Hàn Trọng Viễn không để tâm đồ ăn nhiều hay ít, vừa ngồi xuống là ăn ngay. Canh trứng gà cũng uống nửa bát, ăn xong thì nhìn Mạnh Ân dọn dẹp.

Mạnh Ân ăn uống rất tiết kiệm nên hắn bèn đưa ra quy định là không được ăn đồ đã để qua đêm, đến giờ lúc nào Mạnh Ân cũng ngoan ngoãn ăn sạch tất cả thức ăn.

“Em không ăn được nhiều thịt gà trắng thế này đâu, thịt gà với canh gà còn thừa ngày mai nấu mì gà được không?” Mạnh Ân nấu nửa con gà, vì gà hơi bự nên hai người ăn được một nửa, còn thừa một nửa.

“Được.” Hàn Trọng Viễn gật đầu, lại bảo, “Sau này trước khi nấu gà thì em xé hết da gà ra, mỡ gà cũng lọc hết đi.”

“Anh không thích ăn da gà? Có thể để em ăn.” Mạnh Ân lập tức nói, da gà rất ngon, bỏ đi thì tiếc lắm. Dù sao cậu cũng không ngại ăn thứ mà Hàn Trọng Viễn không thích.

“Ăn da gà không tốt cho sức khoẻ!” Hàn Trọng Viễn trừng Mạnh Ân một cái, chỉ vào bát canh bên cạnh, “Anh nói bỏ là bỏ, lần sau đừng nấu canh gà đầy mỡ như thế nữa!”

Dù rằng cảm thấy một ít mỡ sẽ làm hương vị ngon hơn, nhưng nghe Hàn Trọng Viễn nói ăn vào không tốt cho sức khoẻ thì Mạnh Ân lại đồng ý ngay, còn quyết định sau này trước khi hầm gà sẽ phải xé hết những chỗ da dày đi. Như cổ gà chẳng hạn, lớp da ở trên đó nhất quyết không thể giữ lại.

Ngày nào Hàn Trọng Viễn cũng ăn cơm cậu nấu, dù thế nào thì cậu cũng không thể nấu những món không tốt, làm hại đến sức khoẻ của Hàn Trọng Viễn.

Sau khi đạt được sự thống nhất trong vấn đề ăn gà, Mạnh Ân vào bếp rửa bát, Hàn Trọng Viễn thì vào phòng sách bật máy tính lên.

Bật máy tính xong thì theo thói quen, Hàn Trọng Viễn sẽ mở hòm mail ra, tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ. Chỉ là sau khi mở hòm mail mình thường dùng ra, hắn hơi đăm chiêu, lại mở một hòm mail khác.

Hòm mail kia là hắn mới đăng kí, chưa từng làm gì khác, chỉ gửi cho Trịnh Kỳ một bức mail nặc danh nói chuyện của bố Trịnh Kỳ. Sau khi gửi xong, lo Trịnh Kỳ dựa vào bản lĩnh hacker của y sẽ phát hiện được gì đó, hắn còn một tháng không đăng nhập.

Thời gian đã qua rất lâu, hôm nay thì hắn có thể xem phản ứng của Trịnh Kỳ rồi.

Chuyện nhà họ Trịnh ở Cảng thành, Hàn Trọng Viễn không hiểu nhiều nên chỉ cho Trịnh Kỳ biết bố y có con riêng ở bên ngoài, để y chú ý. Mà hiện tại email này đã có reply rồi, trả lời chỉ có ba chữ: “Anh là ai?”

Hàn Trọng Viễn không định trả lời Trịnh Kỳ, lập tức đóng hộp thư, sau đó lại dùng phần mềm chat liên lạc với những người khác một lúc.

Hàn Trọng Viễn gửi mail chỉ vì không muốn Trịnh Kỳ bị lừa mà chẳng hề hay biết, chứ thật ra cũng không để tâm chuyện của Trịnh Kỳ lắm. Vì thế cũng hoàn toàn không biết bức mail hắn gửi cho Trịnh Kỳ mang đến biến động lớn tới mức nào.

Lúc Trịnh Kỳ mới nhận được mail thì chỉ tưởng là người khác đùa dai, dẫu sao tình cảm của bố mẹ y vẫn rất thắm thiết, trong mail còn chẳng nói rõ ràng chuyện liên quan đến con riêng của bố y.

Nhưng dù như vậy thì khi liên lạc với mẹ mình, y vẫn coi như đây là chuyện cười mà kể cho mẹ y nghe, sau đó phát hiện phản ứng của mẹ y có gì đó không đúng lắm. Hoá ra khoảng thời gian trước, sau khi y nói rõ tính hướng của mình rồi bỏ nhà đi, thời gian bố y về nhà càng ngày càng ít. Ban đầu mẹ y chỉ cho là bố y tìm tình nhân bên ngoài, vì vấn đề tình hướng của y mà không tiện mâu thuẫn với bố y, nên không quan tâm. Nếu như có con riêng thật…

Mẹ Trịnh Kỳ lập tức quyết định phải điều tra chồng mình cẩn thận một phen. Bây giờ thì đã điều tra xong hết rồi.

***

Hôm sau là thứ bảy, trường Mạnh Ân chỉ học nửa ngày, tâm trạng học sinh trong lớp không khỏi lâng lâng, mong ngóng về nhà, cũng chỉ có Mạnh Ân là còn chăm chú làm bài tập.

Trường giao bài tập càng ngày càng nhiều, sau khi về nhà Mạnh Ân còn phải nấu cơm làm việc nhà, thi thoảng thường không làm hết bài tập. Nếu không phải bình thường cậu tận dụng từng phút học tập ở trường, cuối tuần lại rất siêng năng, chỉ e thành tích đã giảm sút.

Sáng sớm đã nấu cơm trong nồi cơm điện, bên trên còn hấp mấy con cá đù vàng, sau khi về nhà Mạnh Ân rán trứng gà với hẹ, lại dùng niễng, mộc nhĩ và rau chân vịt nấu một bát canh là có thể dọn cơm. Hàn Trọng Viễn cũng về đến nhà.

“Cuối tuần này anh nghỉ, em có muốn ra ngoài chơi không?” Ăn được mấy miếng, Hàn Trọng Viễn ngẩng đầu hỏi. Từ lúc đi làm, hắn chưa bao giờ được nghỉ hết. Ngay cả kỳ nghỉ Quốc khánh cũng đi bàn bạc công việc với đám Tiết Văn Bác, vốn không nghĩ đến chuyện dẫn Mạnh Ân ra ngoài chơi. Cho đến một tuần trước, Tề An An đưa ra kế hoạch tổ chức một chuyến du lịch cho công ti, hôm nay đều đưa mọi người đi chơi hết.

Sau khi hắn ở chung với Mạnh Ân, ngoài cùng đi siêu thị ra thì chưa từng đưa Mạnh Ân đến nơi khác… Công ti tổ chức du lịch hắn không muốn đi, nhưng lại có thể tự mình đưa Mạnh Ân đi chơi.

“Không ạ, em còn chưa làm xong bài tập.” Mạnh Ân thành thật nói. Trước khi vào năm hai thì cậu vẫn định cuối tuần sẽ đến công ti của Hàn Trọng Viễn để giúp hắn, nhưng bây giờ phát hiện mình đã nghĩ nhiều rồi – cậu muốn giành học bổng, muốn thi được kết quả cao thì tối đa cuối tuần chỉ có thể đến chỗ Hàn Trọng Viễn nửa ngày, giúp dọn dẹp vệ sinh qua loa.

“Vậy anh kèm em làm bài.” Hàn Trọng Viễn lập tức trả lời. Với hắn thì việc này thích hơn đi du lịch nhiều – ôm Mạnh Ân trong lòng rồi giảng bài cho cậu, vừa nghĩ là đã khiến hắn cảm thấy hào hứng.

“Vâng.” Mạnh Ân gật đầu ngay, hồi xưa thành tích của Hàn Trọng Viễn tốt như thế, chắc chắn những bài cậu không biết đều có thể được Hàn Trọng Viễn giải đáp!

Sự thật chứng minh, Mạnh Ân lại nghĩ nhiều rồi…

Tiếng Anh của Hàn Trọng Viễn rất giỏi, đọc sách gốc hay giao tiếp với người nước ngoài hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng ngữ pháp thì đã quên gần hết, có thể làm đúng bài tập nhưng hoàn toàn không thể giải thích tại sao lại làm như vậy. Những môn xã hội khác thì càng khỏi phải nói, mà môn tự nhiên… Ngoài làm giáo viên ra, thì người nào tốt nghiệp Trung học được hai mươi năm còn biết giải bài thi tổng hợp các môn tự nhiên thời Trung học? Sau khi phát hiện mình hoàn toàn không dạy được cho Mạnh Ân, Hàn Trọng Viễn lặng lẽ vào phòng sách.

Mạnh Ân nhìn bóng lưng Hàn Trọng Viễn, cứ cảm thấy có gì đó không đúng – rõ ràng Hàn Trọng Viễn thông minh như vậy, sao ngay cả bài tập thế này cũng không biết làm?

Lẽ nào là bởi bây giờ hắn học nhiều thứ quá, nên đã quên những gì từng học trước đây? Nhớ đến những mã hoá mình nhìn mà chẳng hiểu gì trong máy tính của Hàn Trọng Viễn, Mạnh Ân lập tức nhận định mọi chuyện chính là như vậy.

Khi Hàn Trọng Viễn đang ở nhà giúp Mạnh Ân làm bài tập thì nhân viên của Duyên Mộng đến một địa danh gần đó du lịch hai ngày.

Sau khi về nước, lúc nào Đàm Phi Dược cũng bận rộn làm trâu làm ngựa cho Hàn Trọng Viễn, vẫn không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng bây giờ thì rất vui. Trong khi tâm trạng Trịnh Kỳ lại hơi bất ổn.

Bây giờ là giữa tháng mười, thời tiết mát mẻ lại không lạnh lắm, chính là lúc khí hậu dễ chịu nhất, thời gian Trịnh Kỳ nhận được bức mail nặc danh kia cũng đã được một tháng.

Ban đầu y không hề tin bố mình sẽ ngoại tình, nên ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường. Nhưng đêm qua mẹ y liên lạc với y, lại nói cho y biết, đúng là bố của y có một đứa con riêng bên ngoài, hơn nữa tuổi tác không còn nhỏ nữa, khoảng thời gian này bố y vẫn luôn dạy bảo cho thằng bé kia.

Chuyện này không chỉ có mẹ y không tiếp nhận được, y cũng không cách nào có thể tiếp nhận.

Khi y vẫn tưởng rằng mình có một gia đình hạnh phúc, thì hoá ra bố y đã sớm có một gia đình bên người khác!

Nhọc công y trước đây còn vì tính hướng mình khác với người thường, không thể kết hôn sinh con, cùng lắm cũng chỉ có thể tìm người mang thai hộ mà mang đầy áy náy với bố, kết quả bố của y đã sớm có đứa con khác!

“Cậu sao vậy?” Đàm Phi Dược khó hiểu nhìn Trịnh Kỳ.

“Tôi không sao.” Trịnh Kỳ nhếch miệng, song trong mắt chẳng hề cười.

“Không muốn cười thì đừng cười.” Đàm Phi Dược bảo, vốn định gặng hỏi, nhưng lại nghĩ mình chẳng có tư cách, rốt cuộc cũng không nói gì nhiều.

Hắn có thiện cảm với Trịnh Kỳ, nhưng không cảm thấy mình xứng với Trịnh Kỳ, lại càng không cảm thấy người nhà Trịnh Kỳ sẽ chấp nhận cho mình và Trịnh Kỳ bên nhau, dứt khoát không bắt đầu nữa.

Hắn chỉ là một trạch nam mê kĩ thuật, cho dù thích đàn ông, muốn tìm một bạn đời đồng tính, thì cũng nên tìm người nào hợp với mình. Chưa kể so với đàn ông, thật ra hắn càng thích phụ nữ hơn.

Trịnh Kỳ không cười nữa. Lát sau thấy Đàm Phi Dược vẫn chẳng có phản ứng, lại không kìm được hỏi: “Cậu không hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì à?”

“Nếu cậu muốn nói thì sẽ tự mình nói.” Đàm Phi Dược đáp.

Vốn dĩ Trịnh Kỳ định nói một ít tình hình trong nhà mình cho Đàm Phi Dược, tốt nhất có thể khiến Đàm Phi Dược thông cảm với mình, sau đó từ thương hoá yêu. Nhưng thấy bộ dáng tỉnh táo của Đàm Phi Dược, lại nhớ đến trước kia bố mình đối xử với mình tốt thế nào, lúc này lại không biết nên nói gì cho phải. Cuối cùng chỉ theo chân Đàm Phi Dược, cắm đầu leo núi.

Trịnh Kỳ luôn chú tâm tập luyện, cơ thể cực kì khoẻ mạnh. Gần đây Đàm Phi Dược tập với y hơn một tháng, thể chất cũng tăng tiến lớn. Rất nhanh hai người đã bỏ xa những người khác ở sau lưng mà trèo lên trước nhất.

Tề An An đổi đôi giày gót nhọn mà thường ngày thích đi thành đôi giày thể thao, thở hồng hộc leo lên. Xa xa thấy hai người Đàm Phi Dược và Trịnh Kỳ càng đi càng xa đến hút tầm mắt, không kìm được vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Trước kia khi còn theo Tiền Mạt, cô chẳng có ngày nào nhàn rỗi, nhưng sau khi theo Hàn Trọng Viễn thì còn tệ hại hơn. Dạo này không kể ngồi xuống là có thể ngủ được, cà phê uống bao nhiêu rồi mà còn thấy không đủ…

Mình đúng là đang kiếm tiền bằng cả sinh mạng mà!

Tiếc là dù biết mình nên bảo đảm giấc ngủ, tăng cường tập luyện, thì căn bản cũng chả có thời gian. Hơn nữa chính cô cũng muốn kiếm thật nhiều tiền.

Đứng trong hàng ngũ những người sau cùng, Tề An An lau mồ hôi trên trán, nảy sinh xúc động muốn ngồi xuống nghỉ không leo lên nữa.

“Tề tổng!” Đúng lúc này, một người quen đến gần, tới trước mặt Tề An An, chính là Thiệu Hồng Cẩn vẫn luôn tâm niệm muốn nhập cổ phần Duyên Mộng.

“Cậu Thiệu có chuyện sao?” Tề An An đứng thẳng dậy lướt nhanh qua quần áo của mình, sau khi chắc chắn không có gì bất ổn thì trưng ra một nụ cười.

“Không có, tôi đến đây chơi tình cờ gặp được Tề tổng nên tới chào. Chúng ta đều muốn leo ngọn núi này, hay là đi chung đi?” Thiệu Hồng Cẩn bảo.

“Tôi leo chậm lắm, cậu Thiệu không cần đi chung với tôi phí thời gian đâu.” Tề An An nói ngay.

“Chậm một chút càng hay, thật ra tôi leo cũng chậm lắm.” Thiệu Hồng Cẩn phất tay, gã đến đây để tìm Tề An An bàn chuyện làm ăn, cũng chả phải đến leo núi thật!

Thiệu Hồng Cẩn là người Hàn Trọng Viễn ghét, nhưng Tề An An không hề ghét gã. Dù sao tướng tá gã anh tuấn, nói năng nhã nhặn, có rất ít điểm khiến người ta ghét. Nhưng lúc nghe Thiệu Hồng Cẩn nhắc đến chuyện nhập cổ phần lần nữa, cô vẫn âm ỉ cảm thấy hơi đau dạ dày.

Cô đã từ chối rất nhiều lần rồi, sao người này vẫn không chịu từ bỏ chứ? Mấy đại thiếu gia này rảnh rỗi đến mức có thể dây dưa với cô tận một tháng cơ à?

“Tề tổng, tôi thật lòng muốn nhập cổ phần mà. Tôi từng tìm hiểu về lĩnh vực MP4 và MP3 này, cảm thấy nó rất có thị trường, cũng biết Duyên Mộng rất có tiềm năng phát triển. Tin rằng nếu có tiền, có thể mở rộng quy mô của Duyên Mộng thì phân ngạch trên thị trường của nó sẽ không đến mức chỉ một chút ít như vậy…”

Thiệu Hồng Cẩn vừa nói đến lợi ích của việc mở rộng quy mô thì lại càng ra sức xúi giục Tề An An đưa Duyên Mộng ra thị trường để hồi tiền. Càng lúc Tề An An càng bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Cậu Thiệu, công ti chúng tôi không thiếu tiền, hơn nữa dù có thiếu tiền thật, thì tôi cũng không thể làm chủ được.”

“Cô không làm chủ được, vậy có thể mời người làm chủ gặp tôi bàn luận một chút.” Thiệu Hồng Cẩn rất kiên trì, sau khi bị Hàn Trọng Viễn mỉa mai một trận trong câu lạc bộ kia, gã trở nên kiên định phải gây dựng được sự nghiệp tới độ cố chấp. Mà Duyên Mộng chính là một khởi đầu mà gã hết sức hài lòng – qua một tháng này, tình hình phát triển của Duyên Mộng lại càng ngày càng tốt!

“Cậu Thiệu, xin cậu đừng làm khó người khác.”

“Làm khó người khác? Tôi thấy vốn dĩ không phải tôi làm khó người khác, mà là các người không coi tôi ra gì thì có.” Rốt cuộc Thiệu Hồng Cẩn không chịu được nữa, “Hôm nay tôi nói rõ ở đây, tôi muốn nhập cổ phần là coi trọng các người. Nếu ngay cả ông chủ của các người cũng không ra mặt mà cứ liên tiếp từ chối, thì đừng trách tôi không khách sáo! Cũng không biết trải qua tra xét thì Duyên Mộng còn có thể yên ổn từ đầu đến cuối được không đâu.”

Vốn dĩ Thiệu Hồng Cẩn cũng không định làm chuyện cậy thế hiếp người như vậy, nhưng thái độ của Tề An An lại chọc giận gã.

Duyên Mộng chẳng qua chỉ là công ti do một đám sinh viên lập nghiệp làm ra thôi, gã muốn nhập cổ phần, muốn nâng đỡ chúng là vì để ý đến chúng, thế mà đám người ngày lại không biết điều quá mức! Đúng như Hàn Hành Diểu nói, gã cũng nên cho chúng xem thử mặt mũi gã một phen.

Sau mấy lời này thì thiện cảm mà Tề An An dành cho Thiệu Hồng Cẩn bay sạch, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lời này của Thiệu Hồng Cẩn đã uy hiếp đúng chỗ.

Cô tin chắc toàn bộ Duyên Mộng đều là chính quy hợp pháp. Nhưng nếu có người cố ý đến điều tra thì sau cùng, Duyên Mộng sẽ gặp rất nhiều phiền phức, ảnh hưởng đến sản xuất hàng hoá.

Thiệu Hồng Cẩn uy hiếp một câu xong, bèn nói: “Tề tổng, cô nghĩ cho kĩ vào, tôi đợi tin cô.” Vừa dứt lời, gã xoay người rời đi.

Tề An An hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Hàn Trọng Viễn.

Lúc nhận cuộc gọi của Tề An An, Hàn Trọng Viễn đang đọc sách giáo khoa của Mạnh Ân, định rảnh rỗi sẽ học thêm một ít. Sau khi nghe điện thoại của Tề An An, lại lập tức cau mày: “Anh ta nói thế thật sao?”

Hắn vẫn biết Thiệu Hồng Cẩn đang dây dưa Tề An An, nhưng lại không để tâm, chỉ cho là sớm muộn gì Thiệu Hồng Cẩn cũng sẽ từ bỏ. Không ngờ Thiệu Hồng Cẩn lại học được thói cậy thế hiếp người… Trước giờ cứ tưởng tuy Thiệu Hồng Cẩn chẳng làm nên trò trống gì, nhưng là một người ngay thẳng nhiệt huyết có tình nghĩa, bây giờ xem ra trước kia hắn đã nhìn nhầm kẻ này rồi. Cũng đúng, nếu Thiệu Hồng Cẩn thật sự tốt như vậy, thì sao lại chẳng phân biệt nổi tốt xấu mà chống đối hắn?

“Đúng là cậu ta đã nói vậy. Chúng ta có cần tiết lộ quan hệ của cậu hay Tiền tổng với Duyên Mộng, để cậu ta biết khó mà lui không?” Tề An An hỏi, nếu Thiệu Hồng Cẩn biết Duyên mộng có quan hệ với Hàn Trọng Viễn hoặc Tiền Mạt thì chắc chắn sẽ không dây dưa nữa.

“Cô không cần nói chuyện này đâu, tôi có cách đối phó với anh ta.” Hàn Trọng Viễn đáp. Người nhà họ Lý đã đến thành phố S rồi, hắn đi thăm hỏi hai lần, lại chủ động đề nghị giúp họ chơi cổ phiếu, khiến người nhà họ Lý càng có thiện cảm hơn với hắn. Đã như thế, thì việc gì hắn phải sợ Thiệu Hồng Cẩn cơ chứ?

Nền móng của nhà họ Thiệu chủ yếu ở thành phố B, cũng chẳng có cách nào vươn tay đến thành phố S. Thiệu Hồng Cẩn muốn tạo áp lực cho Duyên Mộng thì không thể không tìm người nhà họ Lý giúp đỡ.

Hàn Trọng Viễn cúp máy xong thì định sẽ đến nhà họ Lý một phen. Bên kia, đột nhiên Tề An An phát hiện chẳng biết từ khi nào, mình đã sắp leo đến đỉnh núi rồi, hai chân cũng đã bắt đầu run rẩy.

Đỉnh núi vốn chẳng có gì đáng chơi đáng ngắm hết, rõ ràng cô nên nghỉ ngơi ở giữa sườn núi mới đúng! Tất cả là tại tên Thiệu Hồng Cẩn kia đi quá nhanh!

***

Không lâu sau khi Hàn Trọng Viễn tìm người nhà họ Lý nói chuyện của Thiệu Hồng Cẩn, Thiệu Hồng Cẩn cũng tìm đến người nhà họ Lý.

Nhà họ Thiệu và nhà họ Lý đều cưới người nhà họ Hàn, bình thường quan hệ khá tốt, vì thế Thiệu Hồng Cẩn tìm thẳng đến nhà họ Lý, nhờ nhà họ Lý giúp gây phiền phức cho một công ti nhỏ.

Nhà họ Lý lại từ chối ngay tại chỗ.c
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện