Gia Hân cuối cùng cũng đã tỉnh lại sao gần một ngày dài bất tỉnh. Đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng lạnh lẽo ở trong bệnh viện. Ở ngoàicửa sổ, bầu trời cũng đã tối dần và cả thành phố đang dần lên đèn để xua tan bóng tối của màn đêm đang buồn xuống.
Trong căn phòng yêntĩnh chỉ nghe thấy được tiếng từng giọt nước chuyền dịch nhỏ xuống liêntục và không ngừng nghỉ. Bên tay phải của cô cũng đã tê rần bởi vì nướcbiển được chuyền đang chảy vào cơ thể đang dần dần hồi phục vì kiệt quệ.
Cô hơi nhích nhích cơ thể của mình, chỉ cảm thấy được toàn thân đau nhói.Cũng phải, bản thân cô bị sét đánh liên tục như thế, không thể nào mầhồi phục ngay được. Sợ là, hiện tại trên cơ thể cô xuất hiện chằng chịt“hoa sét”. Nó sẽ tồn tại với cô cho đến khi cô già và nằm lại với đất mẹ mà không bao giờ bị xóa nhòa.
Cạch một tiếng cửa phòng được mởra. Cô nghiên đầu nhìn về phía tiếng động vừa phát ra. Mẹ cô đang tiếnvào trong phòng, trên tay có xách theo một hộp giữ nhiệt.
- Con tỉnh rồi à? Thấy thế nào rồi. – Bà Liên thấy con gái tỉnh lại thì vui mừng chạy nhanh về phía giường bệnh.
Gần nửa đêm hôm qua, Quốc Thiện gọi điện đến thông báo rằng đã tìm được con gái của bà tuy nhiên đang bị bất tỉnh và đang được đưa đến bệnh viện.Nghe thấy tin này, cả hai vợ chồng bà trở nên hoảng hốt và vội vàng chạy vào bệnh viện với con gái.
Sau khi bác sĩ khám tổng quát thì đưa ra chẩn đoán:
- Bệnh nhân bị kiệt sức và cơ thể bị tê liệt tạm thời do bị sét đánh. Nhưngthật kỳ lạ là dù bị sét đánh ở khoảng cách gần như cơ thể của bệnh nhâncũng không xuất hiện cách triệu chứng nghiêm trọng khi bị sét đánhthường thấy. Quả là may mắn.
Nghe thấy bác sĩ đưa ra kết luận, hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm. Con gái mất tích 1 tuần trời rồi sau đó tìm thấy được nhưng trong trạng thái đang bị bất tỉnh nhân sự như thế nàythì người làm cha làm mẹ không thể nào mà không xót cho được. Cho nên,ông Mạnh gặng hỏi lý đo vì sao con gái hai người lại xảy ra tình trạngnhư thế này. Quốc Thiện mệt mỏi và thành thật trả lời tất cả mọi chuyệnđã xảy ra trong buổi tối cho hai người biết và sau đó nhìn về phía người con gái mình yêu với vẻ mặt lo lắng.
Bà Liên nước mắt lăn dài khi nghe thấy anh tường thuật lại sự việc. Nếu bà chứng kiến cảnh tượng đó, chắc bà sẽ không giữ được bình tĩnh mà chạy vào chịu đựng sự đau đớnvới con gái của mình. Còn ông Mạnh thì nhìn nắm bàn tay đang khôngtruyền dịch của con gái rồi thầm cầu nguyện với vẻ mặt đau xót. Tất cảrồi sẽ ổn thôi.
- Bố đâu rồi hả mẹ? - Bố đưa mẹ tới bệnh viện xong thì quay về nhà tắm rửa rồi. Chút nữa sẽ quay lại đây. Con thấy ổn hơn chưa?
Khi thấy con gái đang gắng gượng ngồi dậy thì bà đặt hộp giữ nhiệt ở trênbàn rồi chạy lại đỡ cô ngồi lên, tiện tại dựng gối sau lưng để cho côngồi dễ chịu hơn.
- Ngoài cơ thể còn đau nhức ra thì con cũng đãđỡ hơn rồi. – Thấy nét mặt mẹ của cô tháng lên vẻ mệt mỏi thì cô nói –Con xin lỗi mẹ. Đã lớn rồi còn làm khổ bố mẹ như vậy.
- Con cái là của nợ nên phải chịu thôi. Hai anh chị có bao giờ làm tôi không phiềnlòng đâu. Chị thì bị người ta bắt cóc đến đi bệnh viện, còn em thì lặnmất tăm từ tối hôm qua đến giờ không liên lạc được. – Bà Liên nói tronglúc lôi đồ ăn mà bà đã đem từ nhà tới ra.
Nghe mẹ cô nói vậy,trong lòng Gia Hân cứ có như tảng đá chẹt ở trong lồng ngực khiến côkhông thở nổi. Tâm trạng nặng nề khiến cô không thể khống chế được nướcmắt đang chực trào chảy ra khiến tầm nhìn trước mắt cô trở nên mờ đục.Tối hôm qua, cô không nhìn lầm. Cô thấy Gia Hưng trong chớp mắt đã biếnthành một con Gia Long đen tuyền bay lượn và gào thét trên không trung.Vậy, cậu có phải là em trai của cô không hay?
Thấy con gái khôngnói gì thì bà Liên quay đầu lại nhìn. Con gái đang không một lời nào màkhóc trong yên lặng khiến bà luống cuống và không biết giải quyết nhưthế nào mà chạy lại. Lúc này còn ổn mà.
- Sao lại khóc rồi?
- Con chỉ là 1 tuần không gặp con thấy nhớ mẹ thôi.
Cô đưa tay lau nước mắt nhưng càng lau nước mắt chảy ra càng nhiều. Lúcđối diện với cái chết hiện hữ ngay trước mắt, cô không khóc, nhưng khibiết được em trai sống cùng mình mấy chục năm có thể không phải là emtrai của mình, cô không thể kiềm chế được nữa. Cô phải nói với bố mẹ như thế nào đây?
Bà Liên thấy con gái khóc không ngừng thì ôm cô vàlòng an ủi. Bà không chứng kiến cảnh tượng hôm qua, cũng không biết rõcon gái đã trải qua nhưng gì, cho nên, hiện tại cách tốt nhất là để côgái nhỏ khóc cho thỏa lòng. Người lớn đôi khi luôn tỏ ra là mình mạnh mẽ và không biết rằng, chỉ cần khóc xong, mọi thứ sẽ ổn hơn so với việcluôn giữ trong lòng và lặng im chịu đựng.
Khoảng 15 phút sau, khicanh xương hầm mà mẹ cô chuẩn bị đã nguội thì cô cũng đã ổn định lại tâm lý của mình. Cô biết dù mọi thứ sẽ qua, nhưng có những thứ sẽ không thể quay lại được như trước nữa. Đôi khi, những sự sắp đặt tưởng chừng nhưvô ý này khiến người khác khó lòng nào mà chịu đựng được.
Thấy cô đã ngừng khóc thì bà vô vỗ lưng con gái mình rồi nói:
- Thôi. Canh nguội rồi. Con uống chút canh đi để mẹ gọi y tá tới rút dây chuyền dịch. – Trước khi đi mà nói – À, cậu Thiện đó tối qua có tính ở lạibệnh viện với con nhưng bị điện thoại từ cơ quan gọi đi ngay trong đêmrồi. Hôm nay cũng có tới nhưng con vẫn chưa tỉnh cho nên cậu ấy mới vềrồi.
Trong lúc bất tỉnh, cô vẫn ý thức được rằng có một bóng dáng quen thuộc hớt hải chạy tới ôm cô vào bệnh viện. Cô biết, đó là anh. Cẩnthận nghĩ lại thì trong bao nhiêu sự kiện nguy hiểm xảy ra trong cuộcđời của cô, đều có anh ở bên cạnh giúp sức. Có lẽ nào anh là một ngườiđồng hành đáng tin cập mà ông Trời đã sắp đặt ở bên cô không? Nghĩ đếnđây, Gia Hân tự giác mỉm cười.
- Đó. Nãy giờ thì khóc như mưa nhưgió mà chỉ mới nhắc tới người yêu thì đã cười toét hết cả miệng. Con với chả cái. – Bà lắc đầu ngao ngán xong thì bước ra ngoài.
Trên tủcạnh giường, một bó hoa ly được cắm cẩn thận trong một bình hoa thủytinh đang tỏa hương thơm ngát át đi một chút mùi thuốc khử trùng đặctrưng của bệnh viện. Chắc là anh vừa mang tới. Cô với lấy điện thoại ởbên cạnh và gọi điện tới số điện thoại có tên trong danh bạ là Beo. Điện thoại đổ một hồi chuông dài, tưởng chừng như người đầu dây bên kiakhông muốn bắt máy thì bất ngờ, cuộc gọi đã được kết nối.
- A lô? – Giọng nói đầu dây bên kia vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng cô cảmgiác thấy sự không chân thật và kỳ lạ dù cô đã nghe nó không biết baonhiêu lần.
- Chúng ta có thể gặp nhau không? – Cô hỏi.
Giờđến cả câu xưng hô, cô cũng không biết phải nói như thế nào. Cô khôngthể nào vô tư như những cô nữ chính trong tiểu thuyết suy nghĩ rằng: Dùcó như thế nào em vẫn là em của chị được. Nhưng thẳng thắn đối đầu vàvạch rõ giới hạn với một “người” mà đã cùng mình trải qua biết bao nhiêu thời gian cũng là một chuyện không thể nào.
- Được. – Đầu bên kia thoáng do dự một hồi rồi cũng đồng ý. Sau đó, cả hai chìm vào trong imlặng bởi vì không biết phải tiếp tục như thế nào.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Căn chung cư đối diện bệnh viện cũng đã dần dần sáng đèn. Từng ô cửa sổ nhỏ có thể đang chứa đựng niềm hạnh phúc tụ họp sau một ngày dài làm việc và học tập của một gia đình nào đó. Có lẽ, gia đình cô đã từng như thế.
- Bố mẹ vẫn chưa biết. Cho nên, … - Cô quyết định khôngnói cho hai người biết. Cô hiểu, khi biết được chuyện này, hai người cóthế sẽ không chịu đựng được.
- Đã biết. – Sau đó loa điện thoại phát ra một tiếng tút báo hiệu người ở đầu dây bên kia đã tắt điện thoại.
Cô bỏ điện thoại ở bên tai xuống và thở mạnh một hơi. Giờ cô đã hiểu, lýdo vì sao khi cô đi xem bói, bà Hoa lại nói với giọng điệu khó hiểu nhưvậy rồi.
“Gia đình ngươi có số đơn chiếc, được hai nhưng mà một.”
Đây ý chỉ là gia đình cô số chỉ có một con. Lúc trước khi bố mẹ tìm mọicách kéo cô trở về thì số mệnh đã an bài rằng em trai cô sẽ không đượctồn tại rồi. Cho nên, dù nhà có hai đưa con nhưng thực chất, chỉ có cômới là con của bố mẹ mà thôi.
Hiện tại cô phải làm sao đây? Ông trời ơi hãy nói cho con biết con cần phải làm thế nào đây?
oOo.
Hôm nay là một ngày dài. Toàn bộ cơ quan đang cật lực xử lý hậu quả của sựviệc xảy ra ngày hôm qua. Những hình ảnh cột sáng từ sân vận động đãđược quay chụp mà lan truyền khắp các trang mạng xã hội, đến cả truyềnthông nước ngoài còn đăng tin và nghi ngờ có UFO đang xuất hiện ở nướcta.
Sau khi họp bàn phương án giải quyết khẩn cấp, các bài dăngnhư thế này đã bị xóa đi ngay tức khắc và đưa ra thông tin đính chínhrằng, nước ta đang thử nghiệm pháo sáng pháp tín hiệu cầu cứu trên biểncho ngư dân. Tuy nhiên, do vẫn chưa biết cường độ ánh sáng nó sẽ như thế nào ở trên biển, cho nên, đã thử ở giữa trung tâm thành phố.
Dùvấp phải rất nhiều sự hoài nghi về thông báo có nhiều kẽ hở, tuy nhiên,cư dân mạng luôn có tính hay quên, chỉ cần có một tin tức giật gân hơnđược phát ra thì những tin tức trước đó đều sẽ bị lãng quên.
Saukhi người của Hiệp hội khống chế gần hết được tất cả những tay sai củaông Liêm Khanh, lực lượng công an và cơ động đã tràn vào để bắt giữ cácđối tượng có tính chất nguy hiểm đối với xã hội. Bởi vì nếu dùng tộidanh gây trật tự thì chúng sẽ được thả ra sớm, nhưng để chúng ở yên lâutrong nhà tù thì chắc phải chuyển lý do cái chết của ông Liêm Khanh lênđầu bọn chúng mà thôi. Trước khi được đưa vào nhà tạm giam, bên cảnh sát cũng đã phối hợp với người ở Hiệp hội phá hủy nội năng trong cơ thểchúng để tránh chúng làm loạn ở trong nhà giam.
Mệt mỏi chạy đônchạy đáo cả ngày trời, cuối cùng Quốc Thiện cũng đã tan làm. Sau khi dắt xe ra cổng, tiếng điện thoại vang lên báo hiệu có tin nhắn tới.
[Em tỉnh rồi. Anh không cần lo lắng nữa đâu nhé.] – Là tin nhắn được gửi tới từ Gia Hân.
Anh mỉm cười vui mừng rồi chạy ra cổng để tới bệnh viện gặp cô ấy ngay lấptức. Cuối cùng sự lo lắng trong lòng anh cũng đã được hạ xuống,
Trong căn phòng yêntĩnh chỉ nghe thấy được tiếng từng giọt nước chuyền dịch nhỏ xuống liêntục và không ngừng nghỉ. Bên tay phải của cô cũng đã tê rần bởi vì nướcbiển được chuyền đang chảy vào cơ thể đang dần dần hồi phục vì kiệt quệ.
Cô hơi nhích nhích cơ thể của mình, chỉ cảm thấy được toàn thân đau nhói.Cũng phải, bản thân cô bị sét đánh liên tục như thế, không thể nào mầhồi phục ngay được. Sợ là, hiện tại trên cơ thể cô xuất hiện chằng chịt“hoa sét”. Nó sẽ tồn tại với cô cho đến khi cô già và nằm lại với đất mẹ mà không bao giờ bị xóa nhòa.
Cạch một tiếng cửa phòng được mởra. Cô nghiên đầu nhìn về phía tiếng động vừa phát ra. Mẹ cô đang tiếnvào trong phòng, trên tay có xách theo một hộp giữ nhiệt.
- Con tỉnh rồi à? Thấy thế nào rồi. – Bà Liên thấy con gái tỉnh lại thì vui mừng chạy nhanh về phía giường bệnh.
Gần nửa đêm hôm qua, Quốc Thiện gọi điện đến thông báo rằng đã tìm được con gái của bà tuy nhiên đang bị bất tỉnh và đang được đưa đến bệnh viện.Nghe thấy tin này, cả hai vợ chồng bà trở nên hoảng hốt và vội vàng chạy vào bệnh viện với con gái.
Sau khi bác sĩ khám tổng quát thì đưa ra chẩn đoán:
- Bệnh nhân bị kiệt sức và cơ thể bị tê liệt tạm thời do bị sét đánh. Nhưngthật kỳ lạ là dù bị sét đánh ở khoảng cách gần như cơ thể của bệnh nhâncũng không xuất hiện cách triệu chứng nghiêm trọng khi bị sét đánhthường thấy. Quả là may mắn.
Nghe thấy bác sĩ đưa ra kết luận, hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm. Con gái mất tích 1 tuần trời rồi sau đó tìm thấy được nhưng trong trạng thái đang bị bất tỉnh nhân sự như thế nàythì người làm cha làm mẹ không thể nào mà không xót cho được. Cho nên,ông Mạnh gặng hỏi lý đo vì sao con gái hai người lại xảy ra tình trạngnhư thế này. Quốc Thiện mệt mỏi và thành thật trả lời tất cả mọi chuyệnđã xảy ra trong buổi tối cho hai người biết và sau đó nhìn về phía người con gái mình yêu với vẻ mặt lo lắng.
Bà Liên nước mắt lăn dài khi nghe thấy anh tường thuật lại sự việc. Nếu bà chứng kiến cảnh tượng đó, chắc bà sẽ không giữ được bình tĩnh mà chạy vào chịu đựng sự đau đớnvới con gái của mình. Còn ông Mạnh thì nhìn nắm bàn tay đang khôngtruyền dịch của con gái rồi thầm cầu nguyện với vẻ mặt đau xót. Tất cảrồi sẽ ổn thôi.
- Bố đâu rồi hả mẹ? - Bố đưa mẹ tới bệnh viện xong thì quay về nhà tắm rửa rồi. Chút nữa sẽ quay lại đây. Con thấy ổn hơn chưa?
Khi thấy con gái đang gắng gượng ngồi dậy thì bà đặt hộp giữ nhiệt ở trênbàn rồi chạy lại đỡ cô ngồi lên, tiện tại dựng gối sau lưng để cho côngồi dễ chịu hơn.
- Ngoài cơ thể còn đau nhức ra thì con cũng đãđỡ hơn rồi. – Thấy nét mặt mẹ của cô tháng lên vẻ mệt mỏi thì cô nói –Con xin lỗi mẹ. Đã lớn rồi còn làm khổ bố mẹ như vậy.
- Con cái là của nợ nên phải chịu thôi. Hai anh chị có bao giờ làm tôi không phiềnlòng đâu. Chị thì bị người ta bắt cóc đến đi bệnh viện, còn em thì lặnmất tăm từ tối hôm qua đến giờ không liên lạc được. – Bà Liên nói tronglúc lôi đồ ăn mà bà đã đem từ nhà tới ra.
Nghe mẹ cô nói vậy,trong lòng Gia Hân cứ có như tảng đá chẹt ở trong lồng ngực khiến côkhông thở nổi. Tâm trạng nặng nề khiến cô không thể khống chế được nướcmắt đang chực trào chảy ra khiến tầm nhìn trước mắt cô trở nên mờ đục.Tối hôm qua, cô không nhìn lầm. Cô thấy Gia Hưng trong chớp mắt đã biếnthành một con Gia Long đen tuyền bay lượn và gào thét trên không trung.Vậy, cậu có phải là em trai của cô không hay?
Thấy con gái khôngnói gì thì bà Liên quay đầu lại nhìn. Con gái đang không một lời nào màkhóc trong yên lặng khiến bà luống cuống và không biết giải quyết nhưthế nào mà chạy lại. Lúc này còn ổn mà.
- Sao lại khóc rồi?
- Con chỉ là 1 tuần không gặp con thấy nhớ mẹ thôi.
Cô đưa tay lau nước mắt nhưng càng lau nước mắt chảy ra càng nhiều. Lúcđối diện với cái chết hiện hữ ngay trước mắt, cô không khóc, nhưng khibiết được em trai sống cùng mình mấy chục năm có thể không phải là emtrai của mình, cô không thể kiềm chế được nữa. Cô phải nói với bố mẹ như thế nào đây?
Bà Liên thấy con gái khóc không ngừng thì ôm cô vàlòng an ủi. Bà không chứng kiến cảnh tượng hôm qua, cũng không biết rõcon gái đã trải qua nhưng gì, cho nên, hiện tại cách tốt nhất là để côgái nhỏ khóc cho thỏa lòng. Người lớn đôi khi luôn tỏ ra là mình mạnh mẽ và không biết rằng, chỉ cần khóc xong, mọi thứ sẽ ổn hơn so với việcluôn giữ trong lòng và lặng im chịu đựng.
Khoảng 15 phút sau, khicanh xương hầm mà mẹ cô chuẩn bị đã nguội thì cô cũng đã ổn định lại tâm lý của mình. Cô biết dù mọi thứ sẽ qua, nhưng có những thứ sẽ không thể quay lại được như trước nữa. Đôi khi, những sự sắp đặt tưởng chừng nhưvô ý này khiến người khác khó lòng nào mà chịu đựng được.
Thấy cô đã ngừng khóc thì bà vô vỗ lưng con gái mình rồi nói:
- Thôi. Canh nguội rồi. Con uống chút canh đi để mẹ gọi y tá tới rút dây chuyền dịch. – Trước khi đi mà nói – À, cậu Thiện đó tối qua có tính ở lạibệnh viện với con nhưng bị điện thoại từ cơ quan gọi đi ngay trong đêmrồi. Hôm nay cũng có tới nhưng con vẫn chưa tỉnh cho nên cậu ấy mới vềrồi.
Trong lúc bất tỉnh, cô vẫn ý thức được rằng có một bóng dáng quen thuộc hớt hải chạy tới ôm cô vào bệnh viện. Cô biết, đó là anh. Cẩnthận nghĩ lại thì trong bao nhiêu sự kiện nguy hiểm xảy ra trong cuộcđời của cô, đều có anh ở bên cạnh giúp sức. Có lẽ nào anh là một ngườiđồng hành đáng tin cập mà ông Trời đã sắp đặt ở bên cô không? Nghĩ đếnđây, Gia Hân tự giác mỉm cười.
- Đó. Nãy giờ thì khóc như mưa nhưgió mà chỉ mới nhắc tới người yêu thì đã cười toét hết cả miệng. Con với chả cái. – Bà lắc đầu ngao ngán xong thì bước ra ngoài.
Trên tủcạnh giường, một bó hoa ly được cắm cẩn thận trong một bình hoa thủytinh đang tỏa hương thơm ngát át đi một chút mùi thuốc khử trùng đặctrưng của bệnh viện. Chắc là anh vừa mang tới. Cô với lấy điện thoại ởbên cạnh và gọi điện tới số điện thoại có tên trong danh bạ là Beo. Điện thoại đổ một hồi chuông dài, tưởng chừng như người đầu dây bên kiakhông muốn bắt máy thì bất ngờ, cuộc gọi đã được kết nối.
- A lô? – Giọng nói đầu dây bên kia vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng cô cảmgiác thấy sự không chân thật và kỳ lạ dù cô đã nghe nó không biết baonhiêu lần.
- Chúng ta có thể gặp nhau không? – Cô hỏi.
Giờđến cả câu xưng hô, cô cũng không biết phải nói như thế nào. Cô khôngthể nào vô tư như những cô nữ chính trong tiểu thuyết suy nghĩ rằng: Dùcó như thế nào em vẫn là em của chị được. Nhưng thẳng thắn đối đầu vàvạch rõ giới hạn với một “người” mà đã cùng mình trải qua biết bao nhiêu thời gian cũng là một chuyện không thể nào.
- Được. – Đầu bên kia thoáng do dự một hồi rồi cũng đồng ý. Sau đó, cả hai chìm vào trong imlặng bởi vì không biết phải tiếp tục như thế nào.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Căn chung cư đối diện bệnh viện cũng đã dần dần sáng đèn. Từng ô cửa sổ nhỏ có thể đang chứa đựng niềm hạnh phúc tụ họp sau một ngày dài làm việc và học tập của một gia đình nào đó. Có lẽ, gia đình cô đã từng như thế.
- Bố mẹ vẫn chưa biết. Cho nên, … - Cô quyết định khôngnói cho hai người biết. Cô hiểu, khi biết được chuyện này, hai người cóthế sẽ không chịu đựng được.
- Đã biết. – Sau đó loa điện thoại phát ra một tiếng tút báo hiệu người ở đầu dây bên kia đã tắt điện thoại.
Cô bỏ điện thoại ở bên tai xuống và thở mạnh một hơi. Giờ cô đã hiểu, lýdo vì sao khi cô đi xem bói, bà Hoa lại nói với giọng điệu khó hiểu nhưvậy rồi.
“Gia đình ngươi có số đơn chiếc, được hai nhưng mà một.”
Đây ý chỉ là gia đình cô số chỉ có một con. Lúc trước khi bố mẹ tìm mọicách kéo cô trở về thì số mệnh đã an bài rằng em trai cô sẽ không đượctồn tại rồi. Cho nên, dù nhà có hai đưa con nhưng thực chất, chỉ có cômới là con của bố mẹ mà thôi.
Hiện tại cô phải làm sao đây? Ông trời ơi hãy nói cho con biết con cần phải làm thế nào đây?
oOo.
Hôm nay là một ngày dài. Toàn bộ cơ quan đang cật lực xử lý hậu quả của sựviệc xảy ra ngày hôm qua. Những hình ảnh cột sáng từ sân vận động đãđược quay chụp mà lan truyền khắp các trang mạng xã hội, đến cả truyềnthông nước ngoài còn đăng tin và nghi ngờ có UFO đang xuất hiện ở nướcta.
Sau khi họp bàn phương án giải quyết khẩn cấp, các bài dăngnhư thế này đã bị xóa đi ngay tức khắc và đưa ra thông tin đính chínhrằng, nước ta đang thử nghiệm pháo sáng pháp tín hiệu cầu cứu trên biểncho ngư dân. Tuy nhiên, do vẫn chưa biết cường độ ánh sáng nó sẽ như thế nào ở trên biển, cho nên, đã thử ở giữa trung tâm thành phố.
Dùvấp phải rất nhiều sự hoài nghi về thông báo có nhiều kẽ hở, tuy nhiên,cư dân mạng luôn có tính hay quên, chỉ cần có một tin tức giật gân hơnđược phát ra thì những tin tức trước đó đều sẽ bị lãng quên.
Saukhi người của Hiệp hội khống chế gần hết được tất cả những tay sai củaông Liêm Khanh, lực lượng công an và cơ động đã tràn vào để bắt giữ cácđối tượng có tính chất nguy hiểm đối với xã hội. Bởi vì nếu dùng tộidanh gây trật tự thì chúng sẽ được thả ra sớm, nhưng để chúng ở yên lâutrong nhà tù thì chắc phải chuyển lý do cái chết của ông Liêm Khanh lênđầu bọn chúng mà thôi. Trước khi được đưa vào nhà tạm giam, bên cảnh sát cũng đã phối hợp với người ở Hiệp hội phá hủy nội năng trong cơ thểchúng để tránh chúng làm loạn ở trong nhà giam.
Mệt mỏi chạy đônchạy đáo cả ngày trời, cuối cùng Quốc Thiện cũng đã tan làm. Sau khi dắt xe ra cổng, tiếng điện thoại vang lên báo hiệu có tin nhắn tới.
[Em tỉnh rồi. Anh không cần lo lắng nữa đâu nhé.] – Là tin nhắn được gửi tới từ Gia Hân.
Anh mỉm cười vui mừng rồi chạy ra cổng để tới bệnh viện gặp cô ấy ngay lấptức. Cuối cùng sự lo lắng trong lòng anh cũng đã được hạ xuống,
Danh sách chương