Mấy ngày qua bình yên đến lạ thường. Cũng hiếm có chuyện kỳ lạ và siêunhiên gì xảy ra trong thành phố cứ như những chuyện đã xảy ra vừa rồichỉ là một giấc mộng không hơn không kém. Theo như nhữ gì người trongHiệp hội dự đoán thì chuyện này khá bất thường. Bởi vì, thường thườngmột tháng sẽ có hai ba vụ yêu ma quỷ quái gì đó họ cần giải quyết, nhưng bây giờ, yên bình đến dị thường. Giống như trước cơn bão thì trời quang mây tạnh vậy.

Họ thật sự không quen cho lắm.

Mấy ngàynay ngoài việc cô thường xuyên tới nhà phủ thờ của thầy Long để học thêm một số thứ ở trong phòng sách và giải quyết một chút việc lặt vặt chongười tới xem ra thì cũng không có gì đổi khác. Nếu có khác thì cũng chỉ có công việc vào lúc cuối năm đang trở nên bận rộn hơn mà thôi.

Mặc dù thảnh thơi là thế, nhưng người trong Hiệp Hội không có một phút nàolà lơ là cảnh giác. Những thành viên chủ chốt cũng đã tề tựu về đây đểbàn bạc đối sách cũng như chuẩn bị ứng phó với những sự việc sẽ xảy rabất ngờ ở phía trước.

Sau khi nghiên cứu cuốn sách lấy từ chôBạch Kê Tinh cùng những cuốn sách cổ vẫn được cẩn thận lưu trữ lại thìcuối cùng, họ cũng đã tìm ra được phương án giải quyết. Để đối đầu vớithế lực mạnh mẽ như vậy, việc có thể giải quyết triệt để là chuyện không thể nào xảy ra được, chỉ còn có cách thực hiện những gì các vị tiền bối đi trước đã làm, đó chính là phong ấn hắn một lần nữa và mãi mãi.

Mọi thứ cũng đã chuẩn bị gần xong hết, tuy nhiên, Gia Hân cũng không đóngvai trò gì quan trọng trong kế hoạch này. Cô được giao trọng trách bảovệ ở phía ngoài và sẽ không đối đầu trực diện với đám yêu quái kia phíatrong.

Cô cũng kiểu lý do vì sao mọi người có quyết định nhưvậy. Dù gì, cô cũng có những điều khó nói đối với thủ lĩnh của đám yêuma kia. Họ sợ trong một giây phút nào đó quan trọng, cô mủi lòng vànương tay với người đối diện, thì có thể, những kế hoạch họ dày côngchuẩn bị và có thể là cách duy nhất để kiềm hãm Giao Long sẽ đổ xuốngsông xuống bể.

Và cô biết, có thể chuyện đó sẽ xảy ra.

Sau khi buổi họp kết thúc, thầy Long đã ngồi nói chuyện tâm sự với cô:

- Chúng ta cũng muốn con có thể tham gia vào kế hoạch tấn công, tuynhiên, ta biết với tình trạng của con hiện tại, cũng sẽ rất khó cho conđể đối mặt với hắn ta. Kế hoạch này là cơ hội duy nhất để chung ta cóthể để giữ lại cân bằng cho Nhân Giới cho nên, không thể có bất kỳ saisót nào. Ta biết giờ để bảo con cầm kiếm và chĩa vào kẻ đã từng là giađình của con trong hơn hai mươi năm thì rất khó khăn cho con. Chonên,... - Ông thở dài một câu – ta không muốn làm con khó xử.

Cô biết ông ấy có ý tốt, và cũng không có bất cứ khúc mắc nào. Cô chỉ không vui về suy nghĩ ích kỷ của mình mà thôi.

Gia Hân nghĩ rằng, nếu phong ấn hắn lại, cũng là một ý hay. Ít nhất, hắnvẫn còn "sống" và cô thấy vui về điều đó. Cuộc sống con người là hữuhạn, nhưng lại vô hạn đối với yêu quái. Nếu có lỡ một ngày nào kia, hắncó trốn thoát ra ngoài thì họ cũng đã không còn sợi dây duyên nợ kết nối với nhau nữa, không ai còn có thể dằn vặt hay khó xử nữa rồi.

Nghe thầy Long nói vậy, cô mỉm cười đáp lại là con hiểu mà.

...

Vừa về đến nhà thì cô thấy bố cô đang lọ mọ ở phòng khách đánh máy tính.Năm nay ông cũng đã có tuổi rồi, trên đầu cũng đã bạc đi hơn một nửa,tuy nhiên, trông ông vẫn khá phong độ.



