Lời này như sấm sét đánh vào lòng Hương Thúy, khiến nàng ta tê dại tay chân, lòng lạnh đi một nửa.
Những chuyện này chỉ có Dung ma ma, Lý ma ma và nàng biết. Sau này Hỉ Thước và Liên Chi cũng không biết mà. Nàng ta từ đâu có tin tức?
Chuyện này phải nói đến tật xấu thích nghe lén của Hỉ Thước. Từ khi nàng ta được đề bạt làm đại nha hoàn, nhờ miệng lưỡi ngọt ngào cũng được Dung thị coi trọng, nhưng Dung thị vẫn tin tưởng các ma ma hơn, cho nên họ thường xuyên bàn bạc chuyện với nhau và sai nàng canh gác bên ngoài.
Trong lòng tò mò chẳng phải là tự mình tìm cách dò la sao? Thật sự đã để nàng ta nghe lén được vài chuyện, ví dụ như chuyện cây trâm này, chuyện hạ thuốc tuyệt tử cho lão phu nhân trước đây, nàng đều biết.
Khi nhìn thấy Hương Thúy đeo cây trâm rỗng ruột này, nàng về cơ bản đã xác định thuốc chính là do Dung di nương phân phó nàng ta hạ.
Hầu gia vừa nghe "rỗng ruột", lập tức chỉ Ngôn Đông qua đoạt lấy:
“Hầu gia có thể vặn ra, quả thật là trống không.”
Chỉ là hiện giờ bên trong trống trơn, bất quá ít nhiều có thể nhìn ra từng đựng thứ gì, hơn nữa màu sắc đã biến thành đen.
Tô Thần Cương tiến lên một chân đá ngã Hương Thúy:
“Còn không bằng thật sự đưa tới!”
“Nô tỳ oan uổng, không phải nô tỳ làm, chỉ là trùng hợp cây trâm là rỗng ruột mà thôi.”
Bạch Chỉ Nguyệt đi vào:
“Trùng hợp cũng quá khéo! Cây trâm này bên trong tuy không có đồ vật, bất quá tìm một y sĩ tinh thông độc dược khám nghiệm liền biết bên trong từng đựng cái gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi sao lại mang hài tử tới nơi thế này?”
“Trong phủ này chỗ nào Đậu Đậu không đi được? Lão phu nhân xảy ra chuyện ta cũng không thể mặc kệ không hỏi, đến đây xem có gì có thể giúp đỡ.”
Nàng muốn ra sức đánh chó rớt xuống nước cộng thêm xem diễn.
“Cũng không sợ kinh động hài tử.”
“Khi sinh ra đã kinh động rồi, hiện tại không có gì có thể kinh động được nó.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Tô Thần Cương nghĩ đến cảnh tượng thảm khốc khi đứa bé ra đời, trong phòng đầy rẫy t.h.i t.h.ể và m.á.u tanh, bên ngoài còn đặt quan tài, tức khắc không nói nên lời.
Bạch Chỉ Nguyệt cứ thích tùy thời đ.â.m dao.
Dứt khoát không thèm để ý đến nàng, Tô Thần Cương xem như đã hiểu rõ. Hiện tại phu nhân căn bản không sợ hắn, nói nàng một câu thì nàng đáp lại một câu, mỗi chữ đều đ.â.m trúng tim đen.
Muốn bớt giận thì vẫn là không thèm để ý thì hơn.
“Tô Cố, cầm cây trâm đi ra ngoài tìm người xem xét. Ngôn Đông, dẫn người đi chỗ nàng ta ở lục soát kỹ càng một lần. Quản gia, đem nàng ta đến một bên đánh cho ta thật mạnh, ta không tin nàng không khai.”
“Vâng.”
Cây trâm Hương Thúy đã rửa sạch, số thuốc còn lại cũng chôn kỹ. Nàng ta không lo lắng những thứ này. Chỉ là nàng sợ không chịu nổi đòn. Nghĩ đến cha mẹ già trong Dung phủ, anh chị dâu, cháu trai, và đứa con mới 4 tuổi, ai không chịu nổi thì cũng phải chịu.
Nàng cắn răng, cứ kêu oan là không nhận.
Bạch Chỉ Nguyệt đã phải tấm tắc khen ngợi nàng ta. Lúc này, một con chuột từ trước mặt mọi người chạy qua.
“Phòng bếp lớn sao lại có chuột? Các ngươi làm việc thế nào mà lại để chuột vào phòng bếp lớn? Đều c.h.ế.t hết rồi sao, còn không mau đi bắt lấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện