Sau một thời gian điều trị tại bệnh viện, Linh Lan đã được bác sĩ chophép trở về nhà. Với cánh tay trái đang bóng bột của cô ấy thì việc tiếp tục giảng dạy tại trường là khá khó khăn, tuy nhiên, lớp 12 mà cô ấydạy đang trong thời gian chạy đà để chuẩn bị thi học kỳ, cô ấy không thể xin nghỉ được.
Hôm nay có một buổi quay quan trọng, mà trongcông ty, có vài người đang ở nhà dưỡng bệnh, cho nên công việc trở nêngấp rút hơn bao giờ hết.
- Chị Hân à. Sức đề khánh chị cao thậtđấy. Em đã cố gắng bảo vệ bản thân hết sức có thể rồi nhưng mà vẫn dính. Chắc xong buổi quay ngày hôm nay em phải xin về nhà nghỉ mới được. Bệnh viện đông quá em không chờ nổi số để tới khám được. – Kiều Oanh thanthở.
- Cũng trộm vía. Cố gắng lên em. Xong sớm thì sẽ được nghỉsớm. – Nói rồi cô lớn tiếng nói với mọi người đang set up cảnh quay. –Mọi người cố gắng quay gọn gàng hết mức có thể nhé. Nếu giờ quay càngdài, mọi người lại càng mệt hơn đấy.
Nói xong cô chăm chú nhìnkịch bản đã được viết rõ ràng rồi kiểm tra ánh sáng cùng góc quay đã đạt yêu cầu chưa. Công việc gấp rút nhưng được phân công ổn thỏa cho nênchỉ cần 2 set quay đã hoàn thành.
Số lượng các ca bị bệnh viêmphổi càng ngày càng tăng gây áp lực cho dịch vụ y tế khiến những ngườilàm trong lĩnh vực này không có thời gian mà nghỉ ngơi. Mặc dù nghiêncứu cho thấy đây không phải bệnh lây nhiễm nhưng nhưng ca bệnh càng ngày càng tăng mà không có chiều hướng giảm khiến cho mọi người không thểkhông nghĩ nhiều.
Gia Hân cũng vậy. Chỉ có khu vực thành phố thìcác ca bệnh có chiều hướng tăng cao, nhưng các vùng lân cận thì dườngnhư không có vấn đề gì. Nếu đây không phải bệnh truyền nghiễm thì cũngkhông ngoài khả năng có một loại vi rút đang phát tán khắp nơi và ảnhhưởng đến cơ quan hô hấp của con người. Nhưng phía cơ quan y tế đã tiếnhàng nghiên cứu và không phát hiện được vi rút kỳ lạ nào trú ngụ trongcơ thể của những người bị bệnh.
Cô cũng đã nghĩ đến chiều hướngcó thể nào có một thế lực siêu nhiên nào đó đang tác oai tác quái. Nhưng những người bị bệnh ngoại trừ sinh lực trở nên yếu ớt báo hiệu cho cơthể đang bị bệnh ra thì không có yêu khí hay âm khí trú ngụ trong cơthể.
Sự việc này chắc chỉ có thể chính phủ mới ra tay giải quyếtđược tình hình hiện này. Nếu để tình trạng cứ tiếp diễn liên tục vàkhông có giải pháp cụ thể thì sẽ loạn mất.
Chút nữa cô được mờiqua phòng công an một chuyến để làm cố vấn của một vụ án, cho nên trướckhi đi, cô có tới xin phép anh Tùng, tiện thể đưa có anh ấy một bản kếhoạch cụ thể về quy định và chính sách mới của công ty mà cô đã soạnthảo dựa trên buổi họp của các leader và manager mấy ngày trước.
Bởi vì đặc thù công ty giải trí cho nên việc áp dụng giờ làm việc hànhchính quá cứng nhắc, cho nên bắt buộc phải có một số thay đổi mới đểtăng cường hiệu quả và phù hợp.
- Anh cũng đang tính tìm em đây.Em có thể cho anh xin một lá bùa cầu bình an được không? Hết bao nhiêutiền anh cũng trả. – Minh Tùng vội vàng hỏi. Trên khuôn mặt anh chứa đầy sự mệt mỏi cùng bất an.
Chuyện cô có thể làm được một số chuyện tâm linh cũng không còn là bí mậttrong công ty nữa sau vụ việc của chị Hương. Lâu lâu cũng có một vàiđồng nghiệp nhờ cô xem xem có duyên âm không hay là mua một vài lá bùacầu tài, câu duyên, hay cầu may gì đấy.
- Giờ em cũng không cómang theo ở đây. Anh có cần gấp không để tối về em chạy qua nhà đưa cho. – Cô bất ngờ hỏi vừa đặt tập tài liệu lên bàn. Mặc gương mặt anh ấy cóvẻ mệt mỏi nhưng cô thấy được trên khuôn mặt của anh ấy cũng không cóvận xui đeo bám.
- Cũng không gấp lắm đâu. Bé Cam nhà anh bịviêm phổi, ho sốt cả đêm, mà phòng cấp cứu ở bệnh viện cũng đã quái tảirồi. Cho nên vợ chồng anh thức suốt đêm để trông chừng. Anh lo quá chonên xin em một lá bùa bình an cho con bé.
Căn bệnh viêm phổi nàykhông kể người lớn mà tất cả các đối tượng đều bị mắc phải. Chỉ tội chotrẻ con, sức đề kháng còn kém, ho sốt khó thở đều làm cha mẹ lo lắng vàđau lòng.
- Giờ không phải thời gian thích hợp để vẽ mới bùa, nhưng mà bên thầy của em có. Ngày mai em đem đi cho anh chị nhé.
- Được. Anh chị cảm ơn em trước. Em để bản kế hoạch đó đi để anh xem lại rồi duyệt.
- Vâng ạ. Vậy em đi trước.
...
Gia Hân đứng ở sau tấm kính ở trong phòng giám sát nhìn một vị cảnh sát áoxanh đang ngồi đối diện một tên đàn ông khoảng 30 tuổi và phỏng vấn hắnta. Hôm nay, cô được mời tới đây để làm cố vấn cho một vụ án mà kẻ giếtngười có triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt. Hắn ta nói, có một con quỷ trong người giết người bị hại chứ không phải là hắn ta và hắn ta bị oan, hắn ta không có giết người ta không có giết người.
Bác sĩtâm lý cũng đã tiến hành khám bệnh cho anh tà và cũng đã ghi vào hồ sơlà hắn ta có dấu hiệu của bệnh tâm thần phân liệt. Nhưng để cho chắcchắn, họ mời cô tới đây để xem có con "quỷ" nào không.
Quả trìnhđiều tra án vào những thời gian trước, bên cảnh sát ít khi quan tâm đếntâm lý của tội phạm khi phạm tội. Nhưng những năm gần đây, chuyên ngànhtâm lý học ở Việt Nam đang ngày càng phát triển cùng với việc xảy nhiềuvụ án liên có tình tiết tăng nặng trong khi không có thù hằn cá nhân,khiến cho bên cảnh sát và công an chú trọng tới việc nghiên cứu sức khỏe tâm lý của bị cáo hơn trước.
Bởi vì đưa ra bằng chứng bị cáo bịbệnh tâm thần thì sẽ có cơ hội được giảm án. Cho nên, kể cả người nhàcủa hắn ta cũng như bên viện kiểm sát cũng đang tích cực thẩm vấn để xem hắn có xu hướng nói dối hay là nói thật.
Gia Hân im lặng nhìn phòng đối diện. Cảnh sát điều tra tâm lý cũng đang ghi ghi chép chép trên giấy một cách chăm chú.
Sau 30 phút thì buổi thẩm vấn cũng đã xong xuôi. Tên sát nhân đang bị còngtay cũng đã được đưa trở về phòng giam. Mọi người trong phòng giám sátcũng ùa và phòng họp của đội.
Ông đội trưởng đội điều tra hình sự sau khi thấy mọi người ngồi yên vị trong phòng họp thì nói:
- Chúng ta bắt đầu buổi họp thôi. Trước tiên, mời bên điều tra tâm lý trước.
- Trong quá trình thẩm vấn nhiều ngày qua thì qua lời nói cũng như ngônngữ cơ thể thì hắn ta không có biểu hiện của sự sợ hãi cùng lo lắngtrước việc bị thẩm vấn liên tục của cảnh sát. Cách hắn kể về một con"quỷ" trong người hắn cũng qua chi tiết và rõ ràng, không giống như mộtngười bị đa nhân cách. Bởi vì người đa nhân cách có thể biết hoặc khôngbiết nhân cách còn lại tồn tại trong mình. Nhưng cũng không thể rõ ràngchi tiết như vậy được. Tôi thấy hắn quá bình tĩnh, như đã biết được bảnthân nên làm gì chứ không giống một kẻ ăn năn về việc một mạng người đãchết dưới lưỡi giao của anh ta*.
Đối với người bình thường, thìsau khi biết việc một thứ đã dùng thân xác của bản thân để đi giếtngười, hắn sẽ có cảm giác tội lỗi. Nhưng tên này giống như đang tìm mọicách để đổ lỗi cho một "kẻ" khác và bao biện cho bản thân mình nhiềuhơn.
Đội trưởng nghe vậy thì nhìn qua cô rồi hỏi tiếp:
- Cô Gia Hân, cô có nhìn thấy được gì không? – Những gì cô nói thì cũngchỉ là thông tin tham khảo cho việc điều tra đúng tâm lý tội phạm thôi,bởi vì dù thế nào đi nữa, kẻ ác vẫn phải chịu sự trừng phạt của phápluật.
Gia Hân ngước lên nhìn đội trưởng kia và nghiêm túc nói:
- Tôi chỉ có thể nói với mọi người là anh ta chính là một con quỷ thựcsự. Có thể anh ta đã giết nhiều hơn một người. Tôi thấy anh ta dính đếnnhân quả của khá nhiều người. Và tôi biết được là, anh ta đang nói dối.
Từ khi có năng lực đặc biệt, Gia Hân có thể nhìn được trạng thái linh hồncủa mọi người. Mặc dù nhìn bên ngoài, hắn ta có vẻ rất bình tĩnh, nhưngmà tận sâu linh hồn của hắn có sự bồn chồn cùng sự đắc ý của kẻ sợ lờinói dối bị vạch trần cũng như vui mừng vì đã lừa dối cảnh sát.
Nghe thấy cô nói, mọi người trong phòng họp bất ngờ trợn tròn mắt. Khôngngờ, vụ án "liên quan đến quỷ" đang điều tra của họ lại là một vụ ángiết người liên hoàn.
Cô cũng chỉ có thể nói đến vậy thôi, cònnhưng chuyện còn lại, phải để cảnh sát điều tra. Trên thân thể bị xiềngxích bằng còng số 8 của anh ta, cô thấy có 4 hồn ma cô gái trẻ đầy hậnthù đang bám lấy anh ta không buông. Chỉ có những linh hồn bị sát hạithì mới có thể bám chặt không buông như thế.
Bởi vì vụ án bị nghi ngờ có tình tiết nghiêm trọng, bên tổ điều tra đã phân công người điđiều tra thêm, còn cô thì xin phép trở về trước.
Ở bên ngoài, Quốc Thiện cũng đã chờ sẵn để đón cô đi ăn tối cùng. Trước khi đi, cô còn nghe đồng đội của anh chọc ghẹo.
- Thật không ngờ đấy nha. Chúng ta chuẩn bị mất tiền đi ăn cưới rồi. Đúng là buồn quá đi mất.
- Anh thì đương nhiên phải buồn rồi, bởi vì nếu cậu ta cưới thì trong đội chỉ có mình anh là chưa lập gia đình thôi. Nhanh chân lên không thì đối tượng bị chọc ghẹo tiếp theo là cậu đấy.
Nghe họ nói vậy cô chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Quốc Thiện một bên cạnh nói:
- Em đừng nghe họ nói lung tung.
- Vâng.
Sau khi dùng bữa tối tại một tiệm ăn gia truyền ở trung tâm thành phố thìanh lại mời cô đi hóng gió. Chiếc xe lăn bánh trên đường và đưa cô tớichiếc cầu cao nhất và vắng người nhất của thành phố. Vì là cây cầu sátvới cửa biền, cho nên gió ở đây thổi khá là mát mẻ, làm cho đây là địađiểm lý tưởng cho các cặp đôi hẹn hò cũng như là nơi làm dịu trái timcủa những kẻ thất tình*.
Hai người sóng vai nhau đi trên vỉa hè bên phải vừa trò chuyện.
- Anh nhờ vả em nhiều như thế này không khiến em khó chịu chứ.
- Có gì đâu, chúng ta là bạn mà. Với lại, giúp được nhiều người, em lạitích được thêm công đức. Tích càng nhiều có thể kiếp sau em sẽ được làmtỉ phú đấy. – Cô đùa nói.
Nghe cô nói, anh dừng lại nghiêm túc nhìn vào mắt cô rồi nói:
- Nếu như anh nói không muốn chúng ta chỉ là bạn thì sao? – Hỏi xong thìanh dừng lại, như lấy thêm can đảm rồi nói tiếp – Anh thích em. Em cóđồng ý làm bạn gái của anh không? – Anh nghiêm túc hỏi.
Câu tỏtình của anh làm cô bất ngờ trợn tròn mắt. Trong quãng thời gian anhkhông còn xuất hiện trong cuộc sống của cô, đã không có ít người tỏ tình với cô, cô đều lịch sự từ chối, như chỉ có lời tỏ tình của anh là khiến cô bối rồi:
- Em... em... anh thích em ư? Em...
- Em không cần phải trả lời ngay. Anh có thể chờ đợi được. – Đôi mắt đầy tình ý nhìn cô đầy chân thành nói.
- Ừm. Vậy em sẽ nghiêm túc suy nghĩ rồi cho anh câu trả lời. – Cô bìnhtĩnh trả lời. Không ai biết, trái tim cô đang đập tình thịch, đầu óc thì rối bời nhưng vẫn phải tỏ vẻ như không có gì.
Sau lời tỏ tìnhbất ngờ như vậy, ai người vẫn sóng vai nhau đi cùng nhau. Gia Hân cúiđầu nhìn xuống bàn chân của mình còn Quốc Thiện vẫn quay qua nhìn cô.Nhìn thấy cô bước đi chân sáo, anh mỉm cười đầy yêu chiều. Đúng là côgái đáng yêu!*
Nhưng hai người chợt nghe thấy có tiếng người hétlên. Ngước lên nhìn thì Gia Hân và Quốc Thiện thấy một người đàn ôngđang treo lên thành cầu và có ý định nhảy xuống.
Hôm nay có một buổi quay quan trọng, mà trongcông ty, có vài người đang ở nhà dưỡng bệnh, cho nên công việc trở nêngấp rút hơn bao giờ hết.
- Chị Hân à. Sức đề khánh chị cao thậtđấy. Em đã cố gắng bảo vệ bản thân hết sức có thể rồi nhưng mà vẫn dính. Chắc xong buổi quay ngày hôm nay em phải xin về nhà nghỉ mới được. Bệnh viện đông quá em không chờ nổi số để tới khám được. – Kiều Oanh thanthở.
- Cũng trộm vía. Cố gắng lên em. Xong sớm thì sẽ được nghỉsớm. – Nói rồi cô lớn tiếng nói với mọi người đang set up cảnh quay. –Mọi người cố gắng quay gọn gàng hết mức có thể nhé. Nếu giờ quay càngdài, mọi người lại càng mệt hơn đấy.
Nói xong cô chăm chú nhìnkịch bản đã được viết rõ ràng rồi kiểm tra ánh sáng cùng góc quay đã đạt yêu cầu chưa. Công việc gấp rút nhưng được phân công ổn thỏa cho nênchỉ cần 2 set quay đã hoàn thành.
Số lượng các ca bị bệnh viêmphổi càng ngày càng tăng gây áp lực cho dịch vụ y tế khiến những ngườilàm trong lĩnh vực này không có thời gian mà nghỉ ngơi. Mặc dù nghiêncứu cho thấy đây không phải bệnh lây nhiễm nhưng nhưng ca bệnh càng ngày càng tăng mà không có chiều hướng giảm khiến cho mọi người không thểkhông nghĩ nhiều.
Gia Hân cũng vậy. Chỉ có khu vực thành phố thìcác ca bệnh có chiều hướng tăng cao, nhưng các vùng lân cận thì dườngnhư không có vấn đề gì. Nếu đây không phải bệnh truyền nghiễm thì cũngkhông ngoài khả năng có một loại vi rút đang phát tán khắp nơi và ảnhhưởng đến cơ quan hô hấp của con người. Nhưng phía cơ quan y tế đã tiếnhàng nghiên cứu và không phát hiện được vi rút kỳ lạ nào trú ngụ trongcơ thể của những người bị bệnh.
Cô cũng đã nghĩ đến chiều hướngcó thể nào có một thế lực siêu nhiên nào đó đang tác oai tác quái. Nhưng những người bị bệnh ngoại trừ sinh lực trở nên yếu ớt báo hiệu cho cơthể đang bị bệnh ra thì không có yêu khí hay âm khí trú ngụ trong cơthể.
Sự việc này chắc chỉ có thể chính phủ mới ra tay giải quyếtđược tình hình hiện này. Nếu để tình trạng cứ tiếp diễn liên tục vàkhông có giải pháp cụ thể thì sẽ loạn mất.
Chút nữa cô được mờiqua phòng công an một chuyến để làm cố vấn của một vụ án, cho nên trướckhi đi, cô có tới xin phép anh Tùng, tiện thể đưa có anh ấy một bản kếhoạch cụ thể về quy định và chính sách mới của công ty mà cô đã soạnthảo dựa trên buổi họp của các leader và manager mấy ngày trước.
Bởi vì đặc thù công ty giải trí cho nên việc áp dụng giờ làm việc hànhchính quá cứng nhắc, cho nên bắt buộc phải có một số thay đổi mới đểtăng cường hiệu quả và phù hợp.
- Anh cũng đang tính tìm em đây.Em có thể cho anh xin một lá bùa cầu bình an được không? Hết bao nhiêutiền anh cũng trả. – Minh Tùng vội vàng hỏi. Trên khuôn mặt anh chứa đầy sự mệt mỏi cùng bất an.
Chuyện cô có thể làm được một số chuyện tâm linh cũng không còn là bí mậttrong công ty nữa sau vụ việc của chị Hương. Lâu lâu cũng có một vàiđồng nghiệp nhờ cô xem xem có duyên âm không hay là mua một vài lá bùacầu tài, câu duyên, hay cầu may gì đấy.
- Giờ em cũng không cómang theo ở đây. Anh có cần gấp không để tối về em chạy qua nhà đưa cho. – Cô bất ngờ hỏi vừa đặt tập tài liệu lên bàn. Mặc gương mặt anh ấy cóvẻ mệt mỏi nhưng cô thấy được trên khuôn mặt của anh ấy cũng không cóvận xui đeo bám.
- Cũng không gấp lắm đâu. Bé Cam nhà anh bịviêm phổi, ho sốt cả đêm, mà phòng cấp cứu ở bệnh viện cũng đã quái tảirồi. Cho nên vợ chồng anh thức suốt đêm để trông chừng. Anh lo quá chonên xin em một lá bùa bình an cho con bé.
Căn bệnh viêm phổi nàykhông kể người lớn mà tất cả các đối tượng đều bị mắc phải. Chỉ tội chotrẻ con, sức đề kháng còn kém, ho sốt khó thở đều làm cha mẹ lo lắng vàđau lòng.
- Giờ không phải thời gian thích hợp để vẽ mới bùa, nhưng mà bên thầy của em có. Ngày mai em đem đi cho anh chị nhé.
- Được. Anh chị cảm ơn em trước. Em để bản kế hoạch đó đi để anh xem lại rồi duyệt.
- Vâng ạ. Vậy em đi trước.
...
Gia Hân đứng ở sau tấm kính ở trong phòng giám sát nhìn một vị cảnh sát áoxanh đang ngồi đối diện một tên đàn ông khoảng 30 tuổi và phỏng vấn hắnta. Hôm nay, cô được mời tới đây để làm cố vấn cho một vụ án mà kẻ giếtngười có triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt. Hắn ta nói, có một con quỷ trong người giết người bị hại chứ không phải là hắn ta và hắn ta bị oan, hắn ta không có giết người ta không có giết người.
Bác sĩtâm lý cũng đã tiến hành khám bệnh cho anh tà và cũng đã ghi vào hồ sơlà hắn ta có dấu hiệu của bệnh tâm thần phân liệt. Nhưng để cho chắcchắn, họ mời cô tới đây để xem có con "quỷ" nào không.
Quả trìnhđiều tra án vào những thời gian trước, bên cảnh sát ít khi quan tâm đếntâm lý của tội phạm khi phạm tội. Nhưng những năm gần đây, chuyên ngànhtâm lý học ở Việt Nam đang ngày càng phát triển cùng với việc xảy nhiềuvụ án liên có tình tiết tăng nặng trong khi không có thù hằn cá nhân,khiến cho bên cảnh sát và công an chú trọng tới việc nghiên cứu sức khỏe tâm lý của bị cáo hơn trước.
Bởi vì đưa ra bằng chứng bị cáo bịbệnh tâm thần thì sẽ có cơ hội được giảm án. Cho nên, kể cả người nhàcủa hắn ta cũng như bên viện kiểm sát cũng đang tích cực thẩm vấn để xem hắn có xu hướng nói dối hay là nói thật.
Gia Hân im lặng nhìn phòng đối diện. Cảnh sát điều tra tâm lý cũng đang ghi ghi chép chép trên giấy một cách chăm chú.
Sau 30 phút thì buổi thẩm vấn cũng đã xong xuôi. Tên sát nhân đang bị còngtay cũng đã được đưa trở về phòng giam. Mọi người trong phòng giám sátcũng ùa và phòng họp của đội.
Ông đội trưởng đội điều tra hình sự sau khi thấy mọi người ngồi yên vị trong phòng họp thì nói:
- Chúng ta bắt đầu buổi họp thôi. Trước tiên, mời bên điều tra tâm lý trước.
- Trong quá trình thẩm vấn nhiều ngày qua thì qua lời nói cũng như ngônngữ cơ thể thì hắn ta không có biểu hiện của sự sợ hãi cùng lo lắngtrước việc bị thẩm vấn liên tục của cảnh sát. Cách hắn kể về một con"quỷ" trong người hắn cũng qua chi tiết và rõ ràng, không giống như mộtngười bị đa nhân cách. Bởi vì người đa nhân cách có thể biết hoặc khôngbiết nhân cách còn lại tồn tại trong mình. Nhưng cũng không thể rõ ràngchi tiết như vậy được. Tôi thấy hắn quá bình tĩnh, như đã biết được bảnthân nên làm gì chứ không giống một kẻ ăn năn về việc một mạng người đãchết dưới lưỡi giao của anh ta*.
Đối với người bình thường, thìsau khi biết việc một thứ đã dùng thân xác của bản thân để đi giếtngười, hắn sẽ có cảm giác tội lỗi. Nhưng tên này giống như đang tìm mọicách để đổ lỗi cho một "kẻ" khác và bao biện cho bản thân mình nhiềuhơn.
Đội trưởng nghe vậy thì nhìn qua cô rồi hỏi tiếp:
- Cô Gia Hân, cô có nhìn thấy được gì không? – Những gì cô nói thì cũngchỉ là thông tin tham khảo cho việc điều tra đúng tâm lý tội phạm thôi,bởi vì dù thế nào đi nữa, kẻ ác vẫn phải chịu sự trừng phạt của phápluật.
Gia Hân ngước lên nhìn đội trưởng kia và nghiêm túc nói:
- Tôi chỉ có thể nói với mọi người là anh ta chính là một con quỷ thựcsự. Có thể anh ta đã giết nhiều hơn một người. Tôi thấy anh ta dính đếnnhân quả của khá nhiều người. Và tôi biết được là, anh ta đang nói dối.
Từ khi có năng lực đặc biệt, Gia Hân có thể nhìn được trạng thái linh hồncủa mọi người. Mặc dù nhìn bên ngoài, hắn ta có vẻ rất bình tĩnh, nhưngmà tận sâu linh hồn của hắn có sự bồn chồn cùng sự đắc ý của kẻ sợ lờinói dối bị vạch trần cũng như vui mừng vì đã lừa dối cảnh sát.
Nghe thấy cô nói, mọi người trong phòng họp bất ngờ trợn tròn mắt. Khôngngờ, vụ án "liên quan đến quỷ" đang điều tra của họ lại là một vụ ángiết người liên hoàn.
Cô cũng chỉ có thể nói đến vậy thôi, cònnhưng chuyện còn lại, phải để cảnh sát điều tra. Trên thân thể bị xiềngxích bằng còng số 8 của anh ta, cô thấy có 4 hồn ma cô gái trẻ đầy hậnthù đang bám lấy anh ta không buông. Chỉ có những linh hồn bị sát hạithì mới có thể bám chặt không buông như thế.
Bởi vì vụ án bị nghi ngờ có tình tiết nghiêm trọng, bên tổ điều tra đã phân công người điđiều tra thêm, còn cô thì xin phép trở về trước.
Ở bên ngoài, Quốc Thiện cũng đã chờ sẵn để đón cô đi ăn tối cùng. Trước khi đi, cô còn nghe đồng đội của anh chọc ghẹo.
- Thật không ngờ đấy nha. Chúng ta chuẩn bị mất tiền đi ăn cưới rồi. Đúng là buồn quá đi mất.
- Anh thì đương nhiên phải buồn rồi, bởi vì nếu cậu ta cưới thì trong đội chỉ có mình anh là chưa lập gia đình thôi. Nhanh chân lên không thì đối tượng bị chọc ghẹo tiếp theo là cậu đấy.
Nghe họ nói vậy cô chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Quốc Thiện một bên cạnh nói:
- Em đừng nghe họ nói lung tung.
- Vâng.
Sau khi dùng bữa tối tại một tiệm ăn gia truyền ở trung tâm thành phố thìanh lại mời cô đi hóng gió. Chiếc xe lăn bánh trên đường và đưa cô tớichiếc cầu cao nhất và vắng người nhất của thành phố. Vì là cây cầu sátvới cửa biền, cho nên gió ở đây thổi khá là mát mẻ, làm cho đây là địađiểm lý tưởng cho các cặp đôi hẹn hò cũng như là nơi làm dịu trái timcủa những kẻ thất tình*.
Hai người sóng vai nhau đi trên vỉa hè bên phải vừa trò chuyện.
- Anh nhờ vả em nhiều như thế này không khiến em khó chịu chứ.
- Có gì đâu, chúng ta là bạn mà. Với lại, giúp được nhiều người, em lạitích được thêm công đức. Tích càng nhiều có thể kiếp sau em sẽ được làmtỉ phú đấy. – Cô đùa nói.
Nghe cô nói, anh dừng lại nghiêm túc nhìn vào mắt cô rồi nói:
- Nếu như anh nói không muốn chúng ta chỉ là bạn thì sao? – Hỏi xong thìanh dừng lại, như lấy thêm can đảm rồi nói tiếp – Anh thích em. Em cóđồng ý làm bạn gái của anh không? – Anh nghiêm túc hỏi.
Câu tỏtình của anh làm cô bất ngờ trợn tròn mắt. Trong quãng thời gian anhkhông còn xuất hiện trong cuộc sống của cô, đã không có ít người tỏ tình với cô, cô đều lịch sự từ chối, như chỉ có lời tỏ tình của anh là khiến cô bối rồi:
- Em... em... anh thích em ư? Em...
- Em không cần phải trả lời ngay. Anh có thể chờ đợi được. – Đôi mắt đầy tình ý nhìn cô đầy chân thành nói.
- Ừm. Vậy em sẽ nghiêm túc suy nghĩ rồi cho anh câu trả lời. – Cô bìnhtĩnh trả lời. Không ai biết, trái tim cô đang đập tình thịch, đầu óc thì rối bời nhưng vẫn phải tỏ vẻ như không có gì.
Sau lời tỏ tìnhbất ngờ như vậy, ai người vẫn sóng vai nhau đi cùng nhau. Gia Hân cúiđầu nhìn xuống bàn chân của mình còn Quốc Thiện vẫn quay qua nhìn cô.Nhìn thấy cô bước đi chân sáo, anh mỉm cười đầy yêu chiều. Đúng là côgái đáng yêu!*
Nhưng hai người chợt nghe thấy có tiếng người hétlên. Ngước lên nhìn thì Gia Hân và Quốc Thiện thấy một người đàn ôngđang treo lên thành cầu và có ý định nhảy xuống.
Danh sách chương