“ đỗ Minh,thời gian này tâm ý em đối với anh lẽ nào anh không rõ sao?
Nếu như anh thấy em có chỗ nào không tốt thì cứ nói ra em có thể thay
đổi mà,vì sao mỗi lần tôi ám thị với anh,anh đều cố ý giả vờ lẩn tránh
em?”
Trong đêm mưa,thẩm băng dao hét với tôi,lúc nói chuyện,nước mắt trên mặt cô ta sớm đã chảy theo nước mưa
Tôi lập tức ngây người,tôi chưa từng thấy thẩm băng dao không hề che giấu khóc sướt mướt như hôm nay,nhưng đối mặt với sự đau lòng của cô ta,tôi nhất thời lại không tìm được lời nào để an ủi cho hợp lí
Từ huyện tinh thủy đến núi Long quyết,đoạn đường này đi nhiều ngày như vật,thẩm băng dao vẫn luôn ở bên cạnh tôi,liên quan đến tâm ý của cô ta,tôi cũng không biết cô ta có từ lúc nào,nhưng những thứ này cứ vô tình mà xảy ra rồi,làm tôi không thể lường trước được
Nhưng tôi hiểu rõ,từ lúc bắt đầu đến bây giờ,tất cả những gì tôi làm là vì hứa thiến,cũng không thể không nói đến ấn tượng về thẩm băng dao trong lòng tôi,nhưng cho dù thế nào,tôi cũng không thể phản bội chấp niệm 13 năm mà hứa thiến dành cho tôi,vì vậy đã giả vờ ngốc
“ thẩm băng dao,tôi biết cô là một cô gái tốt,tôi không biết bản thân bây giờ nên nói gì với cô,hay là,xem như những gì vừa nãy chưa xảy ra vậy”
Thẩm băng dao đột ngột nói với tôi tâm ý của cô ta,làm tôi không hề có chút phòng bị,nhưng Hứa thiến ở cách chỗ chúng tôi cũng không xa
“ đỗ minh,anh không cần em nữa,em biết anh nhất định không cần em nữa,bây giờ,em ở trên thế giới này đã trở thành cô nhi thực sự rồi”
Nước mắt của thẩm băng dao rơi trên gò má,cô ta vừa lẩm bẩm,vừa từng chút một đi về phía tôi
Thẩm băng dao cách tôi rất gần,gần đến mức chỉ cần tôi không cẩn thận,là có thể chạm ngay vào gò má cô ta
Tôi không biết nên an ủi thẩm băng dao như thế nào,chỉ đành lướt mắt đi,không nhìn đôi mắt oán trách của cô ta nữa
Nhưng lúc này,thẩm băng dao dơ tay ra,ôm chặt lấy tôi,coo ta vùi đầu lên vai tôi,khóc sướt mướt trong mưa
Cách nghĩ của con gái rất kì lạ,nỗi buồn của cô ta,niềm vui của cô ta,luôn không hẹn mà đến,nước mắt và nụ cười của họ cũng vì bạn mà ra,nhưng thân là nam nhân,lại không hiểu được,bản thân rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến người ta buồn hay tổn thương
Tôi vỗ nhẹ vào vai thẩm băng dao,mấy lần muốn để cho cô ta học cách bình tĩnh,nhưng tôi cũng biết rõ,bất luận tôi nói thế nào,lời nói của tôi cũng không thích hợp với trái tim cô ta,vì vậy dứt khoát ngậm chặt miệng lại
Ô rơi trên nền đất,bị xe cộ đi qua tạt thành dáng vẻ méo xệch,nước mưa ào ào dội xuống ướt đẫm người thẩm băng dao, thấm ướt cả tôi,cô ta cứ thế ôm tôi khóc lóc trong mưa,còn tôi cũng không biết như thế nào là tốt
Trong mưa,tôi không kìm được run lên một cái,nhưng thẩm băng dao không hề có ý muốn buông tôi ra,tiếng khsoc của cô ta vang vọng trong mưa
Tôi đã ra ngoài được một lúc rồi,tôi quay đầu lại nhìn sau lưng,thì nhìn thấy trên tầng khách sạn mà tôi ở,có một căn phòng đang mở cửa sổ
Căn phòng mở cửa sổ,là căn phòng của tôi và hứa thiến,còn hứa thiến lúc này đang đứng ngoài cửa sổ,giống như vừa nãy tôi đứng để nhìn thẩm băng dao dưới tầng
Trong lòng tôi đột nhiên hoảng hốt,tôi vội vàng đẩy thẩm băng dao ra,nhưng sức cô ta rất khỏe,tôi thử mấy lần đều không thể thoát khỏi,nhưng hứa thiến lúc này lại đóng cửa sổ lại,đèn trong phòng lúc này cũng vụt tắt
“ thẩm băng dao,đừng có thế này nữa,cô bình tĩnh chút đi”
Sau khi giãy dụa trong vô vọng,tôi vỗ vai thẩm băng dao nói với cô ta
Thẩm băng dao không nói gì cả
Giống như lần đầu tiên sau khi cô ta tỉnh lại,thẩm băng dao không hề báo trước mà mở miệng ra,cắn mạnh vào cổ tôi
Răng của cô ta cắm sâu vào trong da thịt tôi,một nỗi đau kịch liệt từ cổ truyền đi khắp toàn cơ thể,cơ thể của tôi cũng vì đau đớn mà co giật
Nhưng tôi không giống trước đây,đau đến gào hét muốn đẩy cô ta ra,chỉ là ôm chặt lấy thẩm băng dao,mặc kệ cô ta tham lam hút lấy máu của tôi
Cùng với việc mất máu,đầu tôi dần dần bị choáng váng,những thứ trước mặt cũng từ từ xuất hiện mờ ảo,tôi cảm thấy cơ thể của mìn vô cùng lạnh
Lúc này,thẩm băng dao cuối cùng cũng nhả ra,cô ta nhìn tôi,trên mặt đầy nước mắt,miệng còn dính máu tươi,trông vô cùng quỷ mị
“ đỗ minh,nếu như anh không bỏ rơi em,chỉ là vì lời hứa với ông nội,vậy thì em không cần sự thương hại đó”
Thẩm băng dao không khóc nữa,cô ta nhìn tôi,trong ánh mắt tràn đầy ai oán
“ số máu này,là lần cuối cùng em hút,từ nay về sau,ân oán trước đây của chúng ta đúng hay sai,đều kết thúc ở đây,chúng ta…không còn nợ nhau”
Nói xong câu này,thẩm băng dao không để ý đến tôi nữa,quay người trong đêm mưa,để lại cho tôi một bóng lưng cô đơn nhưng giả vờ quật cường,
Tôi muốn nói gì đó với thẩm băng dao,nhưng sự choáng váng do việc mất máu đem lại tràn ngập trong đầu,đến nỗi tôi vừa mới bước được hai bước,thì cả người đã ngã thê thảm ra mặt đường,nước mưa bắn tung tóe
Tôi giãy dụa muốn đứng dật,nhưng sự choáng váng vẫn không tan,lam tôi hết lần này đến lần khác thử,nhưng cũng hết lần này đến lần khác ngã ra đất
Thẩm băng dao đi rồi,không quay đầu lại,bóng dáng cô ta trong ánh mắt của tôi,dần dần biến mất trong mưa đêm
Giương mắt nhìn thẩm băng dao rời đi,ttrong lòng tôi không biết vì sa,dường như là mất đi thứ gì đó,cảm giác trống rỗng làm tôi vô cùng khó chịu
Đúng lúc này,mưa trên đỉnh đầu đã ngớt,tôi ngẩng đầu lên,thì nhìn thấy hứa thiến xuất hiện ở trước mặt tôi
Hứa thiến không nói gì,cô ấy ngồi xuống,đỡ tôi dậy khỏi mặt đất,sau đó đưa tôi đi về khách sạn
“ cô gái đó thật tàn nhẫn,cắn một miếng to như vậy trên cổ em,thật là làm cho chị đau lòng”
Sau khi về phong,hứa thiến giúp tôi treo đồ áo ướt lên giá,cô ấy vừa rửa sạch vết thương trên cổ tôi,vừa nói,trong âm thanh tràn đầy sự quan tâm
Nhìn thấy dáng vẻ này của hứa thiến,không biết vì sao,tôi rất chột dạ,tôi mở miệng ra “ hứa thiến,thật ra chuyện vừa nãy…….”
Nhưng mà,tôi vẫn chưa kịp nói xong,thì hứa thiến đã nở một nụ cười,cô ấy lắc đầu: “ đỗ minh,em không cần giải thích,chị hiểu”
“ chị tuy không biết,trong thời gian chị không ơ đây,em với cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,nhưng những lời trong mưa vừa nãy em nói,chị đều nghe thấy rồi,cô ấy là một cô gái đẹp cũng rất biết suy nghĩ,nhưng chị rất vui,vì em vẫn như trước đây”
Hứa thiến nói với tôi,lúc cô ấy nói chuyện,trên mặt vẫn luôn nở nụ cười
Nghe những lời này của hưa thiến,tôi hơi chua chát trong lòng,sau đó ôm chặt cô ấy vào longf
“ được rồi,đừng làm nũng nữa,em đã lớn rồi,em cung hiểu chuyện nào nên làm,chuyện nào không nên làm,chị rất tự hao về em”
Hưa thiến vỗ nhẹ vào vai tôi,giống như đang an ủi một đứa trẻ không hiểu chuyện
Lúc này,trong lòng tôi cũng vô cùng cảm động,chí ít,hứa thiến còn hiểu tôi,làm cho những lời giải thích tôi nghĩ trên đườg về đây đã tan thành mây khói
Tôi ôm chặt lấy cơ thể của hứa thiến,bởi vì có cô ấy bên cạnh,tối nay,tôi nhủ vô cùng ngon,đến nỗi những ác mộng bám lấy tôi thời gian gần đây,cũng không còn nữa
Ngày thứ hai tỉnh lại,tôi dậy rất sớm,sau khi ăn vội bữa sáng,thì đi đến chùa thừa duyên
Tuổi của thẩm băng dao xêm xêm tôi,tuy tính cách cô ta hướng nội lạnh lùng,nhưng có rất nhiều lúc,tôi vẫn xem cô ta như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện
Tôi ngây thơ cho rằng,những lời tối qua cô ta nói với tôi,chỉ là những lời bộc phát lúc tức giận,đợi sau khi ngủ dật,phiền muộn hôm trước có thể tan thành mây khói,cô ta vẫn có thể như trước đây với tôi
Nhưng mà,lúc tôi quay về phòng mình trong chùa thừa duyên,thì phát hiện cửa phòng thẩm băng dao đang đóng,trong phòng cô ta không một bóng người
Tôi tìm Nhất niệm trụ trì,nhưng trụ trì nói với tôi,hôm qua sau khi thẩm băng dao quay về chùa,thì trực tiếp đi đến thiên huyền quan
Thẩm băng dao đã đi thiên huyền quan? nghe nhất niệm trụ trì nói như vậy,tôi nhất thời ngây ra,một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng
Trong đêm mưa,thẩm băng dao hét với tôi,lúc nói chuyện,nước mắt trên mặt cô ta sớm đã chảy theo nước mưa
Tôi lập tức ngây người,tôi chưa từng thấy thẩm băng dao không hề che giấu khóc sướt mướt như hôm nay,nhưng đối mặt với sự đau lòng của cô ta,tôi nhất thời lại không tìm được lời nào để an ủi cho hợp lí
Từ huyện tinh thủy đến núi Long quyết,đoạn đường này đi nhiều ngày như vật,thẩm băng dao vẫn luôn ở bên cạnh tôi,liên quan đến tâm ý của cô ta,tôi cũng không biết cô ta có từ lúc nào,nhưng những thứ này cứ vô tình mà xảy ra rồi,làm tôi không thể lường trước được
Nhưng tôi hiểu rõ,từ lúc bắt đầu đến bây giờ,tất cả những gì tôi làm là vì hứa thiến,cũng không thể không nói đến ấn tượng về thẩm băng dao trong lòng tôi,nhưng cho dù thế nào,tôi cũng không thể phản bội chấp niệm 13 năm mà hứa thiến dành cho tôi,vì vậy đã giả vờ ngốc
“ thẩm băng dao,tôi biết cô là một cô gái tốt,tôi không biết bản thân bây giờ nên nói gì với cô,hay là,xem như những gì vừa nãy chưa xảy ra vậy”
Thẩm băng dao đột ngột nói với tôi tâm ý của cô ta,làm tôi không hề có chút phòng bị,nhưng Hứa thiến ở cách chỗ chúng tôi cũng không xa
“ đỗ minh,anh không cần em nữa,em biết anh nhất định không cần em nữa,bây giờ,em ở trên thế giới này đã trở thành cô nhi thực sự rồi”
Nước mắt của thẩm băng dao rơi trên gò má,cô ta vừa lẩm bẩm,vừa từng chút một đi về phía tôi
Thẩm băng dao cách tôi rất gần,gần đến mức chỉ cần tôi không cẩn thận,là có thể chạm ngay vào gò má cô ta
Tôi không biết nên an ủi thẩm băng dao như thế nào,chỉ đành lướt mắt đi,không nhìn đôi mắt oán trách của cô ta nữa
Nhưng lúc này,thẩm băng dao dơ tay ra,ôm chặt lấy tôi,coo ta vùi đầu lên vai tôi,khóc sướt mướt trong mưa
Cách nghĩ của con gái rất kì lạ,nỗi buồn của cô ta,niềm vui của cô ta,luôn không hẹn mà đến,nước mắt và nụ cười của họ cũng vì bạn mà ra,nhưng thân là nam nhân,lại không hiểu được,bản thân rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến người ta buồn hay tổn thương
Tôi vỗ nhẹ vào vai thẩm băng dao,mấy lần muốn để cho cô ta học cách bình tĩnh,nhưng tôi cũng biết rõ,bất luận tôi nói thế nào,lời nói của tôi cũng không thích hợp với trái tim cô ta,vì vậy dứt khoát ngậm chặt miệng lại
Ô rơi trên nền đất,bị xe cộ đi qua tạt thành dáng vẻ méo xệch,nước mưa ào ào dội xuống ướt đẫm người thẩm băng dao, thấm ướt cả tôi,cô ta cứ thế ôm tôi khóc lóc trong mưa,còn tôi cũng không biết như thế nào là tốt
Trong mưa,tôi không kìm được run lên một cái,nhưng thẩm băng dao không hề có ý muốn buông tôi ra,tiếng khsoc của cô ta vang vọng trong mưa
Tôi đã ra ngoài được một lúc rồi,tôi quay đầu lại nhìn sau lưng,thì nhìn thấy trên tầng khách sạn mà tôi ở,có một căn phòng đang mở cửa sổ
Căn phòng mở cửa sổ,là căn phòng của tôi và hứa thiến,còn hứa thiến lúc này đang đứng ngoài cửa sổ,giống như vừa nãy tôi đứng để nhìn thẩm băng dao dưới tầng
Trong lòng tôi đột nhiên hoảng hốt,tôi vội vàng đẩy thẩm băng dao ra,nhưng sức cô ta rất khỏe,tôi thử mấy lần đều không thể thoát khỏi,nhưng hứa thiến lúc này lại đóng cửa sổ lại,đèn trong phòng lúc này cũng vụt tắt
“ thẩm băng dao,đừng có thế này nữa,cô bình tĩnh chút đi”
Sau khi giãy dụa trong vô vọng,tôi vỗ vai thẩm băng dao nói với cô ta
Thẩm băng dao không nói gì cả
Giống như lần đầu tiên sau khi cô ta tỉnh lại,thẩm băng dao không hề báo trước mà mở miệng ra,cắn mạnh vào cổ tôi
Răng của cô ta cắm sâu vào trong da thịt tôi,một nỗi đau kịch liệt từ cổ truyền đi khắp toàn cơ thể,cơ thể của tôi cũng vì đau đớn mà co giật
Nhưng tôi không giống trước đây,đau đến gào hét muốn đẩy cô ta ra,chỉ là ôm chặt lấy thẩm băng dao,mặc kệ cô ta tham lam hút lấy máu của tôi
Cùng với việc mất máu,đầu tôi dần dần bị choáng váng,những thứ trước mặt cũng từ từ xuất hiện mờ ảo,tôi cảm thấy cơ thể của mìn vô cùng lạnh
Lúc này,thẩm băng dao cuối cùng cũng nhả ra,cô ta nhìn tôi,trên mặt đầy nước mắt,miệng còn dính máu tươi,trông vô cùng quỷ mị
“ đỗ minh,nếu như anh không bỏ rơi em,chỉ là vì lời hứa với ông nội,vậy thì em không cần sự thương hại đó”
Thẩm băng dao không khóc nữa,cô ta nhìn tôi,trong ánh mắt tràn đầy ai oán
“ số máu này,là lần cuối cùng em hút,từ nay về sau,ân oán trước đây của chúng ta đúng hay sai,đều kết thúc ở đây,chúng ta…không còn nợ nhau”
Nói xong câu này,thẩm băng dao không để ý đến tôi nữa,quay người trong đêm mưa,để lại cho tôi một bóng lưng cô đơn nhưng giả vờ quật cường,
Tôi muốn nói gì đó với thẩm băng dao,nhưng sự choáng váng do việc mất máu đem lại tràn ngập trong đầu,đến nỗi tôi vừa mới bước được hai bước,thì cả người đã ngã thê thảm ra mặt đường,nước mưa bắn tung tóe
Tôi giãy dụa muốn đứng dật,nhưng sự choáng váng vẫn không tan,lam tôi hết lần này đến lần khác thử,nhưng cũng hết lần này đến lần khác ngã ra đất
Thẩm băng dao đi rồi,không quay đầu lại,bóng dáng cô ta trong ánh mắt của tôi,dần dần biến mất trong mưa đêm
Giương mắt nhìn thẩm băng dao rời đi,ttrong lòng tôi không biết vì sa,dường như là mất đi thứ gì đó,cảm giác trống rỗng làm tôi vô cùng khó chịu
Đúng lúc này,mưa trên đỉnh đầu đã ngớt,tôi ngẩng đầu lên,thì nhìn thấy hứa thiến xuất hiện ở trước mặt tôi
Hứa thiến không nói gì,cô ấy ngồi xuống,đỡ tôi dậy khỏi mặt đất,sau đó đưa tôi đi về khách sạn
“ cô gái đó thật tàn nhẫn,cắn một miếng to như vậy trên cổ em,thật là làm cho chị đau lòng”
Sau khi về phong,hứa thiến giúp tôi treo đồ áo ướt lên giá,cô ấy vừa rửa sạch vết thương trên cổ tôi,vừa nói,trong âm thanh tràn đầy sự quan tâm
Nhìn thấy dáng vẻ này của hứa thiến,không biết vì sao,tôi rất chột dạ,tôi mở miệng ra “ hứa thiến,thật ra chuyện vừa nãy…….”
Nhưng mà,tôi vẫn chưa kịp nói xong,thì hứa thiến đã nở một nụ cười,cô ấy lắc đầu: “ đỗ minh,em không cần giải thích,chị hiểu”
“ chị tuy không biết,trong thời gian chị không ơ đây,em với cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,nhưng những lời trong mưa vừa nãy em nói,chị đều nghe thấy rồi,cô ấy là một cô gái đẹp cũng rất biết suy nghĩ,nhưng chị rất vui,vì em vẫn như trước đây”
Hứa thiến nói với tôi,lúc cô ấy nói chuyện,trên mặt vẫn luôn nở nụ cười
Nghe những lời này của hưa thiến,tôi hơi chua chát trong lòng,sau đó ôm chặt cô ấy vào longf
“ được rồi,đừng làm nũng nữa,em đã lớn rồi,em cung hiểu chuyện nào nên làm,chuyện nào không nên làm,chị rất tự hao về em”
Hưa thiến vỗ nhẹ vào vai tôi,giống như đang an ủi một đứa trẻ không hiểu chuyện
Lúc này,trong lòng tôi cũng vô cùng cảm động,chí ít,hứa thiến còn hiểu tôi,làm cho những lời giải thích tôi nghĩ trên đườg về đây đã tan thành mây khói
Tôi ôm chặt lấy cơ thể của hứa thiến,bởi vì có cô ấy bên cạnh,tối nay,tôi nhủ vô cùng ngon,đến nỗi những ác mộng bám lấy tôi thời gian gần đây,cũng không còn nữa
Ngày thứ hai tỉnh lại,tôi dậy rất sớm,sau khi ăn vội bữa sáng,thì đi đến chùa thừa duyên
Tuổi của thẩm băng dao xêm xêm tôi,tuy tính cách cô ta hướng nội lạnh lùng,nhưng có rất nhiều lúc,tôi vẫn xem cô ta như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện
Tôi ngây thơ cho rằng,những lời tối qua cô ta nói với tôi,chỉ là những lời bộc phát lúc tức giận,đợi sau khi ngủ dật,phiền muộn hôm trước có thể tan thành mây khói,cô ta vẫn có thể như trước đây với tôi
Nhưng mà,lúc tôi quay về phòng mình trong chùa thừa duyên,thì phát hiện cửa phòng thẩm băng dao đang đóng,trong phòng cô ta không một bóng người
Tôi tìm Nhất niệm trụ trì,nhưng trụ trì nói với tôi,hôm qua sau khi thẩm băng dao quay về chùa,thì trực tiếp đi đến thiên huyền quan
Thẩm băng dao đã đi thiên huyền quan? nghe nhất niệm trụ trì nói như vậy,tôi nhất thời ngây ra,một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng
Danh sách chương