Lộ Miểu: ...
Cô sửng sốt hai giây, rồi sau đó hậm hực mấp máy môi, sửa sai lại vì Lộ Bảo: Sao Lộ Bảo có thể giống chó dại được chứ? Lập tức sắc mặt Trần Kỳ trở nên rất khó coi.
Bà ta nhận ra Kiều Trạch, ngày trước ở Macau, anh ta cũng che chở Lộ Miểu như thế, bà có ấn tượng khá sâu với Kiều Trạch, vì cơ bản con gái mình coi trọng người đàn ông này.
Cậu là ai hả, sao lại tùy tiện xông vào nhà người khác như thế? Bà ta hỏi, hùng hổ dọa người.
Cánh tay Kiều Trạch vươn ra chắn trước Lộ Miểu, đến cả nhìn cũng lười nhìn Trần Kỳ, chỉ xoay người nhìn Lộ Miểu, hỏi cô: không sao chứ?
Lộ Miểu lắc đầu: Tôi không sao.
Sắc mặt Từ Gia Diên cũng không tốt lắm, không phải vì hai người một hỏi một đáp không coi ai ra gì, mà là sự thân mật vô hình lộ ra giữa hai người.
Cô đứng trước Kiều Trạch, đang ngẩng đầu nhìn anh ta, hơi bĩu môi, nhìn thế nào cũng thấy giống đang làm nũng với anh ta.
Cô vốn không cao, chỉ đến bả vai của Kiều Trạch, người nhỏ bé yếu ớt, đứng như thế trước mặt anh ta, ngẩng đầu nhìn anh ta nhiều ít mang theo kiều thái của cô gái nhỏ, hoàn toàn khác hẳn vẻ bình tĩnh lúc đối diện với anh.
Tâm tình anh dần trở nên tồi tệ, gọi Lộ Miểu lại.
Lộ Miểu quay đầu nhìn anh.
Anh đi đến trước mặt cô, bất thình lình giơ tay kéo cô ra sau, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch: Anh kiều có chuyện gì không? Thật xin lỗi, hôm nay nhà tôi có chút chuyện, không tiện tiếp đãi anh được, để hôm khác hẵng ghé qua vậy.
không sao, các anh cứ tiếp tục đi. Kiều Trạch khách khí nói, Tôi chỉ đến đưa người nhà tôi về mà thôi.
Rồi duỗi tay ra, Lộ Miểu lại bị anh kéo về lại trước người mình, đẩy cô ra sau: Chúng ta về trước, đừng ở đây làm phiền đến anh Từ nữa.
Lộ Miểu cũng không muốn ở đây nữa, cô chẳng hiểu được vì sao Trần Kỳ lại ghét cô đến thế, mà cô cũng không thể giao tiếp với cảnh sát thụ án được.
Cô quay đầu tạm biệt Từ Gia Diên, vốn định gọi anh là anh, nhưng miệng vừa mở ra, lại trông thấy ánh mắt oán giận của Trần Kỳ, bèn nuốt chữ anh vào trở lại, chỉ đơn giản nói, Tôi về trước đã, Thiên Thiên từng liên lạc với tôi, nếu cần giúp đỡ gì thì anh cứ nói với tôi một tiếng.
Rồi quay sang nhìn cảnh sát thụ án: Có cần lấy khẩu cung của tôi không?
Cảnh sát đang tìm kiếm những người có liên quan, lập tức đứng lên: Cũng được, cô về đồn công an với chúng tôi một chuyến đi.
Bọn họ không lấy khẩu cung của Lộ Miểu ngay tại nhà họ Từ, cảm xúc của Trần Kỳ lúc này không ổn định, có bà ta ở đây, làm phiền rất nhiều.
Kiều Trạch cùng Lộ Miểu đến đồn công an lấy khẩu cung, không tốn nhiều thời gian lắm, trong vòng một tiếng đã lấy xong.
Kiều Trạch đợi cô ở ngoài, người đứng ở cửa, quay lưng về phía đại sảnh, hai tay tùy ý đút vào trong túi áo khoác, đứng ngược sáng, thân hình cao ngất, khí chất như tuôn ra.
Lộ Miểu lấy khẩu cung xong, vừa đi ra thì trông thấy Kiều Trạch như vậy, vẫn là bóng dáng trầm ổn chín chắn, luôn mang theo cảm giác làm yên lòng người, dường như có chuyện gi xảy ra thì đối với anh đều không thành vấn đề.
Cô nhìn theo bóng anh thất khẩu ngữ một lát.
Anh quay đầu lại, trông thấy cô, đuôi mày hơi nhướn lên, nhìn cô một cái.
Lộ Miểu mấp máy môi, chậm rãi đi về phía anh, dừng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn: Vừa nãy cám ơn anh nhiều.
Kiều Trạch nhìn cô bất động: Cám ơn tôi cái gì?
Cám ơn anh... Lộ Miểu hơi dừng, Đã trút giận cho tôi.
Khóe miệng Kiều Trạch cong lên: Thì ra cô còn biết mình là túi trút giận cơ đấy.
Lộ Miểu mấp máy môi: Tôi đâu biết dì ấy lại đi cắn người như thế. Tôi chỉ nghe chuyện Thiên Thiên mất tích, nhớ lại hôm trước em ấy báo án Lê Quân Hạo, cảm thấy không đơn giản, chỉ nghĩ tôi có thể biết nhiều một chút, có lẽ sẽ cung cấp manh mối để cảnh sát phá án, ai ngờ...
mím môi không nói lời nào.
Kiều Trạch nhìn cô một cái, vẻ mặt bĩu môi này của cô thực sự rất vô tội oan ức, khiến anh cảm thấy, dường như anh chỉ cần hỏi thêm câu nữa là đã bắt nạt cô.
Anh chưa từng gặp cô gái nào, lại có thể từng phút một đem cảm giác vô tội này phát huy đến cực hạn như thế.
Tay anh rút ra khỏi túi áo khoác, vỗ nhẹ lên gáy cô: Về nhà thôi.
Lộ Miểu theo anh lên xe, quay đầu hỏi anh: Có phải anh có thể nghe thấy người khác nói chuyện không?
Kiều Trạch đang khởi động máy, tranh thủ nhìn cô: Tôi vẫn chưa nói với cô, là tôi biết khẩu ngữ ư?
Lộ Miểu: ...
Anh chưa nói. Cô đáp, rất khẳng định.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: 'Miểu Miểu à, em là người đã có bạn trai, lời người rất đáng sợ, phải chú ý một chút kẻo ảnh hưởng'.
Anh lặp lại lời Từ Gia Diên nói ngày hôm qua, rồi sau đó nói: Cô cho là, làm sao tôi có thể biết được những lời này từ miệng của Từ Gia Diên?
Lộ Miểu: Tôi chỉ đoán là anh có thể biết, nhưng không biết là anh biết thật.
Công việc này của chúng tôi, tốt nhất cái gì cũng phải biết một chút. Kiều Trạch khởi động xe, Nhất là khẩu ngữ ngữ. Có nhiều lúc, cô không có cơ hội đến trước mặt kẻ địch, nghe hắn ta nói gì, chỉ có thể quan sát từ xa, từ ngôn ngữ tứ chi, khẩu ngữ thái, cử động môi, mà đoán đại khái được ý tứ. Nên ảnh hưởng mà tai không nghe được đem lại với tôi, không phải là mất đi sự trao đổi hằng ngày, mà là cảm giác nguy hiểm của tôi.
Mất đi cảm giác nguy hiểm, điều này có nghĩa, có thể bất cứ lúc nào tôi cũng có thể khiến mình, khiến chiến hữu của tôi bị lộ trong lúc nguy hiểm mà không biết. Anh quay đầu nhìn cô, Nên tôi cần cô để nhắc nhở tôi cảm giác này, cũng như lần trước ở macau, trong biệt thự của Hoàng Giai Ngâm, không có sự nhắc nhở đúng lúc của cô, tôi không thể nào biết được sau lưng mình có người.
Lúc nãy Trần Kỳ nghiêng người đối diện cửa, bất kể là vẻ mặt dữ dằn hay môi cử động kịch liệt, cũng đều rất rõ ràng, bà ta đang nói những câu ghê gớm. Chó dại thích sủa thì sủa bậy thôi, không quan trọng là sủa cái gì.
Lộ Miểu mấp máy môi, chần chừ nhìn anh: Anh... Rốt cuộc anh làm gì?
Kiều Trạch nhìn cô một cái, ánh mắt chậm rãi nhìn đèn giao thông chuyển vàng, bèn dừng xe lại.
Tôi là cảnh sát. Anh nói, quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói, Chính xác mà nói, là cảnh sát nằm vùng.
Cô không cần sai người điều tra tôi, cô không cách nào tra ra đâu.
Có thể điều tra được, nhưng chỉ là thân phận giả mà thôi.
Trong hệ thống công an không có bất kì tư liệu nào của tôi. Thậm chí tài liệu hộ tịch cũng không có nốt.
Cô sửng sốt hai giây, rồi sau đó hậm hực mấp máy môi, sửa sai lại vì Lộ Bảo: Sao Lộ Bảo có thể giống chó dại được chứ? Lập tức sắc mặt Trần Kỳ trở nên rất khó coi.
Bà ta nhận ra Kiều Trạch, ngày trước ở Macau, anh ta cũng che chở Lộ Miểu như thế, bà có ấn tượng khá sâu với Kiều Trạch, vì cơ bản con gái mình coi trọng người đàn ông này.
Cậu là ai hả, sao lại tùy tiện xông vào nhà người khác như thế? Bà ta hỏi, hùng hổ dọa người.
Cánh tay Kiều Trạch vươn ra chắn trước Lộ Miểu, đến cả nhìn cũng lười nhìn Trần Kỳ, chỉ xoay người nhìn Lộ Miểu, hỏi cô: không sao chứ?
Lộ Miểu lắc đầu: Tôi không sao.
Sắc mặt Từ Gia Diên cũng không tốt lắm, không phải vì hai người một hỏi một đáp không coi ai ra gì, mà là sự thân mật vô hình lộ ra giữa hai người.
Cô đứng trước Kiều Trạch, đang ngẩng đầu nhìn anh ta, hơi bĩu môi, nhìn thế nào cũng thấy giống đang làm nũng với anh ta.
Cô vốn không cao, chỉ đến bả vai của Kiều Trạch, người nhỏ bé yếu ớt, đứng như thế trước mặt anh ta, ngẩng đầu nhìn anh ta nhiều ít mang theo kiều thái của cô gái nhỏ, hoàn toàn khác hẳn vẻ bình tĩnh lúc đối diện với anh.
Tâm tình anh dần trở nên tồi tệ, gọi Lộ Miểu lại.
Lộ Miểu quay đầu nhìn anh.
Anh đi đến trước mặt cô, bất thình lình giơ tay kéo cô ra sau, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch: Anh kiều có chuyện gì không? Thật xin lỗi, hôm nay nhà tôi có chút chuyện, không tiện tiếp đãi anh được, để hôm khác hẵng ghé qua vậy.
không sao, các anh cứ tiếp tục đi. Kiều Trạch khách khí nói, Tôi chỉ đến đưa người nhà tôi về mà thôi.
Rồi duỗi tay ra, Lộ Miểu lại bị anh kéo về lại trước người mình, đẩy cô ra sau: Chúng ta về trước, đừng ở đây làm phiền đến anh Từ nữa.
Lộ Miểu cũng không muốn ở đây nữa, cô chẳng hiểu được vì sao Trần Kỳ lại ghét cô đến thế, mà cô cũng không thể giao tiếp với cảnh sát thụ án được.
Cô quay đầu tạm biệt Từ Gia Diên, vốn định gọi anh là anh, nhưng miệng vừa mở ra, lại trông thấy ánh mắt oán giận của Trần Kỳ, bèn nuốt chữ anh vào trở lại, chỉ đơn giản nói, Tôi về trước đã, Thiên Thiên từng liên lạc với tôi, nếu cần giúp đỡ gì thì anh cứ nói với tôi một tiếng.
Rồi quay sang nhìn cảnh sát thụ án: Có cần lấy khẩu cung của tôi không?
Cảnh sát đang tìm kiếm những người có liên quan, lập tức đứng lên: Cũng được, cô về đồn công an với chúng tôi một chuyến đi.
Bọn họ không lấy khẩu cung của Lộ Miểu ngay tại nhà họ Từ, cảm xúc của Trần Kỳ lúc này không ổn định, có bà ta ở đây, làm phiền rất nhiều.
Kiều Trạch cùng Lộ Miểu đến đồn công an lấy khẩu cung, không tốn nhiều thời gian lắm, trong vòng một tiếng đã lấy xong.
Kiều Trạch đợi cô ở ngoài, người đứng ở cửa, quay lưng về phía đại sảnh, hai tay tùy ý đút vào trong túi áo khoác, đứng ngược sáng, thân hình cao ngất, khí chất như tuôn ra.
Lộ Miểu lấy khẩu cung xong, vừa đi ra thì trông thấy Kiều Trạch như vậy, vẫn là bóng dáng trầm ổn chín chắn, luôn mang theo cảm giác làm yên lòng người, dường như có chuyện gi xảy ra thì đối với anh đều không thành vấn đề.
Cô nhìn theo bóng anh thất khẩu ngữ một lát.
Anh quay đầu lại, trông thấy cô, đuôi mày hơi nhướn lên, nhìn cô một cái.
Lộ Miểu mấp máy môi, chậm rãi đi về phía anh, dừng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn: Vừa nãy cám ơn anh nhiều.
Kiều Trạch nhìn cô bất động: Cám ơn tôi cái gì?
Cám ơn anh... Lộ Miểu hơi dừng, Đã trút giận cho tôi.
Khóe miệng Kiều Trạch cong lên: Thì ra cô còn biết mình là túi trút giận cơ đấy.
Lộ Miểu mấp máy môi: Tôi đâu biết dì ấy lại đi cắn người như thế. Tôi chỉ nghe chuyện Thiên Thiên mất tích, nhớ lại hôm trước em ấy báo án Lê Quân Hạo, cảm thấy không đơn giản, chỉ nghĩ tôi có thể biết nhiều một chút, có lẽ sẽ cung cấp manh mối để cảnh sát phá án, ai ngờ...
mím môi không nói lời nào.
Kiều Trạch nhìn cô một cái, vẻ mặt bĩu môi này của cô thực sự rất vô tội oan ức, khiến anh cảm thấy, dường như anh chỉ cần hỏi thêm câu nữa là đã bắt nạt cô.
Anh chưa từng gặp cô gái nào, lại có thể từng phút một đem cảm giác vô tội này phát huy đến cực hạn như thế.
Tay anh rút ra khỏi túi áo khoác, vỗ nhẹ lên gáy cô: Về nhà thôi.
Lộ Miểu theo anh lên xe, quay đầu hỏi anh: Có phải anh có thể nghe thấy người khác nói chuyện không?
Kiều Trạch đang khởi động máy, tranh thủ nhìn cô: Tôi vẫn chưa nói với cô, là tôi biết khẩu ngữ ư?
Lộ Miểu: ...
Anh chưa nói. Cô đáp, rất khẳng định.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: 'Miểu Miểu à, em là người đã có bạn trai, lời người rất đáng sợ, phải chú ý một chút kẻo ảnh hưởng'.
Anh lặp lại lời Từ Gia Diên nói ngày hôm qua, rồi sau đó nói: Cô cho là, làm sao tôi có thể biết được những lời này từ miệng của Từ Gia Diên?
Lộ Miểu: Tôi chỉ đoán là anh có thể biết, nhưng không biết là anh biết thật.
Công việc này của chúng tôi, tốt nhất cái gì cũng phải biết một chút. Kiều Trạch khởi động xe, Nhất là khẩu ngữ ngữ. Có nhiều lúc, cô không có cơ hội đến trước mặt kẻ địch, nghe hắn ta nói gì, chỉ có thể quan sát từ xa, từ ngôn ngữ tứ chi, khẩu ngữ thái, cử động môi, mà đoán đại khái được ý tứ. Nên ảnh hưởng mà tai không nghe được đem lại với tôi, không phải là mất đi sự trao đổi hằng ngày, mà là cảm giác nguy hiểm của tôi.
Mất đi cảm giác nguy hiểm, điều này có nghĩa, có thể bất cứ lúc nào tôi cũng có thể khiến mình, khiến chiến hữu của tôi bị lộ trong lúc nguy hiểm mà không biết. Anh quay đầu nhìn cô, Nên tôi cần cô để nhắc nhở tôi cảm giác này, cũng như lần trước ở macau, trong biệt thự của Hoàng Giai Ngâm, không có sự nhắc nhở đúng lúc của cô, tôi không thể nào biết được sau lưng mình có người.
Lúc nãy Trần Kỳ nghiêng người đối diện cửa, bất kể là vẻ mặt dữ dằn hay môi cử động kịch liệt, cũng đều rất rõ ràng, bà ta đang nói những câu ghê gớm. Chó dại thích sủa thì sủa bậy thôi, không quan trọng là sủa cái gì.
Lộ Miểu mấp máy môi, chần chừ nhìn anh: Anh... Rốt cuộc anh làm gì?
Kiều Trạch nhìn cô một cái, ánh mắt chậm rãi nhìn đèn giao thông chuyển vàng, bèn dừng xe lại.
Tôi là cảnh sát. Anh nói, quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói, Chính xác mà nói, là cảnh sát nằm vùng.
Cô không cần sai người điều tra tôi, cô không cách nào tra ra đâu.
Có thể điều tra được, nhưng chỉ là thân phận giả mà thôi.
Trong hệ thống công an không có bất kì tư liệu nào của tôi. Thậm chí tài liệu hộ tịch cũng không có nốt.
Danh sách chương