Trước khi tiễn Ngân Hà đi xuống địa phủ, Gia Hân lấy ngón trỏ, chạm nhẹvào đầu cô ấy như một món quà tạm biệt. Kể từ giờ, cô ấy có thể về nhàcủa mình mà hưởng hương khói rồi.

Không giống như những linh hồn mất tại gia, những linh hồn chết ở ngoài đường rất khó để trở về, trừphi được người thân làm lễ kéo người đấy ra khỏi cái nơi mà họ đã mất và dẫn linh hồn đấy về nhà.

Một phần là có nguyện vọng muốn tìmngười mình yêu, một phần là gia đình không biết cách dẫn linh hồn cô ấyvề nhà, cho nên cô ấy vẫn vất vưởng tại nơi mình đã mất. Cô điểm linhkhí vào tâm thức của Ngân Hà sẽ giúp tâm trí cô ấy được soi sánh và nhớđược nơi mình cần về.

Cha mẹ của cô ấy dù thế nào đi chăng nướccũng muốn cô ấy về được ngôi nhà thân yêu mà cô ấy đã từng sinh ra vàlớn lên. Lá rụng về cội, ắt là lẽ đương nhiên.

Ngước nhìn lên bầu trời buổi ban trưa, mùi thơm thức ăn tỏa ra từ khắp các căn bếp trongkhu dân cư đánh thức dạ dày đang đói cồn cào của cô. Về nhà thôi, giađình đang đợi cô về.

oOo.

Đúng lộ trình trở về nhàlà lúc gần 11 giờ trưa, giờ cơm cũng đã đến. Mọi người trong nhà cũng đã ngồi đầy đủ ở phòng bế chờ cô về rồi bắt đầu ăn cơm trưa. Khác với mọingày thì hôm nay có gia đình nhà cô Giang qua chơi. Thằng con trai cảcủa cô cũng đã quay về Úc tiếp tục việc học còn cậu trai út thì hôm nayđi làm thêm vào ca tối cho nên cũng đến khiến cho bàn ăn trở nên đôngđúc hơn mọi ngày.

Bữa cơm trưa dù đông người hay ít người thì vẫn như mọi ngày. Mọi người vừa thưởng thức nhưng món ăn ngon vừa tâm sựnhững chuyện trên trời dưới đất, khiến cho trong gia đình rôm rã hơnhẳn.

Tuy nhiên, đang ăn vui vẻ thì cô Giang nói:

- Mấy đứa vài ngày này ra đường bịt khẩu trang cẩn thận nhé. Đợt giờ đang dịchviêm phổi đấy, bệnh viện chật cứng người luôn rồi. Không biết thành phốkiểm soát khí thải kiểu gì mà sáng sớm hay chiều muộn gì sương mù cũngkín mít. Thật không thể hiểu nối.

- Cô Giang à, sương mù đấy làdo thời tiết thôi chứ năm nào mà chả có dịch viêm phổ hay sốt xuấthuyết. Thành phố mình quản lý mấy khu công nghiệp gắt gao lắm đấy, không có chuyện để yên cho mấy công ty xả thải quá mức cho phép đâu, cô đừnglo quá.

Nghe mẹ cô nói xong thì cô Giang cũng đặt bát xuống, dừng lại than thở nói:

- Nếu đã giống mọi năm thì em cũng đã không nhắc mọi người làm gì. Em cómột người khách hàng quen cũng vị viêm phổi, nhưng mà người đó bị sútgần 5kg sau khi bị bệnh, cơ thể suy nhược, thở không ra hơi. Bệnh tìnhcũng ổn rồi nhưng mà giờ đi lại bình thường nhưng không chạy nhanh được. Bị bệnh một trận mất nửa cái mạng. Bên bệnh viện cũng không điều trađược nguyên nhân tại sao, chỉ thấy những chỗ mà có cường độ sương mùhoạt động càng cao thì bệnh càng nặng thôi. Cho nên mọi người mới nghĩđám sương mù là đám khí độc công nghiệp đó. Nói chung cẩn thận vẫn hơi.

Nghe cô Giang nói thì cô mới nhớ, mấy ngày nay báo đài cứ đưa tin về dịchviên phổi suốt, và khuyên mọi người nên đeo khẩu trang lọc được bụi mịnkhi đi ra ngoài kèm theo là trang bị máy lọc khí khi ở nhà. Bên quầnchúng cũng nghi ngờ khí thải thoát ra từ khu công nghiệp làm tăng chấtđộng trong không khí nhưng độ sạch của không khí vẫn ở mức bình thường.

Những ngày gần đây cường độ sương mù tăng cao hơn so với những năm khá. Điểnhình là vào mới chưa đầy giờ chiều, sương mù đã che kín đến nỗi cầu bênnày cũng khó mà nhìn thấy được cầu ở bên kia trên cùng một con sông.

- Nếu theo cô nói thế chắc cũng nghiêm trọng cho nên mấy đứa đừng chủ quan nhé. Một lần ốm một lần mệt, cứ cẩn thận thì hơn.

Ba đứa chỉ dám ngồi nghe và im lặng ăn cơm.

Nhưng mà đang ăn nửa chừng thì Gia Hưng nói:

- Mấy hôm trước con cùng công ty đi thăm quan làng đá phong thủy, có muavề cho mọi người mấy mặt đá. Nghe bảo là hút đi năng lượng xấu gì đấy.Con thấy cũng đẹp cho nên đem về cho mọi người đấy.

Những ngày gần đây, sau khi hoàn thành xong dự án phát triển AI quản lý nhà cửa, công ty của Gia Hưng được đi chơi suốt.

Tuy nhìn có vẻ Gia Hưng là việc chỉ là một công nhỏ thuộc mảng công nghệ,nhưng mà công ty này trực thuộc một công ty đa ngành nghề lớn hơn, cótrụ sở chính tại tòa nhà cao nhất thành phố với view hướng ra sông Hàn.Thêm nữa, bởi vì dịch vụ hoặc đãi ngộ của nhân viên rất cao, khiến chomỗi lần tuyển nhân viên là một lần ứng cử viên phải tranh nhau sứt đầumẻ trán mới có thể gia nhập vào công ty.



Mỗi một lần mẹ cô tándóc với mấy bà hàng xóm thì thể nào cũng đem đứa con trai tài giỏi nàyra khoe, khiến cho cô, một đứa mà mẹ cô luôn đem ra chê bai phải ngượngthay khi nghe mỗi lời mẹ cô nói.

- Sao thế, Beo làm gì sai nên cần hối lộ à? Đợt này sao thơm thảo vậy? – Cô đùa.

Vừa nghe xong hết câu, mẹ cô mắng cô vì nói móc mỉa cậu.

Đúng là ông trời bất công mà. Một đứa cả năm mới mua quà một lần lại quý giá hơn một đứa lúc nào cũng mua này kia biếu mọi người. Cô liếc mắt hìnhviên đạn nhìn Gia Hưng phía đối diện. Đáp lại cô là một nhếch miệngthiếu đòn quen thuộc.

Tức quá đi mất.

oOo.

Thông thả đi tới quán ăn, Gia Hân đã quá giờ hẹn 15 phút.

Cũng như thường ngày thì khi đi với bạn thân, cô khá là cao su và những đứakia cũng vậy. Nhưng mà hôm nay lại khác. Ngoài việc hôm nay đi chơi vớiĐan Nhi thì bữa hôm nay còn có chàng trai đang tán tỉnh cô ấy đi cùng.

Nói thân thiện là đi đông cho nó vui, còn nói thành thật thì là đi ra mắttrước khi hai người chính thức trở thành người yêu của nhau.

Khánh An tối nay còn bận chuyến bay nên không thể đi được, chỉ còn cô và Linh Lan đi "kiểm tra" chàng trai có thể phá vỡ tình trạng độc thân của bạncô.

Lúc cô tới nơi thì hai người đã ngồi sẵn vào bàn được đặttrước. Có vẻ hai người đang nói chuyện rất vui khiến cho không khí rấthòa hợp, và không để ý tới hai người đang tiến từ phía sau đến là cô vàLinh Lan.

Cô khoác tay Linh Lan vui vẻ tiến lại gần thì cách hai người chưa đầy 2mét thì đứng sựng lại. Tướng mạo của người đàn ông ngồi phía bên tráicủa Đan Nhi khiến cô dừng bước chân và không thể tránh khỏi mà nhíu mày.

Linh Lan phía bên cạnh vẫn không để ý đến trạng thái kỳ lạ của Gia Hân màvui vẻ tiến lại gần chào hỏi hai người, không quên đá cho Đan Nhi mộtánh mắt trêu chọc khiến cho cô ấy không thôi mỉm cười.

Thấy Gia Hân vẫn còn đứng yên tại chỗ, Đan Nhi nói:

- Sao mày đứng yên vậy? Tới đây, tao có gọi món trước cho tụi mày rồi.Tụi mày xem thử xem có cần ăn gì nữa không. – Đang nói huyên thiên thìĐan Nhi chỉ vào người đàn ông bên cạnh rồi giới thiệu. – Quên mất khônggiới thiệu với tụi mày. Đây là Hải Quân, bạn của tao.

Sau khi chờ Hải Quân bắt tay chào với hai người bạn thân của mình thì cô ấy nói tiếp:

- Đợt này chúng tao có job ở Đà Nẵng, cho nên tiện thể rủ chúng mày đichơi cho vui. Nhớ tụi mày chết đi được. – Nói xong thì lao tới cách mộtcách bàn ôm ôm ấp ấp hai người bọn cô.

Cả ba đứa rú lên vui sướng rồi ôm ấp lấy nhau làm cho không gian quán trở nên ồn ào hơn hẳn. Mặcdù có nhắn tin trò chuyện thường xuyên nhưng bốn người bọn họ luôn luônồn ào như vậy, chỉ không gặp nhau có vài ngày thôi cũng đã có ti tỉ thứchuyện để nói. Người đàn ông bên cạnh thấy thế cũng mỉm cười.

Thấy ba đứa hơi thu hút ánh mắt kỳ lạ cùng dò xét của những vị khách còn lại trong quán, Gia Hân đề nghị ba người bọn họ ngồi xuống như những conngười bình thường.

Vừa ngồi xuống thì Linh Lan than thở:

- Tiếc là hôm nay không có Khánh An ở đây. Mất một bữa ăn được mời nhưthế này chắc cô ấy cũng buồn lắm. – Nói xong cô ấy nhìn qua Hải Quân vàĐan Nhi rồi cười ẩn ý.

Thấy thế người đàn ông phóng khoáng nói:



- Vậy bữa hôm nay anh xin phép mời mấy em trước vậy. Để khi nào có Khánh An thì anh mời tiếp cho đầy đủ luôn nhé.

Nghe Hải Quân nói vậy thì Linh Lan cười lên vui vẻ, nháy mắt ra hiệu cho Đan Nhi một ánh mắt là anh ấy đã pass qua mục đầu tiên. Nhưng thấy từ đầubuổi đến giờ, Gia Hân – một đứa lúc nào cũng có thể đưa ra cả vạn thửthách hay câu hỏi cho người khác, lại im phăng phắc, Linh Lan đẩy taytrái qua người cô thì thầm:

- Sao mày không nói gì vậy? Đã nhấttrí tới xem xét ứng cử viên cho Đan Nhi mà, sao mày im lặng vậy. Hay làmày mệt à? – Nói rồi lo lắng nhìn xem cô có biểu hiện mệt mỏi nào không.

Không phải cô không muốn, mà là tướng mạo cùng những linh hồn đi theo sau anh chàng này khiến cô không biết phải thử thế nào. Bởi vì, anh ta khôngthể nào tiến tới với Đan Nhi được, và cô càng không cho phép.

Mặc dù trước đó, sau khi nghe được những điều mà anh ta làm cho Đan Nhi, cô có chút cảm động và nhiệt tình chúc phúc cho bạn thân, nhưng mà anh takhông được.

Sau một thời gian im lặng, cô mỉm cười xã giao hỏi:

- Hình như anh rất yêu thích động vật, đặc biệt là mèo nhỉ?

Nghe được câu hỏi từ cô, anh ta thoáng chốc im lặng rồi mỉm cười trả lời:

- Ừm, anh có nuôi hai chú mèo. – Anh ta sau khi trả lời thì yên lặng,không nói gì thêm. Anh ta tưởng là Đan Nhi đã nói với cô về việc anh tacó nuôi thú cưng nên cũng không giải thích thêm.

Nhưng Đan Nhi lại phấn khích nói:

- Sao mày biết vậy? Ảnh nuôi hai con mèo xinh lắm đấy. Một con mèo Anhlông ngắn với một con Ba Tư xinh lắm, giống như con mèo của tao nuôi ý.

- Thấy tay anh ấy có mấy vết cào của mèo cho nên tao nghĩ anh Hải Quânđây phải thích mèo lắm mới có thể để cho mèo cào tay anh ấy như vậy. –Rồi cô đưa mắt nhìn lên đôi bàn tay gân guốc đầy quyến rũ, tuy nhiên lại bị điểm một vài vết mèo cào, dù chúng đã lâu ngày và có vài vết cũngdần mờ đi.

Đúng vậy, sao anh ta lại không yêu mèo cho được, yêuđến mức mà có thể giết chết chúng. Dù có che mắt làm ngơ thì cô cũngkhông thể không thấy một số lượng linh hồn mèo, có lớn có nhỏ, đang càoxé linh hồn anh ta, khiến linh hồn của anh ta chằng chịt vết cào. Chỉ có giết hại chúng mới khiến chúng dù chết cũng không buông tha linh hồnanh ta.

Hiện tại mặc dù Đan Nhi vẫn còn là một người không có sợi dây liên kết chính thức với anh ta và những hồn ma động vật này khôngtrực tiếp hại đến cô, nhưng mà đi gần anh ta lâu ngày khiến cho một ítâm khí xâm nhập vào cơ thể của Đan Nhi.

Cô vẫn chưa đưa tấm bùaPhá Sát cho Đan Nhi, nhưng sau khi giữ nó thì cô ấy không có gì đángngại. Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục tiến triển với anh ta thì nghiệp báocủa anh ta có thể liên kết đến cô ấy mất.

Lúc nãy bắt tay với anh ta, cô thấy bàn tay anh ta lạnh toát bởi vì âm khí đã nhuộm đẫm cả thân thể lẫn linh hồn. Việc anh ta trở nên mất ngủ cũng bị những linh hồnđấy quấy phá và trả thù, có lẽ bị như thế này vẫn còn may chán.

Khuôn mặt của anh ta dù rất tuấn tú nhưng nhìn kỹ sẽ thấy xương lông mày nhôcao, lông mày lộn xộn, tròng mắt xuất hiện nhiều tơ máu, sống mũi thấp,là điển hình của gương mặt vũ phu*. Nhưng môi anh ta mỏng, mắt hình tamgiác cho thấy anh ta sống rất cẩn trọng, sẽ khó có ai biết được conngười thật của anh ta.

Sống với những người như thế này thì cả đời chỉ có đau khổ tận cùng mà thôi.

oOo.

1. Những đặc điểm tướng mặt mình tham thảo ở trên mạng, cho nên có đúng có sai, mọi người đừng ném đá mình. Nhưng mà, tướng pháp cũng là một bộmôn quan trọng, có thể xem xét người đối diện, cho nên nghiên cứu mộtchút cũng không thừa đâu ạ.

Hồi xưa mẹ mình hay bảo đànông tướng mắt cá tràu kiểu gì cũng vũ phu, kiểu như mắt đỏ do nhiều tiamáu á. Nhưng mà sau khi thấy tài liệu này cùng với những gương ngườithật việc thật, mình thấy cũng khá đúng. Các bạn có thể dùng tham khảođể chọn bạn đời nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện