Đến giờ ăn trưa, mọi người lục đục lấy điện thoại và khóa lại cửa vănphòng rồi cùng nhau ra ngoài. Vì quán Pizza mà Minh Tùng tính bao mọingười chỉ cách công ty của Gia Hân chỉ hơn 1 phút đi bộ cho nên mọingười tính sẽ đi bộ xuống đó.

Minh Ngọc khoác tay cô rồi haingười hòa vào nhóm người tràn xuống vỉa hè. Vì trời khá là nắng cho nêncô phải nheo mắt lại mới nhìn thấy rõ tầm nhìn phía trước.

Lúc đi qua chỗ đèn xanh đèn đỏ, một bóng người vừa quen vừa lạ đứng dưới cộtđèn đỏ, dưới chân cô ta còn có một bát hương nhỏ có khoảng dăm ba câyhương đã cháy hết và một bình hoa héo úa, báo hiệu có người chết vì tainạn ở nơi này.

Gia Hân biết cô gái này, nói chính xác hơn là hồnma này. Chính cô đã nhặt con mắt bị rơi ra của cô ta. Lúc đó khá hoảngloạn cho nên không nhớ rõ, nhưng cô nhớ đây là nơi và có một đôi tìnhnhân đi chơi khuya về gặp tai nạn vì tông trúng vào một xe ô tô đi ngang qua ngã tư. Người nam thì bị hôn mê sâu, người nữ thì tử vong ngay tạichỗ.

Hồn ma đó đứng im tại dưới chân cột điện khá lâu, có lẽ vìtrời quá nắng khiến linh hồn cô ta khá khó chịu cho nên bay qua đứngdưới gốc cây sát gần đó.

Vừa hay đúng lúc cô đi qua, hồn ma mang áo khoác len trở nên hớn hở, bay lại gần áp sát cô. Tuy nhiên, dù cóvui vẻ cỡ nào thì cũng không cứu được con một con mắt đang lỏng lẻo, ước chừng sẽ bị rơi ra ở một bên mắt của cô ta.

Gia Hân vẫn khôngdừng lại bước chân, bên tai vẫn nghe tiếng nói chuyện của Minh Ngọc ởbên cạnh. Đôi lúc cô còn gật gù hổ động những gì cô ấy nói.

Vìvẫn chưa qua 12 giờ - thời khắc chuyển qua giờ tử khí, cho nên mặc dù bị áp sát một bên, Gia Hân vẫn không thấy lạnh lẽo cho lắm. Cô ta nói:

- Chị thấy em đúng không? Em biết chị thấy em mà, sao chị không nói gì? Cô vẫn tỏ ra như không nghe thấy gì. Nếu giờ mà hưởng ứng cô ta chắc mọingười nghĩ cô bị điên mất. Đồng nghiệp của cô vẫn đi phía trước cô đấykìa.

- Hôm nay chị không có cái bùa ý nữa à? Nhân tiện trời nắng gắt quá, cho em mượn thân xác của chị trước đi.

Nói rồi cô ta bay tới trước mặt cô với ý định sẽ chiếm thân xác cô một lầnnữa. Tuy nhiên lần này, cô đi băng qua người cô ta như băng qua hình ảnh được chiếu bằng máy chiếu, không bị một chút khó chịu nào.

Sau khi bị cô đi xuyên qua, cô ta như đứng hình mấy vài giây. Sau đó cũng quay lại bay sát bên cô rồi lải nhải:

- Buồn nhỉ. Em muốn mượn thân xác của chị tìm bạn trai của em thôi. Không biết giờ anh ấy sao rồi nhỉ? Một người giỏi giang như anh ấy không thểdễ dàng chết đi giống em được. Em chết rồi thì chắc anh ấy sẽ đau buồn.Nhưng mà nếu mà anh ấy đau khổ mãi thì làm sao mà vượt qua được. Em vừamuốn anh ấy nhớ em nhưng mà không muốn anh ấy đau khổ mãi. Sao em lạimâu thuẫn thế nhỉ?

Mặt dù cô ta cứ lải nhải liên tục nhưng gươngmặt trầy trật đầy vết thương, một con mắt không còn nguyên vẹn vẫn rạngngời khi nói về người yêu của mình. Nếu mà cô gái này biết người yêumình vẫn trong tình trạng hôn mê thì sao nhỉ? Chắc cô ta cũng đau buồnlắm, giống như chàng trai chăng?

Lúc bọn cô đi tới gần cửa ra vàcủa tiệm Pizza thì hồn ma kia cứ như bị một lực cản kéo lại. Mắt nhìnthấy cô đi càng ngày càng xa thì thở dài tiếc nuối, bay về nơi đứng vừanãy, mắt nhìn theo dòng xe cô qua lại như tìm kiếm hình ảnh của ai đó.

Cô quay đầu nhìn theo bóng dáng đó, thở dài.



- Cậu nhìn gì vậy? – Minh Ngọc hỏi.

- Không có gì?

Thầy cô từng nói, những hồn mà bị tử vong khi chưa hết số sẽ lảng vảng tạinơi mà họ chết đi. Tại thời điểm mà họ tử vong thì mỗi ngày, cái chết đó lặp đi lặp lại hằng ngày, linh hồn họ phải trải qua thời khắc tử vonglại một lần lại một lần. Cho đến khi tới thời khắc tên họ trong sổ sinhtử bị gạch đi thì đầu trâu mặt ngựa mới xuất hiện để dẫn linh hồn họ đi.

Cô thấy luật này thật sự không công bằng, nếu như những người coi thườngtính mạng mà phạm luật giao thông dẫn đến xảy ra tai nạn thì không nói,nhưng mà những người xui xẻo bị cuốn vào dẫn đến mất mạng thì sao.

Nghe cô hỏi vậy, thầy Long cũng chỉ nói: "Mỗi sự lựa chọn đều có nhân – quả - nghiệp – báo. Khi người ta lựa chọn uống bia rồi tham gia lái xe, đó là điều họ lựa chọn, dẫn tới mạng người thì giống như họ đã giết người, sẽ phạm vào sát nghiệp. Thường thì những người như vậy thì đã kết thúccuộc sống của họ khi chưa vắn số cho nên sẽ tiếp tục chịu nỗi đau nàyliên tục không ngừng nghỉ. Nhưng những người bị bất thình lình cuốn vàothì thường là đã tới số và sự kiện kết thúc số mệnh của họ vừa hay làtai nạn mà thôi. Cho nên, đôi khi ta thấy công bằng nhưng chưa hẳn đã là công bằng nhưng khi ta thấy bất công thì chưa hẳn đã bất công. Cho nên, mỗi sự việc phải nhìn theo nhiều mặt của nó thì mới hiểu biết tường tận được."

Nghe thầy cô nói vậy, cô chỉ biết cảm thán: "Gì chứ? Thầy chơi thân với trụ trì chứ có phải là Phật sống đâu mà nói với giọngđiệu từ bi vậy chứ. Đôi lúc khi nghe thầy cô nói cô cô còn tưởng cô đinhầm vào chùa Quang Minh đấy.

"Nhưng mà để thoát khỏi vòng luẩnquẩn này, cũng không phải không có cách. Nếu mà muốn quang minh chínhđại hơn thì gia đình sẽ lập đàn tế lễ gọi hồn người đã chết trở về nhà,với điều kiện là mới được thầy cao tay ấn. Còn đi đường tắt thì chỉ cầnkéo một người khác thế chỗ là xong. Nhưng mà thế này thì không khác gìgiết người thêm lần hai, tuy thoát được vòng lặp đau khổ nhưng mà sẽ mởta một vòng lặp đau khổ khác, sẽ bị lôi xuống 18 tầng địa ngục hoặc đẩyvào súc sinh đạo. Cũng không khác biệt nhau là bao."

Nghe thầy nói vậy thì cô chỉ nuốt nước bọt nghĩ: "Thôi từ này cô không bao giờ vượt đèn đỏ nữa."

oOo.

Chiếc xe vẫn chạy băng băng trên đường phố tràn ngập ánh sáng nhân tạo, tạpâm trên đường vẫn không thuyên giảm, tiếng còi xe, động cơ nổ máy làmcho thành phố trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

Mặc dù đã tốihẳn, nhưng mà hôm nay team của cô phải ở lại chụp bộ ảnh Halloween vàquay video quảng cáo đồ của nhà tài trợ. Vì thời gian gấp rút cho nênviệc tăng ca là điều phải làm.

Đáng lí ra giờ nay thì cô đã vềnhà rồi, nhưng mà Kiều Oanh có việc nên nhờ cô mang đồ đến để trả chobên thuê phục trang Cosplay Halloween, nếu để ngày mai trả thì bị tínhthêm tiền cho nên tiện đường cô đưa đi trả luôn.

Tới nơi thì vừahay bên cửa hàng chuẩn bị đóng cửa, nhân viên khá là khó chịu nán lại 15 phút để kiểm đồ và thanh toán lại tiền cọc cho cô. Trả đồ xong như trút được gánh nặng, vừa cầm tiền trên tay thì cô nhanh chóng bỏ vào túi rồi quay xe chạy về.

Khác với thành phố không ngủ Sài Gòn thì ở ĐàNẵng có một vài khu vực người dân đóng cửa tắt điện khá là sớm. Đènđường thì vẫn sáng trưng nhưng có một vài đoạn đường thì tối hẳn đitrông khá âm u. Từ 10 giờ trở đi thì là khoảng thời gian âm khí đạithịnh cho nên cô phải về trước khoảng thời gian này, hiện tại trên người cô không có lá bùa nào nên không biết được chuyện gì sẽ xảy ra đâu.

Vì con đường này ở trong ngõ dài cho nên khác là ngoằn ngoèo cộng thêm khá tối cho nên sợ bị tông trúng ổ gà cho nên cô thả tốc độ xuống còn 30km/giờ.

Tới đoạn khúc cua, cô thấy có một bóng hình đứng ở phíabên trái với cô, đứng yên bất động. Để ý kĩ thì thấy người kia mang đồng phục cấp ba khá quen mắt.

Gia Hân chạy vụt qua bóng hình đấy mà không suy nghĩ gì. Đến ngã từ cô phải rẽ qua bên trái cho nên theo thói quen, cô nhìn qua gương chiếu hậu để xem có chiếc xe nào phóng đến từphía sau không.



Tuy nhiên, cô thấy một bóng người đang ngồi yênvị sau yên xe của cô, mặc một bộ đồng phục học sinh. Ánh mắt hồn ma kianhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu để muốn thấy rõ gương mặt cô phíatrước.

Giật mình, cô phanh xe lại. Bởi vì quá bất ngờ nên GiaHân làm tuột tay lái khiến cho chiếc xe trượt bánh ngã dài trên mặtđường. Nhưng cũng may, thân thủ của cô khá nhanh nhẹn cho nên đã nhanhchóng nhảy xuống xe rồi lội mèo một vòng, tay không quên ôm lấy đầu đểbảo vệ.

Chiếc xe ngã một bên đèn pha vẫn bật sáng, bánh xe vẫnđang còn quay. Chưa định thần lại thì cô bị một sức mạnh thần bị đẩymạng lên tường rào phía sau lưng. Cả cơ thể bị nhấc bổng lên khỏi mắtđất khoảng nữa mét.

Sau lưng bị đập đau điếng, cổ bị bóp chặtkhông thể thoải mái hít thở. Một bàn tay trắng toát bầm bím đôi chỗkhông ngừng gia tăng khí lực bóp lên cổ cô.

Trước mắt cô là DiễmPhương với hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào cô, vẫn là bộ dạng máu chảy như lần cô gặp ở nhà Linh Lan nhưng oán khí rực cháy xung quanh cô tacàng nồng đậm hơn lúc đó.

Toàn bộ không khí cứ như đang dần rútcạn ra khỏi cơ thể cô, bản năng sự sống trỗi dậy, Gia Hân đưa phải đánhmạnh vào khủy tay đang bóp lấy cổ cô của cô ta.

Bị ăn đau, lựcđạo ở cổ hơi nới lỏng, cô ta thoáng khựng lại một giây vì không ngờ côcó thể có tác động đến âm hồn của cô ta. Nhưng ngay tức khắc, cô ta đưatay còn lại lên tính dồn lực kết liễu cô thì từ đằng sau có một bónghình nhanh như tên bắn vụt tới đá một chân lên người cô ta.

Nó nhanh đến nỗi cô ta không kịp phản ứng và bị văng xa đến hơn 5 mét.

Định thần quay đầu nhìn lại, cô ta biết người đã đá cô ta lúc nãy là ai. Đóchính là tên phá hủy kết giới của cô ta trong phòng Minh Dương, nănglượng dương khí của hắn mạnh đến nỗi khiến cô ta không dám bén mảng lạigần. Hơn thế nữa, tên này có năng lượng chính khí sáng chói, là khắc tin của tà vật giống như cô ta.

Dấu chân của hắn ta như có sức mạnhkhủng khiếp, nó đốt cháy linh hồn cô ta. Hình bàn chân in lên bắp taycủa cô ta còn tỏa làn khói trắng khiến cô ta đau đớn gào thét.

Liếc mắt đến cô gái vẫn còn đang bất tỉnh ở bên cạnh, cô ta tính lao tới để đưa cô gái kia đi nhưng một tiếng lêu vang lên:

- Diễm Phương. – Tiếng kêu xé lòng xé toạc màn đêm.

"Mẹ. Tại sao mẹ lại ở đây?" Trong lòng cô ta chợt nghĩ. Đây là người mà hiện tại cô ta không có dũng khí để gặp nhất. Cho nên 1 giây sau, bóng hìnhngã sõng soài trên đường biến mất không thấy tăm hơi.

- Gia Hân. Em không sao chứ? – Quốc Thiện chạy tới đỡ lấy cô rồi hỏi.

Não bộ mơ màng vì thiếu khí oxy dần dần trở lại bình thường, mắt cô mở ra,một khuôn mặt quen thuộc ngay trước mắt. Vịnh vào người anh đứng dậy,chân cô còn run rẩy chưa thể đứng hẳn lên được.

- Sao anh lại ởđây? Em tưởng em sẽ chết rồi chứ. – Tại một khắc đứng trước ranh giớicủa sinh tử, đầu óc mơ hồ của cô vẫn lướt qua những hình ảnh của bố, mẹGia Hưng và anh.

Thật bất ngờ là mở mắt tỉnh dậy, người cô nhìn thấy đã là anh rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện