Khi mọi nhà đã bắt đầu tắt đèn và bước vào giấc ngủ, cũng là lúc cảnh vật trở nên yên tĩnh thì có một bóng người đi ngang qua những căn nhà với những chiếc cửa sổ đóng kín. Ánh sáng lập lòe của đèn đường là thứ duy nhất chỉ dẫn cho đôi chân của cô bước tới địa điểm đã hẹn.
Phiên Linh khoác lên mình một bộ đồ màu đen linh hoạt, dễ ẩn mình vào bóng tối. Cô linh cảm cuộc hẹn này có gì đó không lành, hẹn ở miếu bị bỏ hoang, lại còn đi vào ban đêm. Ánh đèn như sợ hãi bóng ma mà chỉ phát ra những ánh sáng lập lòe, yếu ớt soi lên thân hình mảnh mai đang đi nhanh kia, kéo dài cái bóng của cô trên mặt đường.
Ngôi miếu phía cửa Bắc được đồn rằng có ma ám, hấp thụ rất nhiều linh hồn của những người đến cầu nguyện. Hàng năm, những người đến đây càng ít dần, bây giờ đã không còn ai đến nữa khiến cho nơi đây trở nên hoang vắng.
Mạng nhện cùng mùi hôi của những sinh vật mang đến từ bãi rác, hay xác chuột đang thôi rữa khiến cho cảnh vật càng đáng sợ. Cỏ dại cùng cây cối bao quanh ngôi miếu, tiếng gió rít mạnh qua những tán lá như tiếng cười đắc chí của ma quỷ đang trú ngụ.
Bóng dáng của người đàn ông đứng trước ngôi miếu mục nát. Trên trán có ấn ký màu đen, đôi mắt vô hồn nhìn vào chốn hư không.
Hắn đơn độc trong màn đêm u mị, tư thế đứng có chút xiêu vẹo. Trái ngược với vẻ bề ngoài vô hồn và như kẻ không xương, bên trong tâm hồn của Phùng Kiên đang gào thét, hoảng sợ với thứ kì dị xâm nhập bộ não của anh.
Nó xâm nhập vào người anh từ lúc nào, nó điều khiển cơ thể anh từ lúc nào, nó phù phép cơ thể anh từ lúc nào, anh đều không biết, những điều ập đến vô cùng bất ngờ khiến anh không kịp phản ứng.
Cũng như bây giờ, ý thức cũng như hành động của anh không hề nghe theo lí trí, nó nghe theo kẻ đang điều khiển bộ não của anh. Kẻ nào lại có ma lực khủng khiếp tới mức tách rời được bộ não của anh mà vẫn cho anh tiềm thức? Bóng dáng mờ mờ trước mắt là ai? Là một người con gái? Là... tiểu Linh tử? Không! Bạn hiền của anh, anh em tốt của anh, người bạn tâm giao của anh. Cô không được phép xảy ra chuyện.
"Tiểu Linh tử... Chạy... "
Trái ngược với lời nói mấp máy đầu môi, cơ thể anh xông đến thân hình mảnh mai đang di chuyển.
Địch ý của người trước mặt, cô thấy rất rõ. Đây không phải người anh em của cô, tên này là kẻ khác.
Động tác tấn công của hắn rất nhanh nhanh, cô chỉ có thể né mà không thể phản đòn. Nếu cứ thế này, cô sẽ nhanh chóng kiệt sức mất. Cơ thể Phiên Linh né được mấy đòn dứt khoát cùng mạnh mẽ của tên kia, chẳng bao lâu đã sắp đến giới hạn. Nó quá nhanh, quá mạnh. Nếu như cô không né thì sẽ chết, nếu như cô né thì sẽ mất rất nhiều sức lực.
Gió lại một lần nữa ma sát mặt của Phùng Kiên khiến tóc mái của anh bay lên, để lộ ấn ký đen xì đang chuyển động tại chỗ. Nó như một giọt mực đang cựa quậy không ngừng trên vùng da nhẵn mịn của anh.
Ấn ký đó đã bị Phiên Linh trông thấy, cô đã hiểu tại sao Phùng Kiên lại có hành động kì lạ như vậy. Thì ra là bị điều khiển.
Cô dùng toàn bộ sức lực còn lại để chạy. Chỉ biết điều khiển cơ thể để ra đòn chứ chưa từng điều khiển chạy nên tốc độ khi chạy của con quỷ kia so với khi vung quyền chậm hơn rất nhiều.
Cô núp vào bụi cây gần đó để cắt đuôi hắn, cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình sao cho hoàn chỉnh. Đầu tiên là việc đến ngôi miếu trên núi, rồi một vụ thảm sát diễn ra, cây rừng chắn lối, bây giờ Phùng Kiên lại bị điều khiển.
Có thể là khi cô ra khỏi hang, con ma đó đã xâm nhập vào bộ não của Phùng Kiên, điều khiển toàn bộ hoạt động của anh. Còn cảnh tượng cô chứng kiến... có thể là do nó đã phân thân? Hay đó chỉ là ảo ảnh để đánh lừa?
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, cô không hề để ý Phùng Kiên đang ở phía sau. Tay chân hắn nhanh chóng ra đòn, cơ thể của cô đột nhiên phát sáng.
Ánh sáng màu vàng đánh bật con quỷ ra phía sau, cổ của cô dần xuất hiện một ấn ký màu vàng có hình cánh phượng. Trong túi áo khoác màu đen phát ra ánh sáng màu xanh bao phủ lấy cơ thể mảnh mai, hút con quỷ trong người Phùng Kiên.
Ấn ký màu đen trên trán của Phùng Kiên dần biến mất, đôi mắt vô hồn của cậu cũng tan theo.
Bầu không khí căng thẳng và hồi hộp đã trở lại thành nơi lạnh lẽo, cô quạnh cùng tiếng cây xào xạc.
______________