“Mẫu thân ——”
Đại bàng và Khổng Tuyên đồng thời kinh ngạc, chạy tới trước mặt Mặc Hàn trước tiên, ngăn cản Mặc Hàn muốn dùng quỷ khí trực tiếp chấn vỡ hành động thân thể của Hoàng Ngạo Tình.
Mặc Hàn lui về phía sau một bước, tôi nhân cơ hội hấp thu toàn bộ pháp lực của mình trở về.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một giọng nói.
“Vì sao phải giúp đỡ người ngoài hại ta?” Là giọng của Hoàng Ngạo Tình.
“Là cô muốn hại tôi được không?” Tôi tức giận nói.
“Ngươi là tâm đầu huyết của ta, là ta tạo thành ngươi, hiện tại ngươi lại lấy oán trả ơn, tới hại ta?” Nàng nhấn mạnh từng chữ.
Trong nháy mắt lòng tôi co rút một chút, nàng nói, cũng không phải không có đạo lý…
“Ta để toàn bộ pháp lực vào trong cơ thể ngươi, vốn chính là vì một ngày như vậy. Hiện giờ ngươi tu hú chiếm tổ thì thôi, ngay cả pháp lực của ta cũng muốn chiếm làm của riêng sao!”
Sao cảm giác dáng vẻ của tôi thật vô sỉ? “Trả đồ của ta lại cho ta, ngươi vốn chính là một giọt máu của ta, hiện giờ, hòa hợp một thể với ta là được.”
A…
Tôi đang muốn đáp ứng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của Mặc Hàn và Bạch Diễm. Một người thâm tình chân thành gọi tôi là Mộ Nhi, một người nhẹ nhàng giòn tan gọi tôi là mẹ.
Nếu tôi hòa hợp một thể với Hoàng Ngạo Tình, bọn họ làm sao bây giờ?
Bọn họ sẽ rất khó chịu đi?
Nghĩ đến bọn họ khó chịu, lòng tôi cũng đau theo, lập tức từ trong Hoàng Ngạo Tình mê hoặc thanh tỉnh lại.
“Tôi biết tôi nói như vậy có thể có chút ích kỷ, nhưng tôi muốn sống. Cô muốn pháp lực, tôi có thể trả lại cho cô, tiền đề là tôi cần phải sống sót!” Tôi cần phải sống, chỉ có như vậy, Mặc Hàn và Bạch Diễm mới sẽ không thương tâm.
“Ta tồn tại, ngươi cũng tồn tại.” Hoàng Ngạo Tình nói.
“Tôi chỉ chính là độc lập tự chủ tồn tại, giống hiện tại! Mà không phải chỉ là một giọt máu của một thân thể!”
Hoàng Ngạo Tình trầm mặc.
Không có cách nào sao…
Nếu chỉ là thân thể còn dễ nói, có thể để Mặc Hàn tìm cho tôi cái mới, hoặc là trực tiếp dùng hồn phách để tồn tại cũng có thể. Nhưng mà cố tình hồn phách của tôi chính là lấy máu kia tạo thành.
Không có hồn phách, cái gì tôi cũng đều không phải.
Huyết và tôi hòa hợp một thể, pháp lực và sinh mệnh lực bên trong lại dần theo Hoàng Ngạo Tình đang âm thầm dẫn đường chảy ra ngoài cơ thể của tôi, hoàn toàn đi vào bên trong thân thể của Hoàng Ngạo Tình.
Đã không có những pháp lực đó, tôi cũng sẽ biến mất, vì sinh tồn, tôi vội vàng cướp lực lượng bên trong giọt máu kia với nàng, đồng thời nghĩ đối sách.
“Pháp lực của cô chẳng lẽ về sau không thể tu luyện lại sao? Cô buông tha cho tôi, Mặc Hàn nhất định sẽ có đại lễ đưa tiễn! Đến lúc đó, còn có Khổng Tuyên, Đại Bàng và Hồng Hoang, tu vi của cô khôi phục còn không phải là chuyện trong một giây! Hà tất phải nháo không vui vẻ chứ!”
“Ngươi thì biết cái gì!” Hoàng Ngạo Tình cao ngạo lạnh giọng mắng tôi một câu.
Vẫn luôn tìm kiếm điểm thắng tôi có chút không vui vẻ: “Vậy cô thì biết cái gì? Tôi chết, cô sống thì như thế nào? Mặc Hàn nhất định sẽ vì tôi báo thù! Đến lúc đó, vì cô sống lại, bao nhiêu sinh linh vũ tộc đều phải biến mất, cô tính sao!”
“Ta không để bụng!”
Nàng ngang ngược và ích kỷ lập tức ngăn chặn tôi nói, lời nói tiếp theo cũng không biết nên tiếp tục như thế nào.
Vẫn là Hạo Viêm kỳ lân thối kia nói rất đúng, trừ bỏ tạo ra tôi, quả nhiên Hoàng Ngạo Tình là một ông chủ cả đời cũng chưa từng làm chuyện tốt!
Tôi với nàng lại tiến vào giai đoạn tranh nhau hấp thu pháp lực trong tâm đầu huyết lần nữa, đồng thời có chút buồn bực. Vì sao Hoàng Ngạo Tình đều sống lại, sao còn chấp nhất muốn pháp lực trong đó.
Hơn nữa, cảm giác Hoàng Ngạo Tình này, với Hoàng Ngạo Tình tôi nhìn thấy ở núi Bất Chu trong hồi ức, có khác biệt không nhỏ.
Ít nhất lúc ấy, ở lúc tộc Bàn Phượng diệt tộc, Hoàng Ngạo Tình tuyệt đối không phải ích kỷ như vậy! Nàng nghĩ cho hai đứa nhỏ của nàng, nghĩ cho toàn bộ tộc Bàn Phượng.
“Mụ mụ cố lên!” Giọng nói của Bạch Diễm xuyên qua cơ thể Bàn Phượng truyền đến, khiến tôi được cổ vũ.
Cũng không biết là bởi vì pháp lực đã ở trong thân thể tôi ôn dưỡng nhiều năm, hay là làm sao, tuy Hoàng Ngạo Tình thế tới rào rạt, lại không đoạt nổi tôi.
Tôi hấp thu hơn phân nửa pháp lực, bởi vì lo lắng cho Mặc Hàn và Bạch Diễm, nên nhìn xuyên qua đôi mắt Hoàng Ngạo Tình đi xem thế giới bên ngoài.
Chỉ thấy Mặc Hàn vài lần muốn hạ sát thủ với Hoàng Ngạo Tình, đều bị huynh đệ Khổng Tuyên ngăn cản. Việc nàu tôi có thể lý giải thay bọn họ, dù sao cũng là mẹ ruột, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng chết ở trước mặt mình.
Hồng Hoang đồng thời tấn công tới, Mặc Hàn đặt đại bộ phận tinh lực ở trên người hắn. Tề Thiên và Bạch Diễm lại đấu với huynh đệ Khổng Tuyên.
“Tránh ra! Để ta cứu mẹ!” Bạch Diễm tức giận ném ra một ma trơi với Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên nguy hiểm tránh ra, bất đắc dĩ nói: “Bạch Diễm, về nhà đi thôi.”
“Hừ, muốn giết mẹ của người ta còn muốn người về nhà? Thật không biết xấu hổ!” Tề Thiên tức giận trào phúng nói.
Đại Bàng giận mắng: “Ngươi câm miệng! Kia cũng là mẫu thân của ta!”
“Mẫu thân đại cữu cữu là một thi thể sao?” Bạch Diễm hơi bất mãn, còn mang theo vài phần nghi hoặc hỏi.
Đại Bàng nhíu mày: “Đương nhiên không phải!”
“Nhưng nàng chính là một thi thể nha! Nếu ngươi muốn, Minh giới có thật nhiều! Ta có thể đưa cữu cữu một ngọn núi thi thể!” Bạch Diễm chỉ vào Hoàng Ngạo Tình nói.
Mọi người nghe vậy sửng sốt, Mặc Hàn dùng kiếm đẩy thiên lôi bị Hồng Hoang đánh xuống ra, nói với Bạch Diễm: “Tiếp tục nói!”
“Vâng, ba ba!” Bạch Diễm lên tiếng, chỉ về phía Quân Chi bị Hồng Hoang khống chế được: “Có sợi tơ, trên tay hắn khống chế được những sợi tơ đó!”
Đại Bàng và Khổng Tuyên mờ mịt có ngạc nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái.
Mặc Hàn ném qua một Lam Diễm, từ trên tay Quân Chi, quỷ hỏa màu lam thiêu đốt hiện năm sợi tơ.
“Sao lại thế này!” Đại Bàng giận dữ hỏi Hồng Hoang.
Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng: “Còn nhìn không ra Hoàng Ngạo Tình căn bản là không sống lại sao!”
Hắn hẳn là đã sớm đã nhìn ra đi, cho nên lúc trước mới truyền âm cho tôi, bảo tôi đoạt lại pháp lực bằng hết mọi khả năng. Mà thân thể hắn bên ngoài trọng thương kia, hạ thấp khó khăn tôi cướp đoạt pháp lực.
Nếu pháp lực thật sự bị thi thể này hấp thu, cho dù là Hoàng Ngạo Tình không sống lại, những pháp lực và sinh mệnh lực đó cũng đủ để thi thể này sống lại một lần nữa.
Cứ như vậy, tôi sẽ biến mất, mà sau khi giọt tâm đầu huyết và thi thể này kết hợp, sẽ xuất hiện một sinh mệnh mới.
Trách không được “Hoàng Ngạo Tình” này vội vàng muốn hấp thu pháp lực của tôi như vậy, đều là Hồng Hoang bày mưu đặt kế đi!
Hồng Hoang tin tưởng Hoàng Ngạo Tình sẽ sống lại như vậy!
Tôi dám đánh cược, nếu làm như vậy mà Hoàng Ngạo Tình không sống lại, mà là xuất hiện một sinh mệnh mới mà nói, người kia có thể sẽ lại bị Hồng Hoang đánh vào nơi này lần nữa, để thân thể này lại hấp thu pháp lực của người nọ, rồi sống lại Hoàng Ngạo Tình lần nữa.
Nếu không ai ngăn cản hắn, đoán chừng Hồng Hoang vẫn sẽ luôn làm như vậy đi, cho đến khi Hoàng Ngạo Tình sống lại!
Quả thật điên rồ!
Đại Bàng và Khổng Tuyên nhìn nhau một cái, im miệng không nói.
Tề Thiên ý xấu cười: “Thật là hai hiếu tử, vì một con rối đều bảo hộ như vậy!”
“Ngươi câm miệng!” Đại Bàng lườm hắn, lại nhìn về phía di thể Hoàng Ngạo Tình sợi tơ khống chế được kia, ra sức chặt đứt ma trơi còn đốt ở trên năm sợi.
Trong nháy mắt Hồng Hoang đã bị phản phệ, phun ra một búng máu, Quân Chi nhân cơ hội đoạt lại quyền khống chế.
Cơ thể Hoàng Ngạo Tình không được khống chế ngã xuống mặt đất, Khổng Tuyên cuốn lên một làn gió, an ổn đặt cơ thể phượng hoàng thật lớn của nàng xuống mặt đất.
Không có Hồng Hoang khống chế, áp lực chỗ tôi cũng bớt không ít, vội đẩy nhanh tốc độ khôi phục pháp lực hơn. Nhưng mà, mãi cho đến khi tôi khôi phục xong tất cả pháp lực, tôi lại cảm giác còn có một pháp lực chảy vào trong cơ thể tôi.
Đó là pháp lực của Hoàng Ngạo Tình!
Tôi không có lòng tham, vội vàng muốn chặn những pháp lực đó truyền đến, nhưng dù thế nào cũng không ngừng được.
Mặc Hàn thấy tôi thật lâu không đi ra ngoài, lại hóa thành sương mù tiến vào nơi này lần nữa. Tôi vội nói tình huống với hắn, hắn thử giúp tôi chặn pháp lực kia, lại phát hiện những pháp lực đó theo quỷ khí của hắn chảy vào trong cơ thể hắn.
“Mặc Hàn, Đây… Anh hấp thu pháp lực của nàng, không sao chứ?” Tôi lo lắng nói.
Mặc Hàn nhắm mắt tinh tế kiểm tra cơ thể của mình một lần, lắc đầu với tôi: “Không có việc gì.” Hắn trầm tư một chút, lại nói: “Mộ Nhi, mấy ngày này, ta chải vuốt toàn bộ pháp lực trong cơ thể một lần, tách riêng pháp lực của Hoàng Ngạo Tình ra.”
Những lúc đó đều là chúng tôi lăn giường, pháp lực lén lút chạy vào trong cơ thể Mặc Hàn đi.
“Ta vốn định nếu có thể, ta sẽ trả bộ phận pháp lực kia lại cho nàng, như vậy, pháp lực của nàng cũng sẽ không bị hao hết.” Mặc Hàn nói.
“Vậy có thể không?” Tôi vội hỏi, Minh Vương đại nhân mấy đêm ôm tôi dục hỏa đốt người lại không có chỗ phát tiết, tôi nhìn mà thấy đau lòng.
Mặc Hàn hơi có vẻ thất vọng lắc đầu, tôi càng thêm đau lòng cho hắn, trấn an nói: “Sẽ có biện pháp.”
Còn có tay không phải sao…
Nhưng mà, Mặc Hàn lại không thất vọng như tôi tưởng tượng, hắn ý bảo tôi nhìn về phía pháp lực chia làm hai chảy vào trong cơ thể chúng tôi kia, nói: “Mộ Nhi, nàng có phát hiện không, pháp lực chảy về phía ta hiều hơn chảy về phía nàng.”
Hắn vừa nói như vậy, thật sự là đúng thế.
“Vì sao?” Theo lý mà nói, pháp lực của tôi và Hoàng Ngạo Tình có cùng nguồn gốc, những pháp lực này nên càng thân cận tôi một chút mới đúng.
Mặc Hàn trầm ngâm một chút, nói:
Danh sách chương