Ánh nắng giữa trưa ngày thu vẫn rất hừng hực, chút hơi mát gió biển mang đến sớm đã bốc hơi không còn tăm tích.
Áo khoác của Tả Tu Nhiên vắt trên mu bàn tay, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca rô trắng xanh, đang cầm hộp cơm ngồi trên bồn hoa ở bệnh viện, đây chính là tiệc chào mừng của anh, và còn là tự bỏ tiền túi ra.
Anh liếc mắt nhìn Đào Đào đang ngồi một bên ôm cánh tay giống như một con ngốc, thật là bực đủ thứ chuyện mà.
Rõ ràng người lái xe là cô, mà lúc cảnh sát đến hỏi chuyện, cô chỉ biết khóc, anh không thể không báo cáo lại đầu đuôi ngọn ngành tình hình với cảnh sát.
Cảnh sát lập biên bản xong, rồi chụp hình, thông báo cho tiệm sửa xe đến kéo chiếc xe đi.
“Chơi trò lãng mạn cũng phải có chừng mực chứ, hai người không quan tâm đến tính mạng, nhưng mà người khác còn muốn sống nữa! Ngay tại ngã tư này mà chơi như vậy, sướng chứ?” Cảnh sát nghiêm mặt, nghiêm khắc nhìn anh.
Anh vô cùng khó chịu, quay đầu nhìn Đào Đào. Cô cúi đầu, ra sức lau nước mắt.
Anh giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi rồi lại bỏ xuống.
Thợ sửa xe từ tiệm sửa xe đến vuốt ve thân xe, đau lòng than thở, “Lúc sáng tiễn mày đi, mày vẫn còn ngon lành, chỉ mới một lúc thôi, cục cưng à, sao mày lại ra nông nỗi này cơ chứ?”
Anh còn không thèm ngước mắt lên, đã không còn sức bắt chuyện từ lâu rồi.
Mới vật vã đó mà đã qua mười hai giờ rồi, anh vừa khát vừa nóng vừa đói, trán sưng rất cao, bắt xe đến bệnh viện kiểm tra. Mới leo lên xe được nửa chân, quay đầu lại thấy cô hai mắt ngấn nước, đang áy náy nhìn mình.
Anh nhắm mắt, rất không cam tâm cũng vô cùng bất đắc dĩ quay đầu dìu cô lên xe theo.
Hai người đều làm kiểm tra, trán anh có một vết bầm tím, cổ tay cô thì bị trật, bác sĩ kê thuốc giảm đau, dặn dò về phải dùng khăn ấm chườm lên, nếu không mai sẽ sưng dữ hơn.
Hai người xuống lầu, nhìn thấy ngay cổng bệnh viện có bán cơm hộp, anh cũng không coi trọng lịch sự gì nữa, chạy tới mua hai hộp, nhét một hộp cho cô, còn mình cầm hộp còn lại cách xa cô ra.
Các y tá ra ra vào vào ngó thấy có anh chàng đẹp trai đang ngồi trên bồn hoa thì che miệng cười khúc khích, trộm liếc mắt đưa tình.
Anh đang nhét đầy một miệng cơm, lúc này không còn tâm trạng đâu mà chơi trò mờ ám.
Điện thoại reo, anh đặt hộp cơm sang một bên, đưa tay nghe điện thoại.
“Thầy Tả, hai người đã vào nội thành chưa?” Nghe giọng điệu rả rích của Long Tiếu mà khóe miệng anh co giật.
Anh ngó Đào Đào một cái, tai cô rất nhọn, căng thẳng ngẩng đầu lên, ra sức dùng tay ra hiệu với anh.
Anh hung dữ trừng cô, “Trên đường hơi kẹt xe, vừa mới vào nội thành. Tôi thấy bên đường có một nhà hàng cũng được, định ăn trưa ở đây. Ngồi máy bay mệt người quá.”
“Vâng, tôi sợ nhất là ngồi máy bay đó. Vậy… thầy Tả, nhà hàng tên là gì, tôi và giám đốc Tăng sẽ lập tức qua đó ngay.”
“Không cần đâu, tôi muốn ăn xong về khách sạn nghỉ ngơi.”
Đại Long dừng lại một lúc, “Được ạ, tôi và giám đốc Tăng ở khách sạn cung kính chờ đợi anh.”
Thấy anh đóng điện thoại lại, cô chắp hai tay lại thi lễ với anh, không ngừng nói: “Cảm ơn anh, thầy Tả!”
“Coi như tôi sợ cô rồi đó. Này, cô có gọi điện về nhà chưa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến đáng sợ, hai mắt sưng như quả đào, có lẽ hôm nay bị dọa chết khiếp rồi.
“Gọi rồi.” Cô cười có chút miễn cưỡng. “Ở nhà không có ai.” Cô vừa xuống xe liền gọi điện cho Hoa Diệp, di động anh tắt máy. Gọi đến văn phòng thì thư ký nói anh đã ra ngoài.
Cô lặng lẽ gập điện thoại lại.
“Họ không dùng điện thoại sao?” Anh nhíu mày chất vấn.
Cô cười một cái, cổ tay đau, cầm đũa hơi mất sức, cô chỉ ăn vài miếng cơm, coi như đã xong chuyện, thật ra cũng không có muốn ăn.
Anh vừa nhai cơm vừa nhìn cô, đứng dậy, ném hai hộp cơm vào thùng rác, “Tôi về khách sạn đây.”
“Tôi đưa anh đến đó.” Cô rất biết lễ nghĩa.
“Đừng, đừng, tôi sợ cô rồi, tôi tự đi. Đúng rồi, có phải trong ba tháng tôi ở Thanh Đài, cô là người chuyên đi cùng tôi?”
Cô gật gật đầu.
Khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một nụ cười, “Tôi thấy chúng ta hợp tác đến đây thôi!”
“Hôm nay… chỉ là ngoài ý muốn…”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh chặn lại, “Tôi không có ý trách cô đâu, chỉ là thấy có thể đổi người khác sẽ tốt hơn. Đi thôi, tôi cho cô đi nhờ xe lần cuối.”
Anh kéo vali hành lý, bước ra khỏi bệnh viện, gọi một chiếc taxi.
Cô cắn chặt môi đi theo sau.
“Nhà cô ở đâu?” Anh hỏi cô.
Cô gục đầu xuống, mặt nhăn thành một đống, “Không, đưa anh về trước.”
“Có phải cô muốn vạch trần lời nói dối của tôi trước mặt sếp Tăng của cô? Cô sững người, lẩm bẩm nói địa chỉ cho tài xế.
“Thính Hải Các à, đó là khu dành cho người giàu.” Tài xế quay đầu nhìn hai người cười.
Cô không lên tiếng.
Dọc đường đi, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Lên xuống hai dốc núi, xuyên qua một đại lộ rợp bóng cây là đến Thính Hải Các. Tả Tu Nhiên tựa cửa sổ trông ra biển lớn xanh thẳm ở phía xa, rồi lại ngắm căn biệt thự bên bờ biển, bĩu môi.
Lái BMW, ở biệt thự, nhất định là thiên kinh tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, ở nhà đợi gả đi là được, sao cũng bon chen ra xã hội làm gì?
“Thầy Tả, hôm nay thật ngại quá. Tạm biệt!” Đào Đào vịn cửa xe, lo lắng cúi người với anh.
“Sao lại có biểu cảm đó, tôi đâu có bắt nạt cô, là tự cô lái xe mà.” Anh nháy mắt đùa với cô.
“Tôi biết. Hẹn gặp lại ở công ty!” Cô cười cười, giúp anh đóng cửa xe, đợi xe quay đầu, đi thật xa, mới xoay người bước vào tiểu khu.
Giáo dục rất tốt, không mắc bệnh công chúa cho mấy, chỉ là hơi ngốc thôi. Tả Tu Nhiên đưa ra kết luận về Đào Đào.
Hoa Diệp đương nhiên không có ở nhà.
Đào Đào thay giày xong, quét dọn căn nhà trống trải, đặt túi xách xuống, vào phòng tắm tắm rửa, tẩy sạch bụi bặm trên người.
Cổ tay cô vừa dùng lực liền đau buốt. Ráng nhịn mới cởi xong đồ, lúc bước vào bồn tắm, đang định cho nước vào, vừa cúi đầu liền nhìn thấy dưới đáy có hai cọng tóc, cọng dài chắc là của cô, cọng ngắn là của Hoa Diệp. Cô nhặt hai cọng tóc lên, cột lại với nhau, thời xưa gọi phu thê là kết tóc, có phải là như vậy thì sẽ đại diện cho việc cả đời không thể chia lìa?
Cho dù là nút thắt rườm rà kiểu mẫu phức tạp đến mấy, chỉ cần có lòng thì sẽ có thể gỡ được.
Cô cười trào phúng, buông tay, để cho cọng tóc trôi xuống theo dòng nước.
Ngâm mình trong phòng tắm một tiếng đồng hồ, lúc trèo ra da dẻ toàn thân đều nhăn nheo cả. Cô hơi choáng váng, vịn vách tường một hồi lâu, mới xua được bóng tối ngắn ngủi trước mắt đi.
Miễn cưỡng khoác áo ngủ vào, lảo đảo trèo lên giường.
“Á!”, đầu đâm vào tường, cô kêu lên thất thanh, bực bội ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn cả người.
Trên tường treo một bức ảnh cưới của cô và Hoa Diệp, Hoa Diệp mang vẻ mặt của luật sư - vô cùng nghiêm túc, chỉ có cô là cười ngây ngô.
Hoa Diệp không chịu chụp ảnh cưới, bảo là không ăn ảnh, hơn nữa ghét người khác vừa tô vừa trét lên mặt mình. Cô hiếm khi nổi cáu với anh, thậm chí còn ném ra một câu hung dữ “Không chụp thì đừng kết hôn.”
Kết hôn là một việc vừa thần thánh vừa lãng mạn biết bao, cũng phải có một kỷ niệm chứ!
Cuối cùng Hoa Diệp cũng nhượng bộ, không đồng ý đến bờ biển và khu rừng chụp ngoại cảnh, chỉ chịu chụp chung một tấm ở ảnh viện.
Hai người cùng đến ảnh viện, anh vừa chê lễ phục không thoải mái, vừa không phối hợp với kiến nghị của thợ trang điểm, khó khăn lắm hai người cuối cùng cũng đứng được vào trong một cánh cửa đầy hoa xinh đẹp, nhưng mặc cho thợ chụp ảnh thuyết phục chỉ bảo thế nào, biểu cảm của anh trước sau vẫn giống như lá K trong bộ bài tây. Chỉ có cô là thắm thiết dựa vào anh, cười toét miệng giống như một con ngốc, người có mắt ai cũng đều nhìn thấy hai chữ “hạnh phúc” viết trên mặt cô.
Có thể lấy được người đàn ông mình thích, lẽ nào không phải là hạnh phúc?
Cô thu lại ánh mắt, chậm rãi nằm xuống. Rèm cửa sổ quên kéo, ánh nắng buổi chiều từ phía tây chiếu vào trong nhà, cô cảm thấy chói mắt, vội nhắm mắt lại.
Vừa nhắm mắt liền hiện ra ánh mắt đau khổ muôn phần của Hoa Diệp ở sân bay, nỗi nhớ nhung trong sáng ấy và toàn bộ dằn vặt đều viết nơi đáy mắt.
Anh vẫn không quên được Hứa Mộc Ca, cho dù là anh bị cô ta phản bội trước.
Không có một người vợ nào lại không để ý đến bạn gái cũ của chồng, nhưng anh và cô đã kết hôn rồi, Hứa Mộc Ca cũng đã lấy người khác, bụi trở về với bụi, đất cũng quay lại với đất, Thanh Đài và Paris, cách nhau hơn nửa vòng trái đất, cô không cần thiết phải suy nghĩ lung tung.
Bây giờ, Hứa Mộc Ca đã trở về, đã ly hôn, trái tim bình tĩnh của cô lại hoang mang trở lại.
Cô biết được trọng lượng của Hứa Mộc Ca trong lòng Hoa Diệp.
Bố biết Quý Manh Nhân cũng đang ở Thanh Đài thì tìm mọi cách liên lạc cho bằng được, cứ cách năm ba ngày lại gửi ít đặc sản quê nhà đến. Không phải ông muốn nhờ vả quyền quý gì, ông chỉ là muốn bày tỏ sự kính trọng trong lòng đối với Quý Manh Nhân mà thôi. Đặc sản không đáng mấy đồng, Quý Manh Nhân cũng không tiện từ chối, nhận vài lần, sẽ tặng lại ít quà.
Có một lần, bà tặng cho bố mấy tấm vé xem nhạc hội. Nhạc hội được tổ chức tại một nhà hát được xây lại theo kiểu nhà thờ xưa, những bức tường xung quanh vẽ đầy những thiên sứ nhỏ bị đâm vào cánh, đèn pha lê rực rỡ giữa không trung.
Lúc ấy cô đang học đại học năm hai, vừa bước sang tuổi hai mươi, nhìn gì cũng đều thấy mới lạ. Nhạc hội có trích đoạn ca kịch, có độc tấu piano, violon, cũng có biểu diễn nhạc giao hưởng.
Cô cũng không phải quá am hiểu sự tuyệt diệu trong nghệ thuật, nghe mà ngáp ngắn ngáp dài, cô buồn chán nhìn ngó xung quanh, một hồi liền nhìn thấy một loạt sĩ quan ngồi ở hàng ghế khách VIP. Đàn ông mặc quân trang vốn trông đã rất có tinh thần, thêm vào đó người nào người nấy đều phong độ hiên ngang, nên càng thêm tuấn tú. Điều khiến cô cảm thấy khác biệt là, ngồi chính giữa là một người đàn ông mặc âu phục, khuôn mặt đẹp trai mà lạnh lùng, khí chất lãnh đạm, không hề thua kém mấy sĩ quan kia.
Con gái tuổi hai mươi, đều có một chút mê trai, cô cảm thấy người đàn ông này đủ để sánh với những nam chính chín chắn trong phim Hàn.
Trong phút chốc cô đã mê mẩn anh giống như mê thần tượng.
Trên sân khấu đang diễn tấu “Ánh Trăng” của Debussy, khúc nhạc lơ lửng, mông lung, chập chờ mà đầy tính nghệ thuật, chầm chậm mở ra cho khán giả một bức tranh cuốn đầy ý thơ. Anh nhìn chăm chú vào một nơi nào đó trên sân khấu, trông rất chuyên chú, thỉnh thoảng còn lộ ra ý cười.
Nụ cười của người đàn ông đẹp trai lạnh lùng giống như một liều ma túy, đụng phải sẽ gây nghiện.
Trái tim bé nhỏ của cô đập điên cuồng không theo quy luật, nhìn theo tầm mắt của anh, ánh mắt dán vào người một cô gái mặt bộ lễ phục đỏ đang kéo cello.
Cô gái đẹp như ánh trăng, trong sáng, lanh lợi, trăng khuyết là thơ, trăng tròn là tranh.
Áo khoác của Tả Tu Nhiên vắt trên mu bàn tay, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca rô trắng xanh, đang cầm hộp cơm ngồi trên bồn hoa ở bệnh viện, đây chính là tiệc chào mừng của anh, và còn là tự bỏ tiền túi ra.
Anh liếc mắt nhìn Đào Đào đang ngồi một bên ôm cánh tay giống như một con ngốc, thật là bực đủ thứ chuyện mà.
Rõ ràng người lái xe là cô, mà lúc cảnh sát đến hỏi chuyện, cô chỉ biết khóc, anh không thể không báo cáo lại đầu đuôi ngọn ngành tình hình với cảnh sát.
Cảnh sát lập biên bản xong, rồi chụp hình, thông báo cho tiệm sửa xe đến kéo chiếc xe đi.
“Chơi trò lãng mạn cũng phải có chừng mực chứ, hai người không quan tâm đến tính mạng, nhưng mà người khác còn muốn sống nữa! Ngay tại ngã tư này mà chơi như vậy, sướng chứ?” Cảnh sát nghiêm mặt, nghiêm khắc nhìn anh.
Anh vô cùng khó chịu, quay đầu nhìn Đào Đào. Cô cúi đầu, ra sức lau nước mắt.
Anh giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi rồi lại bỏ xuống.
Thợ sửa xe từ tiệm sửa xe đến vuốt ve thân xe, đau lòng than thở, “Lúc sáng tiễn mày đi, mày vẫn còn ngon lành, chỉ mới một lúc thôi, cục cưng à, sao mày lại ra nông nỗi này cơ chứ?”
Anh còn không thèm ngước mắt lên, đã không còn sức bắt chuyện từ lâu rồi.
Mới vật vã đó mà đã qua mười hai giờ rồi, anh vừa khát vừa nóng vừa đói, trán sưng rất cao, bắt xe đến bệnh viện kiểm tra. Mới leo lên xe được nửa chân, quay đầu lại thấy cô hai mắt ngấn nước, đang áy náy nhìn mình.
Anh nhắm mắt, rất không cam tâm cũng vô cùng bất đắc dĩ quay đầu dìu cô lên xe theo.
Hai người đều làm kiểm tra, trán anh có một vết bầm tím, cổ tay cô thì bị trật, bác sĩ kê thuốc giảm đau, dặn dò về phải dùng khăn ấm chườm lên, nếu không mai sẽ sưng dữ hơn.
Hai người xuống lầu, nhìn thấy ngay cổng bệnh viện có bán cơm hộp, anh cũng không coi trọng lịch sự gì nữa, chạy tới mua hai hộp, nhét một hộp cho cô, còn mình cầm hộp còn lại cách xa cô ra.
Các y tá ra ra vào vào ngó thấy có anh chàng đẹp trai đang ngồi trên bồn hoa thì che miệng cười khúc khích, trộm liếc mắt đưa tình.
Anh đang nhét đầy một miệng cơm, lúc này không còn tâm trạng đâu mà chơi trò mờ ám.
Điện thoại reo, anh đặt hộp cơm sang một bên, đưa tay nghe điện thoại.
“Thầy Tả, hai người đã vào nội thành chưa?” Nghe giọng điệu rả rích của Long Tiếu mà khóe miệng anh co giật.
Anh ngó Đào Đào một cái, tai cô rất nhọn, căng thẳng ngẩng đầu lên, ra sức dùng tay ra hiệu với anh.
Anh hung dữ trừng cô, “Trên đường hơi kẹt xe, vừa mới vào nội thành. Tôi thấy bên đường có một nhà hàng cũng được, định ăn trưa ở đây. Ngồi máy bay mệt người quá.”
“Vâng, tôi sợ nhất là ngồi máy bay đó. Vậy… thầy Tả, nhà hàng tên là gì, tôi và giám đốc Tăng sẽ lập tức qua đó ngay.”
“Không cần đâu, tôi muốn ăn xong về khách sạn nghỉ ngơi.”
Đại Long dừng lại một lúc, “Được ạ, tôi và giám đốc Tăng ở khách sạn cung kính chờ đợi anh.”
Thấy anh đóng điện thoại lại, cô chắp hai tay lại thi lễ với anh, không ngừng nói: “Cảm ơn anh, thầy Tả!”
“Coi như tôi sợ cô rồi đó. Này, cô có gọi điện về nhà chưa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến đáng sợ, hai mắt sưng như quả đào, có lẽ hôm nay bị dọa chết khiếp rồi.
“Gọi rồi.” Cô cười có chút miễn cưỡng. “Ở nhà không có ai.” Cô vừa xuống xe liền gọi điện cho Hoa Diệp, di động anh tắt máy. Gọi đến văn phòng thì thư ký nói anh đã ra ngoài.
Cô lặng lẽ gập điện thoại lại.
“Họ không dùng điện thoại sao?” Anh nhíu mày chất vấn.
Cô cười một cái, cổ tay đau, cầm đũa hơi mất sức, cô chỉ ăn vài miếng cơm, coi như đã xong chuyện, thật ra cũng không có muốn ăn.
Anh vừa nhai cơm vừa nhìn cô, đứng dậy, ném hai hộp cơm vào thùng rác, “Tôi về khách sạn đây.”
“Tôi đưa anh đến đó.” Cô rất biết lễ nghĩa.
“Đừng, đừng, tôi sợ cô rồi, tôi tự đi. Đúng rồi, có phải trong ba tháng tôi ở Thanh Đài, cô là người chuyên đi cùng tôi?”
Cô gật gật đầu.
Khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một nụ cười, “Tôi thấy chúng ta hợp tác đến đây thôi!”
“Hôm nay… chỉ là ngoài ý muốn…”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh chặn lại, “Tôi không có ý trách cô đâu, chỉ là thấy có thể đổi người khác sẽ tốt hơn. Đi thôi, tôi cho cô đi nhờ xe lần cuối.”
Anh kéo vali hành lý, bước ra khỏi bệnh viện, gọi một chiếc taxi.
Cô cắn chặt môi đi theo sau.
“Nhà cô ở đâu?” Anh hỏi cô.
Cô gục đầu xuống, mặt nhăn thành một đống, “Không, đưa anh về trước.”
“Có phải cô muốn vạch trần lời nói dối của tôi trước mặt sếp Tăng của cô? Cô sững người, lẩm bẩm nói địa chỉ cho tài xế.
“Thính Hải Các à, đó là khu dành cho người giàu.” Tài xế quay đầu nhìn hai người cười.
Cô không lên tiếng.
Dọc đường đi, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Lên xuống hai dốc núi, xuyên qua một đại lộ rợp bóng cây là đến Thính Hải Các. Tả Tu Nhiên tựa cửa sổ trông ra biển lớn xanh thẳm ở phía xa, rồi lại ngắm căn biệt thự bên bờ biển, bĩu môi.
Lái BMW, ở biệt thự, nhất định là thiên kinh tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, ở nhà đợi gả đi là được, sao cũng bon chen ra xã hội làm gì?
“Thầy Tả, hôm nay thật ngại quá. Tạm biệt!” Đào Đào vịn cửa xe, lo lắng cúi người với anh.
“Sao lại có biểu cảm đó, tôi đâu có bắt nạt cô, là tự cô lái xe mà.” Anh nháy mắt đùa với cô.
“Tôi biết. Hẹn gặp lại ở công ty!” Cô cười cười, giúp anh đóng cửa xe, đợi xe quay đầu, đi thật xa, mới xoay người bước vào tiểu khu.
Giáo dục rất tốt, không mắc bệnh công chúa cho mấy, chỉ là hơi ngốc thôi. Tả Tu Nhiên đưa ra kết luận về Đào Đào.
Hoa Diệp đương nhiên không có ở nhà.
Đào Đào thay giày xong, quét dọn căn nhà trống trải, đặt túi xách xuống, vào phòng tắm tắm rửa, tẩy sạch bụi bặm trên người.
Cổ tay cô vừa dùng lực liền đau buốt. Ráng nhịn mới cởi xong đồ, lúc bước vào bồn tắm, đang định cho nước vào, vừa cúi đầu liền nhìn thấy dưới đáy có hai cọng tóc, cọng dài chắc là của cô, cọng ngắn là của Hoa Diệp. Cô nhặt hai cọng tóc lên, cột lại với nhau, thời xưa gọi phu thê là kết tóc, có phải là như vậy thì sẽ đại diện cho việc cả đời không thể chia lìa?
Cho dù là nút thắt rườm rà kiểu mẫu phức tạp đến mấy, chỉ cần có lòng thì sẽ có thể gỡ được.
Cô cười trào phúng, buông tay, để cho cọng tóc trôi xuống theo dòng nước.
Ngâm mình trong phòng tắm một tiếng đồng hồ, lúc trèo ra da dẻ toàn thân đều nhăn nheo cả. Cô hơi choáng váng, vịn vách tường một hồi lâu, mới xua được bóng tối ngắn ngủi trước mắt đi.
Miễn cưỡng khoác áo ngủ vào, lảo đảo trèo lên giường.
“Á!”, đầu đâm vào tường, cô kêu lên thất thanh, bực bội ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn cả người.
Trên tường treo một bức ảnh cưới của cô và Hoa Diệp, Hoa Diệp mang vẻ mặt của luật sư - vô cùng nghiêm túc, chỉ có cô là cười ngây ngô.
Hoa Diệp không chịu chụp ảnh cưới, bảo là không ăn ảnh, hơn nữa ghét người khác vừa tô vừa trét lên mặt mình. Cô hiếm khi nổi cáu với anh, thậm chí còn ném ra một câu hung dữ “Không chụp thì đừng kết hôn.”
Kết hôn là một việc vừa thần thánh vừa lãng mạn biết bao, cũng phải có một kỷ niệm chứ!
Cuối cùng Hoa Diệp cũng nhượng bộ, không đồng ý đến bờ biển và khu rừng chụp ngoại cảnh, chỉ chịu chụp chung một tấm ở ảnh viện.
Hai người cùng đến ảnh viện, anh vừa chê lễ phục không thoải mái, vừa không phối hợp với kiến nghị của thợ trang điểm, khó khăn lắm hai người cuối cùng cũng đứng được vào trong một cánh cửa đầy hoa xinh đẹp, nhưng mặc cho thợ chụp ảnh thuyết phục chỉ bảo thế nào, biểu cảm của anh trước sau vẫn giống như lá K trong bộ bài tây. Chỉ có cô là thắm thiết dựa vào anh, cười toét miệng giống như một con ngốc, người có mắt ai cũng đều nhìn thấy hai chữ “hạnh phúc” viết trên mặt cô.
Có thể lấy được người đàn ông mình thích, lẽ nào không phải là hạnh phúc?
Cô thu lại ánh mắt, chậm rãi nằm xuống. Rèm cửa sổ quên kéo, ánh nắng buổi chiều từ phía tây chiếu vào trong nhà, cô cảm thấy chói mắt, vội nhắm mắt lại.
Vừa nhắm mắt liền hiện ra ánh mắt đau khổ muôn phần của Hoa Diệp ở sân bay, nỗi nhớ nhung trong sáng ấy và toàn bộ dằn vặt đều viết nơi đáy mắt.
Anh vẫn không quên được Hứa Mộc Ca, cho dù là anh bị cô ta phản bội trước.
Không có một người vợ nào lại không để ý đến bạn gái cũ của chồng, nhưng anh và cô đã kết hôn rồi, Hứa Mộc Ca cũng đã lấy người khác, bụi trở về với bụi, đất cũng quay lại với đất, Thanh Đài và Paris, cách nhau hơn nửa vòng trái đất, cô không cần thiết phải suy nghĩ lung tung.
Bây giờ, Hứa Mộc Ca đã trở về, đã ly hôn, trái tim bình tĩnh của cô lại hoang mang trở lại.
Cô biết được trọng lượng của Hứa Mộc Ca trong lòng Hoa Diệp.
Bố biết Quý Manh Nhân cũng đang ở Thanh Đài thì tìm mọi cách liên lạc cho bằng được, cứ cách năm ba ngày lại gửi ít đặc sản quê nhà đến. Không phải ông muốn nhờ vả quyền quý gì, ông chỉ là muốn bày tỏ sự kính trọng trong lòng đối với Quý Manh Nhân mà thôi. Đặc sản không đáng mấy đồng, Quý Manh Nhân cũng không tiện từ chối, nhận vài lần, sẽ tặng lại ít quà.
Có một lần, bà tặng cho bố mấy tấm vé xem nhạc hội. Nhạc hội được tổ chức tại một nhà hát được xây lại theo kiểu nhà thờ xưa, những bức tường xung quanh vẽ đầy những thiên sứ nhỏ bị đâm vào cánh, đèn pha lê rực rỡ giữa không trung.
Lúc ấy cô đang học đại học năm hai, vừa bước sang tuổi hai mươi, nhìn gì cũng đều thấy mới lạ. Nhạc hội có trích đoạn ca kịch, có độc tấu piano, violon, cũng có biểu diễn nhạc giao hưởng.
Cô cũng không phải quá am hiểu sự tuyệt diệu trong nghệ thuật, nghe mà ngáp ngắn ngáp dài, cô buồn chán nhìn ngó xung quanh, một hồi liền nhìn thấy một loạt sĩ quan ngồi ở hàng ghế khách VIP. Đàn ông mặc quân trang vốn trông đã rất có tinh thần, thêm vào đó người nào người nấy đều phong độ hiên ngang, nên càng thêm tuấn tú. Điều khiến cô cảm thấy khác biệt là, ngồi chính giữa là một người đàn ông mặc âu phục, khuôn mặt đẹp trai mà lạnh lùng, khí chất lãnh đạm, không hề thua kém mấy sĩ quan kia.
Con gái tuổi hai mươi, đều có một chút mê trai, cô cảm thấy người đàn ông này đủ để sánh với những nam chính chín chắn trong phim Hàn.
Trong phút chốc cô đã mê mẩn anh giống như mê thần tượng.
Trên sân khấu đang diễn tấu “Ánh Trăng” của Debussy, khúc nhạc lơ lửng, mông lung, chập chờ mà đầy tính nghệ thuật, chầm chậm mở ra cho khán giả một bức tranh cuốn đầy ý thơ. Anh nhìn chăm chú vào một nơi nào đó trên sân khấu, trông rất chuyên chú, thỉnh thoảng còn lộ ra ý cười.
Nụ cười của người đàn ông đẹp trai lạnh lùng giống như một liều ma túy, đụng phải sẽ gây nghiện.
Trái tim bé nhỏ của cô đập điên cuồng không theo quy luật, nhìn theo tầm mắt của anh, ánh mắt dán vào người một cô gái mặt bộ lễ phục đỏ đang kéo cello.
Cô gái đẹp như ánh trăng, trong sáng, lanh lợi, trăng khuyết là thơ, trăng tròn là tranh.
Danh sách chương