Mặc dù là chủ một xínghiệp nội thất, nhưng đối với mấy chuyện như đánh văn bản trên máy tính ông vẫn không thể nào quen thuộc được. Ông Mạnh cố gắng đánh từng chữmột nhưng với tốc độ rùa bò của ông thì đến nửa ngày, ông mới đánh xongmột chiếc email dài gần 200 từ. Lúc Gia Hân về đến nhà, cũng là lúc ôngchuẩn bị đánh máy xong.

- Bố làm gì vậy ạ? – Cô vừa tháo giày vừa hỏi.

- Bố đang gửi thư điện tử cho thằng Beo. Hôm qua, bố mẹ nghĩ là, nếu màkhông cho liên lạc ra ngoài thì chắc nó sẽ nhận được thông tin từ ngoàivào. Nhắn tin hay gọi điện đều không được nhưng với công việc của nóchắc cũng phải kiếm tra thư hằng ngày, cho nên, bố muốn gửi tin nhắn cho nó biết là gia đình mình vân ổn và trông ngóng nó về. – Ông vừa nói,vừa kiếm tra xem thư của mình đã đúng chính tả chưa cho nên không biếtđược cảm xúc của Gia Hân đang trở nên khác lạ khi ông nói vậy.

Gia Hân nghẹn ngào quay mặt vào tường để điều chỉnh lại trạng thái của bảnthân. Cô không muốn bố cô biết được sự bất thường của cô. Cố gắng dươngkhóe miệng lên để thể hiện rằng mình đang vui, cô quay người lại và bước tới gần ông Mạnh rồi trả lời:

- Sao con không nghĩ ra được nhỉ? Để con xem bố viết gì nào? Cô tiến tới và nhận lấy chiếc máy tính bàn từ tay ông rồi tỉ mẩn đọc từngcâu từng chữ mà ông đã viết ra. Dù chỉ là những câu hỏi đơn gian cùngcâu nói nhắc nhở đơn giản nhưng nó làm người đọc không khỏi nghẹn ngàovì chứa đựng rất nhiều tình yêu trong đó. Những câu hỏi như con có ănuống đầy đủ không, thời tiết bên đó có lạnh không, hay lúc nào con trởvề có lẽ sẽ không bao giờ nhận được lời hồi đáp.

Gia Hân cúi đầukhiến cho phần tóc phía bên phải che hết khuôn mặt cô, cũng che đi đôimắt đang ngấn lệ. Sẽ thế nào khi bố biết được sự thật đây? Cô thở nhẹ ra một hơi rồi đùa:

- Sao bố viết sến thế? Viết thế này thì dù nó có không muốn trả lời thì cũng phải trả lời đó.

Nghe con gái nói vậy, ông Mạnh cảm thấy rất tự hào bởi vì tài năng viết lách đầy truyền cảm của mình. Không uổng công ông viết từ chiều đến giờ.

Ông gửi thư xong thì cởi kính mắt xuống và xoay xoay bàn tay cùng cái cổđang cứng ngắc của mình. Tập trung lâu lên màn hình máy tính này khiếnông thất mệt mỏi.

Trong nhà khá cô quạnh khi ngoài hai cha conhai người ra thì không còn ai nữa. Bà Liên hôm nay có liên hoan ở trường cho nên tối nay, chỉ có hai cha con cùng nhau dùng bữa. Tiện thể thấycòn sớm, cô ngồi ở bên cạnh ông hỏi:

- Bố còn nhớ lần đầu tiên bố ôm bọn con không?

- Sao lại không nhớ được chứ? Lúc mới sinh ra, da hai đứa đỏ đỏ và nhănnhúm nhưng mà bố không thấy hai đứa xấu chút nào, chỉ cảm thấy hạnh phúc khi được làm bố. Mẹ có cũng vậy. Bà ấy phải chịu biết bao gian khổ đếsinh ra hai đứa, cho nên nhìn bà ấy hay cộc cằn vậy thôi chứ không aiyêu hai đứa bằng bà ấy đâu. Đã thế thằng Beo khi sinh ra còn khiến chobố mẹ hú hồn hú vía. Nó bị dây rốn quấn quanh 3 4 vòng tưởng chừng làkhông còn sự sống nữa, may mà nhờ bác sĩ tận tâm nên cứu nó về với giađình mình. Hai đứa cũng không làm cho bố mẹ phiền lòng mà khỏe mạnh lớnlên. Tới cái tuổi này rồi nên lâu lâu bố nghĩ, nếu sau này hai đứa lấyvợ lấy chồng rồi sinh con, chắc hai ông bà già như chúng ta sẽ bận bịulắm đây, nhưng mà chắc sẽ càng ngày càng hạnh phúc. Bố thấy, như vậy làđủ rồi.

Ông cũng không kỳ vọng con cái mình lớn lên phải làm ôngnọ bà kia. Ong chỉ mong chúng luôn luôn khỏe mạnh và vui vẻ. Cuộc đờicon người quá ngắn ngủi cho nên không cần thiết phải chạy theo danh lợirồi đánh mất chính mình và niềm vui.

- Sao tới tuổi này bố lại mùi mẫn thế nhở? – Cô cười hỏi.



- Bố cũng không biết. Có lẽ là do lâu lâu lại muốn nhiều lời. – Ông cườiđáp và nhìn về bức ảnh gia đình được chụp ba năm trước rồi nói tiếp –Ảnh gia đình nhà mình chụp cũng đã lâu rồi, chắc chờ Beo nó về rồi giađình bốn người nhà mình đi chụp cái mới nhé.

Cô nói đồng ý rồilấy cớ chạy nhanh lên phòng. Bởi vì, nước mắt của cô không thể kìm lạiđược nữa. Bố à, sẽ chẳng bao giờ có thêm một bức ảnh bốn người nữa đượcđâu.

oOo.

Vì tâm trạng không tốt của cô kéo dài mấy ngày liền, cho nên Quốc Thiện đề nghị đưa cô ra dạo để thay đổi khôngkhí. Hai người nắm tay nhau đi trên vỉa hè đầy người qua lại, cùng nhìnngắm đường phố chất chội và đông đúc. Tới bờ sông gió thổi lồng lộng,hai người ngồi nghỉ trên bằng ghế dài và chuyện trò đôi câu.

- Tâm trạng em đã thoải mái hơn chút nào chưa? – Anh ôm cô vào lòng và để cô dựa vào lồng ngực của anh.

Anh biết, người con gái của anh có rất nhiều tâm sự nhưng cô không muốnchia sẻ cho người khác biết. Dù rất khó để mở lời nhưng anh mong, cô ấysẽ thành thật nói cho anh biết và cũng như là thành thật với bản thânmình. Đôi khi nói ra sẽ nhẹ lòng hơn.

- Em nghĩ mình ổn nhưng em biết mình không ổn chút nào. Đôi khi em nghĩnếu bản thân mình là lạnh lùng hơn một chút thì tốt. Em có thể phân định rõ ranh giới và không cảm thấy nặng lòng một chút nào.

- Nhưngem không vậy đúng không. Đã là con người, dù có sức mạnh to lớn đến đâucũng không thể chiến thắng một thứ gọi là tình thân được, dù tình thânđó có là giả đi chăng nữa. Nếu hiện tại, em mạnh mẽ chọn bên kia chiếntuyến để quyết một phen sống con với ánh ta, người thấy khó chịu sẽ làanh, bởi vì anh sẽ không nghĩ cô gái mình yêu lại máu lạnh như vậy.

Gió thổi qua khiến sống mũi cô nghẹn lại. Cô nhìn về phía những ánh đèn bên kia sông rồi nói:

- Em biết trốn tránh không phải là cách, nhưng em không thể đứng nhìnnhững người dân vô tội bị tổn thương được. Em rất khó xử, anh có biếtkhông?

- Anh biết. Dù có trách nghiệm to lớn đến thế nào, em vẫn là một con người bình thường có màu thịt. Nhưng anh nghĩ là, việc em và cậu ta trở thành người thân của nhau hay trở thành kẻ thù của nhau cũng không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Giống như việc anh gặp lại emvậy. Có thể là trùng hợp mà cũng có thể là được sắp đặt sẵn. Nhưng emyên tâm, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ cùng em vượt qua tất cả mọi thứ. Cho nên, đừng buồn lòng nữa em nhé.

Sau đó anh hôn nhẹ lên trán cô.

Từng cành lá của cây hoa giấy liên tục đung đưa trên đầu của hai người. Mộtvài chiếc du thuyền trên sông cũng đang từ từ lướt trên mặt sông. Mộtđêm không trăng nhưng vẫn có thể soi sáng cho những trái tim đang rốibời.

Có lẽ, anh là ánh trăng sáng được phái xuống để soi rọi tâm hồn của cô.

oOo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện