Rất nhanh, Bạch Phi đã nói ra mục đích của mình.

Bạch Phi muốn mời Ninh Chiết buổi chiều cùng đi cưỡi ngựa.

"Cưỡi... ngựa?"

Khoé môi Bạch Chiết hơi giật, vẻ mặt kỳ quái nhìn Bạch Phi: "Bạch thiếu chắc chắn là chỉ đi cưỡi ngựa??”

Ninh Chiết cố ý nhấn mạnh từ “ngựa”.

"Tên này nói “ngựa”, sẽ không phải là cái mà anh. nghĩ đâu ha? Cái chuyện người lớn khó nói ấy..? Bạch Phi vừa nghe vậy là biết ngay Ninh Chiết đang có xu hướng nghĩ lệch lạc, vội vàng lắc đầu gi thích: "Thật sự chỉ là cưỡi ngựa thôi! Không có ý gì khác mà!"

“Bạch thiếu, anh thấy tôi giống người biết cưỡi ngựa hả?” Ninh Chiết hơi cạn lời nhìn Bạch Phi: "Anh. định để tôi ngã ngựa chết đúng không?”

Con hàng này ân cần có hơi quá rồi đó!

Muốn không hoài nghỉ tâm tư kín đáo của anh ta cũng khó.

Bạch Phi liên tục lắc đầu, giải thích đi giải thích lại là anh chỉ muốn mời Ninh Chiết cùng đi cưỡi ngựa cho thoải mái, tuyệt đối không có ý đồ xấu xa nào.

Ninh Chiết bán tín bán nghĩ, anh do dự một hồi rõi vẫn đáp ứng.

Thôi cứ đi đi vậy!

Không vào hang cọp làm sao được bắt được cọp con?

Anh muốn xem thử Bạch Phi rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?

Nếu như Bạch Phi thật sự chỉ đơn giản là mời anh cùng cưỡi ngựa ngắm cảnh, anh cũng có thể thuận tiện đi mở mang kiến thức.

Mấy ai cưỡng lại được sức hấp dẫn của việc cưỡi ngựa phi nước đại trên thảo nguyên chứ?'

Rất nhanh, Ninh Chiết đã theo Bạch Phi rời đi.

Lúc này cũng gần tới giữa trưa, Bạch Phi bèn thuận đường mời Ninh Chiết ăn một bữa cơm, sau đó hai người mới chạy tới trường đua ngựa Thanh Điền ở ngoại ô.

Trong trí nhớ vụn vặt của Ninh Chiết, anh chưa từng cưỡi ngựa.

Nhưng vừa lên ngựa, Ninh Chiết đã có cảm giác quen thuộc.

Anh lập tức hiểu ra, trước khi anh mất trí nhớ nhất định đã từng cưỡi ngựa.

Vốn khi đến đây, Ninh Chiết chỉ muốn tuỳ ý chơi một chút, bây giờ lại cảm thấy hứng thú.

Ngay lúc Ninh Chiết đang cưỡi trên lưng ngựa để tìm lại cảm giác, thì thấy Bạch Phi đang nhìn chằm chằm vài người cách đó không xa.

“Bạn của anh?" Ninh Chiết hỏi.

“Không phải” Bạch Phi lắc đầu:" Là một đối thủ một mất một còn.”

“Bạch thiếu, anh còn có đối thủ một mất một còn. sao?" Ninh Chiết trêu chọc.

“Thật...... thật sự có." Bạch Phi xấu hổ cười, trả lời

"Cái tên đứng ở phía trước kia là Thạch Viễn, con trai của Thạch Hổ, ông ta là người đứng đầu các thế lực xã hội đen của Giang Châu.

Ninh Chiết hơi kinh ngạc, nghỉ hoặc hỏi: "Cha anh không phải trùm xã hội đen ở Giang Châu hả?"

Bạch Phi vội vàng lắc đầu giải thích: "Cha em không phải xã hội đen đâu, do ông ấy trước kia từng hoạt động ở phía bên đó một thời gian, thành ra cũng có quen biết vài người, với có thêm mấy đàn em thôi.”

“Anh lừa tôi hả?” Ninh Chiết bĩu môi: "Nhà anh thu phí bảo kê cao như vậy, còn nói không phải xã hội đen hả?'

"Anh Ninh ơi không phải nhà em phái người đi thu phí bảo kê đâu mà, tại mấy cái thẳng đó tự tung tự tác đó chứ!" Bạch Phi cuống quýt giải thích: "Nhà em làm ăn đàng hoàng mà mắc gì đi thu phí bảo kê chớ, thật. sự là do mấy thắng đó tự ý.."

Lúc hai người nói chuyện, Thạch Viễn cũng đã nhìn thấy Bạch Phi, hẳn và vài người nữa lập tức cưỡi ngựa lại gần.

Tuy rằng hai bên ngay cả chào hỏi cũng không thèm nói một câu nhưng bầu không khí lại vô cũng nồng nặc mùi thuốc súng.

lạch Phi, hình như tao nghe nói mày bị bổ lên đầu mà? Sao mày xuất viện nhanh vậy?"

Thạch Viễn cưỡi trên lưng ngựa, vẻ mặt trêu tức nhìn Bạch Phi, vừa giáp mặt đã chọt vào vết thương lòng của Bạch Phi.

“Liên quan mẹ gì đến mày!”

Bạch Phi vé mặt khó chịu trả lời: "Mày đến đây làm cái gì thì cứ làm cái đó đi, hôm nay ông đây không rảnh nghe mày ở chỗ này nói nhảm!”

Quả nhiên là đối thủ một mất một còn!

'Vừa mở miệng, đã nồng nặc mùi thuốc súng.

"Đầu đã đã bị người khác bổ mấy nhát rồi mà còn kiêu ngạo hả mày?" Thạch Viễn cười nhạo nói: "Tao còn nghe nói cái thằng đánh đầu mày ấy, mày không giết được nó, vẫn để nó chạy lông nhông sống tốt dữ lắm kìa!"

Nghe Thạch Viễn nói vậy, Ninh Chiết không khỏi sờ sờ mũi.

Anh quả thật sống rất tốt

“Có chuyện thì nói, có đánh rầm thì mau thả đi” Mặt Bạch Phi tối săm, không kiên nhẫn mắng: "Nói xong thì mau cứt đi!"

“Đã bị người ta đánh nhừ tử còn hùng hổ làm mẹ. gì?" Thạch Viễn khinh thường bĩu môi, vỗ nhẹ ngựa trắng đang cưỡi, khiêu khích nói: "Có muốn đua một trận với tao không? Để tao coi mày còn có dũng khí hay không?”

Bạch Phi sảng khoái đồng ý, không kiên nhẫn hỏi: "Mày muốn chạy chạy trên đường đua hay cưỡi tự do?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện