi vài ly.

Từng gà con một cũng không nương tay, Tiểu Tiểu cũng cầm nước trái cây kính Mặc Hàn và tôi một ly.

Lúc đi kính rượu bàn người tiếp theo, tôi thấp giọng hỏi Mặc Hàn: “Vì sao không cho em uống? Tửu lượng của em thật sự rất kém sao?”

Hắn hơi gật đầu, như lại nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt nhìn tôi nhiễm ba phần đau lòng.

“Uống say, nàng sẽ khóc.”

Tôi nghe được không phải rất rõ ràng, đang muốn hỏi Mặc Hàn có phải hắn nói hay không, đã tới trước bàn tiếp theo rồi, đều là trưởng bối trong nhà, chỉ có thể tạm thời bỏ xuống nghi vấn trong lòng.

Lần trước uống rượu, vẫn là ở núi Trường Bạch, tôi uống say, tỉnh lại cái gì cũng đều không nhớ rõ, thật sự không uống say phát điên chứ? Kính rượu tiến hành đã lâu, sát khí bên ngoài vẫn là rất nặng, tôi không nhịn được có chút lo lắng.

“Mẹ, bên ngoài thật đáng sợ.” Bảo bảo đột nhiên tỉnh lại, cuộn tròn ở trong bụng tôi có chút khiếp đảm nói.

Tôi sờ bụng, trấn an hắn: “Không sợ, ba và mẹ đều ở đây.”

“Vâng, con không sợ.” Bảo bảo lên tiếng, lại nhìn về phía nhiều người như vậy, có chút hưng phấn: “Oa, thật nhiều người! Ba ba và mẹ kết hôn có phải hay không?”

“Ừ.” Mặc Hàn lên tiếng.

Bảo bảo hưng phấn ở trong bụng tôi giật giật: “Vậy con không ngủ được, con muốn xem ba mẹ kết hôn!”

Tôi khẽ mỉm cười: “Xem đi, đừng mệt là được.”

“Vâng.”

Đang ở lúc này, Hồng Quỷ kéo nửa cơ thể trong suốt nhanh chóng bay tới bên người Mặc Hàn.

“Mặc Hàn đại nhân, chúng ta không chống cự được… Thiên Đạo… Bên ngoài có Thiên Đạo giúp đỡ! Mặc Uyên đại nhân vừa đi ra, đã bị Thiên Đạo cuốn lấy!” Sắc mặt hắn không tốt nói với Mặc Hàn.

Sắc mặt Mặc Hàn trầm xuống, suy nghĩ một chút, mang theo tôi về tới trước bàn Kim Ô xem kịch vui.

“Chúng ta không rảnh.” Mặc Hàn còn chưa mở miệng, vẻ mặt của Nhị Nhị đã tuyệt đối không sẽ hỗ trợ mở miệng.

Mặc Hàn mặt không biểu tình: “Còn có bảy mươi năm nữa là đến lúc Minh Hà chảy ngược, lần này nếu các ngươi giúp ta hiểu rõ chuyện bên ngoài, ta bảo đảm bảy mươi năm sau, Minh Hà tuyệt đối không chảy ngược nửa giọt vào Thang Cốc.”

Vẻ mặt dương dương tự đắc kia của Nhị Nhị thu liễm một chút, tôi thấy trên mặt gà con khác đều lộ ra vài phần dao động, xem ra Mặc Hàn nói ra điều kiện rất mê người.

Nhị Nhị và Nhất Nhất thấp giọng thương lượng vài câu, đứng dậy: “Nếu là bảy mươi năm sau, Thang Cốc còn phát sinh hiện tượng Minh Hà chảy ngược, ta thiêu Minh Cung của ngươi!”

Mặc Hàn không tỏ ý kiến, chỉ là ý bảo hắn nhìn bên ngoài.

“Bát Bát, Cửu Cửu và Tiểu Tiểu ở lại, còn lại cùng ta đi ra ngoài!” Hắn để lại ba con ấu điểu nhỏ nhất, mang theo Kim Ô khác đi ra ngoài.

Mặc Hàn ném đóa sen cho Hồng Quỷ, để hắn đi chữa thương trước.

Tôi bất an kính xong rượu dư lại, cảm thấy trong thân thể có thứ gì đó đang ồn ào náo động, như muốn lao ra.

Trở lại trên chỗ ngồi của mình, tôi cũng không ăn uống gì.

Vừa mới ra, Ninh Ninh đề nghị mang tôi đi đổi lễ phục thứ ba, Mặc Hàn nói hắn muốn đi ra ngoài nhìn, tôi giao quỷ tỉ cho hắn.

“Khách sạn tuyệt đối an toàn, ở bên trong này chờ ta.” Mặc Hàn dặn dò một tiếng, mang theo quỷ tỉ nhanh chóng biến mất ở trước mắt tôi.

tôi đi thay lễ phục thứ ba, đây là váy dài đuôi cá cúp ngực màu đỏ chọn với Mặc Hàn.

Đổi xong quần áo, Ninh Ninh kéo bức màn ra, thở dài: “Tử Đồng, tình huống bên ngoài, cậu thấy được sao? Mình chỉ có thể nhìn đến tất cả đều là mưa.”

Tôi đương nhiên thấy được…

Đúng là bởi vì thấy được, mới càng thêm lo lắng.

Ngoài cửa sổ, khắp nơi đều có quỷ binh, hình ảnh đánh nhau với quỷ binh.

Vì phòng ngừa người sống tử thương quá nhiều, bên ngoài đã mở ra một trận pháp siêu đại hình, mặt khác sáng tạo ra một không gian, mang tất cả quỷ và cương thi vào không gian kia.

Mặc Uyên bị từng lôi điện vây quanh, ốc còn không mang nổi mình ốc, miễn cưỡng mới có thể thuận tay giải quyết mấy quỷ binh.

Bảy Kim Ô đi ra ngoài đều hóa ra nguyên hình, cánh chim màu vàng lóa mắt ở dưới màn đêm, đặc biệt loá mắt, thiêu hủy một tảng lớn cương thi và quỷ binh trên mặt đất.

Nhưng vài thứ kia dù đốt như thế nào cũng không xong.

Tôi ghé vào trên cửa sổ, tìm nửa ngày cũng chưa tìm được Mặc Hàn, không nhịn được có chút lo lắng cho hắn.

“Ninh Ninh, mình đi tìm Mặc Hàn, cậu đi xuống trước đi, nói cho Quân Chi, đừng để cho bất kì kẻ nào ra khỏi khách sạn!” Tôi dặn dò một tiếng, Ninh Ninh muốn ngăn tôi lại, tôi cũng đã nhắc làn váy lên chạy ra ngoài.

“Mẹ, ba ba sẽ không có việc gì chứ.” Bảo bảo an ủi tôi.

“Mẹ biết.” Mặc Hàn lợi hại như vậy, sao xảy ra chuyện gì chứ! Tôi… Chính là lo lắng cho hắn mà thôi.

Phía dưới đều là quỷ binh và cương thi, tôi lựa chọn trực tiếp đi lên mái nhà khách sạn. Nơi đó tôi có thể tránh thoát bộ phận công kích của quỷ binh và cương thi, tầm nhìn cũng càng tốt, hy vọng có thể nhanh tìm được Mặc Hàn.

Đang muốn đi đến thang máy, lại có người gọi tôi một tiếng: “Tử Đồng?”

Tôi quay đầu lại, thấy là Hàn Đông, không nhịn được có chút tò mò: “Sao anh lại ở chỗ này?”

Tôi nhớ rõ không mời hắn tới, hơn nữa, từ ngầm bãi đỗ xe khách sạn đến sân thượng, đều bị Mặc Hàn bao, sao hắn lại ở chỗ này?

Hắn xấu hổ một chút, nói: “Tôi là tới riêng tìm cô.”

“Tìm tôi làm gì?” tôi hỏi.

“Nơi này không an toàn, tôi dẫn cô đi nơi an toàn.” Sắc mặt của hắn không phải rất tốt.

Không an toàn mới là lạ!

Mặc Hàn nói khách sạn là an toàn nhất, mới bảo tôi ở chỗ này chờ hắn!

“Không đi.” Tôi trực tiếp từ chối Hàn Đông, ấn cái nút thang máy đi lên mái nhà.

Hàn Đông không có cách nào, mặt đỏ lên nói với tôi: “Tôi là đang cứu cô!”

“A, cảm ơn.”

“Mộ Tử Đồng! Cô… Cô có biết hay không, cô gả cái kia căn bản không phải là người! Hắn là quỷ!” Hàn Đông bỗng nhiên lớn tiếng lại bỗng nhiên đè thấp giọng, như sợ hãi Mặc Hàn làm một con quỷ, sẽ tùy thời từ nơi nào đó bay ra vậy.

“Tôi biết.” Tôi không để bụng, nhìn thấy Hàn Đông ngạc nhiên, nhưng lại có chút tò mò hắn: “Sao anh biết Mặc Hàn không phải là người sống?”

Hàn Đông dừng một chút, tôi cảm thấy hắn không thích hợp: “Có phải anh còn biết cái gì hay không?”

Hàn Đông chần chờ không nói lời nào, làm tôi càng thêm hoài nghi: “Anh mau nói! Anh nói, tôi có thể thử để Mặc Hàn khôi phục đôi mắt của mẹ anh!”

Đôi mắt Hàn Đông hiện lên một tia sáng: “Thật sao?”

Tôi gật đầu: “Thật!”

“Có người nói cho tôi…” Hàn Đông có chút chột dạ nói: “Hắn còn nói, còn nói…”

“Còn nói cái gì?” Tôi thúc giục hỏi, năm đó ghét nhất, chính là tính tình do dự không quyết đoán này của hắn!

Hắn nhìn bụng tôi: “Còn nói cô hoài quỷ thai…”

Bảo bảo mới bốn tháng, bụng tôi chỉ là hơi phồng lên, cũng không phải rất rõ ràng.

Nhưng bị phát hiện, tôi cũng không che giấu, ngược lại càng thêm tò mò: “Ai nói cho anh những thứ này?”

“Tôi không biết hắn, là hắn chủ động tới tìm tôi… Tử Đồng, đôi mắt của Linh Vũ, có phải con quỷ kia làm hỏng hay không?”

Tôi gật đầu, thiện ý nhắc nhở một câu: “Tính tình của Mặc Hàn nhà chúng tôi không tốt, về sau anh quản Lục Linh Vũ cho tốt, ai bảo nàng nói tôi mù…”

“Vậy mẹ tôi thì sao? Chẳng lẽ cũng là hắn?” Hàn Đông lập tức chất vấn.

Tôi suy tư một chút, không trực tiếp thừa nhận kéo cho Mặc Hàn quá nhiều cừu hận, mà là dời đi đề tài: “Mẹ anh là mở mắt âm.”

Tôi giải thích cho hắn chuyện Âm Dương Nhãn một lần, nhìn thấy sắc mặt Hàn Đông không được tốt.

Lúc này thang máy cũng tới, tôi đi vào, Hàn Đông cũng đi vào theo, hơn nữa ấn tầng lầu ở trước tôi, là đi lên trên một tầng.

“Anh đi lên làm gì?” Tôi khó hiểu.

“Tôi muốn mang cô đi một nơi… Hắn nói, tôi mang cô đi, hắn sẽ chữa khỏi đôi mắt cho Linh Vũ…” Có lẽ là cảm thấy nói như vậy, có chút có lỗi với tôi, Hàn Đông lại bổ sung nói: “Cô yên tâm, hắn nói sẽ không tổn thương cô!”

“Hắn nói anh đã tin?” Tôi cạn lời: “Anh mau tránh ra cho tôi, hiện tại tôi có chính sự muốn làm! Chờ tôi xong xuôi, tôi thuyết phục Mặc Hàn chữa khỏi đôi mắt cho Lục Linh Vũ!”

Vẻ mặt của Hàn Đông xuất hiện một vẻ dao động, lại không đáp ứng tôi.

“Mẹ, con không thích người sống này.” Bảo bảo đột nhiên bĩu môi nói với tôi.

Tôi cười, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy bảo bảo nói chán ghét một người sống, không nhịn được hỏi: “Vì sao?”

Hàn Đông cho rằng tôi đang nói với hắn: “Cái gì vì sao?”

“Không nói chuyện với anh.” Tôi nói, nghe thấy bảo bảo tức giận nói: “Hắn luôn là nhìn trộm mẹ! Ba ba cũng sẽ không thích hắn!”

Nghe hắn bộ bộ dáng chính nghĩa nói ra những lời này, tôi không nhịn được có chút bị chọc cười, lại nhìn về phía Hàn Đông, quả nhiên thấy hắn đang nhìn tôi.

Thấy tôi nhìn về phía hắn, hắn lại vội vàng dời đi tầm mắt, làm bộ vừa rồi cái gì cũng đều không có phát sinh.

Tôi nhìn hắn, hắn càng thêm xấu hổ, tìm đề tài: “Cái kia… Cô mặc lễ phục… Thật xinh đẹp…”

Cảm ơn, mỗi ngày Mặc Hàn của nhà chúng tôi đều khen tôi.

Hắn lại nhìn trộm tôi một cái, rốt cuộc là muốn làm sao?

Mắt thấy phải đến tầng lầu hắn ngừng, tôi chuẩn bị đẩy hắn ra ngoài tiếp tục lên lầu đi tìm Mặc Hàn.

Cửa thang máy mở ra, Hàn Đông mạnh mẽ kéo tôi muốn mang tôi đi ra ngoài, tôi trở tay đẩy ra, muốn đẩy hắn ra, lại không ngờ trên lưng Hàn Đông lại có một cái trận pháp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện